Mắt của con rùa đen rất nhỏ nên dù ông anh vợ tương lai có vừa vỗ đùi vừa gập cả người vì cười thì Diệp Nhượng cũng không thể ném cho tên kia một ánh mắt xem thường mang theo bình tĩnh và thể diện được.
Nhưng Hoa Thanh Nguyệt lại thế Diệp Nhượng báo thù.
Một cô gái đáng yêu như Hoa Thanh Nguyệt lập tức nhấc chân dài đá lên mông anh mình mà mắng: “Tránh ra! Anh đi làm đi!”
Hoa Tê Vân: “Anh đã xin nghỉ phép.”
Hoa Thanh Nguyệt: “…… A?”
Hoa Tê Vân nói: “Hạng mục anh phụ trách đã hoàn thành và các sếp đã đi dự họp để nhận khen thưởng.
Anh không muốn ra ngoài nên xin nghỉ một tuần.”
Diệp Nhượng khóc càng đau khổ hơn.
A? Sao viện nghiên cứu của bọn họ không có chế độ đãi ngộ dành cho thần tiên này nhỉ? Bên họ hết hạng mục này tới hạng mục nọ, căn bản không có thời gian nghỉ ngơi.
Lát sau.
Diệp Nhượng vứt bỏ mối thù bị cười nhạo và dò hỏi Hoa Tê Vân các vấn đề liên quan tới công việc.
Một người và một con rùa hàn huyên thật lâu, tay Hoa Thanh Nguyệt cũng tê rần lên.
“Nếu không thì thế này đi.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Hai người lên lầu ngồi, em đi lấy chút đồ ăn mang về.”
Vừa dứt lời cô đã giao Diệp Nhượng cho Hoa Tê Vân còn mình thì vào phòng bếp lấy đồ ăn.
Hoa Tê Vân nâng Diệp Nhượng lên vui vẻ cười ha ha mà nhảy xung quanh như đứa trẻ con.
Anh chỉ ngoan ngoãn dừng lại và ngồi xuống cạnh bàn trước khi Hoa Thanh Nguyệt trở về.
Diệp Nhượng thấy ngũ tạng lục phủ của mình như sông cuộn biển gầm, cả người bị lăn lộn chổng vó.
May mà tiểu thiên sứ Hoa Thanh Nguyệt đã trở về và giúp anh lật người lại.
Diệp Nhượng mách luôn: “Anh trai em vừa mới xoay anh.”
Hoa Thanh Nguyệt: “Hả?”
Cô nghĩ một lát vẫn không biết anh đang nói gì.
Diệp Nhượng: “Chính là xoay tròn cả người anh ấy.”
Hoa Tê Vân lập tức biểu diễn cho em gái xem để cô có ví dụ trực quan.
Anh lật Diệp Nhượng lên rồi quay tròn anh trên cái mai như con quay: “Em xem, chính là xoay thế này này!”
Hoa Thanh Nguyệt thét chói tai sau đó lập tức nhào tới ôm Diệp Nhượng đồng thời hung tợn mắng anh mình: “Anh còn chưa trưởng thành à?! Anh muốn làm gì?!”
Hoa Tê Vân ôm bụng thê thảm cúi đầu thở ngắn than dài.
Hoa Thanh Nguyệt: “Làm sao vậy? Mỗi lần túm được anh làm chuyện xấu là anh sẽ giả vờ đau bụng, lần này anh cũng giả vờ phải không?”
Hoa Tê Vân nhỏ giọng nói: “Đói bụng.”
Diệp Nhượng bám chặt móng vuốt lên người Hoa Thanh Nguyệt nên cực kỳ tự tin ném cho anh vợ một lời bình: “Ấu trĩ.”
Có lẽ muốn chọc tức Hoa Tê Vân nên Hoa Thanh Nguyệt cẩn thận quấn khăn ăn cho Diệp Nhượng sau đó bưng cơm tới trước mặt anh và dùng thìa đút cho anh từng miếng một.
Hoa Tê Vân thấy con rùa đen kia co duỗi cái cổ ăn cơm thì ghét bỏ nói: “A Nguyệt Đoàn Tử, em xem cậu ta ăn cơm xấu chưa kìa, chờ em đút xong thì có khi em không ăn được cơm ấy chứ.”
Diệp Nhượng nghẹn họng sau đó khổ sở rụt cổ.
Hoa Thanh Nguyệt lập tức lườm anh trai.
Hoa Tê Vân: “Em xem, bản thân cậu ta cũng biết kìa.”
Hoa Thanh Nguyệt ném cái thìa qua và tức giận đập bàn: “Anh ăn của mình đi! Anh còn nói nữa là em cầu Sơn Thần trù anh cắn phải đầu lưỡi đó!”
Hoa Tê Vân lập tức ngậm miệng.
Hoa Thanh Nguyệt ghé vào trên bàn mà nhỏ giọng dỗ Diệp Nhượng ra ăn cơm.
“Không sao đâu, anh ấy có biến thành rùa đen thì cũng là bộ dạng này thôi, sẽ không đẹp hơn anh đâu……”
Con rùa đen vẫn không nhúc nhích.
Diệp Nhượng lại rơi vào trạng thái tự cách ly.
Hoa Thanh Nguyệt tiếp tục: “Con người có thẩm mỹ riêng, mà con vật cũng có thẩm mỹ riêng, ở trong mắt đám rùa anh chắc chắn chính là con rùa đẹp trai.”
Hoa Tê Vân ngậm cái thìa mà nín cười nhưng vẫn phát ra tiếng hinh hích.
Hoa Thanh Nguyệt vuốt ve mai rùa và dỗ dành: “Ăn no mới có thể ứng phó với lần biến đổi tiếp theo.
Anh sẽ không làm rùa đen mãi đâu, mỗi lần anh thay đổi em có ghi lại, nếu lấy bình quân thì đại khái nửa ngày anh sẽ thay đổi một lần.
Chờ chúng ta ăn cơm xong chơi trong chốc lát là anh sẽ không còn là rùa đen nữa, yên tâm đi.”
Từ trong cái mai rùa truyền ra tiếng nói buồn bực của Diệp Nhượng: “Anh ăn no rồi, cảm ơn…… Cảm ơn em không chê anh.”
“Sao em lại ghét bỏ anh được chứ? Con người ta luôn có lúc khốn khó, hơn nữa…… anh gặp phải cảnh ngộ này ắt có liên quan tới bọn em.”
Hoa Tê Vân: “Thế nên cậu còn không nhanh mà nghĩ lại xem đã từng thiếu nợ chúng tôi cái gì à?”
Hoa Thanh Nguyệt lại đập bàn.
Hoa Tê Vân lập tức cắn phải đầu lưỡi.
Anh vẫn mặt không biểu tình mà á một tiếng rồi che miệng nói: “Anh đang cung cấp thông tin có ích mà.
Dựa theo cách thức biến hóa này của cậu ta thì cái tiếp theo có khi lại là rắn ấy chứ.”
Hoa Thanh Nguyệt chỉ thấy cổ chân đau xót và cắn môi.
Cô là người từng bị rắn cắn nên trước sau luôn có bóng ma tâm lý với cái thứ ấy.
Nếu Diệp Nhượng biến thành rắn thì có khả năng cô sẽ không vui vẻ ở bên cạnh anh như thế này…
Chỉ cần nghĩ tới đã thấy da dầu tê dại.
Rốt cuộc Diệp Nhượng cũng thò đầu ra khỏi mai và nói: “Thanh Nguyệt, em yên tâm đi, nếu biến thành rắn anh sẽ lập tức treo cổ bản thân trên tán cây ở đầu thôn của bọn em!”
“Được, tôi sẽ cố gắng tới dọn xác cho cậu, rồi lập cái bia.
Cậu có mặt mũi lớn như thế nên khẳng định phải khắc tên thật lên bia, rồi tôi sẽ viết…… thuốc viên Đại Thanh.” Hoa Tê Vân vẫn bày ra cái mặt lạnh te mà đùa giỡn, “Người tới lễ bái đều sẽ phải ngẩng đầu nhìn cho kỹ, ít nhất cũng phải nửa tiếng ấy.”
Một mình anh chàng ngồi kia tự biên tự diễn, Hoa Thanh Nguyệt và Diệp Nhượng đều cảm thấy mỏi mệt mà thở dài.
Mới vừa ăn cơm xong Hoa Thanh Nguyệt đã nhận được cuộc gọi từ viện nghiên cứu của Diệp Nhượng.
“Thật ngại quá, có quấy rầy cô không?” Người gọi điện thoại lễ phép dò hỏi, “Tôi muốn tìm kỹ sư tổng Diệp Nhượng, điện thoại của anh ấy không hoạt động……”
“A, không vấn đề gì!” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Vất vả cho mọi người rồi.
Diệp Nhượng, tới nghe điện thoại nè.”
Cô đặt điện thoại trên bàn, Diệp Nhượng thì ghé vào bên cạnh nghe người kia nói chuyện.
“Tổ H đâu? Cho tôi xem báo cáo hoàn chỉnh của mọi người đi.”
“…… Vậy tôi mở video nhé?”
Diệp Nhượng: “Không được!!”
“A! Không tiện sao? Thật xin lỗi, vậy tôi đọc cho anh nghe cũng được!”
Cái mặt rùa của Diệp Nhượng đỏ lên sau đó anh ho một tiếng và nói: “Thôi, bật video đi.”
Qua một lát lão Phó gửi lời mời của cuộc gọi video.
Hoa Thanh Nguyệt nhỏ giọng nói: “Làm thế này có được không? Viện nghiên cứu của bọn anh đều là người làm khoa học, hình tượng này của anh sẽ dọa bọn họ đó!”
“Không sao, anh có cách.” Diệp Nhượng tự tin nói.
Video chuyển qua, Tảo Địa Phật nghi hoặc tìm nửa ngày mới hỏi: “Kỹ sư Diệp, cậu đâu rồi?”
Diệp Nhượng chậm rãi rụt vào trong vỏ và trả lời: “Tôi ở bên cạnh, anh để tôi xem số liệu đi, tôi có thể nhìn được.”
“À……” Tảo Địa Phật từ từ à một tiếng và cực kỳ bát quái chuyển đề tài, “Không tiện lộ mặt à? Cũng được nhé, là thế này, chúng tôi tính đến cuối nhưng kết quả của hai tổ lại không khớp……”
Con rùa đen Diệp Nhượng nhìn kỹ tài liệu xong lại cho ý kiến chỉ đạo.
Nửa giờ sau vấn đề được giải quyết.
Tảo Địa Phật: “Tốt rồi, tôi cũng muốn hỏi cậu xem khi nào thì cậu về?”
“Có vài việc ngoài ý muốn.” Diệp Nhượng nói, “Tạm thời tôi chưa về được, cũng không biết khi nào có thể về, nhưng tôi sẽ cố về sớm.”
Tảo Địa Phật: “Là dị ứng sao? (Truyện này của trang Rừng Hổ Phách) Cậu không chịu ló mặt nên tôi đoán là cậu bị dị ứng…… Tôi thấy Tiểu Nguyệt cũng đóng cửa tiệm cà phê, vậy hẳn là cậu theo con bé về Thương tộc tìm phương thuốc cổ truyền đúng không?”
Diệp Nhượng lập tức túm được ý này và chấp nhận nói: “Đúng.
Tôi bị dị ứng, đã tới bệnh viện rồi nên muốn tới Thương tộc tìm phương thuốc dân gian xem hiệu quả thế nào.
Chờ đỡ hơn tôi sẽ trở về.”
“Đã biết.” Tảo Địa Phật cười hì hì và gác điện thoại.
Đám nghiên cứu viên bát quái lập tức hỏi: “Lão Phó, kỹ sư Diệp bị bệnh gì thế?”
Tảo Địa Phật tự mình cười hê hê hai tiếng mới xua tay nói: “Đi làm đi, mau đi đi, phải cho tiểu Diệp chút mặt mũi chứ.”
“Rốt cuộc là cái gì?”
Tảo Địa Phật hạ giọng nói: “Khụ, mấy người có biết hoa ngứa không? Có người từ nơi khác bị dị ứng với hoa đó, vừa không cẩn thận chạm phải là cả người sẽ bị ngứa, sẽ muốn cào suốt ngày.
“Ai u.” Đám nghiên cứu viên hít hà một hơi, “Hoa kia hiếm lắm, vận khí này……”
Tảo Địa Phật nói: “Mà đàn ông bị cái loại dị ứng này lại càng không xong, sau khi chạm vào hoa kia, rồi lúc đi tiểu lại phải đỡ……”
Đám nghiên cứu viên lập tức lộ ra biểu tình đã hiểu và đồng tình nói: “Chẳng trách phải xin nghỉ!”
Tảo Địa Phật: “Thương tộc có phương thuốc dân gian có thể trị ngứa, có lẽ kỹ sư Diệp hiện tại đang bị quấn thành xác ướp mà nằm một chỗ ấy!”
Diệp Nhượng ngắt điện thoại xong thấy hai anh em Hoa Tê Vân và Hoa Thanh Nguyệt đều trợn mắt khiếp sợ mà nhìn chằm chằm mình.
Diệp Nhượng: “Làm sao vậy?”
Hoa Thanh Nguyệt ngượng ngùng không dám nói nên đành phải quay đầu đi.
Hoa Tê Vân hỏi: “Cậu có biết dị ứng mà chú Phó nói là loại dị ứng gì không?”
Diệp Nhượng: “Dị ứng gì thì cũng tốt hơn biến thành rùa đen.”
“…… Không chắc đâu.” Hoa Tê Vân lập tức nói thế.
Mặt Hoa Thanh Nguyệt bắt đầu đỏ lên một cách khả nghi.
Diệp Nhượng: “Ý anh là gì?”
Hoa Tê Vân bắt đầu phổ cập kiến thức khoa học cho anh về dị ứng hoa ngứa.
Diệp Nhượng: “Thế cũng đúng mà, so với rùa đen còn khá hơn.”
Dù cả người bị bó thành xác ướp cũng thể diện hơn so với biến thành rùa đen.
“Nhưng mấu chốt là hoa ngứa này hiện tại không dễ mà thấy được.”
“Cho nên?” Diệp Nhượng ngửi được một chút bất ổn ở đây.
“Sau khi phơi khô hoa kia là có thể dùng như thuốc, mà dược hiệu ……” Hoa Tê Vân suy xét đến sự có mặt của em gái nên cố gắng uyển chuyển truyền đạt, “Dược hiệu cũng không khác gì lúc này mang cậu đi hầm, nghe nói là rất…… bổ.”
Tráng dương.
Diệp Nhượng bị sét đánh.
“Hoa này chỉ có Miêu Cương mới có, trước kia rất nhiều người bên ngoài biết đến nó nên tới đây hái hoa, kỳ vọng có thể hùng phong tái khởi nhưng kết quả là cả người đều bị sưng đau và phải vào bệnh viện……”
Diệp Nhượng ngây người thật lâu sau đó chậm rãi rụt vào mai rùa.
Qua một lát anh em nhà họ Hoa lại nghe thấy tiếng khóc nức nở truyền ra từ mai rùa.
Đúng rồi, thay vì bị người ta cho rằng bản thân muốn đi tìm hoa ngứa để thi triển hùng phong rồi bị dị ứng thì còn không bằng thành thật thừa nhận bản thân biến thành rùa đen.
Ối giời, đời này việc khó nhất chính là giữ mặt mũi.
Thể diện của Diệp Nhượng hôm nay đã nát hết rồi, không còn gì nữa.
Hoa Thanh Nguyệt nhỏ giọng oán trách: “Anh giải thích rõ ràng thế làm gì!”
Hoa Tê Vân: “Anh có cách nào nữa, ai bảo tự cậu ta gật đầu thừa nhận.”
Diệp Nhượng thu dọn cảm xúc của bản thân và rầu rĩ nói: “Thực xin lỗi, có thể để tôi ở một mình cho bình tĩnh lại không?”
Hoa Thanh Nguyệt đẩy anh trai ra ngoài và thấp giọng an ủi anh đừng quá thương tâm, mọi thứ rồi sẽ tốt hơn.
“Chờ anh ấy bình tĩnh lại em sẽ mang anh ấy đi tìm ba ba.” Hoa Thanh Nguyệt nói, “Em nhất định phải biết nguyên nhân, cũng không cho phép Sơn Thần tiếp tục trêu đùa anh ấy nữa.”
Hoa Tê Vân: “Em vẫn nên cầu nguyện Sơn Thần đừng để cậu ta treo cổ trước trại của chúng ta ấy.”
“Nói cũng đúng.” Hoa Thanh Nguyệt lập tức chắp tay thành kính nói, “Ngàn vạn đừng biến thành rắn……”
Cô mới vừa cầu nguyện xong đã nghe thấy Diệp Nhượng gọi mình.
Hoa Thanh Nguyệt trợn mắt nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh trai sau đó anh chàng còn huýt sáo một tiếng.
Hở?? Khiến anh cô phải hứng thú như thế…… Chẳng lẽ Diệp Nhượng biến thành phi thuyền vũ trụ?
Hoa Thanh Nguyệt xoay người sau đó hai mắt tràn đầy vui vẻ.
“Mẹ ơi, Diệp Nhượng!” Hoa Thanh Nguyệt hò hét, “Anh quá đẹp!”
Cô nhào qua ôm lấy cổ Diệp Nhượng và xoa đầu anh.
“Đáng yêu quá!”
Giọng Diệp Nhượng lúc này không trầm như lúc là rùa nữa, anh mài mài móng trước mảnh khảnh và thẹn thùng nói: “Biến thành cái này…… cũng không tệ.”
So với chó con và rùa đen thì khá hơn nhiều!
Hoa Tê Vân nhẹ nhàng vỗ tay: “Được rồi, dù sao lần này cũng không cần treo cổ trên tán cây nữa.”
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...