Từ hôm Khang Dực nhận lời Ngô Nhiễm đến nay, ngày nào rảnh là Khải Hương lăng xăng chạy đến tẩm cung của Lưu Hoằng, làm hắn càng ngày càng chán ghét.
Sáng sớm Lưu Hoằng tỉnh dậy, nhẹ nhàng thu bàn tay vòng qua cánh tay Khang Dực. Vết thương của y kết vảy, nhưng Lưu Hoằng vẫn sợ trong lúc ngủ không khống chế được lực đạo sẽ làm rách miệng vết thương, thành ra, hắn cũng không dám vòng tay qua eo y.
Lưu Hoằng đã quyết định dọn đến ngủ chung với Khang Dực. Không có y, hắn ngủ không ngon, vả lại, y biết không thể từ chối, cũng mặc kệ chẳng mắng chửi hắn. Thế nhưng, dọn sang đây chính là lo cho lợi ích toàn cục, của cả hắn và sư phụ nha. Lưu Hoằng luôn tự khen vì hành động hy sinh mình ấy. Nếu để sư phụ ngủ một mình, vết thương không tốt có thể nào sẽ ốm sốt không, nếu gặp thích khách thì thế nào. Mai này nếu người khỏi bệnh, cũng phải ép người ngủ cùng mình. Nửa đêm gặp thích khách thì hai người nương tựa vào nhau, chống trả có lẽ sẽ dễ dàng hơn, sư phụ sẽ không gặp vết thương nặng như này nữa.
Lưu Hoằng tìm lí do để biến cái hành động có phần không hợp quy củ thành hợp lí, càng nghĩ hắn càng thấy đúng, càng ngày không dị nghị. Về phía Khang Dực, từ lúc thu lưu đồ đệ đến giờ, y đều coi đồ đệ là bảo bối là phủng trên tay, nên hành động chướng mắt gì cũng bỏ cho qua. Vả lại, y cảm thấy hắn cũng là người nhà của mình, tư tưởng hiện đại vốn phóng khoáng, nên y cũng chẳng quan tâm, mặc kệ hắn ngày càng lớn mật.
Chỉ là, Lưu Hoằng có một điều rất rất phiền lòng.
Khải Hương sáng sớm sẽ đến, sẽ rất không để ý nam nữ thụ thụ bất tương thân xông thẳng vào phòng sư phụ mặc kệ người chưa thay đồ mà hỏi han chăm sóc. Lưu Hoằng càng nhìn càng cảm thấy ngứa mắt. Cũng may là nàng chưa gặp phải cảnh hắn ôm y nằm trên giường, nếu không, chẳng biết nàng sẽ nháo thành cái dạng gì nữa. Thế là từ hôm Lưu Hoằng đứng ở sau bình phong thay đồ bắt gặp công chúa xông vào phòng đến này, ngày nào hắn cũng phải đề phòng, dậy sớm, thay quần áo, rời giường rồi cũng phải ém chặt góc chăn, không để thân hình sư phụ bày trước con mắt người ngoài.
Hôm nay không ngoại lệ. Hắn ngáp dài một cái, lau đi nước mắt rồi nhanh gọn thay đồ, chuẩn bị y phục cho Khang Dực, còn rất biết quan tâm mà đặt một tách trà cũng một đĩa điểm tâm.
Vết thương trên bụng kết vảy, nên Khang Dực thơi gian này không được ngồi, cũng không được gập người lại. Y mốc meo trên giường mấy ngày, càng ngày càng sinh chán. Lưu Hoằng cũng biết ý, lúc dậy luôn kéo mành, cũng tiện tay mở cửa sổ phòng của y, đến lúc tập võ hay đọc binh thư đều ra trước khoảng sân trước phòng tập, rảnh rỗi là nói chuyện với y.
Lưu Hoằng chuẩn bị xong mọi thứ mới bắt đầu tập luyện. Việc chính của hôm nay chính là ôn lại một bộ quyền pháp cũ. Lưu Hoằng như thường lệ khởi động, duỗi tay chân rồi chạy vài vòng. Chạy xong mấy vòng mà vẫn chưa thấy người đến, hắn bèn thở phào nhẹ nhõm. Nhóc quỷ kia hôm nay rốt cuộc cũng có việc bận mà buông tha cho hắn. Lưu Hoằng nghỉ nửa khắc, uống chút nước, ăn chút bánh ngọt, thuận tiện trò chuyện với Khang Dực đã tỉnh dậy, đang nhàm chán trên giường.
Lưu Hoằng thao thao bất tuyệt chuyện trên trời dưới bể, nói không có dấu hiệu ngừng lại. Bỗng nhiên, một thân ảnh nhỏ bé vụt qua, lưng hắn bỗng nhiên truyền đến cảm giác đau rát, tiếp đó là giọng lanh lảnh vang lên:
- Ngươi đang nói gì vậy?
Lưu Hoằng giật bắn người, miếng bánh trên tay cũng rơi xuống. Hắn sợ hãi quay đầu ra sau:
- Tiểu công chúa... sao người lại đến nữa?
- Hôm nay ta rảnh nha - Nàng cười cười, hai lúm đồng tiền nhỏ nhắn trên mặt lộ ra, trông hết sức dễ thương.
- Hôm nay ta lại không rảnh, phải học quyền pháp, không có đọc binh thư. Lại nhàm chán công chúa rồi.
- Không sao. - Nàng lắc đầu cười - Ta vào tìm Lưu chân nhân nghe ngài ấy giảng là được rồi.
Lưu Hoằng tái mét mặt, lại phải chào thua tiểu công chúa, bắt đầu vừa xem binh thư vừa giảng giải. Thế nhưng không biết do trình độ hắn không đủ, không mang cho người ta hứng thú hay tính nàng vốn trẻ con, chẳng mấy chốc hai người lại xung khắc. Lưu Hoằng tích trữ bất mãn, không chịu được mỉa mai, nàng cũng chẳng phải vừa, lại liên tục cùng hắn đấu khẩu, Lưu Hoằng cũng sắp phát điên lên với nàng. Hai người cứ thế, lại cãi nhau, dọa cho nơi này om sòm thành gà bay chó sủa.
Khang Dực từ trong phòng nhìn ra, thấy hai người ầm ĩ đành thở dài, xoa xoa cái trán. Hành động thu vào mắt Lưu Hoằng, làm hắn đối với tiểu công chúa náo loạn kia càng ngày càng không vừa mắt. Là tại nàng ta ầm ĩ làm sư phụ khó chịu. Lưu Hoằng không thèm để ý tới nàng, đứng dậy xem xét Khang Dực, lại cùng y nói chuyện một lúc lâu, trực tiếp bỏ bơ tiểu công chúa. Khải Hương bĩu môi, lấy hai điểm tâm còn lại ăn sạch, sau đó chạy vào phòng phá rối.
Hai tháng sau, thương thế của Khang Dực đã hoàn toàn khỏi hẳn.
Vết thương tróc vảy, hiện tại y đã thuận tiện đi lại. Lưu Hoằng không cam tâm để trên eo y lưu lại vết sẹo lớn như thế, mặt dày chạy đi xin thuốc, ngày ngày giám sát Khang Dực bôi thuốc, đến khi thấy y dùng thuốc xoa đến eo cũng bóng loáng mới chịu rời đi. Vết thương lành, y liền ngày ngày dậy sớm cùng đồ đệ luyện võ, tránh để cơ thể nghỉ ngơi mấy tháng mà đã có dấu hiệu tích mỡ. Đồ đệ ngốc kia khi ngủ ôm y đã không nói, còn ngứa tay nhéo nhéo bụng mềm mềm vì ít hoạt động mà lớn ra không ít của Khang Dực, vừa nhéo lại vừa hi hi thỏa mãn, làm y càng ngày càng tức. Lại nói đến đồ đệ, hai tháng mà đã cao hơn không ít. Lần trước đỉnh đầu vừa chạm chóp mũi y, bây giờ đã sắp ngang đến lông mày, so với trước kia liền cao hơn không ít. Tuổi dậy thì thật đáng sợ.
Khang Dực sớm nay luyện xong một bộ quyền đơn giản bèn đến ghế ngồi nghỉ. Lưu Hoằng vẫn không để ý tiếp tục đánh trụ. Một lúc sau, tiểu công chúa đến. Hai tháng qua đã tiếp thu độ dày của da mày nhóc quỷ, Lưu Hoằng đối với sư xuất hiện của Khải Hương trực tiếp không quan tâm. Hôm nay nàng vẫn bộ y phục rực rỡ như thường lệ, nhưng sắc mặt lại không được tốt lắm, còn không như bình thường chạy ào tới mà lại nhẹ nhàng bước, so với nữ tử bình thường đúng là trở lại như bình thường. Lưu Hoằng thấy bóng tiểu quỷ, ngừng tay, nhưng thấy bộ dạng của nàng lại bị dọa cho trợn mắt há mồm. Đây không phải Khải Hương có được không? Nhóc quỷ này an tĩnh sầu muộn, lại nhu mì giống nữ tử bình thường hắn mới thấy bất thường í.
Khải Hương mặc kệ ánh mắt của Lưu Hoằng, một đường đi đến ghế tre Khang Dực ngồi, buồn bã ngồi bên cạnh y, thuận tay với sang đĩa bánh:
- Lưu chân nhân buổi sáng tốt lành.
- Công chúa buổi sáng tốt lành. Hôm nay người gặp chuyện gì sao?
Nàng gặm gặm cái bánh, không trả lời. An tĩnh một lúc, nàng mới lên tiếng:
- Chuyện về ca của ta.
- Cái này... - Khang Dực không biết nói gì, Lưu Hoằng cũng quay ngoắt sang.
Một khắc sau, cả ba an vị trong phòng. Lưu Hoằng cũng đổi một bộ trang phục thường ngày, cũng thuận tiện cho thêm người canh gác.
Khải Hương vẫn buồn rầu vẽ vòng tròn, không nói gì cả.
- Dù sao hắn cũng là ca ca công chúa, là nhi tử của bệ hạ. Bệ hạ chắc chắn sẽ niệm tình thôi. - Khang Dực đành lên tiếng trước.
- Người cơ bản không có coi ca là nhi tử - Nàng bỗng ngẩng đầu, hai mắt như tóe lửa, không còn bộ dáng thường thấy. - Người cũng không coi ta là nữ nhi.
- Công chúa cũng không nên nghi oan cho bệ hạ như thế. Ai cũng biết, công chúa đối với bệ hạ quan trọng thế nào, nếu biết người nghĩ như thế, bệ hạ có lẽ...
- Ông ta cũng chẳng quan tâm đâu - Nàng gằn giọng, cắt đứt lời Khang Dực. - Nếu coi ta là nữ nhi, ông ta cũng chẳng để ta tùy tiện như thế, cũng chẳng coi lời của ta như gió thổi qua tai như thế, càng không coi ca không ra gì như thế. Ông ta cũng chỉ vì con đàn bà kia mà thôi.
- Công chúa, người nhỏ giọng chút. - Lưu Hoằng ngồi bên, không đành lòng nhắc nhở.
Cục diện rối rắm trong cung không biết cách nào gỡ ra. Đừng nhìn bên ngoài Cổ Hi an bình mà nghĩ cuộc sống trong cung điện hào nhoáng này đơn giản, thực ra thủ đoạn, mưu kế so với bình thường có phần thâm sâu hơn. Tâm Ái công chúa cùng ca ca nàng là Thiên Tư vốn là con của một phi tử được sủng ái đã sớm lìa xa nhân thế vì một căn bệnh nan y. May mắn, thế lực sau lưng vị phi kia rất lớn, chống đỡ được hai người đến ngày hôm nay. Thế nhưng hai người sống một mình trong cung điện cũng không an ổn. Hoàng hậu hiện tại là đích nữ của tể tướng, nàng vào cung từ lâu, sinh ra một hoàng tử hai công chúa, hoàng tử kia chính là thái tử hiện tại. Hoàng hậu cũng thái tử đối chọi gắt gao với Thiên Tư, chèn ép khiến Thiên Tư khó ngẩng đầu lên được. Thiên Tư cũng không phải vừa, một mặt cam chịu, một mặt lại ngấm ngầm ra tay. Hai phe đối chọi nhau mà quên đi mất trong hậu cung rộng lớn này, các thế lực muốn nhòm ngó ngôi vị không chỉ có hai phe bọn họ. Đến khi thái tử dần dần mất đi tín nhiệm, Thiên Tư đổi được sự chán ghét, lúc này hoàng hậu mới nhận ra, nàng gặp bẫy. Bẫy của hoàng quý phi, cũng chính là con đàn bà trong miệng tiểu công chúa. Ngô Nhiễm vẫn như cũ sủng ái Tâm Ái, thế nhưng đối với Thiên Tư là càng ngày càng ghét bỏ, giống như Thiên Tư chẳng có quan hệ gì với ông ta. Tâm Ái trước mắt ông ta cũng bày ra vẻ thiện lương vô hại, một mực tín nhiệm cùng làm theo, nhưng thực chất, nàng cũng chính là cố gắng để mai này có thể cầu xin giúp ca ca, để cho ca ca có cuộc sống an ổn. Thế nhưng, sớm hôm nay, Ngô Nhiễm đã một dao cắt đứt hi vọng của nàng. Hắn ta phanh phui An Hầu - gia gia Tâm Ái, chỗ dựa duy nhất của nàng cùng Thiên Tư bây giờ - nhiễu loạn, tham ô, trực tiếp xử tử, cùng với đó, đày toàn bộ thân nhân ra biên ải, Thiên Tư bị truất chức Vương gia, nhận binh ra biên cương trấn giữ, cả gia tộc lao đao, còn mỗi Khải Hương là bình an vô sự.
Nàng chính là không cam lòng. Tại sao gia tộc nàng phải chịu đựng tai họa như thế? Khải Hương mím mím môi.
- Ta muốn bàn một hiệp ước.
Lưu Hoằng đang rót chén trà giật mình run tay, nước ấm dội thẳng ra bàn, may mắn không ai bị bỏng, hắn luống cuống tìm khăn lau. Chỉ có Khang Dực như đã đoán trước, bình chân như vại.
- Ta sẽ giúp các ngươi an toàn trong Cổ Hi, sớm móc nối được với biên cương bên kia, nhanh chóng khởi nghĩa.
- Công chúa có vẻ quá tự tin nhỉ? Số lượng quân đội ít ỏi trong tay công chúa, ta nghĩ, có lẽ có người sớm phát hiện rồi đi.
- Ông ta biết hay không, ta không quan tâm. Hiệp định này, ta lần này là mang mạng của mình ra đánh đổi. Chỉ cần các ngươi hắt được chậu nước bẩn này lên Hoàng quý phi, giữ ca ca của ta ở lại trong hoàng cung, mạng của gia gia ta... - Ánh mắt nàng lóe lên một tia không cam lòng - Không giữ được thì không quan tâm nữa.
- Làm thế nào hắt được chậu nước này lên Hoàng quý phi? - Lưu Hoằng nhíu mày. - Ta cũng chẳng phải thái tử. Huống chi, đằng sau Hoàng quý phi còn có quốc sư.
- Dùng Lưu Kha. Ta đảm bảo Lưu Kha sẽ được bình an, chỉ cần các ngươi đồng ý, Cổ Hi này, mai sau sẽ không là chướng ngại. Ta tự có tính toán, thế nhưng để thành công, ta cần sự đồng ý của Lưu Kha.
- Nàng dùng cái gì để cam kết? Còn mạng của nàng, chúng ta không cần. - Khang Dực xoay xoay chén trà, bây giờ mới mở miệng.
- Giấy thông hành và lệnh bài của ta. - Quả thực lần này, Khải Hương lấy mạng mình ra đánh đổi. Lệnh bài của một công chúa bình thường chỉ đảm bảo việc đi lại giữa Cổ Hi dễ dàng, nhưng lệnh bài của Tâm Ái... Ngô Nhiễm vì muốn mọi thứ tốt cho nữ nhi, nên phúc lợi tạo ra cho nàng quả thực không nhỏ.
- Giao dịch này đối với chúng ta quả là không có lợi. Đổi Lưu Kha lấy việc thuận tiện hành động ở Cổ Hi, nhưng thuận tiện cũng không hoàn toàn. Công chúa đừng quên, Lưu Kha quan trọng như thế nào đối với chúng ta, vả lại, phụ hoàng của người, lúc này vẫn cho người giám sát chúng ta.
- Ta... - Nàng thoáng hiện một nét không cam lòng.
Nàng đứng lên, ngập ngừng, định đưa ra điều kiện cuối cùng nữa, thế nhưng lời nói tiếp theo lại đánh gãy dự định của nàng.
- Chậu nước bẩn này, chắc chắn sẽ hắt được lên Hoàng quý phi mà không cần tới Lưu Kha. Ta có thể đảm bảo, thế nhưng điều kiện ta muốn giữ lại, tất nhiên, lệnh bài cùng giấy thông hành người vẫn phải giao ra, không tính là điều kiện giao dịch. Về việc ca ca nàng, ta không chắc, nhưng sẽ cố gắng hết sức. Nhưng nàng yên tâm, ca ca nàng sẽ không mất mạng được.
Khải Hương mím môi. Tuy không giữ được ca ca ở lại, nhưng diệt bớt được một mối nguy, vả lại tính mạng ca ca đã được đảm bảo là sẽ được an toàn, bản thân lại không phải xuất ra điều kiện cuối cùng. Nàng đảo mắt, tính toán.
- Được... Ta chấp nhận.
Nàng xoay người, bước ra phía cửa, tiếng Khang Dực bỗng vang lên.
- Ta nghĩ với thế lực của công chúa hiện tại, có thể hoàn toàn xử lí, tại sao?
- Chưa đến lúc. - Nàng sững sờ, một lúc sau mới bình tĩnh lại. - Mọi chuyện sau này sẽ rất khó khăn, nếu mà ngay bước đi đầu tiên ta đã xuất ra con át chủ bài, không phải quá ngu ngốc sao?
- Ta hiểu. Giao dịch này, ta yên tâm rồi. Thông minh như công chúa, ta mong hợp tác sẽ thuận lợi.
Nàng cúi đầu, không đáp, khẽ mỉm cười rồi bước đi, không một lần quay lại.
Khang Dực đứng lên, cốc cốc đầu Lưu Hoằng, khẽ mỉm cười, bước vào phòng viết một phong thư gửi về cho Thanh Vân phái.
Cùng lúc đó...
Trong một căn hầm tối tăm chỉ có chút ánh sáng yếu ớt của mấy ngọn đuốc được bày lác đác. Trên ngai to lớn, một người mặt áo choàng đen, vai áo choàng lóe lên ánh sáng xanh nhạt, khuôn mặt đeo mặt nạ không nhìn rõ biểu cảm.
Ở dưới thềm trải thảm, người ở dưới xếp thành hai dãy hai bên lối vào, chính giữa có một bóng đen quỳ một chân, người cũng trùm áo choàng đen tương tự:
- Giáo chủ, ả nữ nhân kia đã được xử lí. Tất nhiên, chúng ta sẽ không xuất quân ra, cũng không lấy danh nghĩa Ma giáo.
- Tốt. Hai người kia vẫn còn giá trị, cũng không kẻ nào vừa. Ngươi hành động nên cẩn mật một chút.
- Rõ thưa giáo chủ. - Người đang quỳ đứng dậy, khẽ mím cười. Ngọn đuốc chiếu lên mái tóc kết ngũ sắc của nàng, rực rỡ đến lạ thường. - Mọi chuyện sẽ rất nhanh được hoàn thành, không phụ tâm ý giáo chủ.
- Ngươi tốt nhất là giữ vững ý nghĩ đó. Vả lại, lấy việc công làm việc riêng, ngươi lần này xác thực có chút lớn mật.
- Ta cũng là tiện tay thu lợi ích về mình. Vả lại, sống mà để mình ủy khuất, có phải không đáng sống, giáo chủ đã dạy ta như thế mà.
Người trên điện khẽ cười.
- Lui đi. Cuối ngày nhớ đến đến gặp ta.
Nàng bước ra ngoài, mũ áo choàng đen lần nữa được chỉnh lại, che đi mấy sợi tóc kết ngũ sắc rực rỡ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...