Pokemon Hành Trình Bất Tận


Trapinch lập tức phun một viên năng lượng ra ngoài khiến bao nhiêu hào hứng, phấn khởi của Accel tan biến.

Nó cấp tốc đi đến gần tất cả mẩu giấy, Trapinch nhìn sơ liền đặt một chân chạm tờ ghi hai chữ rất dở, không hề nể mặt chút nào, đánh giá ấy gây Accel hụt hẫng.
Ít giây, Trapinch thì thầm nhỏ cái gì với Shiny Mareanie, kế đó nó gấp gáp ngẫm nghĩ xong thực hiện mấy động tác giải thích cho Accel.

Mất hồi lâu Accel mới đoán đúng, hắn đập tay vui vẻ hô: “Tức là mùi vị ít nhiều không thích nhưng vẫn phải công nhận thuộc tính hệ đất tăng, đúng chứ?”
Trapinch hời hợt gật nhẹ, nó ngoảnh mặt đi, mùi vị thật ra không tới mức khó nuốt lắm, chỉ việc để nó ăn hết đống kia thì đương nhiên là không, khẳng định trăm phần trăm.

Nó lại gần hộp hoàn chỉnh, từ từ thưởng thức, Accel ghi chú toàn bộ đánh giá kèm ngồi viết say sưa.
Shiny Mareanie nó nhẹ nhàng lựa chọn mẩu giấy tạm được, chẳng có ngoài dự tính của Accel.

Hắn bỗng ngừng bút, chần chờ chốc lát, như đột ngột ngộ điều gì rồi hớn hở: “Là vậy sao? Đề cao thuộc tính đồng nghĩa một phần mùi vị ban đầu sẽ biến đổi.

Mình cần thêm vào cái gì giúp mùi vị đậm đà trước...!Hừm, tối về thức trắng đêm thôi...”
Nguyên liệu thì hắn mua dự trữ cực kỳ nhiều, tranh thủ đem sử dụng hết, dù sao đang giai đoạn quan trọng.

Hộp viên năng lượng hệ thép, tiên vì Mawile chẳng ở đây nên không thể rút kinh nghiệm.

Accel nảy một ý tưởng, hắn gọi Shiny Mareanie lẫn Trapinch: “Hai ngươi ngoan ngoãn ăn tại chỗ, đừng tự tiện rời biết chưa? Ta ghé nhà một lát...”
Nói xong cũng không đợi Shiny Mareanie hoặc Trapinch kịp phản ứng, Accel nhanh chân chạy đi, bộ dạng giống đang có việc khá gấp.

Hắn sử dụng mọi cách bao gồm lấy máy nghiền nát viên năng lượng, tốn công và thời gian, lau trán một cái, Accel nếm thử ít bột ban đầu hình viên.

Con người khó cảm nhận hết nhưng nghiêm túc ngậm sẽ phát hiện vài điểm khác biệt so viên năng lượng thông thường.

Accel cau mặt, đúng là mùi vị quá tệ, ghê đến độ hắn chẳng dám nếm lần hai.


Có điều nhận mấy đánh giá từ chính bản thân, hắn lập tức biết mình sai điểm gì.
Vị cơ bản của Berry nó mau chóng hòa tan, trở nên nhạt nhẽo nếu hắn tạo được thành phẩm nâng cao sức mạnh thuộc tính.

Tạm thời có một cách khắc phục hiệu quả nhất là thêm lượng Berry phối vào, kệ vụ tốn kém, hiện tại Accel bắt buộc dùng do hắn thiếu sót các kinh nghiệm.
Gặp một người chuyên chế biến viên năng lượng thì kia đơn giản là vấn đề nhỏ nhặt.

Điểm khiến Accel mừng thầm là hắn còn cảm nhận sơ qua dòng năng lượng hệ tiên, đồng nghĩa hắn chế biến hộp viên năng lượng tiên, thép thành công! Một loại song hệ dẫu chất lượng tương đối thấp.
Con người cảm nhận năng lượng theo nhiều cách ví dụ viên năng lượng tăng cao hệ lửa nhai vào thì dạ dày sẽ nóng, hệ thép là cứng cáp loại rất đặc biệt không hướng thông thường, hệ ma sẽ sởn gai ốc rùng mình,…
— QUẢNG CÁO —
Cố gắng nhiều hơn là kết quả sẽ giống hệt hắn mong muốn! Ba loại thử nghiệm hắn đều ghi lại cả ba công thức cải tiến mình nghĩ ra, giờ so với công thức của hộp hệ tiên thép liền rút được biện pháp chế biến có cả song hệ dễ dàng.

Accel miệt mài cầm bút viết xém quên luôn Trapinch, Shiny Mareanie hai con đang đợi ở nhà thi đấu Pokemon.
Khu vực nơi Mawile cùng Whitney đang luyện tập, hiện tại Mawile khá hồi hộp, hô hấp nặng nề vì nàng bỗng dưng kêu nó thi triển chiêu thức.

Hyper Beam, hôm qua đến nay nó giấu Whitney, lén lút gom mấy dòng năng lượng trong lúc đang giữ Life Orb nhằm tăng lên thể lực.

Một loại phương pháp cực kỳ nguy hiểm, độ rủi ro tận sáu bảy phần.
Luyện đến một mức này Mawile lại tiếp tục dậm chân một chỗ, không cảm nhận nổi toàn bộ năng lượng để phóng Hyper Beam.

Chính xác là Mawile ban đầu không hề mở mắt xem xét, Whitney thì quyết giữ kín, chẳng hé nửa lời làm Mawile tưởng rằng nó nỗ lực vô ích.
Thực chất Mawile vốn ngày đầu tiên đã lĩnh ngộ xong Hyper Beam, mỗi bản thân nó không phát hiện.

Theo Whitney thì Mawile lát nữa thi triển Hyper Beam là điều hiển nhiên.

Khống chế dòng năng lượng, nhắm thật chuẩn đánh trúng mục tiêu mới là điểm nàng quan tâm.
Mawile hít một hơi sâu và cố thở chậm rãi lấy bình tĩnh, đủ thứ lời trấn an và trên tất cả là chuyện nó cần lĩnh ngộ chiêu Hyper Beam, Accel đặt niềm tin vào nó thì chắc chắn không thể khiến hắn thất vọng.


Trên dưới toàn thân nó run một cái, chiếc hàm khổng lồ đằng sau đã há rộng.
Mawile nhắm chặt mắt, siết mạnh hai tay nhỏ, nó ráng tập trung, từng chút một chẳng hề gấp rút tích tụ năng lượng.

Whitney đứng quan sát, nàng mỉm cười vì rõ ràng nó đã tiến bộ, điều khiển năng lượng tốt quá nhiều so lần trước.

Quả cầu Hyper Beam ngưng tụ ngang ngửa hay nói trông hệt hôm qua nhưng Mawile bây giờ đã kiểm soát hoàn toàn.
Người vui nhất khẳng định là Mawile, nó mở mắt trông thấy quả cầu chứa năng lượng hủy diệt cách miệng mình khoảng ngắn.

Lập tức cái cảm giác thành tựu hiếm khi xuất hiện bỗng tuôn trào, nó ráng kiềm, khoảnh khắc thi triển chiêu thức xong mới tính trọn vẹn.

Mawile liếc loại bia ngắm cùng chất liệu với cái từng bị Clefable thiêu cháy đen.
Nó gồng cả người, kêu một tiếng cấp tốc hướng thẳng tia năng lượng màu cam đậm rực lửa nhanh chóng xuyên phá bia ngắm.

Nó rốt cuộc thi triển thành công! Mawile vừa giữ vững chiêu thức vừa nội tâm cứ hò reo nhảy múa, Hyper Beam của nó thậm chí vượt trội Clefable.
Dựa vào Whitney đánh giá, trăm phần trăm mạnh hơn gấp đôi Hyper Beam hôm qua Clefable thi triển.

Va chạm xuyên thủng bia ngắm ngay, đấy cũng không phải dạng bình thường! Tầm ảnh hưởng cộng thêm cả độ khủng từ tia năng lượng làm bia ngắm hệt bị nó nuốt chửng.

Chẳng cháy đen hoặc ngọn lửa nào ở đây, bia ngắm mất tích như chưa từng tồn tại, khoa trương đến mức bức tường căn phòng đều gánh uy lực.
— QUẢNG CÁO —
Căn phòng đặc biệt bọn họ đang sử dụng là loại khá là phù hợp cho huấn luyện Pokemon lĩnh ngộ chiêu thức, tức là nó bền bỉ và có sức chống rất mạnh đối toàn bộ hệ.

Mawile gây một vệt cháy ngay đó...!Whitney mỉm cười, quả thật Mawile luôn tặng nàng bất ngờ.
Hyper Beam nó thi triển vượt mức nàng hình dung! Whitney lại tiếp tục ghen tị với Accel! Pokemon hắn thu phục toàn bộ đều ghê gớm loại này ư? Mỗi Trapinch nàng nhận xét tương tự Pokemon do tân thủ nuôi thôi.


Shiny Mareanie lẫn Mawile đơn giản đứng đẳng cấp khác, Trapinch biết đâu tạm thời trình độ kia, lỡ nó tái đấu Miltank thình lình...
Whitney lắc đầu, khổ sở nói: “Chuyện vô lý...!Không thể… đâu nhỉ...”
Nàng từ chối tin tưởng nhưng thầm lung lay, bởi khi bắt đầu quen biết Accel nàng đã chứng kiến hàng đống điều bất khả thi.

Cách hắn dạy dỗ Pokemon, huấn luyện bọn chúng rất nhiệt tình, lo lắng vết thương đến tâm trạng Pokemon.

Không có gì lạ, tuy ít gặp nhưng dạng người đó rất nhiều! Nàng thắc mắc mãi lý do Accel cùng Pokemon đồng hành lại liên tiếp đánh vỡ giới hạn, giống chữ dừng không tác động tới bọn họ vậy.
Mawile cảm xúc đang thăng hoa, nó ngơ ngác tại chỗ, ngắm nhìn bằng chứng bản thân đã lĩnh ngộ thành công Hyper Beam, Mawile quên hết bao nhiêu cực khổ nó chịu đựng.

Mỗi Whitney thấu hiểu chiêu mới thi triển uy lực kinh người cỡ nào! Mawile quay về vẻ đáng yêu, nó mừng, bây giờ nó có thể đi gặp Accel, thông báo kết quả cho hắn tự hào.
Xa nhau chưa đầy hai ngày, Mawile kiệt sức mới lăn đùng ra ngủ chứ đảm bảo nó sẽ còn khó chịu, cảm giác thiếu thiếu hơn cả Accel.

Thấy Mawile hướng mình bày ánh mắt tội nghiệp, Whitney hiểu rằng đang hối nàng dẫn nó tới chỗ Accel, gượng cười: “Ngươi bớt nôn nóng...!Bây giờ vẫn chưa được...!Ngươi sử dụng Hyper Beam, mỗi tội thời gian cần thiết chẳng đạt, vì quá lâu...!Để xem, hao tốn tận hai mươi bốn giây.”
Whitney đưa điện thoại cho Mawile coi, nó tò mò nhận lấy, Accel vốn dạy sẵn Mawile mấy điều cơ bản từ lâu nên nó sử dụng đồ công nghệ cao khá thông thạo, nó biết đọc chữ cộng đếm số nữa.

Mawile ngắm số hai mươi bốn trên màn hình.

Đáy lòng cứ ngỡ một tảng đá đè nặng trĩu, nặng tựa ngọn núi lớn, tâm trạng nó theo đó tuột dốc không phanh.
Nó bỗng dùng biện pháp ăn vạ, ngồi bẹp xuống đất nhõng nhẽo, giữa sân tay chân đạp mạnh lung tung giống trẻ con đang nằng nặc đòi đồ.

Whitney vội vàng lôi điện thoại chuyển sang chế độ quay phim, ngắm hành động hiện tại của nó nàng nhẩm thầm: “Thật...!Dễ thương!”
Một lát sau, Mawile mặt đen ngừng lại, cơ bản là phương pháp này chỉ hiệu quả đối Accel.

Riêng Whitney nàng càng thích thú tới cả việc đứng quay phim từ đầu đến cuối luôn.

Mawile cô đơn, nó buồn bã ngồi chán nản, Whitney bế nó lên an ủi: “Đừng thế mà...!Ngươi không muốn hắn khen ngợi lúc chiêu thức hoàn chỉnh sao? Thêm chút ít thời gian thôi.”
— QUẢNG CÁO —
Mawile đương nhiên hiểu rằng mình luyện thuần thục Hyper Beam sẽ làm Accel vui hơn, nhưng nó thật sự rất nhớ Accel.

Whitney cảm thấy mình khuyên vô dụng, vội thỏa mãn yêu cầu của nó, miễn cưỡng cười chịu thua: “Được rồi, bây giờ ta mang ngươi đi gặp hắn, đừng ủ rũ...”

Whitney vừa dứt câu Mawile nhanh chóng nhào vô ôm lấy nàng, thay cho lời cám ơn.

Chỉ ngắn ngủi hai ngày, độ thân thiết giữa Mawile với Whitney tăng chóng mặt.

Chủ yếu là Whitney tận tâm giúp đỡ nó học Hyper Beam.

Thêm điều, Whitney chế biến viên năng lượng cực ngon, dù nàng không tạo được song hệ tiên thép nhưng là mỗi loại phù hợp thường và tiên sở hữu mùi vị đỉnh khó diễn tả.
Hiện tại Mawile không còn ghét bỏ Whitney, tuy rằng nàng vẫn như cũ nhìn chằm chằm kèm thỉnh thoảng lừa Mawile mặc mấy bộ quần áo dị kiểu váy dạ hội hoặc phong cách đường phố bụi bặm để chụp ảnh.

Leo lên vai Whitney ngồi, Mawile thật mong chờ kêu mấy tiếng.

Whitney bó tay, nếu không nhìn Accel một lần chắc nó mất sạch động lực luyện tập, nàng mò đường quanh nhà thi đấu: “Khu vực của Accel, nhớ đúng là...”
Lại một điểm chứng minh về khả năng xác định phương hướng thì nàng tệ hại, phí đi hai giờ dò tìm thậm chí chưa đặt chân đến nơi được.

Đúng thế, nhà thi đấu Pokemon mà nàng cũng có thể lạc đường! Mawile mau chóng sụt giảm tinh thần, nó tự xoa mi mắt hối hận tại sao dại dột tin.
Whitney trấn an Mawile bằng giọng khẳng định: “Sắp tới rồi, ta dám cá đấy, cam đoan không nhầm lẫn!”
Mawile dọc đường nghe câu đó ít nhất ba bốn lần, nó đều lựa chọn tiếp tục đặt niềm tin, rốt cuộc hiện tại hai tiếng trôi qua, chỗ này lớn có điều khu vực chia cùng lắm bốn năm chỗ, dạo dạo một hồi là gặp ngay.

Mặc cho chuyện Whitney quên Accel nói hắn ở khu vực nào, đi từng chỗ thì hao ba mươi phút là hết cỡ, đằng này Whitney đi theo hướng rối rắm.
Mawile tuyệt vọng, cứ đà hiện tại việc gặp Accel lập tức trở nên xa vời.

Whitney đi đường theo cảm tính, hoàn toàn không quan sát hoặc chịu hỏi thăm bất kỳ ai.

Khoảnh khắc nàng đứng ngay hai ngã rẽ Mawile cấp tốc nhẩm thật quen thuộc, nó hồi tưởng chính xác đã đi ngang mấy lần, Mawile lảo đảo kém chút té ngã ngửa ra sau.
Chợt vòng tay nhẹ nhàng đỡ lấy nó, ôm về phía mình.

Mawile đã kinh ngạc, ngẩng đầu trông thấy Accel đang vuốt ve hàm sau của nó.

Accel từ tốn mỉm cười: “Hửm? Cả hai đang đi đâu?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui