Trapinch dù rất không cam tâm nhưng hiển nhiên rằng sự thật bày ngay trước mắt, nó thất bại cực kỳ thê thảm.
Miltank thì thậm chí chưa triển hết toàn bộ.
Địa hình lợi thế vẫn nhanh như vậy bị hạ, nó nhìn chằm chằm hướng đối diện Whitney lẫn Miltank rồi chịu thu hồi về lại quả cầu Pokeball.
Accel nhanh chóng đem Trapinch đến khu vực trị thương, vì đây là một trận đấu tập nên chẳng quá nghiêm trọng.
Nhắm chừng vài phút sau sẽ ổn, Accel đứng bên ngoài chờ đợi, Shiny Mareanie với Mawile cũng vội hỏi thăm Trapinch, bọn chúng thấy khi nãy nó khá là chật vật.
Tùy tiện nói trấn an hai bọn chúng, Accel bắt gặp Whitney đang đi tới nên vẫy tay: “Ở đây, vừa rồi Miltank của ngươi mạnh thật.”
Whitney được khen lập tức tâm trạng đề cao không ít, nàng giả khiêm tốn: “Đâu có gì, chuyện bình thường thôi...”
Xem xét tình trạng Trapinch đang hồi phục, Whitney chủ động mở lời: “Ngươi sẵn sàng chiến thuật tái đấu đi.
Khoảnh khắc chiến đấu đấy rõ ràng ngươi và Trapinch phối hợp rời rạc, thêm việc chậm trễ lệnh.”
Ngừng một lát, Whitney căn dặn: “Mối liên kết vững chắc giữa huấn luyện gia và Pokemon quan trọng nhất.
So Mawile Mareanie thì ngươi chung Trapinch đã thiếu sót sự tin tưởng lẫn nhau… Trapinch chỉ nhận lệnh mới thực hiện, còn dưới lòng đất nó luôn tự làm theo cách riêng.”
Accel gật đầu, ánh mắt hơi lóe lên vẻ suy ngẫm sâu xa! Chờ hồi lâu liền nhăn nhó một chút, biện pháp hiện tại là gia tăng tình cảm, đúng là khi thu phục Trapinch tới giờ hắn ít dành thời gian gắn bó.
Shiny Mareanie vừa trở thành đồng đội từ mấy tiếng trước, oái oăm là nó nhỉnh hơn.
Đơn thuần bởi tính cách Trapinch khó khăn giao tiếp, muốn gần gũi nó là dạng vấn đề rối rắm tương tự.
Accel cần mau chóng tìm ra cách giải quyết chứ tình hình hiện tại rất tồi tệ, thua trận chẳng biết ảnh hưởng nó đến mức nào.
Accel thầm nhắc bản thân an ủi Trapinch.
Shiny Mareanie và Mawile ngồi trên ghế đợi, bọn chúng không có gì làm nên buồn chán một góc.
Shiny Mareanie đột ngột kéo áo Accel, hắn ngơ ngác thì nó đã dùng xúc tu chạm vào quả cầu Pokeball xong chui vào.
Accel thở dài, điều đó là hiển nhiên, Shiny Mareanie vốn mệt mỏi sáng sớm do đánh với nhiều đối thủ tại nhà thi đấu Pokemon.
Thêm cả việc tới đạo quán đánh liên tục hai trận, sở hữu Recover nhưng không thể lạm dụng được, tinh thần nó uể oải đạt mức giới hạn.
Trông thấy Shiny Mareanie vô Pokeball nghỉ ngơi, rốt cuộc quanh đây còn mỗi một mình Mawile cùng Accel.
Whitney trò chuyện ít lâu cũng rời đi, vì nàng phải vạch một số kế hoạch rèn luyện cho Mawile.
— QUẢNG CÁO —
Accel đã nhờ cậy đương nhiên Whitney tận hết sức giúp đỡ, trên hết đó chính là cơ hội vàng cực hiếm để ở bên cạnh Mawile nguyên ngày.
Nàng hăng hái trở lại đạo quán kèm dự định sang hôm sau dẫn nó đến rèn luyện tại nhà thi đấu Pokemon.
Đạo quán quá ngột ngạt, nhân viên quét dọn sạch sẽ chứ bình thường Whitney rất lười ghé.
Ngoại trừ mỗi khi có huấn luyện gia khiêu chiến, nàng bắt buộc làm theo luật đánh ở đấy! Accel sẵn việc bây giờ cả hai đang im lặng, vội vàng vào hẳn luôn chủ đề.
Accel ho nhẹ một cái, cố tình liếc mắt sang hướng khác tránh Mawile, hắn lo lắng nó nghe xong sẽ nổi loạn: “Ừm...!Mawile, sao nhỉ, bắt đầu ngày mai...!Ta đưa ngươi đến...”
Ấp úng tí, khó hiểu rõ nên Mawile vẫn nghiêng đầu nhìn lấy hắn, Accel hết cách đành đem toàn bộ can đảm đối mặt thẳng với nó: “Ngày mai, ta dẫn ngươi đi chỗ Whitney học tập chiêu thức tầm xa, Hyper Beam.”
Trái ngược với Accel đoán, Mawile chẳng những không vẻ tuyệt vọng hoặc bất cứ hành động nào tương tự! Cũng không trở nên ghét Accel tạm thời.
Nó hơi gật nhẹ, tức là đồng ý làm theo lời hắn, Accel cảm giác ảo ảo sao ấy, giống nằm mơ, nó dễ dàng chấp nhận ư?
Mawile chứng kiến thực lực Shiny Mareanie bỏ xa bản thân là đã ngầm quyết tâm ráng siêng năng rèn luyện, nó đã có động lực.
Trapinch cũng trong thời gian phát triển, nếu nó cứ mãi giữ kiểu hời hợt thì sẽ sớm trở thành Pokemon hạng bét.
Thật ích kỷ nhưng Mawile muốn một vị trí kia vĩnh viễn thuộc về mình, nó là Pokemon mạnh nhất Accel tự hào.
Accel không nói thêm một câu, hắn ngẫm chút đã hiểu, Mawile dần dần thay đổi, hiện tại hắn chưa biết gọi kia là tốt hay xấu, nhưng là nó mang tinh thần cạnh tranh với Shiny Mareanie nhằm nỗ lực trở nên mạnh hơn thì có lẽ khá ổn.
Accel tiếc nuối, mất cái cơ hội ngắm Mawile chăm chỉ cơ mà kể từ mai ai nấy đều bận rộn bao gồm luôn Accel! Hắn buổi sáng kiếm người tập luyện chung tại nhà thi đấu Pokemon, tận giữa trưa thì đi lên lớp.
Không nhầm, Accel định học nhưng khoản khác so với của Mawile thôi, hắn sắp sửa tới đăng ký một khóa.
Hồi nữa, bầu không khí sơ qua nặng trĩu, Mawile không kêu một tiếng nào giúp tạo tí nhộn nhịp! Phòng đột ngột tắt đèn gắn phía ngoài.
Đấy là thông báo chữa hoàn tất, Accel khá gấp gáp chạy vào kiểm tra Trapinch.
Coi kĩ từ đầu đến chân khỏe mạnh hắn mới nới lỏng, Trapinch đang bày cái vẻ mặt bức xúc, trận thua trước Miltank tựa một đòn tâm lý khiến nó bây giờ khó gạt bỏ khỏi đầu được.
Trapinch hướng về Accel kêu to định bảo hắn rằng hiện tại nhanh đi tái đấu.
Trông Trapinch lần đầu tiên nghiêm túc mức này, Accel thoáng mừng rỡ nhưng ngồi khụy một chân xuống xoa đầu nó ngăn cản, nêu: “Chưa tới lúc! Bây giờ ngươi còn chẳng đủ khả năng gây bất lợi cho Miltank.
Bình tĩnh đi, hấp tấp không dẫn đến kết quả mong muốn! Hãy luyện tập, gia tăng độ phối hợp cùng nhau, ta cam đoan khi tái đấu sẽ khác biệt.” — QUẢNG CÁO —
Trapinch hơi không vui dù công nhận Accel đúng, hiện tại sự thật rành rành là nó yếu kém.
Trapinch rốt cuộc chấp nhận theo lời Accel, nó ngó sang Mawile.
Nãy giờ Mawile đang cố gắng động viên nó, Trapinch hay ưa trêu chọc Mawile nên lòng dâng ít ỏi hối hận, cả sự cảm kích nữa.
Chỉ kẹt nó chẳng thể hiện ra ngoài, gật một cái đáp lại Mawile cho có lệ xong bước nhanh theo Accel đi tìm người thách đấu, nó rất phấn khích, nỗi khao khát phát triển mạnh hơn sôi sục trong lòng.
Accel bắt gặp vài người phù hợp như Daniel và Khan, bọn họ đang rãnh rỗi, đã đánh trận căng thẳng cách đây vài phút nhưng Daniel còn hăng hái kiếm người kế tiếp, anh ta cảm giác bản thân gần quay về phong độ đỉnh cao.
Accel chạy đi mời đánh một trận, Daniel đúng thật nhận thêm đợt đả kích khác khi gặp Trapinch, một Pokemon tương lai là loài rồng.
Quan sát kĩ càng từng trận, Mawile rút ra kinh nghiệm từ những thiếu sót của Trapinch.
Khan lẫn Daniel thay phiên, mãi vậy tới tận chiều tối, tạm biệt bọn họ Accel liền ngáp đi về căn hộ nhỏ tổng kết ngày dài.
Thu hồi Trapinch vô Pokeball, mỗi Mawile yên ắng nằm ngửa nhìn lên trần nhà, nó đăm chiêu giống nghĩ ngợi lắm thứ rắc rối.
Accel viết một số điểm cần thiết vào sổ xong xoa xoa tay, vội vàng đem những bộ đồ Cosplay Pokemon mua lúc sáng đặt trên bàn, nở nụ cười xấu xa.
Mawile bỗng lạnh run, nó xoay người phát hiện Accel trông hệt kẻ đáng sợ Whitney! Hắn hớn hở tóm lấy nó, ép Mawile mặc vào mấy thứ kia, sau một hồi cố vùng vẫy nhưng thất bại, Mawile ngượng ngùng bị bắt đứng tạo dáng nhe nanh, giơ lên móng vuốt trong bộ đồ Charizard.
Accel cầm điện thoại không vững, run rẩy rơi xuống nệm, hắn thở gấp ôm lồng ngực, quay ngược đằng sau thầm nói: “Tuyệt vời! Siêu phẩm, chính xác, không ổn! Tim ta không gánh nổi, chết đều mãn nguyện!”
Mawile gượng thêm xíu nữa, ai kêu nó lỡ thua trò cá cược, mặc toàn bộ đống đồ để Accel chụp ảnh! Hắn ghé qua trung tâm Goldenrod khi đang trên đường về nhà, cực kỳ may mắn vì họ đã mở bán trở lại, lựa một cái sở hữu ống kính thu nhỏ nét nhất, giúp chất lượng ảnh Mawile tốt nhất, hắn vui vẻ kém chút muốn đem rửa thành từng tấm nhằm đóng khung.
Mawile cuối cùng quá mệt mỏi đành lăn đùng ra ngủ tại chỗ.
Còn mặc bộ Snorlax trông thật đáng yêu, Accel vội ngừng, đặt điện thoại xuống tiến đến từ tốn tí đắp chăn giúp nó.
Nãy Accel muốn ngắm Mawile chỉ chiếm có khoảng ba bốn phần, chủ yếu là khiến nó quên đi phiền não.
Lén lút chụp vài tấm ảnh lúc ngủ của nó kế đó Accel cũng nằm ngay bên cạnh thiếp đi.
Trời sáng, Mawile khá hiếm dậy sớm hơn cả Accel.
Nó lấy hàm sau kẹp hắn giống lúc trước, Accel nói mãi chẳng bỏ làm vốn ngủ say sưa hắn đột nhiên giật mình, nhảy bật khỏi giường té lăn rầm rầm.
Accel muốn khóc hô lớn: “Ta van xin ngươi Mawile, đừng chơi trò kiểu thế nữa, bao nhiêu mạng đều không đủ mất đâu!”
— QUẢNG CÁO —
Mawile che miệng cười gian.
Chuyện hôm qua nó vẫn ghi nhớ rõ ràng nên giờ mới trả đũa, tâm trạng cực thoải mái, Mawile bất ngờ tới gần Accel, nó hăng hái ra hiệu nhờ hắn rửa hàm sau, thân thể cần gấp đạt một điểm hoàn hảo rồi hãy đi luyện tập.
Đảm bảo những chuyện sắp gặp có hơi khó khăn, khắc nghiệt nhưng bản thân nó đã quyết định là sẽ ráng đi đến cùng.
Thấy nó nghĩ thoáng được Accel rất mừng, đương nhiên là hôm nay hắn cũng hết sức mình, Accel tung lên hai quả cầu Pokeball thả Trapinch và Shiny Mareanie.
Sẵn tiện thời điểm bây giờ thích hợp, làm vệ sinh một lượt tất cả bọn chúng luôn.
Trapinch đứng đằng xa chờ đợi do phiên của nó sau chót.
Shiny Mareanie hiếu kỳ chung Mawile nhảy vào bồn tắm nghịch nước, hai con xô đẩy qua lại khiến người Accel ướt sũng khi đang đánh bóng mấy chiếc sừng giùm Mawile.
Shiny Mareanie đổ tận nửa chai dầu gội vô nước.
Bong bóng đầy tràn khắp phòng tắm, vừa mở cửa đống bọt liền bay thẳng hướng Trapinch, nó hoảng hốt bởi dù sao đó vẫn là nước.
Nó chạy loạn, hấp tấp trốn trên ghế và rải cát đất dính lung tung! Accel khóc, hắn tự dặn sẽ không để lỗi lầm tái diễn, tách chúng riêng ra!
Tốn hai tiếng đồng hồ dài ngoằn rốt cuộc thành công xong xuôi toàn bộ ba con Pokemon.
Accel đầu xù tóc rối, giật khóe miệng, cả người hắn rã rời, nghiêm túc lệnh bọn chúng ở yên một chỗ chờ.
Accel tắm rửa thoải mái mặc áo khoác đeo găng đủ hết, bộ dạng sáng sủa phấn khởi đi đến nhà thi đấu Pokemon, trùng hợp đúng lúc Whitney vào.
Chào hỏi mấy câu, Whitney ngồi xuống ngang với Mawile hỏi thăm nó: “Ngươi chuẩn bị chưa? Đây sẽ là một đợt huấn luyện khắt khe đấy.”
Mawile trái ngược kiểu né tránh Whitney như mọi lần, nó cố gắng lấy can đảm bước lên trước, tự tin kêu mấy tiếng khẳng định sẽ chẳng hề chịu thua hoặc bỏ dở giữa chừng.
Accel xoa đầu Mawile, hắn vững tin rằng nó chắc chắn làm được, thì thầm kêu: “Chúng ta cùng nhau vượt qua giới hạn, gồm Shiny Mareanie và Trapinch, nhớ ngoan nhé.”
Mawile gật nhẹ, tuy rằng lần đầu tiên xa cách Accel khoảng thời gian đối với nó là tương đối dài nhưng Mawile kiềm chế cảm xúc, nó phải mạnh hơn.
Lĩnh ngộ Hyper Beam càng nhanh thì khỏi lo lắng nữa, nó ngoảnh mặt đi chung Whitney không quay đầu lại, Accel lẫn nàng tiến đến hai khu vực riêng ở nhà thi đấu Pokemon.
Accel đặt chân vào khu vực thách đấu tự do, mỗi giây phút đều đang có người đang so tài, toàn bộ bọn họ đều là người hướng dẫn! Thậm chí là số ít người đạt trình độ huấn luyện gia cấp cao ngang đạo quán..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...