Editor: Lemon
“Quả Bưởi Nhỏ, em ghen à?”
Mấy chữ này vẫn luôn vang vọng trong đầu cô.
Hai người cách thật sự rất gần, Hứa Dữu còn có thể nhìn thấy rõ ràng mấy sợi râu lún phún mới mọc trên cằm Trình Uyên.
Hứa Dữu thoáng nghiêng đầu muốn né tránh ánh mắt anh, nhưng lại không tránh được hơi thở đang phả lên mặt mình, “…Em không có.”
“Ừm, em không có, nhưng anh lại muốn giả thích.”
Trình Uyên kề sát cổ cô, mùi hương trên người Quả Bưởi Nhỏ như có như không, vẫn luôn hấp dẫn anh.
Anh cảm thấy hơi khát.
“Anh với Lưu Sở Nguyệt đúng là quen biết nhau ở nước F, ngày đó hình như là vừa mới xã giao xong, anh uống chút rượu nên chuẩn bị về nhà, lúc đi ngang qua hẻm nhỏ thì nghe thấy có người dùng tiếng Trung Quốc kêu cứu.”
Trình Uyên vừa nói vừa vuốt ve tóc Hứa Dữu.
“Có thể là do đang ở nước ngoài, nghe được tiếng mẹ đẻ nên cảm thấy rất thân thiết, hơn nữa anh còn uống chút rượu nên có hơi xúc động, anh liền đi cứu người, em cũng biết đánh nhau thì chẳng còn nể nang gì cả, bốn năm người kia chắc là thấy không đánh lại anh nên liền chơi đểu, vậy mà móc dao ra.”
Trình Uyên bộ dáng bình tĩnh kể lại, Hứa Dữu nhưng lại khẩn trương tay nhỏ khẽ nhéo hông anh, Hứa Dữu dùng lực không mạnh, chỉ tựa như lông chim xẹt qua, Trình Uyên hầu kết lăn lăn, lời muốn nói đều dừng lại một chút.
“Dù vậy nhưng anh vẫn thắng, bất quá chính là bị thương đi bệnh viện, đó là tất cả mọi chuyện, em có gì muốn hỏi anh không? Anh trả lời hết.”
Trình Uyên còn có chuyện không nói …… Lúc ấy, anh nhớ tới Hứa Dữu.
Cảnh tượng đó hình như anh đã từng gặp qua trong mộng.
Lúc anh chú ý tới Hứa Dữu cũng là ở trong hẻm nhỏ, cảnh tượng cũng y như vậy, có mấy tên du côn muốn ức hiếp một nữ sinh.
Lúc học cấp ba, anh tuy rằng cũng không phải học sinh ngoan được giáo viên thích, nhưng mấy chuyện giở trò sàm sỡ con gái anh sẽ không bao giờ làm.
Lúc đó anh gặp chuyện này cũng tính thấy việc nghĩa hăng hái làm, nhưng anh còn chưa kịp ra tay đã có người thấy việc nghĩa hăng hái làm trước anh luôn rồi.
Người kia là Hứa Dữu.
Hứa Dữu lúc đó thấp hơn bây giờ một chút, cũng gầy hơn bây giờ một chút.
Nhưng một cô gái nhỏ như vậy lại vô cùng dũng cảm.
Đương nhiên, anh tuy có kinh ngạc, nhưng lại đứng một bên mang tư thái xem kịch.
Trình Uyên lâm vào hồi ức, Hứa Dữu cũng không nói lời nào, nhưng cô thấy Trình Uyên không nói lời nào không biết vì sao vẫn có chút không vui, Hứa Dữu thấy ngón tay thon dài của Trình Uyên đang nằm bên miệng mình liền cắn xuống một cái.
“Ui.”
Trình Uyên: “Lần thứ hai.”
Hứa Dữu: “Cái gì?”
“Lần thứ hai em cắn anh.”
“Em không hài lòng lời giải thích của anh à?” Trình Uyên dung câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại khẳng định.
“Lời giải thích của anh em hiểu, anh cứu cô ấy em cũng có thể hiểu, nhưng mà… nhưng mà, cứu người thì xong rồi, tại sao sau này hai người còn liên lạc với nhau nữa?”
Hứa Dữu nói xong cũng không dám nhìn Trình Uyên, cô cảm thấy mình đúng là quỷ hẹp hòi, đừng nói Trình Uyên, trên người cô toàn mùi giấm chua, đến cô cũng chịu không nổi nữa là.
Trình Uyên lại cười ra tiếng, anh chỉ cảm giác vô cùng vui vẻ, hiện tại so với uống mật còn ngọt hơn, Hứa Dữu nói xong đã xấu hổ đến mức chui vào trong lòng anh.
Anh cảm giác Hứa Dữu có chút ngượng ngùng, nhưng anh lại yêu chết cái dáng vẻ hiện tại của cô đi được.
“Anh còn cười.”
Hứa Dữu tuy rằng không ngẩng đầu nhìn anh, nhưng lúc anh cười lồng ngực rung lên cô đương nhiên là cảm nhận được.
“Quả Bưởi Nhỏ, anh không cười, vậy em muốn nghe anh giải thích không?”
“Lúc đó không phải anh nằm viện sao, Lưu Sở Nguyệt liền thường xuyên tới thăm.”
“Sau đó hai người liền lâu ngày sinh tình chứ gì.”
Trình Uyên đen mặt, phủ định nói: “Không phải.”
“Anh cũng không thích cô ta tới, cứu người cũng chỉ là tiện tay, mặc kệ người đó là ai anh cũng sẽ cứu, nhưng mà lúc đó đánh nhau bị thương, không dám nói cho mẹ với chị biết, anh nghĩ lúc đó nói cũng không được gì, mẹ với chị ở trong nước, bạn bè cũng không có ở đó, anh liền tìm hộ lý.”
“Sau đó, Lưu Sở Nguyệt thấy anh đáng thương, thường xuyên tới thăm, anh cũng lười giải thích.
Sau đó em biết rồi đó, đúng lúc mẹ gọi điện thoại giục anh về nước, sau đó còn muốn cho anh đi xem mắt, Lưu Sở Nguyệt nghe được liền nói muốn giúp anh, kế hoạch của cô cũng khá tốt, nên lúc đó anh đồng ý.”
Hứa Dữu sững sờ tại chỗ, trong lúc nhất thời không biết phải nói gì.
“Vậy hai người làm bộ ở bên nhau?” Trình Uyên giải thích, cô đều có thể tiếp thu, nhưng vừa nghĩ đến Trình Uyên cùng Lưu Sở Nguyệt ở bên nhau.
Cô liền có hơi không thoải mái, giả cũng không được.
Trình Uyên cười, “Cái này thì không có, tuy rằng lúc đó anh đồng ý, nhưng sau khi về nước gặp lại em anh liền cho cô ta leo cây.”
Hứa Dữu: “À.”
Hứa Dữu nói “À”, nhưng khóe miệng lại không chịu khống chế cong lên.
Hứa Dữu còn có rất nhiều chuyện muốn hỏi anh, nhưng lúc đối mặt lại không biết nên mở miệng từ đâu, cô ngượng ngùng xoắn xít cuối cùng liền hỏi ra một câu, “Sao lại chọn em mà không chọn cô ấy?”
“Ai có mắt cũng có thể nhìn ra được, em xinh đẹp đáng yêu hơn, hơn nữa còn cùng anh tâm ý tương thông.”
Trong long Hứa Dữu như nổi sóng, ai mà không thích được khen, huống chi còn là người mình thích khen.
“Hơn nữa có một việc anh muốn làm sáng tỏ một chút, nếu anh với cô ta diễn kịch, căn bản là sẽ không dùng quan hệ tiến tới hôn nhân, mà là lấy quan hệ bạn trai bạn gái ứng phó cha mẹ hai bên.”
“Vậy… sao đến em lại lựa chọn kết hôn.”
“Anh thích.”
Hứa Dữu nghe anh nói vậy liền đấm nhẹ lên ngực anh, trước ngực anh toàn là cơ bắp, cứng ngắc.
Trình Uyên bị đánh như vậy lại không cảm thấy sao cả, anh lại nắm tay nhỏ Hứa Dữu đưa lên miệng thổi thổi, trêu đùa: “Đau không?”
“Một chút.”
Hứa Dữu lại nói: “Lúc còn nhỏ em bị thương ông nội cũng thổi cho em như vậy.”
“Sau này anh thổi cho em.”
“Vâng.”
Hứa Dữu: “Đúng rồi, cho em xem vết thương của anh đi.”
“Đã lành rồi, không sao cả.”
Trình Uyên chỉ bị vết thương nhẹ, nằm viện một tuần đã xuất viện.
Hứa Dữu vẫn như cũ bướng bỉnh nói: “Em muốn xem.”
“Đều nghe em.”
Trình Uyên dắt cô đi vào, ở trong phòng khách cởi áo trên ra, một bộ dáng mặc cho cô nhìn.
Vết thương nằm bên vai trái, miệng vết thương đúng là đã khép lại, nhưng lại để lại một vết sẹo nhỏ.
Hứa Dữu khẽ vuốt ve vết sẹo, Trình Uyên đột nhiên liền run lên một chút.
Hứa Dữu sốt ruột hỏi: “Anh sao vậy? Có phải em làm anh đau không?”
Hứa Dữu nghĩ chắc chắn là anh bị thương trước khi về nước không lâu, vết sẹo vẫn còn màu hồng phấn.
Trình Uyên lắc đầu, thể chất anh vết thương khép lại rất nhanh, lúc đụng tới nó đã sớm không còn cảm giác gì.
Trình Uyên nói giọng khàn khàn: “Có hơi ngứa.”
Hứa Dữu ngây thơ gật đầu, nghe nói lúc vết thương khép lại sẽ rất ngứa, cô lại bổ sung nói: “Vậy anh ráng nhịn nha, đừng có cào nó đấy.”
“Ừm.”
Trình Uyên trầm giọng nói.
Trình Uyên sâu như biển, Quả Bưởi Nhỏ của anh hình như hiểu lầm, không phải miệng vết thương ngứa, là trái tim ngứa.
Hứa Dữu nhìn vết sẹo nói: “Anh có thể cứu người, nhưng phải chú ý bảo vệ chính mình.”
Trình Uyên cũng đáp lại, “Em cũng vậy.”
Trình Uyên: “Quả Bưởi Nhỏ, chúng ta dọn về bên kia đi, anh không muốn làm hàng xóm với cô ta.”
Hứa Dữu nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, khó có khi thất thần, “Đơi thêm hai ngày nữa đi.”
-
Hứa Dữu thấy mình đã lâu rồi không có ra ngoài, Trình Uyên cũng bận rộn.
Cách ngày cô tái khám cũng không xa, cô nhớ tới bác sĩ Chu từng nói cô nên đi ra ngoài nhiều một chút, gặp nhiều người hơn.
Cô đúng thật là rất bài xích loại chuyện này, nhưng mỗi một lần đi tái khám bác sĩ Chu đều sẽ hỏi kỹ càng tỉ mỉ có ra ngoài không? Gặp những người nào? Trải qua chuyện gì thú vị?
Nghĩ đến vấn đề này da đầu cô liền tê dại.
Cô khó có khi ra ngoài, cô cùng Trình Uyên hẹn nhau ngày mai về bên chỗ cô ở, Hứa Dữu liền tới siêu thị, cô còn riêng chọn một siêu thị nhập khẩu, người không nhiều lắm, Hứa Dữu cũng cảm giác tự tại hơn một ít.
Hứa Dữu cúi đầu nhắn tin với Trình Uyên, hỏi anh thiếu thứ gì, cô mua về cho anh.
Tin nhắn đã gửi đi năm phút, chắc có lẽ là Trình Uyên đang bận nên không nhìn thấy, Hứa Dữu vẫn thường thường cúi đầu nhìn di động, chờ anh trả lời.
Không chú ý nhìn đường liền đụng vào xe mua sắm của người bên cạnh, Hứa Dữu cũng không ngẩng đầu, vội xin lỗi, “Thực xin lỗi, tôi không cố ý.”
“Không có gì.”
Giọng nam giống như giấy nhám cọ xát mặt bàn, khàn khàn chói tai.
Sức phụ nữ không lớn, cũng chỉ làm nghiêng đầu xe đẩy thôi, hôm nay tâm trạng hắn khá tốt nên không so đo với cô.
“Hứa Dữu? Cậu là Hứa Dữu.”
Hứa Dữu ngẩng đầu liền nhận ra người đang đi tới, vậy mà lại là Thích Linh Linh, người đang ông kia đi cùng Thích Linh Linh.
Thích Linh Linh kéo tay người đàn ông khóe mắt có vết sẹo nhỏ cười tươi rói, Hứa Dữu không nhìn kỹ hai người trước mặt, cô cảm thấy người đàn ông đi cùng Thích Linh Linh trông diện mạo thật hung dữ.
Hơn nữa, cũng chỉ vội vàng liếc nhìn một cái, không biết vì sao Hứa Dữu lại có cảm giác hơi quen quen.
“Xin chào.”
Hứa Dữu bài nặn ra một nụ cười, trong lòng ngũ vị tạp trần, lúc tái có chuyện có thể nói rồi, nhưng mà cô càng hy vọng hai người kia nhanh đi mua đồ của mình đi, có thể làm lơ cô luôn thì càng tốt.
Thích Linh Linh thấy cô lại rất vui vẻ, “Để tôi giới thiệu với cậu, đây là bạn trai mới của tôi, Lư Kiện Thạch, trước kia anh ấy cũng học chung trường cấp ba với chúng ta, nhưng mà loại mọt sách như cậu hẳn là không biết Thạch ca phải không, Thạch ca trước kia chính là đại ca của trường đó.”
“Thạch ca.”
Hứa Dữu ở trong lòng mặt mặc niệm tên này, trong chớp nhoáng hồi ức ùn ùn kéo đến.
Thạch ca còn không phải là người cầm đầu đám du côn sàm sỡ nữ sinh ở trong hẻm nhỏ năm đó sao?
Hai chân Hứa Dữu hơi rung, cô mạnh mẽ ép bản thân bình tĩnh lại, giờ phút này cô chỉ muốn rời đi ngay thôi.
“Tôi còn có chút việc phải đi trước.”
Thích Linh Linh: “Ồ, nhanh vậy à, nếu chúng ta có duyên như vậy sao không ngồi xuống cùng nhau tâm sự nhỉ?”
Thích Linh Linh vừa mới xác định quan hệ với Thạch ca, tới siêu thị nhập khẩu này không ngờ tới lại gặp được Hứa Dữu, cô ta liền miễn cướng cho Hứa Dữu thành người đầu tiên hâm mộ cô ta vậy.
Thạch ca nhà cô ta vừa mới trúng vé số hai trăm vạn đó.
Hứa Dữu cúi đầu nói: “Tôi… Thật sự còn có chút việc.”
Thích Linh Linh còn muốn nói gì đó, Hứa Dữu đã xoay người đi, cô ta bĩu môi, “Ông xã, anh xem cô ta kìa, người gì đâu kỳ cục.”
Lư Kiện Thạch không trả lời Thích Linh Linh, hắn biểu tình nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm bóng lưng Hứa Dữu nói: “Cô ta thật sự học chung trường cấp ba với chúng ta? Sao anh không có ấn tượng?”
Thích Linh Linh trong lòng “Lộp bộp” một tiếng, tuy rằng cô ta vừa mới cùng Thạch ca ở bên nhau, nhưng cô ta cũng khá hiểu Thạch ca, bộ dáng mới vừa rồi rõ ràng là Thạch ca rất hứng thú với Hứa Dữu.
Thạch ca chính là người có điều kiện tốt nhất cô ta có thể tiếp xúc, trong nhà Thạch ca vốn dĩ có chút tiền, hơn nữa không biết gần đây Thạch ca đạp phải vận may gì mà trúng vé số, bằng cách nào cô ta cũng phải moi một ít mới được.
“Thạch ca, anh không thích người ta nữa sao? Sao ở trước mặt người ta nhìn chằm chằm người phụ nữ khác.”
Thích Linh Linh không chỉ có nói chuyện nũng nịu, người cũng nũng nịu, ở trước công chúng dính sát lên người Lư Kiện Thạch.
Lư Kiện Thạch sao có thể chịu được chiêu này, nắm eo người đẹp, hắn chỉ cảm thấy hỏa khí dâng lên.
“Linh Linh, bảo bối của anh, anh vẫn yêu em nhất, bạn học kia trông rất thanh thuần, anh chỉ tò mò nhìn nhiều them chút thôi.”
Thích Linh Linh cắn nát răng cửa, không chịu thua dựa vào hắn càng gần, cô ta biết rõ thứ duy nhất có thể bắt được hắn vào tay chính là dáng người, cả người đều dựa vào lòng Lư Kiện Thạch, hờn dỗi nói: “Cô ta đúng là rất thanh thuần, nhưng mà có lớn bằng em không hả?”
Lúc này toàn bộ tâm tư của Lư Kiện Thạch hoàn toàn bị kéo lại, tròng trắng mắt ửng đỏ, “Đương nhiên là không rồi, bảo bối em đừng giận, em đẹp nhất.”
Thích Linh Linh hừ hừ vài tiếng, lại nói: “Thạch ca, anh đừng thấy vẻ ngoài cô ta thanh thuần, nhưng trên thực tế cô ta chân trong chân ngoài với Trình Uyên nữa đấy.”
Lư Kiện Thạch hơi sửng sốt, đã lâu rồi hắn không nghe người khác nhắc tới tên Trình Uyên, hắn không quên vết sẹo trên thái dương của hắn chính là do Trình Uyên ban tặng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...