Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với tâm trạng vô cùng nặng nề.
Anh tôi đến khá sớm để đưa tôi đi tập thể dục, tôi không muốn đi cùng anh nhưng vẫn phải đi cùng, vì anh còn phải quản lí tôi nữa ....!Đang đi được nửa vòng thì tôi thấy vài người bàn tán và chỉ chỏ về phía tôi.
Mới đầu thì tôi không quan tâm đâu, nhưng có vẻ họ cố nói to để tôi nghe thấy.
Anh tôi đi sau thấy không ổn, liền bịt tai tôi lại và đưa đi chỗ khác, tôi vẫn nghe mang máng:- Cái thứ man rợn, kinh tởm!!- IM !!!! Anh tôi gầm lên, đưa tôi về phòng, không đi nữa.
Tôi ngồi xuống, thở dài:- Em nghe thấy rồi, anh giấu làm gì- Em nghe thấy thì đừng để tâm, một đám thiếu hiểu biết !- Vâng ....!em ổn mà- Hôm nay anh có việc, anh gọi Gluto lên trông nhé!- Tùy anh ...!Anh tôi khép cửa phòng lại, tôi bắt đầu suy nghĩ về những câu nói ấy.
Tuy có thể là nói thật nhưng nói thật mà làm người khác tổn thương thì thật sự không nên.
Bỗng nhiên lóe sáng trong mắt tôi là con dao bổ hoa quả mà chắc là anh tôi bỏ quên.
Tôi cầm nó lên xem, nó thu hút tôi như có ma thuật vậy.
Trong vô thức, tôi đưa nó lên mu bàn tay cứa một vệt, tôi giật mình nhìn xuống, máu ứa ra.
Nhưng tôi cảm thấy có một dòng điện ấm chạy qua, nó ....!thỏa mãn đấy.
Tôi cứa thêm vài vết nữa, việc này thú vị đó chứ! Tôi cứa lên cả cánh tay và vai, máu chảy ròng ròng, nhưng nó làm tôi càng phấn khích và cứa mạnh thêm.
Đúng lúc đó, Gluto và Marili bước vào, họ thấy tôi rồi:- NUBER !!! CẬU LÀM CÁI QUÁI GÌ VẬY !!! BỎ CON DAO XUỐNG !!!- ÔI TRỜI !!! NUBER !! LÀM ƠN !!Tôi im lặng rồi bật cười điên dại;- Bỏ xuống? Tại sao tôi phải bỏ xuống? Đó không phải là điều các người luôn mong muốn sao?- Gì cơ !?- Tôi chết, phải không?- Không! Nuber ! Tụi này chưa bao giờ có ý đó!- IM HẾT ĐI !Tôi lại lấy con dao đâm mạnh vào cánh tay:- Nuber ! Xin cậu đó bỏ con dao đó xuống ....Tôi lùi lại, tôi có thể cảm nhận được sự sợ hãi trong mắt họ, tôi thích điều này.
Tôi lấy con dao kề sát cổ.
Có vẻ như cảm thây sự nhẹ nhàng không có tác dụng, Gluto lao lên khóa tay tôi lại, Marili gầm lên;- Gluto !!! Làm gì vậy, cậu ta đau kìa !!- Thế muốn nó chịu đau một chút hay là muốn nó chết hả !?Tôi vùng lên, lấy con dao đâm thêm một nhát vào cánh tay.
Gluto kinh hãi lùi lại, tôi cảm thấy hơi choáng váng một chút rồi ....!Lúc này, Marili, cô ấy nhẹ nhàng lại gần tôi, dang hai tay ra:- Nuber, tớ biết cậu rất tốt ...!bỏ con dao đó xuống ...!và lại đây với tớ nè ....Tôi dừng lại.
Cô ấy ...!vừa gọi tên tôi sao ...!nghe ngọt ngào thật ....!Như có ai xui khiến, tôi buông con dao ra, nó rơi xuống sàn kêu leng keng.
Tôi tiến lại gần cô ấy, cô ấy run lên và ...!tôi ôm chặt lấy cô ấy.
Có tiếng đập cửa, có vẻ các bác sĩ đã tới.
Tôi mệt, mắt hoa lên.
Tôi cảm thấy ấm áp đây rồi....Máu vẫn chảy, nhỏ xuống thành vũng ở sàn ..Có lẽ ai nấy đều mệt mỏi rồi ......!Tôi tỉnh lại ở phòng cấp cứu, anh tôi và hai người bạn vây quanh tôi.
Marili ôm cổ tôi, tôi có thể thấy một giọt nước mắt nóng hổi vẫn đọng lại trên khóe mắt cô ấy.- Tên ngốc này, cậu biết cậu làm tụi này lo lắng lắm không ...- Marili ....- Hả ?- Tôi vẫn còn thắc mắc ...!tại sao ..
tôi lại mềm lòng trước cậu ..- Cái này tôi cũng không biết ...!chắc là có một năng lực đặc biệt chăng ..
LƯU Ý: Không bắt chước các hành động trong truyện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...