Eri lãnh số tiền thưởng từ danh hiệu á quân xong mặt nàng chẳng đổi sắc rời khỏi nơi đó, đối với Eri thì chỗ này đã hết hoàn toàn hứng thú, Eri bây giờ càng muốn gặp lại Accel, vừa nghĩ tới hắn Eri mỉm cười vui vẻ.
Chợt, nàng phát giác nãy giờ bản thân mình không giống thường.
Cứ hễ nhớ về Accel nàng lập tức lúng túng, tim đập rộn ràng tựa gần nhảy khỏi lồng ngực.
Eri vội vàng tự khống chế chính mình, Accel hơi giúp đỡ khi nàng suy sụp kèm chút an ủi thôi.
Hiện tại cả hai có riêng đường cần hướng đến, đừng vớ vẩn, Eri căn dặn như thế nhưng mới bình tĩnh chốc lát thì đã nhìn thấy Accel đằng xa.
Eri luống cuống tay chân, nàng vô thức xoắn tóc giả vờ ngó chỗ khác, phát giác Accel thậm chí không liếc mình một cái lập tức nóng.
Eri tự hỏi: “Hắn rốt cuộc đang làm cái gì? Trông hắn rất bực bội, ai đó chọc giận hắn ư? Thật thú vị, phải mau chóng đến coi thử...”
Lẩm bẩm nửa giây, Eri lén lút theo dõi Accel, nàng quan sát rõ ràng hắn cũng đang đuổi sau một tên mặc đồng phục học viện Pokemon.
Ít dạng ký ức đáng quên bỗng ùa vào, Eri từng học ở nơi đó nhưng quá chán và suốt ngày nhồi nhét các loại kiến thức sách vở.
Cuối cùng Eri đưa quyết định đi du hành, đơn độc khám phá những vùng đất khá thử thách.
Kết quả là một tháng trôi qua, nàng bất bại và đúng thật du hành có vài thứ cực kỳ tuyệt vời, thoải mái tự do làm mấy điều mình thích.
Eri chưa đặt ra mục tiêu, nàng cơ bản muốn chứng kiến nhiều điều mới lạ.
Accel đánh bại đã thay đổi nhận thức của Eri, dạo này nàng dần dần mất cảm giác đi du hành, tự nhiên thấy nó nhạt nhẽo vô vị.
Accel hạ gục Eri khiến ngọn lửa phấn khích lần nữa cháy bừng, Eri mong đợi sớm rời thành phố Light Orb để tiếp tục du hành, học hỏi.
Trở lại thì Eri kiếm chỗ nghe lời Accel với người mặc đồng phục kia nói chuyện.
Lát Eri hiểu ngay vấn đề, tên đó định trộm con Shiny Mareanie của hắn, con Pokemon hắn trân quý, đổi vị trí thành Eri nàng cũng sẽ tức giận.
Dựa mấy câu bọn họ thốt Eri liền đoán là Accel lẫn đám học viên có xích mích sẵn trước khi hắn tới thành phố Light Orb.
Hắn cùng hai Pokemon, cả ba liên tục chèn ép tên trộm khiến hắn lắp bắp hoảng sợ khai hết, Eri hiếu kỳ Accel lựa chọn xử lý chuyện này ra sao.
Ngờ đâu Accel nhắm lấy biện pháp rất thẳng thắn, đến luôn chỗ học viện Pokemon gây sự.
Eri che miệng cười nhỏ: “Đây là cách hắn thể hiện cơn giận? Cuộc vui này không thể thiếu mình được.
Coi như hỗ trợ hắn chút, cân hết các học viên...!Vừa nghĩ sơ đã chắc chắn sẽ náo nhiệt...”
Chỗ Accel với Jax bước đi chậm rãi, Jax phụ trách dẫn đường.
Accel từ đầu đều chẳng mở lời thêm, hắn đang làm đầu mình nguội bớt, vì vào học viện Pokemon thách đấu cần phô toàn bộ thực lực.
Giống Eri vậy, đẩy đám học viên dám coi thường người khác rơi hố sâu, tinh thần bị đả kích nghiêm trọng, khoác đồng phục nơi đó thì hắn gộp chung hết.
Động vào Pokemon hắn nuôi dưỡng đồng nghĩa chạm ranh giới nhẫn nhịn, Jax càng lúc càng lo lắng không yên.
Đưa người lạ vào trường là việc vi phạm quy củ, cơ mà hắn lỡ hô hai chữ từ chối thì bản thân lập tức gánh chịu tra tấn thê thảm bởi hai con Pokemon trên vai Accel, ít khả năng lôi hắn đi đồn cảnh sát báo cáo thì tiêu đời.
— QUẢNG CÁO —
Lý do đấy nên Jax do dự mãi, hồi lâu bỗng thấy á quân cuộc thi nhảy đến cười nói thân thiết cùng Accel hắn cấp tốc lạnh gáy.
Hai bọn họ, liệu hôm nay mình có thể yên thân không? Bọn họ tạo phiền toái thì hiệu trưởng và giáo viên lập tức chú ý, tra hỏi biết đáp kiểu gì?
Jax ngẫm nhiều tới nỗi đầu óc quay cuồng, riêng Accel chợt ngó qua phát hiện Eri, hắn chưa kịp phản ứng Eri liền áp sát.
Kéo lấy tay hắn, nàng hớn hở: “Ngươi đang tính náo loạn học viện Pokemon? Cho ta chơi nữa, thú vị thế này ngươi một mình hưởng thật keo kiệt!”
Eri đã thay đổi trang phục, chẳng còn váy biểu diễn, giờ nàng tựa đứa con trai vậy.
Tóc cột cao hai bên, áo khoác thể thao đen sọc trắng cực kỳ giống Accel, người ngoài nhìn sẽ lầm tưởng bọn họ mặc áo đôi! Chỗ vai Accel thì Mawile khó hiểu, nàng là đối thủ vòng chung kết Accel lẫn Mareanie đánh bại, lúc kết thúc còn thù ghét Accel bỏ chạy.
Bây giờ hai người lại trông rất thân thiết, Mawile đưa tay xoa hàm sau to lớn, một hồi nó quyết định kệ vì sắp sửa được thoải mái đánh.
May mắn lỡ thu hoạch mới cũng có thể xảy ra, nhất là loại năng lượng kỳ lạ kia.
Đột ngột Eri xông đến khiến Accel đang tâm trạng sôi sục chợt tan hết, hắn tránh xa Eri giữ một khoảng cách an toàn, mặt nghi ngờ: “Eri? Ngươi từ nơi nào xuất hiện hả? Ta có chuyện rất bận không rảnh đùa.”
Eri nheo mắt, nàng chủ động tới gần nhưng hắn lại hấp tấp trốn giống gặp phải thú dữ? Eri kiềm dạng cảm xúc muốn mắng Accel vài câu.
Vô chuyện chính trước, Eri dùng mũ trùm áo khoác đội lên rồi nhìn chằm chằm Accel kiểu cầu khẩn: “Ngươi để ta tham gia nhé...”
Accel dứt khoát ngoảnh mặt, hắn lườm thoáng qua Jax nói: “Ngươi đi kiếm trò phù hợp mà nghịch ngợm, ta tính toán mấy món nợ với đám học viện Pokemon.
Không phải chơi đùa, hơn nữa ngươi đi chung gây rối thêm à? Ta chỉ an ủi ngươi thôi, ngươi đừng tưởng chúng ta thân.”
Ngừng một chút, Accel hối hả bước ngang: “Ngươi dừng tiến lại sát ta được chứ? Ta đơn giản áy náy mới chạy đi khuyên nhủ ngươi!”
Trái ngược so thường lệ, Eri chẳng những không thốt câu người thô lỗ mà còn nở nụ cười đáng yêu với Accel.
Nàng thử trêu chọc: “Giấu hay lắm, khuôn mặt ngươi đang đỏ chót kìa? Xấu hổ? Do ở gần ta nên khó điềm tĩnh.
Ngươi sợ thiếu tập trung khi mệnh lệnh Pokemon giao đấu, đừng lo đến phiên ngươi ra sân ta sẽ tự giác né khỏi.”
Eri hơi thở dài cái nhẹ: “Chỉ trách là ta xinh đẹp thu hút mọi ánh mắt xung quanh thôi...” — QUẢNG CÁO —
Accel coi như chưa từng nghe những lời này, tại phòng chờ sân khấu thẹn thùng đâu? Giờ chuyển sang tự luyến mức độ cao, hắn đành lơ, không tốn sức nhàn rỗi trò chuyện cùng Eri.
Accel khoanh tay tính lát xài chiến thuật đánh nhanh và thắng một cách áp đảo, mấu chốt hắn cần tiết kiệm thể lực bởi số lượng học viên đông đúc.
Eri mừng thầm, Accel chẳng nhắc tiếp tức là không quan tâm dù mình tham gia.
Eri nghiêng sang một góc ngượng ngùng, lần đầu trêu Accel, cơ mà mấy câu đó thật sự quá mắc cỡ khiến nghĩ lại lập tức bừng tỉnh tại sao mình nói lời ngu ngốc đến thế.
Accel không hiểu nổi Eri, cả chỗ vai hắn Trapinch đang đu bám cũng suy nghĩ tương tự.
Hai người bọn họ ẩn hiện dấu hiệu tán tỉnh nhau trong khi người muốn khóc nhất là Jax.
Hắn vẫn chưa biết chọn đem hai người này về làm sao bàn với Rex, theo bất kỳ phe nào hắn đều chẳng nhận kết quả tốt.
Hiệu trưởng hôm qua đã vắng vì bận rộn ít chuyện, nghe đồn sắp sửa trở lại, Jax cầu nguyện hai người bọn họ giải quyết xong trước lúc đó, đằng đối diện là học viện Pokemon tại thành phố Light Orb, Jax lau trán lắc đầu.
Đúng là học viện Pokemon chi nhánh khắp mỗi vùng đất, trải dài cực kỳ tráng lệ theo hướng kiến trúc phương tây, cổng xây bằng gạch ngói đỏ, khá thơm thuộc nguyên liệu đắt tiền.
Viền chữ được mạ vàng! Mới bấy nhiêu liền đủ thấy quy mô của học viện.
Trải dài phía xa, dường như là không điểm dừng, bước qua khu vực cổng trở đi thì toàn bộ đường lót gạch trắng toát, hai chỗ trái phải trồng đầy hoa đa màu sắc.
Accel thoáng ngạc nhiên vài giây rồi trở lại vấn đề chính, Mawile cùng Trapinch chẳng con nào đối mấy thứ này hứng thú, đồ ăn thì còn tạm, chứ đống hoa cỏ hoặc kiến trúc bắt mắt vô dụng hấp dẫn chúng.
Eri ở cạnh thái độ hờ hững kiểu nàng sớm quen những thứ này vậy, hắn tò mò nên thuận miệng hỏi một tí: “Ngươi từng là học viên à? Xuất thân từ vùng Isshu nơi nhiều thành phố lớn lộng lẫy, ngươi biết thì không lạ.”
Eri gật nhẹ đáp: “Ừm nhưng học viện Pokemon quá buồn chán, đi thám hiểm mang đến cảm giác háo hức, thú vị hơn.
Nếu ngồi mãi tại chỗ đấy, chẳng quyết định đi du hành ta sẽ không bao giờ bị đánh bại và...”
— QUẢNG CÁO —
Vài lời cuối Eri cố tình hạ thấp giọng hết mức làm Accel không nghe rõ ràng.
Đám học viên có lẽ đang kẹt giữa tiết, sân trường rất yên ắng dù chiếc lá rớt xuống hay cơn gió thổi ngang đều nghe được.
Một lúc nữa, Jax dẫn bọn họ tới khu vực sân đấu tập, hắn run rẩy chẳng đủ can đảm mở cửa.
Tóm lấy vai Jax kéo về, Accel tự nắm chỗ tay cầm.
Hắn ngẫm nửa giây, thẳng thắn đạp mạnh xông vô luôn khỏi cần chút nhường nhịn gì.
Accel mục đích chính đến học viện là gây sự, sợ bọn chúng chắc? Rex lẫn nguyên đám của Eric vài bữa trước bị Accel cho Mawile dạy dỗ chợt giật mình đứng dậy, bọn chúng nghi hoặc.
Trông thấy Jax bọn chúng thở phào, vừa nghĩ mở miệng chất vấn thì phát giác đi kế hắn là kẻ sở hữu Mawile với Shiny Mareanie.
Kẻ ngu cũng nắm bắt được mấy phần câu chuyện, Jax thất bại rành rành ra xong bây giờ tên đó đến học viện Pokemon đòi tính sổ bọn chúng.
Toàn bộ đám bọn chúng rợn người, lo lắng ướt đẫm lưng áo.
Bọn chúng không phải dạng người lá gan to, sai bảo Jax đi trộm Pokemon là tính ép Accel tự đến nhận lỗi, cười cợt thỏa mãn kế đó là lập tức trả ngay.
Chứ con Shiny Mareanie không thuộc quyền sở hữu bọn chúng, chiếm đoạt thì đồng nghĩa gánh tội nặng, chịu trách nhiệm pháp luật.
Hiện tại dẫu bọn chúng hối hận thì hết thảy đã muộn màng, đành cắn răng đối cứng hi vọng rằng giảm bớt hậu quả.
Rex tìm người đổ thừa, hiển nhiên Eric cực kỳ phù hợp, Rex quở trách: “Tất cả do mình ngươi bày đặt thù ghét vớ vẩn, giờ giải quyết chẳng ổn liền liên lụy ta nữa!”
Eric chỉnh sửa chiếc kính bị lệch, mặt hắn hung dữ chửi ngược: “Là tên đần độn như ngươi dùng kế hoạch cướp con Shiny Pokemon, đừng đổ sang ta, vì ngươi mệnh lệnh Jax, buộc một tên vụng về đi trộm giờ gây phiền phức trước mắt.
Ta thực chất chưa hề tạo khó dễ tên đó nên tự liệu mà xử lý những gì ngươi kêu Jax làm, truy cứu vẫn không dính ta!”
Rex bỗng nghẹn lời, hắn căng thẳng tột độ bởi hiểu mọi chữ Eric thốt đều đúng và tựa hàng ngàn mũi tên chí mạng xuyên người mình.
Rex hoảng loạn, hít sâu một hơi ráng tĩnh tâm.
Lũ khác thì chẳng muốn từ đâu nhận tội nghiêm trọng nên gấp rút tránh xa hắn, vị trí thủ lĩnh tại giây phút Accel bước vào đã không còn.
Accel nhìn sơ đã biết đây là một đám oắt con, có gan sai đi trộm mà lại mặt sợ hãi, thật buồn cười.
Accel khoanh tay: “Thằng nào chủ mưu! Ló đầu ra đây ta xem mặt một chút nhở?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...