Vân Du ôm khuôn mặt in hằn năm ngón tay đỏ lựng đang dần sưng lên, ánh mắt dữ dằn gườm Di như muốn ăn tươi nuốt sống. Có vẻ Vân Du đã tức giận đến đỉnh điểm đến nỗi cả Di cũng nghe thấy tiếng thở dốc của cô ta. Vân Du vẫn ngồi bệt xuống sàn, người khẽ run lên vì tức hơn là vì đau.
- Có chuyện gì thế?- Phong vừa lúc đó đi vào, toàn cảnh ẩu đả đập vào mắt khiến cậu khẽ nhíu đôi mày.
- Phong...- Vân Du ấm ức chạy tới chỗ Phong, ôm chầm lấy cậu như một đứa trẻ vừa bị bắt nạt xong. Đôi mắt kẻ mascara đen giờ đây long lanh nước mắt trông tội nghiệp vô cùng. Cô ta dẩu môi kể lể- Di...cô ấy đánh em...anh xem xước cả mặt em rồi....- Vừa nói, Vân Du vừa khóc, điều này khiến Phong phải đau đầu. Cậu không thích nước mắt con gái.
- Ờ...tôi vừa cho cô ta cái tát xong đấy.- Di ung dung ngồi lên chiếc ghế xoay của Phong đáp, khuôn mặt lộ rõ vẻ tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
- Đấy anh thấy không....- Vân Du ôm chặt Phong như keo dính, có vẻ như lợi dụng thời cơ đây mà.
Phong cười gượng, gỡ cánh tay mảnh mai đang ôm chặt khít mình ra một cách gượng gạo, nhẹ nhàng nói:
- Anh có biết gì đâu.- Phong nhún vai nói tỉnh rụi khiến Di bật cười ha hả còn Vân du tức sầm mặt. Tưởng Phong sẽ cho di một trận ai ngờ không những không nói gì mà cậu còn có ý không can thiệp.
- Anh!- Vân Du nhấn giọng, điệu bộ ngúng ngẩy vẻ bực tức pha chút nũng nịu.
- Sao lại kêu anh 0.0, nếu Di mà đánh em thì chắc chắn phải có nguyên nhân, cô ấy không phải người hiền lành nhưng không đụng chạm tới thì Di chắc chắn sẽ không làm gì em cả.- Phong nói với vẻ thản nhiên nhưng quả thực chính xác với tính cách của Di, quả là người có con mắt nhìn thấu đáo. Di cảm thấy hơi ấm lòng, miệng khẽ nở nụ cười như có như không.
Vân Du cứng họng, bị nói trúng tim đen, khuôn mặt cô ta dần dần trở nên méo xệch đến khó coi. Còn Di thì đập bàn cười nắc nẻ. Quả thật lần này không chừa cho Vân Du tí mặt mũi nào. Khuôn mặt xinh đẹp của Vân Du dần hiện rõ đủ sắc thái, xanh đỏ tím vàng.
Thấy Vân Du đã nghẹn họng không nói nên lời, Phong cũng không đến nỗi ác, cậu ôn nhu nói:
- Em về xức thuốc đi không nó sưng lên đấy.
Vân Du ấm ức lấy túi xách lao ngay ra ngoài tức giận đến nỗi sát khí vẫn còn vương vấn trong văn phòng của Phong.
Tiếng giày cao gót của Vân Du nện xuống sàn nhà dần mất hút, Phong và Di nhìn nhau chăm chú và cuối cùng là cùng bật cười ha hả.
- Em hung dữ thật đấy.- Phong cảm thán, miệng vẫn nở nụ cười toe toét.
- Anh cũng đâu có vừa. Mà tại sao anh không bênh vực cô ta?- Di ngạc nhiên hỏi. Theo suy nghĩ của Di thì chắc chắn Phong sẽ bênh người đẹp rồi vả lại Vân Du có vẻ thân với Phong hơn Di. Nhưng nào ngờ Phong không những không bênh vực mà còn làm cho cô ta một phen xấu hổ, công nhận thật là cao tay.
Phong nhún vai, nói với vẻ thản nhiên:
- Chuyện của phụ nữ, anh không thích quan tâm, rất phiền phức.
- À...thế à...vậy ý anh đang nói em phiền phức à?- Di nheo mắt nghi ngờ.
- Anh không có ý đó, thôi thì tạ tội với em bằng cái này vậy.- Phong tiến tới bàn làm việc, mở học kéo bên cạnh Di rồi lấy ra một chiếc hộp, trên mặt hộp in hình chữ nhật với những hoa văn đẹp mắt.
Di tò mò nhìn vật lạ, tự hỏi trong đó chứa gì. Phong nhìn vẻ mặt ngây thơ của Di, khẽ mỉm cười.
- Đây là điện thoại, nó có thể liên lạc từ xa, rất tiện lợi.
Khỏi phải bàn cãi gì nhiều rằng Di thích nó như thế nào, Phong chỉ cho Di một cách ân cần, cứ như thầy và trò vậy. Liên lạc được hay không thì Di không quan tâm, quan trọng là trong này có rất nhiều game hay khiến cô mê mẩn hết cả người.
Loay hoay với con dế yêu một chặp, bụng Di bắt đầu sôi réo, biểu tình một cách mạnh mẽ. Di nhìn Phong lè lưỡi vẻ áy náy:
- Hồi trưa em ăn nhiều lắm mà sao bây giờ lại đói nhỉ, kì cục ghê.- Di trưng ánh mắt long lanh nhìn Phong, trông có vẻ tội nghiệp nhưng thực chất là ý nói:" Em đói queo rồi, em muốn đi ăn."
Phong đôi mày kiếm rậm, gật gật vẻ hiểu ý rồi nói nhẹ nhàng vẻ chiều chuộng:
- Được thôi ta đi ăn, em thích ăn gì nào?
Phong nhìn Di bằng đôi mắt âu yếm, ở bên cô thật sự rất rất vui, bình yên và an toàn, đó là những thứ cậu mong muốn kiếm tìm từ rất lâu bởi cuộc sống của cậu đã bị nhúng chàm mất rồi.
- Ờm...món...- Di ra vẻ nghĩ ngợi, khuôn mặt xinh xắn lộ rõ nét ngây thơ, nhí nhảnh.
Phong nhìn Di một cách vô thức, chợt đôi chân mày nam tính nhíu chặt lại, đôi mắt nâu trong suốt như gương lóe lên tia băng lãnh và tuyệt tình vô độ. Trên khuôn mặt Di có một chấm đỏ đang di chuyển và nó dừng lại ngay mi tâm của Di.
Bắn tỉa.
Cậu chợt kéo Di lại về phía mình, ôm sát Di vào lồng ngực, thuận chân đá dốc chiếc bàn làm việc tội nghiệp lên, tất cả diễn ra trong chớp mắt khiến Di chưa kịp nhận thấy chuyện quái nào đang diễn ra.
Tiếng ''Rầm'' phát ra chấn động cả căn phòng đến nỗi có thể cảm nhận được sự rung chuyển nhẹ, tiếp đó là một dây chuyền những tiếng động kèm theo. Giấy tờ bay tứ tung, những vật dụng trên bàn bị hất xuống một cách không thương tiếng tạo thành những tiếng kêu lộn xộn nhưng...phát ra rõ nhất là tiếng '' xoảng'' và ngay sau đó là một tiếng ''rộp'' giòn tan. Có thứ gì đó bay từ ngoài vào với tốc độ kinh hồn và sức mạnh tàn phá cao, mặt bàn thủng một lỗ và viên đạn đầu nhọn cắm lút vào mặt bàn dày năm phân.
Xoạch...xoạch...Những bức tường trong căn phòng đột nhiên chuyển động, cả chục người mặc đồ đen từ trong phòng lao ra, tay lăm lăm súng hướng về phía cửa sổ. Họ dần lùi lại rồi vây xung quanh Phong và Di.
Di dường như cảm nhận được sự nguy hiểm,linh tính mách bảo cô điều đó. Nhưng cô chỉ biết nép trong lòng Phong, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đồng thời ngước nhìn Phong với dấu hỏi chấm to đùng.
Di mở to mắt kinh ngạc, cô chưa từng thấy Phong như thế này bao giờ, khuôn mặt điển trai tươi vui ngày nào giờ đây lạnh lùng vô độ, sát khí nặng nề của Phong tỏa ra khắp căn phòng khiến Di lạnh toát sống lưng. Cảm giác Phong thật sự xa cách và dường như Di cảm thấy mình khồng biết một chút gì về con người của Phong cả.
- Có chuyện gì vậy Phong?- Di nhìn khuôn mặt tựa như được tạc từ khối băng tuyệt mĩ nhưng lại lạnh lẽo đến thấu xương của Phong, giọng nói hồ có vẻ run run tràn ngập sự bất an.
- Không có gì.- Phong lạnh lùng trả lời.
Phong dìu Di đứng dậy, mọi thứ dần như đã ổn định không còn sự nguy hiểm nào luẩn quẩn quanh đây nữa. Hai con người có trực giác sắc bén như thú vật cảm nhận rõ được điều đó.
- Thu lưới!- Phong lạnh lùng nói, hơi thở phả ra mùi chết chóc nồng nặc khiến Di và cả những người mặc áo đen thoáng rùng mình.
Nghe lệnh, những người mặc áo đen lập tức triển khai một kế hoạch nào đó dường như khá quan trọng, vài người ở lại, lôi ra một ống nhòm quan sát động tĩnh bên ngoài, một số xem xét lại hiện trường, đặc biệt là viên đạn nhỏ bằng một đốt tay cắm lút trong mặt bàn.
Một sự mưu sát có chủ định.
Di nheo mắt, bây giờ cô mới nhìn rõ hình như Phong đeo một chiếc hoa tai màu đen sáng bóng tưởng chừng là đá quý càng làm tăng nên sự kiêu ngạo và lạnh lùng của cậu. Phong hạ lệnh qua chiếc khuyên tai đó. Một thứ mới cần được Di khám phá.
Cạch...cửa phòng bật mở, một anh chàng cao to với gương mặt sáng sủa và đĩnh đạc, lộ rõ vẻ nghiêm nghị đi nhanh vào, khẽ gật đầu chào Phong và nói:
- Lão đại! Xin lỗi vì đã chậm trễ.- Anh ta nói với vẻ áy náy, ánh mắt cương nghị nhìn Phong dường như đang cam chịu hình phạt.
Di thoáng giật mình vì cách xưng hô của anh ta.
- Bắt được chưa?- Phong thoáng gật, vẫn giữ điệu bộ lạnh băng đó hỏi anh ta.
- Rồi ạ. Xe đã chuẩn bị ở dưới.- Anh ta báo cáo, mắt khẽ liếc nhìn Di một cách tò mò xen chút ngạc nhiên nhưng rồi biến mất một cách nhanh chóng, không tinh ý chắc chắn không nhận ra.
Phong gật đầu, cậu quay lại chỗ chiếc bàn vẫn đang nằm chỏng chơ trên đất một cách tội nghiệp, mở ngăn kéo lấy ra một khẩu súng lục. Di kinh ngạc nhìn Phong và khẩu súng trên tay đòi hỏi một lời giải thích với vô vàn giả thuyết nghi vấn đặt ra.
Phong không đáp, cậu dắt súng vào đai quần rồi kéo Di ra khỏi văn phòng hỗn độn đó. Di chỉ có im lặng và đi theo mặc dù có rất nhiều câu hỏi đang lộn tùng phèo trong đầu.
Phong sải bước rộng, đôi chân dài thoăn thoắt khiến Di phải chạy theo sau khiến nhân viên trong công ty mắt tròn mắt dẹt nhìn theo.
Một chiếc ô tô đen bóng nằm chễm chệ kiêu ngạo giống như chủ nhân của nó. Cả hai nhanh chóng vào trong và chiếc xe lao như xé gió ra đường cái.
- Chốc nữa có gì em cũng đừng ló đầu ra, nắm chắc dây an toàn đấy.- Phong nói với vẻ an toàn.
Phong liếc mắt qua gương chiếu hậu, hai ba chiếc ô tô nữa dường như đang rồ ga phóng theo và
Pằng..pằng..súng nổ liên hồi gây ra một cảnh náo loạn chưa từng có.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...