Hai người giám khảo còn lại đang ngồi kế bên giật bắn người, bọn họ lập tức gấp rút ngó xem khu vực hai chiêu thức va chạm, quả thật nó dần dần xẻ đôi tia nước Hydro Pump mạnh mẽ.
Rốt cuộc lý do gì đòn thủy đao có thể cạnh tranh và nhỉnh hơn Hydro Pump.
Rain Dance vì mục đích tăng lên uy lực tuy nhiên hai Pokemon ngang nhau.
Nói chính xác thì phe Eri lẫn Milotic chiếm hoàn toàn lợi thế, bất quá vẫn chẳng thay đổi được sự thật rành rành trước mắt.
Thủy đao chia cắt tia nước Hydro Pump khá là chậm rãi, chỗ Eri cũng phát giác đòn thủy đao kia không ổn, cứ tình hình như này tỉ lệ cao Eri sẽ thua.
Đấy là điều nàng không bao giờ chấp nhận, Eri từ một con người thái độ hời hợt, lạnh lùng chợt trở lại bình thường kèm chút hoảng hốt: “Nhanh Milotic, tiếp thêm sức mạnh cho Hydro Pump.
Chúng ta chẳng thể thua, ta với ngươi là giỏi nhất, ta chắc chắn sẽ chẳng bại dưới tay hắn!” Ít giọt lệ lan tràn nơi khóe mắt Eri, nàng chống cự trong tuyệt vọng.
Milotic đương nhiên hiểu tâm trạng chủ nhân, Eri gắn bó cùng nó từ lúc nó còn là Feebas, nuôi dưỡng chăm sóc nó chu đáo, dành mọi thứ đẹp đẽ bao gồm tình cảm chân thành giúp nó phát triển, nó muốn xoay trận đấu về phía mình.
Milotic sử dụng toàn bộ sức mạnh đổ vào chiêu thức, nó kiệt sức và người tê dại nhưng vì Eri nó không hề do dự.
Accel thì nội tâm mở tiệc ăn mừng, hắn đã suy đoán chuẩn, thủy đao mà Mareanie thi triển mang tính xuyên phá năng lượng.
Thử nghiệm, đánh cược một đợt giữa trận đấu, phút cuối cùng đem kết quả tốt, ít nhiều hiện tại hắn nắm chắc việc thủy đao áp đảo Hydro Pump.
Mareanie cũng nghiêm túc trông đợi đòn thủy đao tiến bao xa, khác so Milotic, chiêu của Mareanie đã chém ra sẽ chẳng thể cung cấp tiếp cho chiêu đó năng lượng.
Nó đành hi vọng thôi, đối diện thì Milotic nghiến chặt răng, khuôn mặt chuyển sang dữ tợn duy trì năng lượng dồn vào.
Eri giờ đây đã hối hận, nàng tự trách bản thân quá hồ đồ, ngu ngốc cỡ nào mới kêu Milotic xài Rain Dance.
Nếu nàng không tham lam ép hắn vô đường cùng thì trận đấu vốn đã sớm kết thúc! Một giây mù quáng, suy nghĩ chẳng thấu đáo để trả một cái giá cực đắt.
Đây là lỗi Eri, toàn bộ những gì đang diễn ra đều từ sự háo thắng đần độn.
Eri hiện tại mới chính là người lún sâu hố đen tuyệt vọng, còn nơi Accel với Mareanie thì cánh cửa chiến thắng rộng mở.
Dẫu Milotic cố trụ vỏn vẹn câu được chút thời gian ngắn ngủi.
Thủy đao liên tục xẻ đôi, lao tới chỗ Milotic khiến nó ngỡ ngàng.
Milotic gắng gượng, Eri mặc định nàng thất bại thê thảm nên ngây người, Milotic đành xử lý theo bản năng.
Phần đuôi nó bộc phát ánh sáng chiếu rọi xung quanh tối tăm bởi mây đen che khuất mặt trời.
Một đòn Dragon Tail chứa toàn bộ những thứ còn sót lại, Milotic ngừng chiêu Hydro Pump thì thủy đao tức khắc hệt nhận giải thoát khỏi chướng ngại rồi phóng tốc độ cao sang.
Vùng vẫy, vung chiếc đuôi dài thi triển Dragon Tail, Milotic rống to đơn độc.
Eri tựa người mất hồn, nàng khụy hai chân vô lực đứng vững.
Một vụ nổ ầm ĩ trên đầu đánh thức nàng trở về thực tại.
Nàng bỗng lo sợ hét lớn: “Milotic!” Chiêu thức va chạm cuốn theo cát đất cùng bụi.
Trắng, khung cảnh trước mắt nàng trắng xóa kèm cả nước đang hòa tan.
Bầu trời ảm đạm cũng bình thường, ánh sáng chói chang soi rọi, trận đấu đã kết thúc.
Chung kết cuộc thi Pokemon Beauty gay cấn, từ chỗ bầu trời cao, Milotic đang nhẹ nhàng rơi xuống.
Nó bất tỉnh nằm yên, Milotic thua cuộc đồng nghĩa Eri thất bại dưới tay Accel.
Đơn giản do một lựa chọn sai lầm liền gánh chịu hậu quả nặng nề.
— QUẢNG CÁO —
Milotic đã tận sức giảm uy lực đòn thủy đao của Mareanie, cơ mà đó căn bản quá mạnh, nhờ Rain Dance Milotic thi triển tăng lên.
Im ắng, khán đài và ban giám khảo chẳng ai hé môi nói một lời, trận đấu như thế kết thúc sao? Thật khiến người ấm ức nếu đứng tại góc nhìn Eri.
Nàng nắm giữ hàng đống cơ hội dứt điểm Mareanie nhưng lại hồ đồ chọn sử dụng Rain Dance phối chung Hydro Pump kết thúc.
Dẫn đến bây giờ danh hiệu quán quân vụt khỏi tầm tay.
Chỉ có thể trách nàng hơi non nớt, nông nổi khoảnh khắc quan trọng ấy.
Người tâm trạng phức tạp nhất ở đây không ai khác ngoài Accel, hắn thua, sâu trong lòng hắn thừa nhận Eri giỏi hơn mình.
Chuyển ngược trận đấu đáng lẽ bại thành thắng, Eri là thua chính nàng.
Nhờ thế lóe lên cơ hội cho Accel tận dụng, Mareanie cũng ngẫm tương tự.
Cơ mà nó nghĩ thoáng gấp mấy lần chủ nhân, nó biết rằng mình chiến thắng trận đấu là được.
Tại trận chung kết hoặc bất cứ đâu, xảy ra sai sót đều từ bản thân nên không thể trách, đổ lỗi sang ai.
Accel giúp nó bằng việc đưa mệnh lệnh đúng đắn, bọn họ xứng đáng chiến thắng.
Accel với Mareanie hiếm khi trái nhau nhưng chẳng cần thiết lắm.
Vì chiến thắng nằm gọn rồi, Accel không hiểu sao cứ cảm giác áy náy tí, nhìn Eri thẫn thờ vậy hắn dâng trào khó chịu, Accel đi qua giơ tay.
Hắn tính khuyên Eri hoặc an ủi nàng vài câu, tiếc là không biết dùng từ ngữ nào mở miệng.
Hắn định đỡ dậy Eri, ai ngờ hành động này đã làm Eri người đang đón từng đợt ảnh hưởng tiêu cực chợt thù ghét.
Trong mắt Eri thì Accel thương hại, chế nhạo nàng.
Eri gạt mạnh tay hắn, vội vã chạy khỏi sân khấu, Eri khiến Accel ngơ ngác tới lặng người.
Hắn chẳng hình dung được nàng sẽ thế này, có lẽ trận đấu này đã tạo cho Eri một dạng đả kích không tưởng tượng nổi.
Khán giả tỉnh lại liền đứng dậy tặng Accel tràn pháo tay chúc mừng, các giám khảo nữa, chỉ là Accel lo lắng Eri nhiều hơn việc lĩnh thưởng hay chức quán quân.
Eri ổn chứ? Hắn âm thầm tự hỏi, kế đó chờ đợi ban giám khảo nói mấy lời dài dòng xong tiến hành trao thưởng.
Mọi người muốn tìm Eri, trao phần quà á quân nhưng chẳng tìm thấy nàng, họ đành bắt đầu với mỗi Accel.
Nơi phòng chờ, góc khuất không ai quan tâm, Eri buồn bã và các loại cảm xúc liên tục đổ vào hỗn loạn, nàng ôm hai đầu gối rơi lệ.
Không chỉ khoảng thời gian du hành một tháng, lúc trước đó nàng đều chưa thua bao giờ.
Đây là thứ gì? Eri bỗng nhói, nàng muốn trò chuyện với ai đó để trút toàn bộ cảm xúc.
Eri nhớ về quá khứ, nàng là niềm tự hào bởi thông thạo tất cả, nàng luôn là người thắng cuộc.
Hồi ức bỗng dâng lên một câu nói: “Ngày nào đó sẽ xuất hiện người đủ sức đánh bại tiểu thư.
Chúng ta không ai có thể mãi mãi chiến thắng.” — QUẢNG CÁO —
Lệ tràn khỏi mi mắt, Eri nức nở: “Đây là thứ ngươi dự đoán sao?”
Eri gục đầu xuống, nàng nghẹn lời, khổ sở cầm quả cầu Pokeball chứa Milotic ở nơi cô độc đó.
Đống tiếng bước chân hấp tấp vang liên tiếp, như đang kiếm thứ gì hoặc một ai.
Eri ngỡ rằng người từ ban tổ chức nên nàng chẳng thèm ngẩng mặt xem xét.
Eri dám cược họ sẽ không phát hiện chỗ này, nàng thoáng nghĩ hình ảnh Accel đứng cười hớn hở, Eri nói thầm: “Ngoài kia hắn đang vui vẻ lắm vì hạ gục mình...”
Tiếng bước chân mỗi lúc một gần rồi dứt hẳn khiến Eri tưởng đã đi xa.
Đột nhiên giọng ấm áp kèm chút thở gấp kề cận: “Hóa ra ngươi ở đây.”
Eri lập tức ngẫm hơi quen thuộc, nàng lờ mờ mở mắt coi thử.
Hắn thật sự đang đứng trước mặt mình? Eri chợt ngượng ngùng, vội lau khô nơi khóe mi ướt đẫm.
Accel mệt mỏi, đằng sau sân khấu cực rộng lớn.
Hắn phải chạy loanh quanh toàn bộ mới gặp được Eri.
Trao thưởng đã xong xuôi, tổng cộng hai quả cầu Great Ball với số tiền vừa đủ bù đắp đống hắn chi cho Potion hỗ trợ Mareanie học chiêu.
Về phần thưởng bí ẩn là một hộp đá tiến hóa bao gồm đá lửa, sấm sét, cỏ với nước.
Bốn loại đá tiến hóa, phần thưởng bí ẩn khá đắt giá.
Mareanie cũng thích thú cười chẳng ngừng, Mawile lẫn Trapinch có tới khu vực sân khấu cùng Mareanie và Accel, chụp chung tấm ảnh lưu giữ Mareanie đã đòi chui vô quả cầu Pokeball ngủ một giấc.
Nó thành công hòa nhập cộng đồng, bỏ đi căm thù con người nên đối Accel đây là thu hoạch lớn nhất.
Mawile, Trapinch đều đứng ngoan ngoãn nơi khác đợi.
Accel bảo chúng chờ một lát, hắn cần giải quyết ít chuyện, hắn gấp gáp tìm Eri, lần đầu tiên Accel quan tâm một ai đến mức đó trừ cha mẹ lẫn Pokemon của hắn.
Accel sốt ruột gọi tên Eri tại chỗ vắng vẻ ấy, giờ gặp nàng Accel đã nới lỏng, còn Eri do không hiểu rõ ràng liền nóng giận.
Nàng ráng kiềm những giọt nước mắt lăn xuống hai bên má, mặt ửng hồng nói nhỏ: “Ngươi...!Ngươi chê ta chưa đủ thê thảm? Hiện tại chế giễu thêm ư...!Tùy ngươi...!Ta...!Ta ghét ngươi...!Tránh ra!” — QUẢNG CÁO —
Accel bắt lấy tay nàng, hắn thường chẳng chủ động đến thế, hắn chỉ đơn giản muốn Eri đừng hiểu lầm nữa, tâm trạng nàng tốt lên là ổn, nhìn Eri khóc hắn biết cần mau chóng an ủi thôi: “Ngươi bình tĩnh đi chạy một đường dài cũng đuối sức đấy, ngươi rốt cuộc nghĩ ta tệ cỡ nào đấy? Lý do gì ta phải trêu chọc ngươi chứ? Ta quan tâm ngươi!”
Mấy lời này làm Eri ngỡ bản thân nàng nghe nhầm, quan tâm mình? Nàng phủ nhận, giật tay lại nhưng hắn càng nắm chặt chẳng buông.
Đôi mắt Eri rưng rưng, giọng ngắt quãng: “Ngươi...!Dối trá! Biến đi! Ta ghét ngươi, rất ghét ngươi! Nếu không có ngươi ta đã chiến thắng rồi, đều là ngươi hết, đừng giả bộ thân thiện, ta không cần...”
Nàng kích động, vùng vẫy và chân đạp lung tung, Accel nhận cả cú vào ngay bụng tức thì nhăn nhó, đau đớn chiếm lấy đầu óc.
Bất quá, Accel không hề thả tay, hắn kéo Eri về phía mình: “Im lặng, ta đã làm gì đâu, ngươi thua là bởi bản thân ngươi đưa mệnh lệnh ngu ngốc.
Đúng thật ngươi là một huấn luyện gia tài năng, trình độ ngươi giỏi hơn ta...”
Câu cuối khiến Eri bớt dùng sức đẩy Accel, hắn thêm vào: “Ngươi bình tĩnh giây phút quan trọng ấy ta chắc chắn không có cơ hội chuyển đổi, biến trận đấu đảo chiều dễ dàng mức này.
Ta chưa từng xem thường...!Hay ghét ngươi, Eri...!Ta luôn coi ngươi lẫn Milotic là đối thủ mạnh mẽ cần sử dụng mọi thứ để chiến thắng.
Ta cùng Mareanie đã tập luyện...!Thức trắng nguyên đêm cố gắng nghĩ các biện pháp khả thi...”
Khoảng cách gần sát.
Eri tim đập rộn ràng, nàng không hiểu đây là một dạng cảm giác gì.
Chăm chú ngắm đôi mắt màu bạc tương tự mình, Eri khẳng định lời Accel nói hoàn toàn là sự thật không chút lừa gạt.
Eri có ngượng ngùng nhưng nó khác so hồi Accel đỡ nàng vì sơ ý đụng trúng, cơn giận dần dần nguôi ngoai và Eri không hề gắn mác thô lỗ cho hắn.
Accel ngỡ rằng Eri chấp nhận nghe mình nói nên chậm chạp buông ra, ai ngờ nàng thẳng thừng đạp hắn té ngã ngửa.
Accel văng đau đớn cơ mà Eri lén lút mỉm cười, vừa nãy nàng lo lắng Accel sẽ lọt tai tiếng tim nàng đập thình thịch.
Eri liếc sang một hướng giọng run run: “Thật? Ngươi...! Ngươi...!Ừm...!Ngươi không được phép...!Lừa ta đâu...!Ngươi xạo thì ta sẽ giận lắm đấy...!Do ngươi thành khẩn nên ta mới tha thứ.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...