Lời Accel vừa nói ra khiến Whitney biểu hiện kinh khủng, nàng khó hình dung phải chăng bản thân mình nghe lầm.
Ít lâu Whitney cười cợt thâm ý nhìn chằm chằm Accel, khuỷa tay đụng chạm, giọng đùa giỡn: “Ngươi, hửm...!Chắc chắn là đang lừa ta đúng không? Chuyến đi thu hoạch quá hạn chế nên sợ mất mặt chứ gì?”
Biết sao được, nàng tuy rằng mang danh hiệu chủ đạo quán nhưng đó giờ chưa từng chứng kiến Pokemon hệ rồng hoang dã.
Dù phần lớn vì Whitney khá bận rộn công việc, chẳng có nhiều thời gian đi du lịch, cơ hội gặp mấy loài Pokemon quý hiếm giảm xuống thấp nhất.
Thêm nữa, suy nghĩ thuộc dạng huấn luyện gia bình thường, nàng chỉ chuyên hệ cơ bản, dẫn tới sức hút loài Pokemon hệ rồng đối với nàng tương đối ít ỏi.
Điểm quan trọng, tối thiểu Pokemon đó cần phải thật đáng yêu, giống Mawile vậy thì Whitney mới phá lệ thu phục.
Pokemon hệ rồng đa số hằm hố, tiến hóa cuối nó thường trông cực kỳ chiến nên nàng từ nội tâm không bài xích nhưng cũng chẳng chủ động tìm kiếm.
Whitney hiểu độ hiếm của Pokemon hệ rồng, đến liên minh nuôi dưỡng hệ rồng đều cưng như vàng ngọc.
Bởi sức mạnh từ chúng góp công to lớn cho chuyện ổn định cân bằng giữa những vùng đất.
Liên minh Pokemon còn nuôi dưỡng khá nhiều Pokemon bán thần, đề phòng trường hợp Pokemon huyền thoại nổi điên phá hoại.
Kiểu mấy con đánh nhau xuyên suốt, gây bất lợi sinh hoạt của người dân.
Vùng Johto khí hậu dễ chịu, các loài Pokemon đa dạng nhưng kiếm một con Pokemon hệ rồng vẫn đặt ở độ khó cao nhất.
Accel thì sao? Đi chơi ngoài biển, đến khu vực đảo xoáy nước nổi tiếng liền thu phục một con, đương nhiên không ai đầu óc bình thường tin tưởng ngay, trừ khi Accel sở hữu điểm may mắn đầy tràn khỏi thanh chỉ số.
Accel tạm thời chưa biết giải thích kiểu gì cho Whitney hiểu, nàng ngắm nghía hắn hồi lâu giống tra khảo phạm nhân, đôi mắt híp thành khe nhỏ xíu trừng thẳng hắn, tựa đang muốn nói rằng mau chóng khai sự thật đi nếu không nhận lấy hậu quả kinh khủng.
Accel đưa tay gãi đầu, tránh xa người Whitney một chút, vừa rồi nàng áp quá sát, hắn tự nhận bản thân là người đứng đắn.
Cơ bản tính luôn kiếp trước hắn chẳng động lòng ai hết, gặp người khác giới thì khoảng cách đủ an toàn xong hãy trò chuyện.
Phần lớn bởi cuộc sống ảnh hưởng mà kiếp trước Accel mỗi ngày đều chăm chỉ nghĩ biện pháp kiếm tiền, học hỏi kiến thức.
Gọi bạn bè có lẽ miễn cưỡng đếm được hai người.
Bạn gái càng không tồn tại, hắn mối tình đầu còn chẳng có, trong mắt hắn mọi thứ ngang hàng.
Dù vậy thì tránh động nhau tốt hơn, tính ở thế giới này thì Whitney so với hắn lớn vài tuổi.
Trở lại cuộc trò chuyện, Accel khổ sở nói: “Ta thật không gạt ngươi, cam đoan trăm phần trăm, người cứ đoán thử xem.”
Whitney nghiêng người, chống hai tay lên eo lườm hắn chốc lát rồi tập trung ngẫm nghĩ, có điều mấy loài Pokemon hệ rồng nàng cẩn thận dò ký ức đều không hề sinh sống tại đảo xoáy nước.
Một điều rất là vô lý, Whitney cuối cùng từ bỏ, nàng hoa mắt chóng mặt, vận động não quá nhiều khiến đầu nàng muốn nổ tung.
— QUẢNG CÁO —
Accel trông Whitney bây giờ vô thức cười một tiếng, đúng là tính cách trẻ con cũng đồng nghĩa hạnh phúc, hồn nhiên không quan tâm người xung quanh đánh giá.
Mawile trên vai Accel tặng Whitney ánh mắt sắc bén hệt thay lời châm chọc, đáng đời Whiney.
Mawile bực bội rốt cuộc giải tỏa bớt, nó lảng tránh Accel tiếp, xoay đi hướng khác, dường như đằng kia đang sôi nổi lắm, bọn họ tụ lại đông đúc.
Mawile nhảy một cái khỏi vai Accel, chạy đến coi náo nhiệt, chen chúc trong đám người, do chiều cao khiêm tốn nên Mawile chẳng thể thấy rõ trên sân đấu, nó vừa buồn bã thì Accel liền bế nó lên.
Mawile đột ngột ngượng ngùng, nó không vùng vẫy mà im lặng để hắn đặt ngồi ở cổ, quan sát toàn bộ trận đấu đang diễn ra.
Whitney dần ổn định đầu óc xong đuổi theo nhanh tới chỗ Accel đứng, hiếu kỳ hỏi: “Hả? Mới sáng sớm sao nhiều người thế chứ?”
Accel yên tĩnh chưa trả lời nàng, hắn chăm chú vào trận đấu, Mareanie, Accel chợt nhớ đến con Shiny Mareanie hắn tình cờ gặp gỡ.
Nhưng hắn chẳng hiểu nguyên nhân gì mình cảm giác rằng một con Mareanie đang chiến đấu kia có vẻ thân thuộc lạ thường.
Mawile tương tự Accel, nó thoáng ngửi mùi kế đấy nghiêng người, nó chắc chắn bản thân đã tiếp xúc đâu đó cộng thêm cơ thể con Mareanie kia mang các đốm đỏ.
Suy đoán mờ nhạt, Accel thử liên kết một hồi rồi bỏ qua, con Shiny Mareanie kia ở Goldenrod bằng cách nào?
Điểm vô lý gây khó chịu cho Accel lẫn Mawile, bọn họ tưởng tượng chút xong một người một Pokemon đồng thời vỗ trán, chuyện hoang đường! Accel và Mawile chẳng thèm nghĩ lung tung, rắc rối nữa, tiếp tục xem.
Hắn ngạc nhiên vì con Mareanie kia vận dụng chiến thuật tương đối tốt, chủ nhân của nó mất dạng, người đối diện thì Accel hơi quen biết, Khan kéo đến cho hắn thêm nhiều yêu cầu, tiền đổ ào ào vô túi nên quên thế quái gì được.
Accel lầm bầm: “Một tuần hắn tiến bộ nhanh thật.”
Vận dụng chiến thuật thích hợp, đưa lựa chọn chính xác tùy tình huống, vẫn còn vài chỗ sai sót nhưng chung quy là tiềm năng.
Cơ mà bấy nhiêu không đủ lung lay Mareanie, chứng tỏ thực lực nó nằm nhóm khủng bố tầm đạo quán.
Accel thầm khen mấy câu tự dưng lạnh run phát hiện từ bên cạnh mình Whitney đứng nhăn nhó, giống nàng bị Accel bắt nạt.
Nàng giảm giọng xuống thấp, hơi nghẹn nói: “Ngươi...!Ngươi cố tình lơ ta phải không? Ngươi xấu xa...”
Hắn vội vàng giải thích: “Ta...!Ta quên rằng ngươi phía sau, trận đấu hấp dẫn nên chẳng nghe gì khác...!Xin lỗi...” — QUẢNG CÁO —
Whitney rốt cuộc chịu vui vẻ trở lại, nàng thay đổi cảm xúc cực nhanh, tới nỗi Accel không bắt kịp.
Mawile ngoảnh đi, nó đưa tay chặn miệng Accel, biểu hiện chẳng hài lòng, cứ kệ Whitney như vậy để nếm trải tí bức xúc của nó chứ xin lỗi cái gì?
Accel chọc giận Mawile xong ngoài an ủi thì một câu hối lỗi đều không, đương nhiên Mawile có ý kiến, vì sao đối đãi khác biệt, công bằng đâu? Accel nhất thời cứng miệng, nhìn sang Whitney rồi đảo qua Mawile lát, cuối cùng đành chịu đựng nhường một bước, nói khẽ: “Ta xin lỗi đã lỡ khiến ngươi ấm ức, hài lòng chưa?”
Mawile thích thú gật nhẹ, tâm trạng quay về thoải mái.
Accel lau hồ hôi trán, càng ngày hắn càng không có biện pháp gì với Mawile! Trận đấu ở thời khắc gây cấn, đống khói đen Smokescreen của Cyndaquil thả chắn hết tầm mắt, chỗ Accel đều không thể thấy rõ ràng.
Khoảng nửa phút nơi đây đột ngột nóng nực, Mawile ghét nhiệt độ cao, nó lôi từ ba lô Accel ra một cái quạt phất đỡ.
Accel đoán rằng bên trong đống khói Cyndaquil đang đốt cháy địa hình sân đấu.
Hắn nhớ cái chiến thuật Ash sử dụng trước Gary ở liên minh Johto nguyên thời không.
Chiêu thức hệ lửa dùng tại địa hình đất đá dễ dàng phát huy tối đa hiệu quả, Accel ngầm tính toán lúc nào lượng nước duy trì Mareanie cạn kiệt hoàn toàn.
Khoảnh khắc đó đánh thêm một đòn chí mạng hoặc dồn dập các chiêu thức không tiêu hao nhiều thể lực là nắm chắc cửa thắng.
Hắn chỉ đơn giản nhận xét mọi thứ trong đầu, chẳng thì thầm nên ngoài kia không ai chủ động giải thích rằng thực chất con Mareanie sở hữu cả chiêu Recover.
Nó tìm đại một góc tránh chiêu tầm mười giây đã trở lại ngay trạng thái bình thường, vết thương hay thể lực đều hồi phục.
Khói tan quả nhiên Khan lối tư duy khá giống Accel, chọn chiêu Swift để thả liên tục, bào mòn Mareanie.
Nhưng trình độ tách biệt, tạm thời con Mareanie chưa thua được, nó lẩn quẩn quanh sân đấu, nhảy né gọn.
Mọi người tập trung trận đấu bởi chiến thuật chứ chiêu thức phóng ra nhiều, cộng thêm việc Mareanie di chuyển quá nhanh làm bọn họ lười căng con ngươi quan sát kĩ càng.
Accel khác, trái tim cùng tâm trí nhắc nhở hắn! Bản năng cũng thôi thúc mãnh liệt rằng điều bất thường hắn đang nghĩ là sự thật.
Mawile ngồi chẳng yên, nó gấp rút xen lúng túng.
Cả Pokemon và huấn luyện gia lặp đi lặp lại động tác, Whitney thắc mắc phải chăng bọn họ đau bụng? Accel chú ý đến con Mareanie dường như đốm đỏ tăng lên, hắn nghi ngờ dữ dội nhưng cố gắng kiềm chế mình.
Vì trận đấu là của Ken, chưa kết thúc Accel chẳng thể hỏi thăm được.
Con Mareanie kia bị Accel nhầm rằng đã có chủ, đương nhiên tỉ lệ đúng là Shiny Mareanie gặp ở đảo Blue Point cực thấp, dẫu vậy không nói vài lời Accel liền khó yên lòng.
Hắn chờ đợi Khan dứt điểm trận đấu, nhanh chóng thử lên tiếng tìm kiếm huấn luyện gia con Mareanie kia.
— QUẢNG CÁO —
Ai ngờ Whitney nghịch ngợm không đúng lúc, nàng lén lút luồn ra phía sau kế đó ôm lấy Mawile về mình.
Mawile giật cả người, nó hốt hoảng, tóm áo Accel không buông, nhất định không thể lọt vào địa ngục thêm lần nữa! Accel chán nản, suy nghĩ giữa chừng bị cắt đứt.
Mawile tiếng cầu cứu Accel vang inh ỏi, Whitney thì hai mắt lấp lóe vẻ tham lam, giống bắt một mồi ngon, nàng thành công đem Mawile qua người mình, vuốt ve nó xong ôm ấp đủ kiểu rồi ửng hồng gương mặt.
Âm thanh Mawile gây ra khá lớn, nó thu hút vài huấn luyện gia kế đó bọn họ ngỡ ngàng, nghẹn lời vì Mareanie bỏ dở trận đấu lao tới.
Shiny Mareanie thoáng nghe được âm thanh nó mong muốn, người mà bản thân chờ đợi cuối cùng đến! Shiny Mareanie mừng rỡ, hiện tại trận đấu này chẳng quan trọng, nó tùy tiện vung xúc tu chém một thủy đao hướng thẳng Cyndaquil, không màng coi đối thủ, Shiny Mareanie rưng rưng, nó hối hả chạy và đi đôi mừng rỡ khi thấy Accel.
Shiny Mareanie bao nhiêu cảm xúc tích tụ bấy lâu bùng nổ, vỡ òa vội vàng lao vào đám người đông đúc.
Khan đứng tại chỗ ngơ ngác, não hắn hoạt động hết công suất nhưng vẫn chẳng hiểu nổi.
Đây có phải con Pokemon kiêu ngạo thách thức toàn bộ mọi người, hạ gục huấn luyện gia lâu năm, bất bại chung hủy diệt đối thủ không?
Đến Cyndaquil cũng ngốc nghếch nghiêng đầu! Nó quên mất thủy đao đang bay tới mình, may thoáng nhớ kịp, nó gấp né tránh, xém tí chuột lửa Cyndaquil bại trận một cách lãng xẹt.
Nó suýt soát thoát nạn còn Khan ngó sơ Cyndaquil, chủ nhân lẫn Pokemon nhìn nhau.
Bọn họ đổ dồn sang con Mareanie, Khan dụi mắt, Mareanie vô địch đánh cho đối thủ sợ hãi, vô phương trả đũa đâu? Giờ nó nức nở ẩm khóe mắt, tiếng kêu khiến người xót xa.
Giống như vừa nãy cùng tại thời điểm bây giờ hoàn toàn là hai Pokemon khác biệt.
Accel nhức đầu với Whitney và Mawile, thở dài nhưng động tác chưa định giành lại Mawile.
Đám người bỗng dưng dàn thành hai hàng, họ biểu hiện hơi bất đắc dĩ, vài người lườm bản thân làm Accel đột ngột đần, lắc trái phải xem thử xong vô tội nói: “Ta...?”
Shiny Mareanie xuất hiện, nhảy xồ vào lòng hắn, giọt lệ hạnh phúc rơi đầy.
Accel bản năng dang rộng vòng tay đỡ lấy nó, hắn giật mình, tỉnh táo liền không chần chờ thốt: “Ngươi...!Chẳng lẽ thật sự là...”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...