Gary thoáng bất ngờ, hiện tại hắn liếc quả cầu Pokeball chứa Deino mà tâm trạng cực kỳ phức tạp.
Chẳng rõ nên đánh giá hoặc nhận xét về nó kiểu gì cho hợp lý, mọi chuyện rắc rối ngoài hắn có thể hình dung.
Thật sự rằng Deino nở từ trứng không lâu, thế thì giải thích làm sao đây?
Một quả trứng bỗng dưng được ấp? Đó là chuyện bất khả thi, dù nó có như nào đi nữa vẫn cần Pokemon ấp hoặc nhờ lồng ấp đặc biệt.
Chứ lạ lùng ở chỗ đột ngột một quả trứng nở thành công, vượt khỏi kiến thức Gary sở hữu.
Hắn lắc đầu: “Dù vắt cả não suy nghĩ cũng...”
Chợt một cơn gió thoảng qua, thổi nhẹ rơi xuống một vài cuốn sách khá mỏng, một trong số chúng chưa bị hư hại, gần nguyên vẹn.
Gary lấy lên, hắn tỉ mỉ quan sát hồi lâu nhưng kết quả là nhăn nhó đóng lại, dạng chữ viết đó hắn chưa học bao giờ.
Có lẽ thuộc ngôn ngữ cổ, rốt cuộc nơi này đã tồn tại bao lâu rồi? Gary tự đặt câu hỏi, nó cứ quanh quẩn mãi.
Chốc lát sau, Gary quyết định bỏ cuốn sách vô ba lô, đúng hơn bề ngoài tương đối nhỏ, càng giống một cuốn sổ tay dùng ghi nhật ký.
Tạm ở đó, đợi hắn trở về liền nhanh chóng thông báo với ông mình là giáo sư Oak.
Hỏi thăm một ít thông tin, do bạn bè giáo sư Oak nhiều người cũng làm nghề khảo cổ.
Gary cố gắng dò xét vài manh mối khác, tiếc là hết sạch.
Mọi thứ bình thường, không có gì đặc biệt hết.
Gary cầm theo luôn bức tượng điêu khắc quả trứng Pokemon.
Gary phải dùng hai tay ôm vì thật sự nó nặng gấp nhiều lần vẻ ngoài, hắn thầm kinh ngạc: “Thứ này là lấy loại khoáng thạch gì chế tạo vậy...”
Nhiệm vụ đã hoàn tất, hắn không còn nghĩa vụ ở chỗ này nữa.
Gary hơi cảm giác tội lỗi bởi chẳng nói qua với Deino liền mang nó rời khỏi.
Đang tốt cho nó thôi, một nơi như thế tính chôn cả đời à.
Sớm muộn đập nát nếu Gary không đến xử lý, bọn họ sẽ thuê huấn luyện gia khác đuổi bọn Pokemon hoang dã hoặc thậm chí thu phục Deino.
Nghe khá ích kỷ nhưng thà đi theo Gary tốt hơn, hắn ngoảnh mặt ngắm nhìn căn biệt thự tồi tàn lần cuối.
Đúng là đi du hành mới biết được thế giới rộng lớn, những điều bí ẩn không có lời giải.
Gary khoác áo choàng, một mình lang thang hướng xuống núi.
Thời gian của hắn còn rất nhiều, vì thu thập cấp tốc bốn huy chương cơ bản nên giờ dành một khoảng đi điều tra Deino chẳng đáng lo lắm, dấu chân hắn in sâu trên tuyết.
Hai ngày trôi qua, Gary thoát đỉnh núi tuyết đó rồi hấp tấp kiểm tra xem nơi thành phố gần nhất nằm đâu.
Hắn phải liên lạc ông mình, dùng thân cây nhặt được đốt lửa sưởi ấm giữa cái lạnh ban đêm.
Hắn lau chùi mấy quả cầu Pokeball kỹ lưỡng, bất giác đến phiên của Deino thì sắc mặt đột nhiên trầm ngâm.
Dọc đường Gary thử thả Deino ba bốn lần, hắn ngỡ là Deino đơn giản trò chuyện dần sẽ ổn, ai ngờ nó phản ứng khá dữ dội.
Deino trực tiếp hóa rồ khi nhận ra chính mình chẳng còn ở đỉnh núi kia nữa, nó vội vàng tìm kiếm căn biệt thự nhưng vô vọng.
Nó chuyển sang tấn công Gary mà chẳng thèm nghe hắn giải thích, lần nào đều cần nhờ một Pokemon đánh cho nó bất tỉnh hoặc gây hiệu ứng tê liệt kế đó khổ sở thu hồi nó vào Pokeball.
Gary nói nhỏ: “Chuyện gì xảy ra với nó...!Bỏ đi, hiện tại tập trung đến thành phố đã...”
Dứt lời, Gary dập tắt đống lửa xong tiếp tục lên đường.
Đi bộ nửa đêm trong rừng cực kỳ nguy hiểm nhưng hắn không hề lo lắng, bình thường hắn cũng như này mãi thành quen.
Nhắm chừng trời tận sáng đặt chân đến thành phố, Gary nheo mắt ngáp một cái.
Pokemon vùng Isshu sớm thu phục ngoài sáu con, bởi vậy Gary chỉ giữ ba Pokemon, đa số xài vận chuyển bằng máy gửi quả cầu Pokemon cho giáo sư Oak nghiên cứu.
— QUẢNG CÁO —
Hiện tại thêm Deino là bốn, cứ hễ hắn cần liền liên lạc ông mình chuyển hộ Pokemon tới là được, nhanh gọn luôn.
Buồn chán đêm dài, Gary mệt mỏi đấm bóp vai khi dạo quanh thành phố Nimbasa, công nghệ cao mọi nơi và lắm thứ giải trí, chơi đùa.
Trung tâm Pokemon lớn nhất Isshu, mà thật ra Gary đã ghé qua thành phố Nimbasa không lâu, dễ dàng hạ Elesa chủ đạo quán hệ điện là Gary lập tức rời đi.
Trận đấu đó gây sốc nặng, nhiều người xin chữ ký của hắn khi kết thúc, dùng Wartortle dù bất lợi về hệ vẫn đánh bại gọn Pokemon đối thủ, suy yếu cả con thứ hai.
Gary chẳng quen thuộc đường lối, hắn bật Pokedex, nhìn bản đồ hướng dẫn đi đến trung tâm Pokemon.
Trở lại vùng Johto, Accel chuẩn bị đầy đủ dụng cụ.
Hắn dự định bây giờ khởi hành tiếp, đón Mawile từ chỗ Whitney là cấp tốc đi luôn.
Hắn còn chưa dám gặp Whitney kể từ lúc nàng nổi giận, Accel thật sự nhức đầu mấy tình huống thế này, kêu hắn đi an ủi con gái giống hệt kiểu tra tấn ấy, nên Accel cứ phân vân mãi đi hoặc không tới tận hiện tại.
Bây giờ hết biện pháp, chẳng thể không đối mặt được.
Shiny Mareanie ngồi thưởng thức viên năng lượng hắn mới chế biến buổi sáng, bỏ thời gian lẫn công sức cuối cùng hắn đã tạo thành công bản hoàn chỉnh.
Gia tăng thực lực Pokemon, giúp bọn chúng no bụng và vị phù hợp.
Nó vừa bỏ miệng đã khẽ run người, cảm giác hạnh phúc lan tỏa khắp cơ thể.
Shiny Mareanie chắc chắn là Pokemon ngoan ngoãn nhất đội hình của Accel.
Hắn làm gì nó đều ủng hộ tuyệt đối, lệnh một tiếng là thực hiện, không hề cãi lại hay bày tỏ thái độ tiêu cực.
Accel nhớ đúng thì Mawile hồi mới theo Accel cũng tương tự, là hắn chiều quá thành bây giờ.
Trapinch càng khỏi nhắc, nó toàn hành động tùy tâm trạng, đúng lúc thì vâng lời nhưng sai thời điểm liền lơ mọi lời chủ nhân nằm ngủ.
Xem xét, ba Pokemon hắn đã kém chút khóc chẳng ra nước mắt nên tạm bỏ ngay cái chuyện Pokemon thứ tư.
Accel coi điện thoại xong vác lên ba lô cùng gọi Shiny Mareanie: “Đi thôi, ngươi ăn no chưa?”
Shiny Mareanie gật gật, nó vội đem mấy viên năng lượng còn sót lại đổ tất cả vô miệng, kế đó giơ cao xúc tu thông báo Accel.
Để nó ngồi ở vai, hắn vừa mở cửa tính đi thẳng đến nhà thi đấu Pokemon bỗng có người quen đứng chặn.
Mawile mau chóng nhảy vào lòng Accel, nó vui sướng cái đợt huấn luyện khắc nghiệt Whitney giao đã chính thức kết thúc.
Accel đỡ lấy Mawile, hắn thoáng vẻ mừng rỡ và thình lình yên lặng, do Whitney mặt không biểu cảm đang ở đối diện lườm bản thân.
Chợt ớn lạnh, Accel chủ động bắt chuyện, hỏi han vài câu: “Haha...!Hai ngày rồi, ừm...!Ngươi khỏe chứ?”
— QUẢNG CÁO —
Accel ngượng, bầu không khí giống đóng băng, hắn muốn dùng tay tát mạnh mặt mình, một câu chào thôi mà? Tự nhiên căng thẳng khiến lời đổi thành cái quái gì đấy? Whitney thở dài nói: “Ngươi rời Goldenrod?”
Accel kiềm chế mấy cái ý nghĩ hỗn loạn đáp: “Ừ...!Ta định ghé tạm biệt vài người.
Hôm nay lên đường luôn, đến thị trấn Azalea thách đấu đạo quán hệ côn trùng.
Trước tiên ngang qua Greenfield tốn mấy ngày.”
Whitney chẳng tò mò thêm, nàng chuyển chủ đề: “Mawile đã học xong Hyper Beam.
Độ nhuần nhuyễn ổn, có điều vì thời gian hạn hẹp nên thi triển kẹt mười giây trở lên! Ngươi rèn luyện nó mỗi ngày một số bài cơ bản hệt ta ghi chép là được, ép nó siêng năng, lười biếng phải phạt.”
Ngừng chốc lát, Whitney đưa Accel một xấp giấy, dặn dò cẩn thận: “Ta nói rất nhiều lần đó, không dư thừa đâu.
Ngươi bắt buộc nghiêm khắc, kiểu ấy Mawile mới chẳng học thói hư tật xấu, ảnh hưởng tới cả tương lai huấn luyện gia của ngươi nữa, bấy nhiêu là hết.”
Truyền tải toàn bộ những điểm chính, Whitney lập tức xoay người bước đi trong khi Accel đang bày gương mặt ngỡ ngàng, chẳng biết thốt gì cả.
Whitney thoáng ngừng chân, hạ thấp giọng, ngón tay chạm một bên má cười xinh: “Ừm...!Thi thoảng rãnh rỗi nhất định trở lại Goldenrod, ta đợi chứng kiến màn thể hiện của ngươi tại giải đấu liên minh.”
Accel giờ mới theo kịp, hắn bình tĩnh lại liền hớn hở trả lời một cách tự tin tràn đầy: “Đương nhiên, ta hứa.
Với giải đấu liên minh chắc chắn sẽ không khiến ngươi thất vọng đâu.
Lỡ ta còn thành nhà vô địch ấy.”
Whitney che miệng cười thầm, nàng vừa đi vừa vẫy tay về sau tạm biệt: “Dễ kiểu đấy thì ta sớm là Champion mất.
Nhưng ta tin tưởng ngươi, cố đừng thu thập đủ tám tấm huy chương bị loại ngay vòng đầu nhé.
An ủi ngươi phiền phức lắm, bảo trọng...”
Accel giật mí mắt một cái, lẩm bẩm: “Ngươi an ủi ta khi nào?”
Dù thế Whitney rời khỏi Accel cũng khá luyến tiếc, Goldenrod giúp hắn gặp gỡ nhiều người thật đáng kết bạn.
Nhưng cuộc vui vẫn tàn thôi, cứ tiếp tục quãng đường hắn theo đuổi đã.
Tương lai không xa gặp lại, tới khi đó Accel tự dặn dò bản thân phải đạt những thành tích cao.
— QUẢNG CÁO —
Đang mải mê chìm đắm vào các suy nghĩ phức tạp thì điện thoại rung, Accel bật phần tin nhắn chợt đập thẳng mặt là đống chữ dài ngoằn từ Whitney gửi tới: “Bất ngờ chưa? Lần đầu ta diễn kịch chẳng hề kém gì ngươi đúng không? Thiên tài thì hơi quá, khiêm tốn chút là ta có năng khiếu.
Mặt ngươi ngây ngốc lúc nãy buồn cười lắm luôn!”
Accel trầm xuống, tâm trạng như ở đỉnh điểm bỗng tuột không phanh, tựa rơi vào hố đen vô tận khó diễn tả chi tiết.
Accel trừng to tròng mắt và nghiến răng ráng hồi tưởng, hắn thầm nói: “Mình khẳng định không để lộ thông tin tài khoản bao gồm tên nữa mà.
Bằng cách nào nàng lấy được? Khoan đã...!Tài khoản kết bạn cùng Whitney? Mình bấm đồng ý bao giờ chứ? Cái gì đang xảy ra ở đây?”
Giống đoán trước biểu hiện của Accel, Whitney bên kia nhắn tiếp: “Có phải đang thắc mắc? Hôm Trapinch với Miltank tái đấu ấy, ta vốn canh ngươi thiếu cảnh giác trộm điện thoại ngươi nghịch ngợm chút.
Biết là sai trái nhưng thật rất thú vị! Nè ngươi gửi ta toàn bộ ảnh Mawile mặc đồ Cosplay Pokemon khác đi.
Đang đọc không? Nè nè!”
Accel dứt khoát lựa chọn dòng chữ tắt thông báo, hắn lắc đầu chịu thua xong tiến về nhà thi đấu Pokemon tạm biệt Daniel, Khan.
Accel dừng tại trung tâm Pokemon, hắn năm lần bảy lượt tính gọi cha mẹ đều quên.
Vì hắn định chuyển Trapinch tới chỗ giáo sư Oak nữa nên dùng máy tính ở trung tâm Pokemon tiện lợi hơn điện thoại.
Dẫu sao giáo sư Oak cũng tận tình giúp đỡ hắn, Pokedex quan trọng và bộ ba Pokemon cơ bản.
Tuy rằng hắn chẳng có duyên cùng chúng, chịu vụt khỏi tay tận hai đợt, sáu Pokemon khởi đầu tổng hai vùng, ít nhất là giáo sư Oak đã cố hết sức kiếm hộ cho Accel một Pokemon đi chung.
Đằng nào Trapinch đang trong trạng thái lười nhác, cả ngày nằm im một chỗ không thèm luyện tập thì đưa giáo sư Oak quan sát, tìm hiểu xíu đi, nhìn chung chẳng thiệt thòi.
Thêm việc nó ưa thích ăn Berry nguyên quả thì khu vườn đầy cây Berry chính là thiên đường, tối đa ba ngày thôi.
Băng qua Greenfield là thấy ngay thị trấn hoặc thành phố nhỏ, lúc đó liên lạc giáo sư gửi lại Trapinch liền ổn.
Trapinch chẳng nhạy cảm như Mawile hay ghét cay đắng con người giống Shiny Mareanie.
Lựa chọn hoàn hảo nhất rồi, một lát là Accel cần thông báo nó trước, phòng lúc thấy giáo sư Oak lạ lẫm nó tấn công thì phiền phức..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...