Edit + Beta: Vịt
Từ Tư Miểu không thể nhận được lòng dân, cập nhật Weibo cũng chịu khó hơn rất nhiều.
Dưới mỗi một tin của anh, đều sẽ xuất hiện cái tên xa lạ hỏi: Thầy Hàn đâu? Thầy Hàn ở đâu?
Từ Tư Miểu lòng dạ hẹp hòi lẩm bẩm, nghĩ thầy Hàn của các thím đang ở trong ngực tôi.
Nhưng, Hàn Huấn ban ngày đều sẽ ra ngoài du ngoạn với Emma, buổi tối đắm chìm trong sáng tác kịch bản mới, cũng không có suốt ngày dính lấy với Từ Tư Miểu.
Dù sao Đại thiếu gia bị thương kỳ yêu đương đảm bảo chất lượng quá ngắn, đối với Hàn Huấn đã trải qua giáo dục thiên hạ 2 lần mà nói, không có sức hấp dẫn gì.
Vẫn là cách xa anh ta chút, đảm bảo hai tay mình tự do, kịch bản quan trọng hơn.
Sư tử nhỏ A Tư của Hàn Huấn, đã mang theo Tiểu Tùng trải qua cuộc sống hạnh phúc trong pháo đài tài phiệt, nhưng những người thừa kế mang ác ý trong lòng, quyết định bắt cóc A Tư, ép Tiểu Tùng giao di sản vừa đến trong tay ra.
Giữa bạn bè và tiền tài, Tiểu Tùng không chút do dự lựa chọn A Tư.
"Trên thế giới này quan trọng nhất chính là tình yêu nhỉ?" Từ Tư Miểu an tĩnh nhìn cậu viết Tiểu Tùng nói tình bạn quan trọng nhất, đưa ra ý kiến nông cạn, "Em xem nó thích A Tư như vậy, tuyệt đối là đã yêu."
Hàn Huấn đơn thuần đắm chìm trong tình bạn thuần khiết của sư tử nhỏ và loài người, nghe thấy lời hủy hoại tâm trạng này, rất muốn chào hỏi khuôn mặt hoàn mỹ không khuyết điểm của Từ Tư Miểu.
Cậu nói: "Anh làm ơn đừng phát tán suy nghĩ tùy tiện, A Tư là sư tử."
"Sư tử còn có thể nói chuyện?" Từ Tư Miểu phát hiện ra chuyện đáng kinh ngạc hơn tình yêu, "Em đây là kịch bản giả tưởng gì vậy, động vật nhân cách hoá?"
"...... Truyện thiếu nhi bình thường."
Câu chuyện cổ tích bình thường động vật nhỏ ở chung hài hòa với loài người, cùng giải quyết kẻ địch ngu xuẩn gian ác.
Từ Tư Miểu ghé tới nhìn đoạn văn, sư tử nhỏ tính xấu lòng dạ mềm, căn bản làm cái gì cũng không thèm cố kỵ, duy chỉ sợ bạn bè loài người Tiểu Tùng bị tổn thương.
Thái độ dè dặt thế này, luôn để lại nhược điểm cho kẻ địch, khiến hai người sinh ra mâu thuẫn nhỏ, cuối cùng dù cãi nhau thế nào, đều là A Tư cúi đầu, dùng thân thể lông mềm như nhung chọc Tiểu Tùng cười mềm lòng.
Từ Tư Miểu nói không che đậy: "Nếu đây cũng không tính là yêu, còn có thể gọi là gì, sư tử nhỏ chỉ thiếu quỳ trên mặt đất làm chó liếm cho Tiểu Tùng, em không thể thừa nhận mình đang viết truyện tình cảm sao? Cái này tình cảm thâm thúy hơn phú nhị đại vô năng quỳ cầu xin bạn gái nhiều, ít nhất nó có lông có tiền còn đáng yêu."
Anh nhìn dáng vẻ vui vẻ bán manh lăn lộn hoàn toàn không còn tôn nghiêm của sư tử nhỏ, mà Hàn Huấn lại lâm vào trầm mặc.
Ban đầu chỉ muốn viết một câu chuyện đơn giản.
Viết lách, cậu lại biến câu chuyện theo hướng đồng thoại.
Dù sao, động vật là bạn trung thành của loài người, tình bạn đơn thuần không xen lẫn lợi ích, rất thích hợp làm thành phim hoạt hình cho các bạn nhỏ xem.
Cho dù không định làm một bộ phim hoạt hình về sư tử nhỏ A Tư, Hàn Huấn cũng cố ý điểm tô cho tình bạn của A Tư và Tiểu Tùng.
Trên thế giới tình cảm ở chung vui vẻ nhiều như vậy, sao nhất định phải để sư tử nhỏ yêu đương với loài người?
Nhưng, thằng cha trì độn ngút trời, kịch bản nửa hiểu nửa không như Từ Tư Miểu, cũng nói thẳng bọn họ là tình yêu, Hàn Huấn chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ tan vỡ!
Cậu trước đây, viết phim tình cảm giống như phim truyền cảm hứng vậy!
Bây giờ, sao thế!
Từ Tư Miểu vui thích nhìn sư tử nhỏ đấm đá móng vuốt, sau khi trở thành mèo bá chủ hung dữ nhất trấn, ở trước mặt loài người lục đục với nhau như cá gặp nước, bỗng dâng lên hứng thú.
Anh nhanh chóng xem từ đầu đến cuối tình tiết kịch sư tử nhỏ xưng bá tài phiệt, chưa đã thèm nói: "Mặc dù sư tử nhỏ hơi ngu, nhưng thủ đoạn xử lý kẻ địch của nó không tệ, cũng không lưu tình, anh thích kiểu sư tử phản xã hội trong lòng không có ngũ giảng tứ mĩ (*). Em viết tiếp đi, anh vẫn muốn xem."
((*) Ngũ giảng tứ mĩ: Ngũ giảng: giảng văn minh, giảng lễ nghĩa, giảng vệ sinh, giảng trật tự, giảng đạo đức; Tứ mĩ: tâm linh đẹp, giọng hay, hành động đẹp, hoàn cảnh đẹp; còn có cả "tam nhiệt ái": yêu tổ quốc, yêu chủ nghĩa xã hội, yêu đảng Cộng Sản Trung Quốc)
Đáng tiếc, thầy Hàn thần thông quảng đại không gì làm không được, đã bị một câu của Từ Tư Miểu đáng ghét chẹn họng.
Viết tiếp, đó chính là Tiểu Tùng vuốt lông cho sư tử nhỏ, sư tử nhỏ kiêu ngạo đắc ý mang theo Tiểu Tùng về tập đoàn tài chính, hốt gọn kẻ địch cướp lại 100 tỷ.
Nhưng mà!
Cậu bây giờ vừa nghĩ đến Tiểu Tùng đưa tay sờ lông sư tử, liền nghĩ đến câu nói "Đây gọi là làm tình" của Từ Tư Miểu đáng ghét!
Khiến cậu muốn xóa bản thảo, bắt đầu lại từ đầu thêm cho Tiểu Tùng một thanh mai trúc mã thiện lương hơi ngốc nghếch, tránh cho câu chuyện này trở thành nhân thú luyến kỳ cục!
Nội tâm Hàn Huấn xoắn xuýt vô cùng.
Đầu sỏ Từ Tư Miểu không chút hiểu chuyện, còn nghỉ ngờ hỏi: "Hửm? Sao không viết nữa?"
Đôi mắt đen của Hàn Huấn tràn ngập tuyệt vọng, trong ánh mắt cậu tràn đầy lên án với Từ Tư Miểu.
"Không viết nữa." Hàn Huấn đau lòng đến không cách nào hô hấp, căn bản không thể tiếp tục truyện cổ tích thuần khiết đẹp đẽ này.
Cậu nói: "Em viết phim kinh dị."
Từ Tư Miểu:......
Hàn Huấn nói: "Viết một tên đàn ông không biết cái gọi là thẳng thắn, đi vào một ngôi nhà ma âm u khủng khiếp, từ cảnh đầu dọa đến cảnh cuối cùng, dù trái tim siêu vận chuyển phụ tải cỡ nào cũng sẽ không bị dọa chết nhưng hắn rất sợ."
Mặc dù, Từ Tư Miểu rất vui Hàn Huấn có thể khiêu chiến bản thân, viết thể loại kịch bản chưa từng sáng tác.
Nhưng anh sao cứ cảm thấy Hàn Huấn nhằm vào anh chứ?
Hàn Huấn mấy ngày cũng không viết sư tử nhỏ, ra ngoài chơi với Emma cũng ỉu xìu.
Emma sau khi biết cậu đang viết truyện cổ tích động vật nhỏ, đặc biệt dẫn Hàn Huấn đến trường đua cách trang viên Roth không xa.
"Daniel nói cháu có lẽ muốn xem sư tử nhỏ hơn, đáng tiếc sở thú Luân Đôn quá nhiều người, Adrian không sắp xếp được thời gian, đành ủy khuất cháu xem ngựa con."
Emma dẫn cậu đến trường đua xem ngựa con vừa mới sinh.
Năng lực sinh tồn của động vật sơ sinh rất dũng mãnh, ngựa con vừa ra đời được một ngày, đã có thể hoạt bát đi tới đi lui quanh mẹ, đôi mắt tròn tròn tò mò nhìn bọn họ.
Ánh mắt đơn thuần luôn dẫn đến hảo cảm của người khác.
Tâm tình Hàn Huấn bởi vì phế liệu trong đầu Từ Tư Miểu làm ô nhiễm, đã tốt lên rất nhiều.
Ngựa con cũng không sợ người, Hàn Huấn thậm chí có thể đến sờ nó.
Quả nhiên, thân mật của động vật với con người không tràn đầy mục đích như Từ Tư Miểu nói, sư tử nhỏ A Tư của Hàn Huấn có thể viết tiếp đơn thuần.
Emma thấy Hàn Huấn vui vẻ, không tự chủ nở nụ cười.
Bà hỏi: "Hàn Huấn, cháu nhớ nhà sao?"
Đến Luân Đôn lâu như vậy, vì chăm sóc Từ Tư Miểu, Hàn Huấn ở trong trang viên Roth một tấc cũng không rời.
Nhưng, cậu căn bản không nhớ nhà, bởi vì trong nước ngoài căn biệt thự không có Từ Tư Miểu ra, Hàn Huấn không còn nơi nào có thể gọi là nhà.
"Không nhớ." Hàn Huấn nói, "Cháu ở một mình quen rồi."
"Nhưng mà......" Emma ôn nhu cười nói, "Daniel sợ cháu nhớ nhà, cho nên nói với ta tuần sau dẫn cháu về Trung Quốc."
Vết thương của Từ Tư Miểu khôi phục rất nhanh, gần như đã có thể tháo vải xô ở vai, cánh tay, chờ kết vảy tróc ra tự nhiên.
Nhưng vết thương ở eo bụng, không có 1-2 tháng, không thể nào khôi phục hoàn toàn.
"Phu nhân Roth, cháu không vội về nhà." Hàn Huấn cảm tạ sự quan tâm của Từ Tư Miểu, vẫn nói thật, "Cháu sẽ khuyên Daniel, để anh ấy ở thêm một khoảng thời gian."
Nhưng, Emma lại lắc lắc đầu, bà nói: "Ta biết Daniel cũng không thích ở lại trang viên Roth thời gian dài, có lẽ so với ở cùng với bọn ta, nó muốn về nước ở cùng cháu hơn."
Có lẽ quan niệm con lớn lên nên ở riêng, khiến Emma Roth không có bất kỳ buồn rầu nào.
Bà thậm chí vui vẻ nói: "Ta rất vui cháu có thể chăm sóc nó giúp ta, hi vọng lần tới chúng ta gặp mặt, cháu có thể gọi ta một tiếng mẹ."
(Bản dịch chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Wordpress humat170893.wordpress)
Lúc Từ Tư Miểu và Hàn Huấn ngồi chuyên cơ xa hoa của Aylov lên đường, vẫn chỉ có Rex đến sân bay tiễn.
Thằng em rất không vừa lòng bọn họ yêu nhau kia, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Daniel, hi vọng anh dưỡng bệnh thật tốt, không được ảnh hưởng đến Hàn Huấn nghỉ ngơi."
Mặc dù dặn dò như vậy rất kỳ cục, nhưng sắp rời khỏi thằng em đáng ghét của anh, Từ Tư Miểu hiếm tháy khoái trá đáp ứng "Ok không có vấn đề".
Dù sao anh không cho Hàn Huấn nghỉ ngơi kêu cả khàn họng, Rex cũng không biết.
Từ Tư Miểu tâm trạng vô cùng tốt, máy bay cất cánh liền mở một chai Champagne ăn mừng.
Từ Tư Miểu đã khỏi hơn nửa vết thương, toàn thân cũng không yên phận, anh ôm Hàn Huấn, ánh mắt mong đợi hỏi: "Cục cưng em có muốn thử cảm thụ làm trên máy bay không?"
Thẳng nam sau khi thông suốt hơn nữa thân thể có thể tạo kiểu điên khùng, liền tràn đầy cảm giác tìm đường chết điên cuồng thử nghiệm bên bờ tử vong.
Hàn Huấn vô tình nói: "Em không muốn máu chảy thành sông."
Từ Tư Miểu hứa hẹn tràn đầy tự tin, "Em yên tâm, anh đã nghiêm túc xem video dạy học, tuyệt đối cực kỳ dịu dàng."
Hàn Huấn lé mắt liếc anh, quét qua vị trí trọng điểm chưa tháo băng vải, nói: "Em là nói anh máu chảy thành sông."
Vết thương vẫn chưa khép lại đã muốn làm nọ làm kia, Từ Tư Miểu thật sự đại nạn không chết coi mình là thiên phú dị bẩm.
Từ Tư Miểu kiêu ngạo nói: "Không sao đâu, thân thể anh cường tráng, sẽ không làm vết thương nứt ra."
Đáng tiếc thầy Hàn không chút tin tưởng, mở máy tính ra, cầm lấy cái tay tặc đặt bên hông mình đẩy ra ngoài, khinh thường nói: "Em có sao."
Cậu nghiêm túc đứng đắn nói: "Thân thể suy yếu bây giờ của anh, chắc là vừa vào đã bắn liền."
Từ Tư Miểu:......
Hàn Huấn bổ đao cũng không lưu tình, "Ảnh hưởng đến chất lượng sinh hoạt tình dục của em."
Từ Tư Miểu:......
Từ Tư Miểu lòng tự ái bị đả kích nghiêm trọng, một mình ôm trái tim vỡ vụn, về phòng nghỉ ngơi trên cabin xem phim dạy học học hỏi kỹ xảo kéo dài lâu bắn.
Hàn Huấn tiếp tục viết truyện sư tử nhỏ của cậu, mặc kệ A Tư và Tiểu Tùng thuần khiết hay không thuần khiết, cậu đều định viết truyện ra đã rồi hẵng nói.
Tiểu Tùng ở trong kho báu của tài phiệt, tìm được một chiếc nhẫn sáng lóng lánh, tượng trưng cho quyền lực và tài phú của người thừa kế các thời kỳ tài phiệt.
Cậu không suy nghĩ, đã đưa chiếc nhẫn cho sư tử nhỏ đáng yêu.
A Tư hưng phấn treo chiếc nhẫn trước cổ coi như bảo bối, nhưng có một ngày, nó trong lúc vô tình đeo chiếc nhẫn lên móng vuốt, kỳ tích xuất hiện, nó vậy mà khôi phục thành tổng tài bình thường đến không thể bình thường hơn!
Tổng tài A Tư không cách nào giành được tín nhiệm của Tiểu Tùng, dẫn đến Tiểu Tùng luôn coi tổng tài là đồ khốn bắt cóc sư tử nhỏ.
Dưới đau khổ mà đám người thừa kế khốn nạn chân chính trải qua, Tiểu Tùng rốt cục phát hiện, sư tử nhỏ tùy tiện vuốt lông của nhà cậu, vậy mà đeo nhẫn lên sẽ biến thành một người đàn ông xa lạ!
Hàn Huấn viết, tốc độ tay trở nên chậm chạp mà khó khăn.
Ài, thật là hướng đi càng ngày càng kỳ quái, càng ngày càng thoát khỏi truyện cổ tích thuần khiết.
Truyện của sư tử nhỏ A Tư, rốt cục viên mãn biến thành Tổng tài A Tư biến sư ký, trong lòng Hàn Huấn vô cùng tiếc nuối, nghĩ tới nghĩ lui, cho rằng mình nên lôi Từ Tư Miểu ra hung hăng đánh một trận để bày tỏ tức giận.
Chuyên cơ của Aylov dừng ở sân bay Hồng Thành, ngoài xe riêng của Từ thiếu chờ chực đã lâu, còn một chiếc xe thoạt nhìn vô cùng đặc biệt khác đang đợi bọn họ.
Thấy rõ giấy phép của chiếc xe, Từ Tư Miểu đã quen muốn làm gì thì làm, hiếm thấy vẻ mặt ngưng trọng.
Dân không đấu với quan luôn là nguyên tắc làm việc ở trong nước, anh không nhớ mình từng trêu chọc đám người kia, đến mức bọn họ đích thân đến sân bay đón người.
Từ Tư Miểu ghé sát bên tai Hàn Huấn, nhỏ giọng dặn dò: "Nếu lát anh bị bọn họ mang đi, em không cần lo, về nhà ngoan ngoãn chờ anh, yên tâm viết kịch bản."
Hàn Huấn nhìn người đi xuống từ chiếc xe kia, mỗi một người đều lộ vẻ vóc người cao ngất, khí thế sắc bén, quả thật giống thân phận không thể đắc tội.
Cậu cau mày hỏi: "Anh lại gây họa gì vậy?"
Từ Tư Miểu vô tội nói: "Anh nằm ở Luân Đôn lâu như vậy, lần này anh thật sự vô tội."
Đàng hoàng phối hợp, không được gây sự, hợp tác tốt đẹp mới có thể hoàn thành một giai thoại.
Từ Tư Miểu cũng không định phản kháng ngu xuẩn, mấy người đối diện thân phận không thể nói là liếc qua liền hiểu, chỉ cần phối hợp thái độ tốt, trời sẽ không sụp.
Người nghênh đón bọn họ, nụ cười giả tạo miễn cưỡng đi tới chào hỏi với bọn họ, cũng không có ý giới thiệu bản thân.
Tướng mạo người đi đến rất nghiêm túc, cũng không thích hợp với cười giả tạo, cho dù mở miệng nói chuyện khách khí, vừa mở miệng đã khôi phục cường thế mà bọn họ quanh năm dưỡng thành quen.
Tầm mắt sắc bén của hắn nhìn về phía Hàn Huấn, ngữ khí tận lực ôn nhu nhưng vẫn gượng gạo nói: "Hàn Huấn, mời cậu đi theo chúng tôi một chuyến."
Hàn Huấn:......
Trách nhầm Từ Tư Miểu rồi, giờ vậy mà nhằm vào cậu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...