Accel bỗng dưng chẳng hiểu, vừa nãy mới vui vẻ chạy đến sao bây giờ hai con Pokemon giống đang bất mãn điều gì với mình? Accel bực bội, do nhiều chuyện phiền phức kéo tới liên tục nhưng từ tốn, nhẹ nhàng hỏi thăm bọn chúng: “Các ngươi...!Đây là chuyện gì vậy?”
Mawile bước lên trước một bước, nó dậm chân, nhắm chặt hai mắt và giơ cao tay nhỏ như đang giải thích, đen là Accel không thể hiểu tất cả.
Hắn ngó sang Shiny Mareanie, nó đang tương tự Mawile, mặt khó chịu.
Shiny Mareanie lẫn Mawile hiện tại hành động kỳ lạ, Accel nhăn nhó lát lâu bỗng thông suốt, hắn lắc đầu kèm che miệng cười bọn chúng.
Trông thấy một màn này Mawile lập tức càng nổi lửa giận, Mareanie quay chỗ khác chẳng thèm nhìn Accel nữa.
Qua vài giây, Accel cố kiềm chế, tới bế lên Mawile với Shiny Mareanie nói: “Hai ngươi nhầm...!Ta đâu có bỏ rơi Trapinch, đấy là một người quen, ta nhờ ông ấy chăm sóc nó vài hôm.”
Shiny Mareanie và Mawile cấp tốc xoay người, bọn chúng quan sát kĩ trên dưới xem thử Accel liệu đang lừa gạt, vốn đã ở bên cạnh hắn lâu, Mawile nhanh chóng hiểu ra rằng Accel hoàn toàn thành thật! Nó gật đầu thông báo Shiny Mareanie, rốt cuộc bọn chúng chịu nghe Accel.
Accel chậm rãi giảm giọng xuống: “Đó là giáo sư Oak, Mawile nhớ chứ? Ngươi từng gặp qua lúc chúng ta vừa đặt chân tới Goldenrod ấy? Ta có nhờ giáo sư Oak hỗ trợ rất nhiều nên đưa Trapinch cho mượn vài ngày, giống một kiểu trả ơn thôi, ông ấy ưa thích nghiên cứu Pokemon...”
Nhắc đến đây, Mawile chợt hồi tưởng đúng là nó thấy ông lão tóc bạc kia một lần rồi.
Mawile bất giác cảm giác ngại ngùng, quên mất đã vậy còn rủ thêm Shiny Mareanie bày thái độ chẳng tốt đối Accel.
Dâng lên chút tội lỗi trong lòng, Mawile cúi mặt lảng tránh ánh mắt chủ.
Riêng Shiny Mareanie chẳng biểu hiện cảm xúc nhiều lắm, bởi tính tình căm ghét con người sẵn nên nó nghe như này liền nghĩ xấu về hắn.
Giờ, mọi thứ được sáng tỏ Shiny Mareanie khom người xin lỗi Accel.
Hắn thì nhìn cảnh này không quen, đơn giản một chuyện hiểu lầm nhỏ nhặt.
Hết hiểu lầm thì bỏ đi, đặt bọn chúng ngồi trên vai, Accel căn dặn: “Này, các ngươi đương nhiên phải có niềm tin ở ta, so huấn luyện gia khác thì mỗi khoản lo lắng Pokemon ta dám nhận đứng nhất đó.
Đừng kiểu ấy… biết chưa? Chúng ta hiện tại lên đường, sớm đến nơi ta sẽ đem nó về.”
Mawile gật nhẹ, vừa nãy thật đáng xấu hổ, nó muốn tạm thời im lặng.
Accel thu hồi Shiny Mareanie vào Pokeball, còn mỗi Mawile bên ngoài nên không ồn ào.
Bọn họ rời khỏi thành phố Goldenrod, ngược chỗ có cánh đồng mênh mông bát ngát Greenfield.
Accel hỏi thăm Mawile kế đấy bọn họ thống nhất rằng sẽ không ghé khu rừng sương mù.
Dẫu sao nó chỉ mang lại Mawile vài ký ức tồi tệ, Accel không muốn nhìn Mawile buồn bã, vội quyết định tốn ít thời gian với công sức, khá trễ do bọn họ đi đường vòng.
Hao gần ba ngày đi bộ mỏi rã rời đôi chân, dừng một chỗ vắng vẻ an toàn giữa rừng, Accel phụ trách dựng lều: “Mawile! Ngươi kiếm mấy khúc gỗ hoặc cành cây khô đem về nhé, coi chừng lạc.” — QUẢNG CÁO —
Mawile đặt tay lên trán thể hiện tuân lệnh, nó học động tác này vì xem chương trình cảnh sát huấn luyện Growlithe trên tivi.
Nhức đầu hồi lâu Accel cuối cùng dựng xong lều đuổi Pokemon hoang dã, chưa mở sóng, bởi Mawile còn quanh quẩn ngoài tầm.
Bình thường hắn thực hiện cực kỳ gọn lẹ, có điều một thời gian chẳng xài tới đã lỡ quên vài bước.
Chỗ Mawile, nó lụm được nhiều cành cây khô, một tay ôm lấy một tay nhặt, Mawile nhắm chừng bấy nhiêu là đủ yêu cầu của Accel! Bỗng lát chuẩn bị về thì đột ngột một con Pokemon phóng ra từ bụi cỏ, nhỏ bé, lóe qua tựa một tia điện đỏ rực, nó ngỡ sắp sửa tông trúng Mawile.
Kêu mấy tiếng báo hiệu Mawile tránh né dù nó biết sẽ không kịp.
Ai ngờ Mawile không tránh mà buông đống cành cây khô xuống, nó tụ lực thép hóa một phần cánh tay, hời hợt giơ tay phía trước là ngăn toàn bộ mối nguy ngại, dòng điện va chạm lớp thép vội vã tan biến.
Ngây người mở to miệng, con Pokemon ấy hai mắt sáng lấp lánh hệt nó trúng độc đắc.
Dẫu nó đang bị Mawile nắm lấy hai tai, nhưng nó không hề than phiền vỏn vẹn một câu.
Thậm chí gương mặt chuyển sang hớn hở, vui mừng, nó chủ động làm quen với Mawile và nhận ngay một câu phũ phàng là ta không quan tâm.
Mawile buông đôi tai nó, nhìn sang tức giận, đống cành cây khô bản thân lúc nãy khổ sở đi nhặt đã bốc cháy hết.
Mawile gấp rút thép hóa mấy phần cơ thể, hối hả dẫm đạp lên nhưng cuối cùng vô dụng, cành cây giờ cơ bản là một thứ đen thui, đem đưa Accel sử dụng đương nhiên không được! Nó đành dồn tức giận kẻ gây ra vụ này, chính là con Pokemon đứng đối diện.
Mawile liếc nó lẫn hỏi thăm thử liệu muốn thốt bất kỳ lời trăn trối nào không.
Con Pokemon ấy tự dưng khẽ run, một áp lực đáng sợ đè lên người nó khiến thân thể run rẩy.
Nó khuyên nhủ vài câu làm Mawile bớt giận mà chẳng chút tác dụng, bỗng giây phút Mawile tính giáng đòn trừng phạt, con Pokemon đó sực nhớ điều gì nên kêu to chúng ta đã từng gặp.
Mawile khựng lại chốc lát, nó lườm con Pokemon trước mặt, ngẫm hồi lâu đúng là nó quen thật.
Mawile đập tay biểu hiện thả lỏng bớt, tí nữa thót tim nên con Pokemon đó hô hấp dồn dập, chậm chảy mồ hôi trán.
Hai con Pokemon tiếp tục một hỏi một trả lời, Mawile hoàn toàn bị say sưa bàn mấy chủ đề cơ bản, nó thì thầm chút với Pokemon đó.
Thật ra hai con chưa từng gặp nhau, con Pokemon đó muốn dời sự tập trung của Mawile, âm mưu đối Pokemon khác đương nhiên thất bại, vì là Mawile rất ngốc… Kết quả nó thật tin tưởng cả hai đã từng gặp.
Cuối cùng cả hai bọn chúng quên luôn cần nhặt cành cây khô mang về, Mawile dẫn theo Pokemon kia trở lại chỗ Accel đang đợi.
Nó lúng túng là chẳng biết liệu Accel có cho phép nhưng để Pokemon này ở rừng thì quá nguy hiểm.
Mawile ưỡn ngực, quyết tâm đi thuyết phục Accel.
— QUẢNG CÁO —
Vừa đến nơi, Accel ngồi bấm điện thoại thoáng nghe tiếng Mawile mới ngẩng đầu.
Hắn nghiêng qua, bày vẻ mặt khó tả do bên cạnh nó từ đâu thêm một con Plusle khiến Accel nhớ tới Plusle của một trong cặp song sinh, lúc mà hắn học lớp dạy chế biến viên năng lượng.
Con Plusle ngay trước mặt dường như khá gần gũi thân thiện, nó cúi chào Accel trước.
Accel gãi đầu, hướng ánh mắt tới Mawile dò hỏi: “Chuyện này là sao?”
Mawile cặn kẽ giải thích, nó thực hiện vài động tác trông thật đáng yêu giúp Accel rõ ràng.
Sơ qua, Accel tóm tắt lại những điểm chính: “Là như này đúng không? Ngươi đi nhặt cành cây khô thì Plusle xông đến, chạm trúng nhưng ngươi chẳng chịu thương tích, nó lạc chủ nên dẫn về?”
Mawile vui vẻ gật lia lịa, Accel thở dài một hơi, hắn nhớ Ash mới gặp chuyện rắc rối liên tục thôi, hiện tại mình cứ mãi dính vào.
Bỏ qua đi, đây không từ chối được! Mawile muốn giúp đỡ con Pokemon đó với Accel đang không yên tâm để một loài Plusle mỏng manh lang thang, nhỡ đụng phải Pokemon hung dữ sẽ tội nghiệp nó.
Accel chợt híp mắt quan sát Mawile khiến nó vô thức lùi lại mấy bước, Mawile vừa nãy lén lút tránh né y hệt là lỡ phạm chuyện sai trái, Accel mở miệng hô hai từ: “Cành cây.”
Mawile giật mình, Accel lập tức biết một điểm hắn đã sơ sót, nhờ cậy nó nhặt cành cây khô nhóm lửa, nhìn chung hiện giờ đảm bảo luôn là nó đã trắng tay, thà thành thật ngoan ngoãn khai ra Accel liền tha thứ, ai ngờ dám giấu giếm xong định trốn mất, hắn mỉm cười nhưng trong góc nhìn của Mawile lại tựa ma vương đội lốt: “Ngày mai tăng bài tập lên gấp đôi.
Chưa hoàn thành thì khỏi mượn điện thoại chơi.”
Mawile cấp tốc lọt hố sâu tuyệt vọng, ở thành phố Goldenrod thì phòng lúc nào cũng có tivi coi giải trí.
Kẻ thù không đội trời chung của nó chính là sự buồn chán, bắt Mawile ngồi im một chỗ tương tự cực hình tra tấn.
Nó yêu thích mấy khu vực náo nhiệt!
Mỗi tội du hành thường đến tám phần xung quanh là cây cối phong cảnh rất vô cảm.
Nó chỉ đành lấy cái điện thoại từ Accel nghịch vài trò chơi hoặc xem phim.
Bây giờ Accel cấm chẳng cho mượn nếu không xong bài tập, hắn thậm chí gấp đôi rèn luyện.
Mawile khóc thầm, nó chuyển hết hận sang một người đã đưa Accel xấp giấy hướng dẫn bài tập, Whitney.
Hô một lệnh, Whitney tại thành phố Goldenrod đang đấu với người khiêu chiến đến giây phút căng thẳng thình lình hắt xì, lẩm bẩm tí: “Ai nhắc mình à?”
— QUẢNG CÁO —
Accel nghe lời Whitney, dạo gần đây cắn răng nghiêm khắc mỗi khi nó luyện tập nên quen dần.
Dù Mawile cố tỏ ra đáng thương vẫn vô hiệu, kết quả Mawile ấm ức kéo Plusle vô lều ngồi tâm sự trút phiền não.
Accel dặn lòng là không đi an ủi nó, một lát nữa kết thúc thôi.
Mawile chắc chắn chẳng ủ rũ quá nửa tiếng.
Hắn tiến vào lều nói nhỏ: “Ở yên, không được tự tiện rời lều hoặc đi lung tung rõ chưa, Mawile hãy bảo vệ chăm sóc Plusle, ta nhặt cành cây nhóm lửa rất nhanh sẽ quay về.”
Mawile tạm biểu hiện chút tuân lệnh, vẻ hăng hái ban đầu đã tan biến nên nó miễn cưỡng kêu một tiếng đáp lời Accel.
Hắn ngẫm lát liền mở chế độ phát sóng đuổi Pokemon hoang dã và ném lên Pokeball, thả ra Shiny mareanie Accel mệnh lệnh nó: “Ngươi làm việc nghiêm túc nhất thì trách nhiệm đề phòng trường hợp bất trắc do ngươi đảm nhận...”
Shiny Mareanie giơ cao xúc tu, Accel yên tâm vội đi dạo một vòng gom cành cây khô nhóm lửa! Có vẻ không thấy mấy cành cây gần đây vì vậy Accel đi xa hơn, hiện tại trong người hắn không mang Pokemon nhưng chả đáng lo lắm.
Lát Accel gặp một hồ nước rộng lớn, tranh thủ lục các ngăn ba lô lấy chai rỗng chứa, hắn dùng dụng cụ đo mua ở Goldenrod.
Nó hình chữ nhật khoảng mười cen-ti-mét chiều dài, bỏ xuống nước là kiểm tra được ngay có phù hợp con người uống hay không.
Chớp nháy đèn xanh, Accel lập tức hứng mấy chai dự trữ đi đường dài uống, dành cho hắn và Mawile rất ít, phần nhiều là Shiny Mareanie.
Bước trên cạn, vận động thoải mái nhưng Mareanie cần bổ sung đều đặn lượng nước.
Âm thanh giống giọng nữ lọt tai Accel, hắn ngó nghiêng thử tìm chỗ nó phát ra, chậm rãi lắng nghe Accel nhanh đóng nắp mấy chai nước xong chạy khắp khu vực này.
Lỡ đâu đó chính là chủ nhân Plusle thì sao! Hồi, sau tiếng gọi lớn đủ rõ ràng từng chữ: “Plusle! Ngươi chạy chỗ nào!”
Accel hô lớn: “Ngươi là huấn luyện gia của Plusle đúng chứ? Nó đang ở chỗ lều ta dựng...”
Đi xuyên qua bụi cây che chắn tầm nhìn, Accel thấy hai gương mặt khá quen đã từng gặp, kia là cặp chị em song sinh sở hữu Plusle và Minun!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...