Pokemon Du Ký
Khu vườn thực vật trong gym thành phố Celadon…
- Tiểu thư!... tiểu thư… Mau tỉnh dậy đi!
Cô hầu gái lay lay nhẹ cơ thể cô chủ của mình. Bên cạnh, một con Vileplume yên lặng ngồi. Nó đã quá quen với những chuyện như vậy rồi.
- Ừm? Có chuyện gì sao không!
Erika mở mắt, đôi mắt đỏ hoe như minh chứng điều gì. Giọng cô có chút ủ rũ hỏi người bên cạnh. Tâm hồn thì như trên mây.
- Đã đến giờ cơm rồi ạ. Hơn nữa cũng có chút thông tin từ gym ở Cerulean gửi tới cần cô chủ tự mình xem qua.
Lắc lắc đầu, biết cô chủ của mình tâm trạng lúc này không thật tốt, cô hầu gái cũng chỉ nhẹ nhàng nói rồi lui sang bên cạnh khom người chờ đợi.
Dù có chút mệt mỏi chán trường trong người, vì không để cô hầu gái bận bịu chờ lâu, Erika miễn cưỡng cười cười, gắng gượng thân thể đi tới phòng ăn.
Thấy cô chủ cuối cùng cũng đứng dậy rời đi, cô hầu gái tâm tình cũng tốt hơn một chút. Mọi người nơi này hiện tại đều rất lo lắng cho cô ấy. Cũng không biết tại sao hai tuần nay cô chủ lại có biểu hiện như vậy. Không rõ nguyên nhân trong đó, hỏi thì cô chủ không nói khiến mọi người đều sốt sắng lo lắng như kiến bò trên chảo.
Thật hi vọng cô chủ của ngày xưa trở về.
Hai người kẻ trước người sau cứ như vậy yên tĩnh đi trên hành lang dài.
Trời đã vào đêm ở Celadon.
…
Một nơi nào đó khác ở Celadon, Mei như thường lệ đang trên đường về nhà. Theo sau là một chú Exeggcute tinh nghịch không ngừng nói chuyện.
Tuy rằng có chút ồn ào có điều…
Mei khóe miệng hơi nhếch lên cười cười.
Thật hi vọng có thể gặp lại người đó thôi.
Đường phố xung quanh vẫn yên ả như thường lệ.
Này là một ngày bình thường với người dân ở Celadon!
…
- Sao vậy???
Leona nghi hoặc lên tiếng hỏi.
- Không có gì! Đột nhiên cảm giác tâm tình có chút nặng nề…
- Mà mà… không có chuyện gì đâu! Trước hết cần lo lắng cho buổi biểu diễn vòng ba của em đi. Có lẽ chúng ta nên tập dượt lại một lần trước khi đi ăn cơm tối thì tốt hơn.
Thấy cô nhóc tâm trạng có chút lo lắng, Black nhanh nhanh an ủi sau đó không quên chuyển di đề tài. Quả nhiên nói tới việc thi đấu vòng ba làm cô nàng tâm trạng chuyển biến. Hai người theo như đề nghị của Black rời khu vực tổ chức vũ hội đi tới bìa rừng.
Tuy rằng ngày hôm qua Black đã giúp đỡ Leona thiết kế nội dung tiết mục rất tuyệt, có điều hiển nhiên tổng điểm hiện tại cũng như vị trí xếp hạng vẫn có chút khiến cô nàng lo lắng không yên. Cũng chính vì vậy Black mới muốn cho cô nàng tập rượt lại một lần để cho cô bé yên tâm.
Năm nay thi đấu pokemon bên nam giới kết thúc sớm vì vậy thời gian trống giành cho việc cơm nước chuẩn bị buổi tối có chút sung tức hơn. Từ giờ cho tới mở màn trận chung kết tranh danh hiệu Vương tử vẫn còn gần hai tiếng đồng hồ. Đoán chừng trong thời gian này cũng không ít người giống như Black và Leona đang âm thầm kiểm tra lại một lượt tiết mục của mình đi.
Một nơi khoảng trống giữa bìa rừng, hai người và đám pokemon chăm chú kiểm tra lại mọi chi tiết. Quá đầu nhập khiến cả hai cũng không chứng kiến được lúc Eric bỏ chạy đi qua. Tất nhiên ngược lại Eric cũng không chút chú ý tới hai người cậu nơi cậu vừa chạy ngang qua là đang làm gì.
Lúc này tâm thần không ở nơi đây, Eric một đường chạy thẳng về phía trước, thân hình cũng vì vậy nhanh chóng biến mất khỏi phạm vi của hai người. Black cũng mất đi cơ hội chứng kiến cảnh tượng huấn luyện viên nhí của Dragonite này khóc nhè.
Có điều này có vẻ như cũng không phải chuyện quan trọng gì thôi.
Tập rượt vẫn còn đang tiếp tục…
…
Sâu trong khu rừng…
Lúc này Eric đã quyết chí bỏ nhà ra đi tìm kiếm cuộc sống mới, tự do và không bị chi phối. Quyết định này cũng khiến cậu phải một mình đối mặt với những rắc rối xảy ra bên mình.
Điều đầu tiên cậu phải đối mặt lúc này là thoát khỏi nơi đây. Nơi rừng già bốn phía um tùm âm u này. Khỏi cần người khác nhắc nhở cậu cũng biết rừng sâu núi thẳm chẳng phải nơi an toàn gì để con người ngủ lại. Hơn nữa chạy đi quá gấp cậu cũng không có mang lều trại các thứ linh tinh. Hiện tại cậu lại không muốn mất mặt trở về lấy mang đi.
Kết quả dĩ nhiên chỉ có thể hi vọng hoàn cảnh xung quanh có thể tự mình nhanh nhanh thay đổi.
Quả nhiên đi ra ngoài lữ hành cũng không phải chuyện gì dễ dàng!
Càng suy nghĩ Eric càng cảm giác mình quyết định có chút qua loa. Có lẽ nên quay trở về thì hơn. Ít nhất cũng phải kiếm đủ tiền và đồ đạc rồi mới bỏ nhà ra đi được. Muốn làm việc lớn nhẫn nhịn một chốc một lát cũng không phải không thể. Khả năng lúc này cậu đã lạc phương hướng mất rồi. Lúc này duy nhất có thể làm là đi thẳng về phía trước mà thôi. Hi vọng mọi chuyện sau đó sẽ ổn!
Eric bước chân trù chừ đi… đi… đi mãi cho đến khi…
…
- Bốp… lộc cộc… bịch bịch…Bốp!!!...
- Cái… cái… cái gì!!!...
Một thứ gì đó đột nhiên lăn đến dưới chân cậu. Gặp biến cố bất ngờ, vốn đang có chút sợ sệt với bốn phía rừng rậm đen kịt Eric giật thót lùi về phía sau mấy bước.
Nhìn kĩ lại, Eric nhận ra trước mặt lại là một con pokemon. Tuy rằng không biết nó là pokemon gì và làm thế nào lại ngã lăn ra trước mặt cậu. khả năng…
Này không phải chuyện quan trọng… quan trọng là cậu nên làm gì bây giờ???
À ừm?... nhớ tới cha nói huấn luyện viên ra ngoài lữ hành gặp pokemon như lúc này chính là cần đánh bại đối phương rồi thu phục vào pokeball rỗng.
Eric có chút băn khoăn. Tuy rằng vừa bị lão cha làm giận đến bỏ nhà trốn đi khả năng đối mặt hiện thực cũng không thể không lôi đám hướng dẫn thường thức ông dạy để đối phó chuyện lúc này.
Nghĩ nghĩ, pokeball rỗng đúng là có. Dù sao thắt lưng chứa bóng pokeball của cậu cũng được thiết kế lắp mười quả. Lúc này mới chỉ có sáu pokeball chứa pokemon thôi. Đáng nhẽ cậu không cần thiết đeo bống pokeball rỗng còn lại đi tham dự vũ hội.
Khả năng lúc chỉnh lý quần áo mẹ cậu nhét chúng vào, hơn nữa còn trịnh trong thông báo đề phòng gặp pokemon hoang dã có pokemon để thu phục, mang pokeball rỗng bên người là không thể bỏ qua với một huấn luyện viên pokemon thực thụ. Nói chung thu phục con pokemon trước mắt điều kiện cần thiết đã có.
Khả năng lúc này cậu cũng không phải không có pokemon. Hơn nữa bản thân mình giờ còn tự lo không xong nói chi lo thêm cho con pokemon này.
Nhất là gặp nó cũng không có ý định tấn công mình. Khả năng này chỉ là một sự cố ngẫu nhiên đi.
Ừm? Lần đầu đối mặt pokemon hoang dã cậu đúng là có chút chưa thói quen.
Đang lúc Eric định bỏ qua sự hiện diện của đối phương tiếp tục đi về phía trước thì đột biến nảy sinh.
Con pokemon trước mặt bỗng dung lắc lắc đầu, nó khuôn mặt ngơ ngác nhìn chằm chằm về phía Eric. Bị đối phương nhìn chằm chằm như vậy Eric chợt nhiên có chút bất an. Ánh trăng chiếu sáng khuôn mặt cả người lẫn pokemon.
Không khí đột nhiên có chút áp lực nặng nề khó tả.
…
- Mày… mày muốn làm gì???
Không còn cách nào khác, Eric vẻ mặt e ngại dò hỏi đối phương. Cậu cũng không muốn cứ như vậy ngủ ở đâ tối nay. Cậu còn phải nhanh chân rời đi chỗ này hoặc ít nhất là tìm một chỗ an toàn qua đêm mới được.
- Psy… Psy…Psy…
Con pokemon kêu lên mấy tiếng ra vẻ trả lời.
Lạy thánh! Eric mà hiểu được nó nói gì thì chết liền.
- Tao… tao không hiểu mày đang nói gì???
Eric có chút ấp úng nói. Con pokemon mày quả nhiên là có chút ngu ngu nha. Chẳng lẽ nó không biết là con người không nghe hiểu được tiếng của pokemon sao không.
Thấy đối phương nghẹo nghẹo đầu ra vẻ suy tư, Eric càng khẳng định con pokemon này trí lực có vấn đề.
Khả năng đối mặt với những thể loại này ngược lại là phiền toái nhất. Ai biết đối phương đang nghĩ gì đâu. Nhỡ nó đội nhiên vì lý do với vẩn nào đó tấn công cậu thì Eric biết tìm ai mà khóc than.
Nói chung yên lặng theo dõi tình hình sau đó như thế nào mới là sách lược hàng đầu~
Kết quả người và pokemon lẫn nhau giao lưu được hai câu lại trở về nhìn chằm chằm nhau như trước. À không… là người nhìn chằm chằm pokemon còn pokemon thì một bộ dáng đang chăm chú suy nghĩ. Dường như nó đang nghiên cứu vấn đề gì cao thâm lắm lắm ấy.
Tình huống hết sức quỷ dị!!!
- Này!... Tao nói… mày vẫn ổn đấy chứ???
Trong lòng có chút sốt ruột không nhịn được, Eric lần thứ hai mở miệng nói chuyện. Cũng may đối phương theo tiếng nói của cậu phát ra mà tỉnh lại trầm ngâm.
Lạy giời! Nhìn một con pokemon mặt ngu ngu lại giả trang thâm trầm suy nghĩ thật là tội đời. Đã vậy còn phải chăm chằm cảnh giác nó chứ. Eric chợt cảm thấy chưa bao giờ mình lại khổ sở vất vả như ngày hôm nay.
Nếu tuổi lớn hơn tí nữa, hiểu biết nhiều hơn tí nữa đoán chừng cậu sẽ cho rằng buổi sáng mình ra cửa không xem lịch nên cả ngày mới xui xẻo như thế này.
Con pokemon trước mắt động! Đột nhiên hành động không chút báo trước.
Eric đi theo rung cả mình, mắt đề phòng nhìn về đối phương.
Nó đang lật đà lật đật đi về phía cậu.
Phải nói rõ đây là một con pokemon có ngoại hình giống một con vịt. Nó có làn da vàng, mỏ vịt, bàn chân vịt đặc chưng. Thân hình ngược lại khá nhỏ bé và trông ngu ngu vô hại.
Khả năng hôm nay cả ngày lăn lộn chiến đấu với đám pokemon. Dù cho cậu chẳng nhận ra được một con nào trong số chúng. Thậm chí dù trận nào cũng đạt được thắng lợi, hiện tại Eric cũng không thể không chấp nhận rằng bất kì con pokemon nào đều cũng rất nguy hiểm. Nói chung không thể nhìn mặt mà bắt hình dong với chúng. Bởi thế cho nên dù đối diện con pokemon trước mắt nhìn bộ dáng rất ngu ngốc vô hại thì cậu cũng không thể không đề cao tinh thần đề phòng.
Một bên tay cậu lúc này đã nắm lấy pokeball chứa Dragonite để ứng phó bất kì tình huống nào.
Còn vì sao cậu không gọi Dragonite ra luôn. Này là bởi vì cậu không muốn gặp rắc rối. Dù gà mờ thế nào đi chăng nữa cậu cũng hiểu được một điều.
Chiến đấu trong rừng vào ban đêm chẳng khác nào nói cho đám pokemon trong khu rừng có kẻ đáng ghét nào đó đang phá bĩnh giấc ngủ của chúng. Mà kẻ gây sự khiến mọi người đều ghét thường chẳng có kết cục tốt đẹp gì. Nhất là khi mấy con pokemon cậu có trong tay con nào cũng to bổ chảng cả ra. Tin rằng chỉ cần chúng hơi hơi chiến đấy là như đống lửa trong màn đêm soi đường cho không biết bao nhiêu con thiêu thân lao vào.
Hơn nữa đám thiêu thân này lại là dạng đống lửa chưa chắc có thể thiêu cháy.
Suy tư ngàn vạn, Eric vẫn thật kiên nhẫn nín nhịn muốn xem xem mục đích của con pokemon trước mắt là gì???
Không gian giờ vô cùng tĩnh mịch. Chỉ có tiếng bước chân của đối phương không ngừng vang.
Cả hai đều đang đợi chuyện diễn biến tiếp theo…
…
Kết thúc chương 160.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...