Warrick tự trách hàng trăm lần vì đã chìu theo ý thích của mình mà cho gọi Rowena. Chẳng dễ chịu hơn chút nào sau khi gặp nàng xong bởi nó quá ngọt ngào làm khao khát của gã càng trở nên tồi tệ, và giờ gã chỉ còn muốn được ở bên nàng thôi… dù nàng chỉ mới đi khỏi có 2 ngày.
Cuộc viếng thăm ngắn ngủi nhưng làm gã hạ quyết tâm tấn công chấm dứt trận chiến này. 2 ngọn tháp được tăng cường thêm nguồn lực để xử lý dứt điểm vào buổi sáng và bắt đầu tấn công sang 2 cái khác. Mấy toán quân được cử đi tìm thêm đá cuội và đá tảng cho súng bắn đá. Những sọt đá dăm trộn bùn dơ từ ngôi làng đã bị chiếm đóng cũng được chuẩn bị đề phòng thiếu đá tảng. Dù không có chuyên gia đào đường hầm nhưng gã cũng đã khởi công nếu cuộc tấn công vào ngày mai thất bại
Tối đó gã kiểm tra cầu tháp bằng gỗ đã được làm xong và sẽ tự điều khiển nó. Gã đã ngâm nó ngập trong chiến hào để ủ nước và dùng nó áp sát tường thành. Nó có thể bốc cháy khi bị những mũi tên lửa bắn xuống, nên tất cả hành động phải được thực hiện thật nhanh. Tuy nhiên, cầu tháp được che chắn đủ để những người bên trong nó chịu đựng cho đến khi lên đến đỉnh tường thành và chiến đấu mở đường xuống phá cổng. Và gã quyết định mình là một trong những người tiên phong, không phải là người bọc hậu.
Khi gã đang ra lệnh cho người của mình dội nước lần nữa cho 2 cầu tháp thì Sheldon đến.
‘Cậu sẽ thấy thú vị với chuyện này, Warrick.’ Ông nói khi kéo lên phía trước một người phụ nữ ướt nhẹp đang sợ hãi. ‘Cô ta nói phu nhân của mình đã đầu độc hết phân nửa binh lính trong lâu đài. Mọi chuyện đã xong và chúng ta có thể chiếm lấy pháo đài ngay trong đêm nay mà không cần đổ nhiều sức.’
‘Vậy à?’ giọng Warrick tiếp Sheldon thật lạnh nhạt. ‘Rồi khi chúng ta nắm lấy cơ hội có một không hai này tôi chắc phân nửa quân của mình rơi vào bẫy.’
Giọng gã chuyển thành gầm gừ trước khi kết thúc và giữ nguyên thế khi nói tiếp. ‘Chắc chúng nghĩ tôi ngu ngốc dễ dàng bị lừa ư? Mà còn dùng phụ nữ nữa chứ. Bắt ả ta khai ra bằng mọi cách.’
Người phụ nữ bật khóc khi nghe đến đó. ‘Không, xin đừng! Những gì tôi đã nói là sự thật. Phu nhân tôi không có chút tình cảm nào với vị lãnh chúa mới và cũng căm thù cha hắn ta. Ambray đã giam cầm chúng tôi, chúng tôi chỉ muốn chạy thoát.’
‘Cô đã tìm thấy đường ra rồi đó.’ Sheldon chỉ ra. ‘thì phu nhân của cô cũng thế. Tại sao cả 2 không đi đi mà dựng chuyện làm gì.’
‘Vì ta cần quân hộ tống về vùng đất của mình an toàn.’ Anne nói khi bà tiến lên từ phía sau Sheldon. ‘Ta nghĩ có thể giúp các người đạt đuợc mục đích để đổi lấy tóan quân hộ tống.’
‘Phu nhân, bà nên đợi chứ.’ Cô người hầu kêu lên. ‘Bà không nên’
“Im lặng, Helvise!’ Vị phu nhân cắt ngang. ‘Ta không thể kiên nhẫn ngồi chờ khi cổng đó không ai canh gác. Và ta thà đến đây còn hơn ở đó tự hỏi chúng ta có được tin tưởng hay không.’
Bà cũng bị ướt như người hầu của mình vì đã lội qua chiến hào, nhưng bà vẫn giữ được vẻ danh giá dù đang bị tên cận vệ giữ chặt tay. Sheldon chăm chú nhìn bà đầy kinh ngạc vì trông bà rất đoan trang trong bộ dạng dơ bẩn. Warrick cũng không thoát cảm giác sửng sốt vì trông bà rất quen dù gã chưa gặp bà lần nào.
‘Vậy bà nghĩ chúng tôi sẽ tin bà chỉ qua lời nói thôi sao.’ Warrick nghi ngờ hỏi.
Sau đó Sheldon hỏi thêm. ‘Bà là ai, phu nhân?’
‘Anne Belleme’
Warrick khịt mũi. ‘Belleme, giờ là d’Ambray.’
‘Không, ta không nhận họ đó, vì cha xứ chẳng thèm nghe ta nói đồng ý hay không đã ép hôn rồi. Trò hề đó đã nhốt ta 3 năm qua ở đây”
‘Vậy nếu bà định giúp chúng tôi để chấm dứt bị cầm tù thì sao phải đợi lâu như vậy?’ Warrick hỏi. ‘Chúng tôi không chỉ mới đến, phu nhân. Chúng tôi đã ở đây 33 ngày rồi.’
Vì Warrick đếm từng ngày thật chính xác gợi lên tiếng cười từ Sheldon và làm cho Anne quay qua nhìn ông. Bà nheo mắt và nhận ra ông không già lắm như ở cái nhìn đầu tiên. Khi ông cười với bà, bà liền đỏ mặt vì không thấy không lôi cuốn. Không, mà là ngược lại.
Warrick trừng mắt nhìn cả hai trước sự sao lãng bất ngờ của họ dành cho nhau và chẳng ai thèm cho gã câu trả lời. ‘Anh không sao chứ, Sheldon?’
‘Thực tình, tôi nghĩ Phu nhân Anne cần được lau khô người trước khi cậu tiếp tục.’
‘Không có thời gian cho điều đó đâu.’ Anne cắt ngang. ‘Tình trạng trúng độc của chúng không kéo dài, chỉ cho đến khi chúng đi sạch bụng. chúng tôi đã bỏ thuốc độc vào thịt của bữa ăn tối, nhưng không phải tất cả đều ăn hết.”
‘Bà vẫn chưa nói sao giờ mới ra tay?, Warrick chỉ ra.
‘Nếu ngài là Lãnh chúa Fulkhurst…?’ bà đợi cho gã xác nhận bằng một cái gật đầu cộc lốc rồi mới nói tiếp. ‘Tôi được nghe nhiều chuyện khủng khiếp về ngài vì thế tôi đã cùng những người khác cầu nguyện cho ngài thất bại ở đây, nhưng khi tôi thấy ngài giữ con gái của tôi trong doanh trại và con bé trông thật khỏe mạnh, thì tôi nhận ra đã nghe chuyện bịa đặt.’
‘Con gái?’ Gã nghi ngờ. ‘Bà nghĩ con gái bà trong doanh trại của ta à, phu nhân? Được rồi, bà sẽ được thoải mái tìm cô ta, nhưng chỉ có điều, không chắc người của ta sẽ từ bỏ nếu bà muốn đưa con mình đi.’
Điều gã ám chỉ làm bà đỏ mặt tức giận. ‘Con gái ta không phải là ả điếm trong trại của ngài. Ta không biết cách nào mà con bé thoát khỏi kềm kẹp của Gilbert mà rơi vào tay ngài, hắn không đề cập đến chuyện đã lạc mất con bé. Không, hắn rất vui sướng khi con bé đã làm tất cả những gì hắn…’
‘d’Ambray có trong pháo đài không?’ Warrick sốt ruột cắt ngang, không thèm quan tâm đến nỗi khổ của gia đình bà.
Bà lắc đầu, làm gã buột miệng chửi rủa, còn Sheldon nhẹ nhàng thắc mắc. ‘Hắn trốn rồi sao?’
‘Không. Khi hắn trở về đây rất giận dữ, tôi đã nghĩ hắn chắc chắn đã mất thêm pháo đài nào nữa nên mới trong tâm trạng khủng khiếp thế. Nhưng hắn đã ở đây gần tuần lễ và chỉ rời đi trước khi ngài đến 1 ngày.’ Lại thêm một câu chửi từ Warrick.
‘Bà biết hắn đi đâu không?’
‘Đến kinh thành. Hắn đã cạn kiệt nguồn lực và không thể tiếp tục cuộc chiến với ngài nếu không được vua Stephen trợ giúp. Trước đây thì được, nhưng lần này xem ra khó đạt nguyện vọng vì d’Ambray không còn trong danh sách sủng ái của nhà vua kể từ khi cận thần của Hugh nhiều lần chống đối lại Stephen mấy năm qua. Sự thật, giải cứu con gái tôi khỏi kềm kẹp của Gilbert, ngài có thể giành lấy những tài sản của con bé từ tay hắn. Khi ngài chiếm được Ambray, tất cả những gì Gilbert để lại chỉ còn là một pháo đài nhỏ.
‘Phu nhân, tôi không giữ con gái bà.’ Warrick cáu kỉnh cắt ngang. ‘Bà nghĩ tôi sẽ lợi dụng người thừa kế duy nhất của lãnh chúa Belleme để đạt đựợc mục đích à? Như bà đã nói, giữ cô ta sẽ làm d’Ambray trắng tay.’
‘Tôi không biết sao ngài cứ khăng khăng như thế,’ Anne cau mày bắt đầu. ‘Không thể nào ngài không biết con bé là ai?’
‘Lạy chúa, tôi nghe đủ rồi.’ Warrick chấm dứt. ‘Sheldon, anh đối phó với bà ấy đi.’
‘Đó là niềm hân hạnh của tôi,’ Sheldon nói rồi bật cười. ‘Nhưng trước khi cậu biến đi, tại sao không hỏi tên con gái của bà ấy…hoặc cậu không nhận ra người phụ nữ này có gì đó quen quen sao?’
Warrick khó chịu nhìn bạn mình rồi sang vị phu nhân. Nhưng gã vẫn bất động. Gã không cáu kỉnh nữa khi nhìn thấy tại sao bà có vẻ quen thuộc nhưng giọng nói thì lạnh lùng tàn nhẫn như nó vốn thế.
‘Hãy nói đi, phu nhân Anne, con gái bà tên gì?’
Bà không chắc mình muốn trả lời gã lúc này. Bà chưa từng nhìn thấy ai đột ngột biến dạng thế này khi gã trông thật hung tợn. Bà lùi lại 1 bước. Sheldon đặt tay trên vai bà mang đến sự dễ chịu nhưng vẫn… ‘Có lẽ tôi đã lầm lẫn.’
‘Không, bà không lầm, nhưng tôi thì có khi nghĩ mình có thể tin tửơng ả nha đầu bịp bợm đó!’
‘Sao cậu ta quá tức giận thế?’ Anne hỏi Sheldon khi Warrick vừa đi khỏi. ‘Tôi đã nhìn thấy Rowena mà, không phải sao?’
‘Đúng là cô ấy, nhưng bà không nghĩ rằng cô ấy đã không nói cho cậu ta biết mình là ai.’
‘Nếu con bé không nói thì nó có lí do chính đáng.’
‘Ta nghi ngờ bạn ta sẽ nghĩ vậy.’ Sheldon trả lời, nhưng khi ông nhìn thấy gương mặt lo lắng của Anne, ông an ủi bà. ‘Cậu ấy không làm hại cô ấy đâu nhưng chắc phải trút giận ngay lập tức bằng việc tấn công pháo đài dù cho có cái bẫy nào chờ đợi. Cậu ấy rất tức giận.’
‘Nhưng tôi không nói sai, cổng thành đã mở và không người bảo vệ.’
‘Vậy thì đi nào, ta đưa bà đến lều của ta, bà có thể đợi ở đó cho đến khi cuộc chiến này kết thúc.’
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...