Prost (bán Dâm)

Ngoại truyện: Merry Christmas

Merry Christmas Mr.Thẩm.

Đêm Giáng sinh.

Sau nhiều ngày đi công tác không được nghỉ ngơi tốt, thực sự quá mệt mỏi, khi máy bay hạ cánh Thẩm Triều Văn không có phản ứng gì, ngồi trên ghế ngủ đến mờ mịt, cuối cùng được đồng nghiệp ngồi cạnh đánh thức.

Sau khi tỉnh lại cũng không dễ chịu hơn bao nhiêu, toàn thân nóng hầm hập, không tỉnh táo.

Sau khi rời sân bay, y kéo hành lý và bắt taxi đến bệnh viện gần nhất để khám bệnh. Định lấy thuốc về nhà uống là được, nhưng bác sĩ nói y sốt khá cao và đề nghị truyền dịch.

Sau khi treo kim nước lên, Thẩm Triều Văn bắt đầu rảnh rỗi. Y thật sự quá chán nên dứt khoát lấy máy tính để trên đùi, bắt đầu xem email.
1

Sinh viên thực tập Iris của y nhất quyết muốn đi cùng y, lúc này đang ngồi cạnh nhìn Thẩm Triều Văn kiểm tra email, trả lời tin nhắn, đọc tài liệu một cách nhanh nhẹn... và xử lý rất nhiều việc vặt trong chưa đầy mười phút. Iris nhìn thấy vừa hết nói nổi vừa bội phục, trong lòng vô cùng khâm phục hiệu quả làm việc của Thẩm chuẩn mực Roll King*. (người thắng cuộc)

Nhưng... Đêm Giáng sinh còn bị bệnh, thật sự là xui phết.

Iris khuyên: "Hôm nay nghỉ chút đi."

Không hiểu được. Vừa làm xong một hợp đồng đã bay về thì người cũng đổ bệnh, truyền dịch còn phải làm việc, sao lại có người thích làm việc như thế.

Thẩm Triều Văn nhìn máy tính chăm chú đáp: "Thời gian nhàn rỗi không làm việc cảm thấy rất phí."

Iris thở dài, lấy máy tính bảng của mình đưa qua: "Thầy à, không thì anh xem kịch gì đó thả lỏng đi?"

Thẩm Triều Văn không thèm nhìn cô: "Em tan làm về nhà ăn cơm đi."

Iris nịnh nọt: "Sao em bỏ thầy về nhà được chứ!"

Không đi? Thẩm Triều Văn đẩy mắt kính: "Vậy bây giờ em xem tài liệu anh gửi cho em đi, đó là dự án trọng điểm trong quý tiếp theo của chúng ta, em làm quen càng sớm càng tốt, lúc đó sẽ cố gắng điều em làm chung một tổ. Còn nữa, cuối tuần anh sẽ đi trợ giúp pháp lý, đến lúc đó em..."

Iris: "..."

Cũng may Thẩm Triều Văn không thực sự yêu cầu cô làm thêm giờ quá nhiều, sau khi nói đại khái về kế hoạch công việc trong tương lai thì đóng máy tính lại. Y cởi kính ấn mày, nhìn rất mệt mỏi.

"Mau về đi thôi." Thẩm Triều Văn lại giục cô, "Truyền dịch xong anh về."

Iris nòi: "Vậy anh gọi điện thoại cho người nhà chưa? Có người ở cùng sẽ tốt hơn."

Thẩm Triều Văn suy nghĩ rồi đáp: "Có lẽ anh khác người, lúc không khỏe không thích bị người khác nhìn thấy, cũng không thích bị người khác chăm sóc, anh muốn ở một mình."

Iris nghĩ thầm, không hổ là anh. Cô cũng không dám nói tiếp, ngồi trơ ra đó một lúc lại đứng lên, nói ra ngoài mua chút đồ ăn cho y.

Thẩm Triều Văn vội ngăn cô lại, nói mình không đói, xụ mặt giục cô đi. Ngày lễ lớn, để một cô gái đến bệnh viện với y còn ra gì nữa, đuổi thôi đuổi thôi.

Sau vài lần cù cưa, cuối cùng cô trò nhỏ cũng đi rồi.

Thẩm Triều Văn thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt nghỉ ngơi mấy phút lại tiếp tục xử lý công việc.

Thẩm Triều Văn xem rồi xem, phát hiện mình hơi mất tập trung, có lẽ là do trong người không khỏe.

Y tắt máy tính, nhàm chán lướt điện thoại.

Cuối cùng, Khương Mặc trong vòng bạn bè thu hút sự chú ý của y.


Sau khi nhấp mở hình to ra, Thẩm Triều Văn không nhịn được cười ra tiếng.

Đó là một chiếc bình gốm được Thẩm Triều Văn mua khi đến buổi đấu giá từ thiện cùng khách hàng khi y đi công tác lúc trước.

Khoảng thời gian đó y lại cãi nhau với Khương Mặc vì chút việc nhỏ, ầm ĩ rất không vui. Sau đó lại đi công tác, nhìn thấy một chiếc bình hào nhoáng trong hội đấu giá, trông hào nhoáng đấy nhưng cảm thấy hẳn là Khương Mặc sẽ thích, vừa hay cũng hợp túi tiền, Thẩm Triều Văn không nghĩ nhiều đã ôm về cho đạo diễn Khương.

Nhưng khi mang về vẫn bị Khương Mặc làm tổn thương một trận: "Thẩm Triều Văn, em có ý gì đây? Tặng anh bình hoa là ý gì hả? Bình hoa? Ai là bình hoa?? Em thật hoang đường!"

Nói thì nói vậy nhưng đạo diễn Khương vẫn cất chiếc bình đi.

Tuy chiếc bình này không phải là đồ sưu tập tiền triệu nhưng dầu gì cũng tốn kha khá, vậy mà Khương Mặc lại đổ đầy đất vào chiếc bình để trồng rau mùi...

Buồn cười nhất là miếng dán tên trên bình, hai chữ: Cuộc sống.

Mấy chuyện này cũng chỉ có anh làm ra được. Cắm hoa trong chai rượu chỉ là chuyện nhỏ, bây giờ người ta còn dùng bình hoa để trồng rau mùi.

Bình luận trong vòng bạn bè cũng rất đặc sắc.

Sofia: Ông thôi đi.

Khương Mặc trả lời Sofia: Bà quản tui?

Sofia đáp Khương Mặc: Thẩm Triều Văn có sở thích gì thế, lại đi thích rau mùi.

Khương Mặc rep Sofia: Bà quản ẻm?

Đường Lý: Có thể nào, bình hoa này là để cắm hoa chứ không phải trồng rau?

Khương Mặc trả lời Đường Lý: Có thể nào, bình hoa của tui, tui muốn dùng sao thì dùng không?

Dì Lưu [Xóm]: Tiểu Khương à, mấy loại này con phải mua chậu to chút, cái này không dùng được đâu. (mỉm cười)

Khương Mặc đáp dì Lưu [Xóm]: Vâng. (mỉm cười)

...

Thẩm Triều Văn ngắm nhìn tấm hình nửa phút, nhấp để lưu, suy nghĩ một lúc rồi tìm liên lạc của Khương Mặc, gọi điện thoại qua.

Chốc sau bên kia đã bắt máy: "A lô?"

Thẩm Triều Văn nghe thấy giọng anh hơi hổn hển, nghi hoặc: "Anh đang làm gì đấy?"

Khương Mặc nói hung tợn: "Bắt mèo. Chaplin làm vỡ một cái ly của anh, anh phải thịt nó."

Thẩm Triều Văn bật cười: "Chắc chắn là anh để bừa bãi, trách nó làm gì.", "Hôm nay là Giáng sinh, anh không ra ngoài uống rượu à?"

Khương Mặc đáp y: "Hồi chiều qua nhà Đường Lý ăn chực có uống chút rồi, anh vừa về."

"Trời lạnh, lười ra ngoài nên uống ở nhà. Em ăn cơm chưa?"

Thẩm Triều Văn ngẩng đầu nhìn xem trong bình dịch còn bao nhiêu nước: "Ăn rồi."

"Sáng mai em lên máy bay đúng không?"

Trước đó nói với Khương Mặc sẽ về đúng ngày Giáng sinh nhưng thực tế lại về trước một ngày, muốn âm thầm về cho đạo diễn Khương niềm vui bất ngờ —


Bây giờ thì hay rồi, vừa xuống máy bay đã truyền nước, không biết khi nào về thì hợp. Đêm nay? Ngày mai?

"Chắc là mai." Thẩm Triều Văn đáp mập mờ, hỏi anh, "Ngày mai chúng ta đón Giáng sinh ở nhà à?"

Ngoài cửa có y tá lớn tiếng nói gì đó. Muốn che ống kính nhưng không kịp rồi.

Vài giây sau, Khương Mặc hỏi y: "Em đang ở đâu?"

Thẩm Triều Văn nói dối không đổi sắc: "Khách sạn."

Im lặng.

Khương Mặc: "Giọng em nói chuyện sao khàn vậy, cảm đúng không?"

Thẩm Triều Văn: "Không, chỉ là hôm nay họp nói hơi nhiều, hơi mệt."

Lại im lặng.

Thẩm Triều Văn nghe tiếng hít thở của anh, nói chậm rãi: "Em đi tắm rửa nghỉ ngơi, hôm nay mệt quá."

"Ừm."

Nói đơn giản vài câu rồi cúp điện thoại.

Thẩm Triều Văn cầm điện thoại nhìn mấy giây, đầu óc y trống rỗng một lúc và cảm thấy hơi chóng mặt, y tháo kính xuống định ngủ một giấc.

Vài giây sau, điện thoại rung lên.

Khương Mặc gửi một tin nhắn mới. Bấm mở:

Có phải cảm thấy không khỏe không?

... Chắc chắn rồi.

Thẩm Triều Văn đáp: Không, chỉ là hôm nay hơi mệt.

Vài giây sau Khương Mặc gửi sticker cười hehe cho y, kèm lời: Tốt hơn hết nên thế.

Hẳn là đoán được.

Cuối cùng Thẩm Triều Văn đáp: Mai gặp.

Có lẽ họ đã ngầm hiểu nhau như thế, có lẽ Khương Mặc cảm giác được nhưng không truy vấn, điều này làm Thẩm Triều Văn cảm thấy may mắn.

Lúc không khỏe trong người, y thực sự chỉ muốn ở một mình.

Truyền nước xong đã qua mười hai giờ. Thẩm Triều Văn kéo hành lý ra khỏi bệnh viện, do dự giữa việc về nhà và ở khách sạn, nếu bây giờ y về nhà, chắc chắn Khương Mặc sẽ thấy y bị bệnh.

... Cuối cùng vẫn không ngăn được cám dỗ được về nhà, đành bắt taxi về, nghĩ dù bị chửi thì chửi thôi, dù sao quanh năm suốt tháng cho đạo diễn Khương có cơ hội nói y hai câu cũng không nhiều.

Nửa tháng đi công tác, thật sự rất muốn về nhà.
1


Qua 0 giờ, đã là Giáng sinh, cả thành phố chìm trong không khí lễ hội. Đi giờ này có hơi kẹt xe, mấy ngày lễ hội kiểu gì cũng tắc đường.

Thẩm Triều Văn nhìn sự náo nhiệt ngoài cửa sổ, chợt cảm thấy thế giới trước mắt giống như một quả cầu thủy tinh khổng lồ, có một vẻ đẹp hư ảo tinh tế, rất không chân thực.

Thẩm Triều Văn ghét tất cả các ngày lễ. Theo y, mấy kiểu hình thức này giống như thiết lập quy tắc quy định, cố gắng tập hợp mọi người lại với nhau để cùng cuồng hoan.

Nhưng mỗi dịp Giáng sinh, Thẩm Triều Văn sẽ tạm thời buông bỏ thành kiến với lễ hội, tham gia vào đám đông ăn mừng và làm một số nghi thức giống hầu hết mọi người. Y được người nào đó đón vào ngày Giáng sinh. Kể từ ấy, Thẩm Triều Văn bắt đầu thích ngày 25 tháng 12 hàng năm, bởi vì Khương Mặc nên Giáng sinh trở nên vô cùng ý nghĩa với y.

Kẹt cả đường cuối cùng cũng đến ngoài tiểu khu, Thẩm Triều Văn kéo hành lý đi bộ về nhà, y bước đi rất nhanh, không hề giống một người vừa truyền nước từ bệnh viện ra.

Giờ này, dựa theo thuộc tính cú đêm của Khương Mặc thì rất có thể anh vẫn chưa ngủ.

Trước khi Thẩm Triều Văn mở cửa y đã tưởng tượng phản ứng của Khương Mặc khi y bất ngờ về nhà, nhưng y không ngờ tới khi mở cửa ra, trông thấy lại là đạo diễn Khương mặc mỗi áo lông đen ngủ trên sàn nhà.

... Uống hết bao nhiêu rồi.

Thẩm Triều Văn đứng ở huyền quan thở dài, nhẹ nhàng bước qua ngồi xuống nhìn Khương Mặc một lúc.

Trong phòng khách chỉ bật một ngọn đèn tường, ánh sáng hơi ảm đạm, phim còn đang chiếu, có lẽ người xem quên tạm dừng. Quyển sổ khổ lớn của anh nằm bừa bộn trên đất với vài tờ rải rác xung quanh. Thẩm Triều Văn tiện tay nhặt lên thu dọn chúng, nhìn thoáng qua dường như là dàn ý kịch bản, bảng phân cảnh và một số hình ảnh từ ngữ khó hiểu. Khương Mặc là kiểu người quen ghi chép mọi thứ bằng bút và giấy, khắp mọi nơi hẻo lánh trong nhà đều xuất hiện bản thảo của anh, Thẩm Triều Văn đã quen với điều đó.

Ngoài bút và sổ, trên mặt đất còn có nghiên mực và bút lông ném ở một bên, ly và nửa bình Whiskey.

Giữa phòng khách và ban công nhỏ có một tấm kính ngăn cách, bây giờ trên kính có đầy những chữ rồng bay phượng múa, còn rất nhã hứng viết linh tinh trên cửa. Chạm vào, nét mực đã khô. Thẩm Triều Văn không hiểu thư pháp, nhìn một lúc cũng không nghiên cứu ra được anh viết gì, chỉ cảm thấy kiểu chữ này rất cuồng.

Nhìn rồi nhìn, Thẩm Triều Văn chợt nghĩ đến vấn đề làm sạch... Có phải sẽ mất rất nhiều thời gian để chùi những nét chữ này sau khi chúng khô không? Phiền chết mất, mai kêu Khương Mặc tự lau.

Sau khi thu dọn mấy thứ trên đất xong, y ngồi xuống đẩy vai Khương Mặc.

Không nhúc nhích.

Thẩm Triều Văn thở dài sờ mặt anh, định ôm người vào ngủ.

Khương Mặc hơi gầy, Thẩm Triều Văn có thói quen tập luyện, lúc trước cõng anh ôm anh không có áp lực gì, nhưng hôm nay vừa dùng sức Thẩm Triều Văn đã cảm thấy không đúng, trên người hoàn toàn không có sức.

Y dừng động tác, không tin tà, hít sâu một hơi định ôm anh lần nữa thì người phía dưới chợt mở mắt, ôm cổ y kéo xuống người mình.

Y chúi mặt vào lòng Khương Mặc, Thẩm Triều Văn bị mắt kính của mình đập đau đến mức đánh anh một cái.

Khương Mặc nhỏ giọng bảo xin lỗi, khéo léo tháo kính y ra.

"Sao về trễ vậy."

Thẩm Triều Văn cười lạnh: "Giả vờ ngủ đúng không."

"Không có." Khương Mặc nói, "Anh ngủ thật, lúc em đụng anh mới tỉnh."

Thẩm Triều Văn liếc nhìn anh, chống vai anh muốn ngồi dậy, sao lại nằm trên đất được. Nhưng một tay Khương Mặc ôm lấy eo y xoa vuốt không nặng không nhẹ.

Thẩm Triều Văn nằm im ngay, y sát lại gần bên gáy Khương Mặc, dụi dụi, ngửi mùi của anh.

Bọn ho im lặng nằm ôm nhau trên sàn nhà.

Thẩm Triều Văn vuốt tóc trên trán anh, che cả mắt: "Tóc dài rồi."

"Em không về không ai cắt giúp anh."

Họ đã không gặp nhau hơn nửa tháng rồi.

Lúc đầu chỉ là vuốt tóc anh, vuốt rồi vuốt lại có chút thay đổi.

Tay Khương Mặc vẽ một vòng ở cổ áo y, dừng ở đó, nới lỏng cà vạt.

Thẩm Triều Văn nghiêng người hôn anh. Vài giây sau Khương Mặc vuốt cổ y nhắc nhở: "Chậm chút."


Hôn đến hôn đi, Khương Mặc cảm thấy nhiệt độ cơ thể của y hơi bất thường, sờ trán y nhíu mày: "Sao lại nóng thế? Thẩm Triều Văn, a... em chờ chút... đừng cắn anh!!!"

Cuối cùng vẫn là không làm được.

Hai mươi phút sau, Thẩm Triều Văn rửa mặt xong được bọc trong chăn kín mít, mất khả năng hành động.
1

Y u oán nhìn người trước mặt: "Anh thật tàn nhẫn."

Khương Mặc: "Xin em ngoan ngoãn ngủ đi."

Y lại xin xỏ: "Đã nửa tháng rồi."

Khương Mặc lắc đầu từ chối, hứa hẹn: "Hết bệnh rồi tính. Uống thuốc, đi ngủ."

Được rồi.

Thẩm Triều Văn chóng mặt cũng không còn sức để tranh cãi với anh nữa, uống thuốc xong ngoan ngoãn nhắm mắt, an tâm ngủ một giấc. Giường ở nhà khác với giường ở khách sạn và bệnh viện, thoải mái hơn và có mùi của Khương Mặc.

Hôm sau tỉnh lại, Thẩm Triều Văn mở mắt nhìn sang bên cạnh, Khương Mặc ôm gối ngủ say sưa, chỉ là tư thế ngủ quá vặn vẹo, quả thật làm người ta nhìn phải than thở.

Thẩm Triều Văn nằm trong chăn nhìn anh một lúc mới ngồi dậy.

Đo nhiệt độ cơ thể, chỉ số bình thường, không cần phải đến bệnh viện.

Rửa mặt, đổ thức ăn cho mèo Chaplin.

Lúc đi ngang qua ban công, Thẩm Triều Văn thấy ánh nắng xuyên qua tấm cửa kính chiếu vào trong nhà. Mấy chữ tối qua Khương Mặc viết còn đang ở trên đó, thủy tinh làm giấy, ánh nắng chiếu soi, khung cảnh này đẹp đến nỗi Thẩm Triều Văn không thể không lấy điện thoại ra để chụp.

Chụp xong, chiếc bình trên giá hoa ban công thu hút sự chú ý của y.

Rau mùi phát triển rất tốt.

Thẩm Triều Văn đến gần nhìn kỹ hơn, thấy rằng rau mùi đã được trang trí rất đẹp, trên đầu đội chiếc mũ ông già Noel bằng giấy nhỏ, thân được quấn một sợi dây đỏ, trên đó có thẻ —

"Giáng sinh vui vẻ, quý ngài Thẩm Triều Văn, anh là quà Giáng sinh của em."
2

Thẩm Triều Văn xem xong lấy thẻ xuống cất đi, đi vào bếp làm bữa sáng.

Khi chiên trứng, trong đầu y lên kế hoạch cho ngày hôm nay. Lát nữa gọi Khương Mặc dậy, ăn sáng, rủ anh cùng dọn dẹp nhà cửa.

Khương Mặc không thích dọn dẹp... Vậy để anh thay ga trải giường, hoặc để anh rửa hết tất cả ly của mình. Có phải cũng nên gửi mèo đến cửa hàng thú cưng tắm không? Trưa đi luôn. Trưa muốn ăn mì, để Khương Mặc làm. Tối... xem phim? Nghe Iris nói gần đây có phim tình cảm, hẹn đạo diễn Khương đi đánh giá.
1

Y làm bữa sáng xong đi vào phòng gọi Khương Mặc dậy.

Vào ngày đặc biệt này, Thẩm Triều Văn sẵn lòng cung cấp dịch vụ đánh thức phiên bản dịu dàng, y không lấy chăn hay bạo lực lắc anh tỉnh dậy, y chỉ cúi xuống nhẹ nhàng hôn trán Khương Mặc.

"Dậy nào, chuẩn bị đồ ăn sáng xong rồi."

"... Xin ngủ tiếp năm phút."

Đây là lễ Giáng sinh thứ mười ba họ quen biết nhau, một buổi sáng rất bình thường.
1

_____________

Tĩnh An: Vốn set lúc 0 giờ ngày 25 tháng 12, nhưng ra được vài giây đã bị khóa, chờ cả ngày cũng không được trả. Cảm thấy cuối tuần này cũng không được trả luôn nên tôi đăng lại, còn chương kia lặp lại thì bỏ.

Một ngoại truyện ngày bình thường, chúc mọi người Giáng sinh vui vẻ.
1

Rêu: 🎄Phần này không có tiêu đề, gắn cho đẹp thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui