Pokemon Du Ký

Thành phố Vemilion, Misty lúc này đang ở trong một căn biệt thự mà gia đình cô sở hữu ở đây. Thu hai chân ngồi ôm gối, cô ngồi lặng im nhìn trên sàn nhà.

Nước mắt…

Còn vương trên khóe mi.

Đôi mắt ấy đỏ hoe, sưng lên như minh chứng cho chủ nhân của nó đã không biết rơi nước mắt bao lần.

Không khí tĩnh lặng đến âm u. Cảm giác ngột ngạt bao phủ khiến lòng người khó chịu.

Dù vậy nhưng tất cả mọi thứ dường như không chút ảnh hương tới cô gái đang ngồi.

Tâm thần của cô ấy không ở nơi đây.

Đột nhiên…

- Reeng!... Reeng!... Reeng!...

Âm thanh tiếng điện thoại reo vang khiến Misty chú ý.

Có chút chờ mong, lại có chút sợ sệt.

Chờ mong một tin tức tốt cô vẫn mong mỏi. Sợ sệt một tin tức mà cô đang trốn tránh.

Chuông reo rang một chốc lát vẫn không có ngừng lại chứng tỏ người phía đối diện đang rất có kiên nhẫn. Có lẽ phía đối diện cũng hiểu phần nào tâm trạng người ở bên này đi.

Cái gì đến rồi cũng phải đến. Trốn tránh hiện thực cũng không phải là biện pháp tốt. Hơn nữa trong lòng một chút hi vọng le lói thúc dục. Tâm thần có chút mệt mỏi, Misty bước chậm tới chỗ điện thoại, tâm tư những có chút bay bổng không ở nơi đây. Cô mới trở về biệt thự hai ngày hôm nay.


Bởi vì các trạm thiết bị thông tin truyền sóng liên lạc ở thế giới này bị sự hiện diện của pokemon cản trở. Thậm chí vệ tinh nhân tạo phát ra tín hiệu đôi khi cũng có thể bị sóng tâm linh của con pokemon nào đó vô tình quấy nhiễu, ảnh hưởng tổn thất kinh tế vì thế có thể rất nặng nề. Trạm phát sóng nơi nào đó không chừng lúc nào đó vô tình bị đám pokemon phá hủy cũng không biết chừng. Nói chung kinh doanh ngành thông tin liên lạc thật sự là rất không đảm bảo.

Chi phí cũng như chất lượng của thông tin từ xa vì lẽ đó khá là đắt đỏ, trong khí chất lượng đôi khi yếu kém đến mức người ta giận sôi. Dịch vụ điện thoại di động hầu như là thua lỗ không có công ty nào chịu tiến hành. Kết quả là con người quen với việc dùng liên lạc cố định tại các trạng hoặc khi ra ngoài làm việc nhóm thì liên lạc nhau bằng bộ đàm không giây ở khoảng cách gần.

Một khi đi một mình ra bên ngoài, muốn liên hệ người thân quả là một chuyện vô cùng khó khăn. Có lẽ trông chờ vào đám thiết bị máy móc thông tin thì thà rằng huấn luyện một con pokemon biết bay chuyên chở thư nhà thực tế và hiệu quả hơn nhiều. Tất nhiên có không ít người đều dùng phương pháp như vậy để gửi tin bình an về nhà.

Mà mà… nếu pokemon gửi thư xong trở lại chủ nhân đã qua đời~

Này chia buồn với bạn. Bức thư sau cũng không có. Và hi vọng đám pokemon có thể không quên về nhà báo tin thay vì cứ như vậy đi thẳng về với cuộc sống thiên nhiên. Dù sao sứ mệnh của một con pokemon là phục tùng huấn luyện viên của mình. Khi họ bỏ mình chết đi, trở về với cuộc sống tự nhiên chính là cách xử lý muôn thủa.

Nói trở lại tình huống của Misty. Vì thời gian này liên tục hoạt động ngoài biển khơi nên đã khá lâu rồi cô chưa nhận được tin tức từ gym của mình. Lúc này điện thoại cố định vang lên, trong lòng cô đoán chừng là gym có thông tin gì đặc biệt muốn thông báo, nếu không có người nghe điện cũng sẽ để lại lời nhắn gửi qua.

Misty nhấc lên ống nghe điện thoại, màn hình phía trước chuẩn bị sáng lên chân dung người nói chuyện bên kia. Tâm lý có chút chướng ngại, Misty tắt đi màn hình không muốn phía đối diện thấy tình trạng của mình bây giờ.

Tuy rằng công nghệ điện thoại duy động bị vấn đề lợi nhuận cản trở phát triển, khả năng trình độ công nghệ của thế giới này vẫn có rất nhiều phương diện tiên tiến hiện đại hơn địa cầu nhiều. Điện thoại cố định luôn có gắn kèm theo hình ảnh video trực tuyến người bên kia chính là một minh chứng cho nhũng điều đó.

- Có chuyện gì quan trọng sao?

Đều là người thân quen, Misty trực tiếp đề vào câu chuyện. Dù sao cô cũng có chút mệt mỏi muốn sớm nghỉ ngơi. Hơn nữa càng sợ nghe được tin tức xấu mình không muống nghe. Nếu là vậy cô thà rằng tự sống giam mình ở đây chờ khi chính mình ổn định lại thì hơn.

- Cô chủ! Cô chủ! Chúng ta đã tìm được vị trí của cậu Black rồi.

- Ừ… À??? Em vừa nói gì cơ?

Đang mơ hồ nghe điện, Misty nghe nội dung liền giật mình hỏi lại, giọng có chút nghẹn ngào. Vốn dĩ lúc nãy còn che giấu giọng nói khàn khàn, có thể lúc này cảm xúc ùa về cô cũng không ngăn cản được để lộ ra.

- Cô chủ?… Em nói là chúng ta đã nhận được tin tức của cậu Black. Theo thông tin nhận được cậu ấy đã quay trở lại Fuchsia lấy về ba lô đồ đạc của mình. Hơn nữa gym cũng mới nhận được một pokeball chứa một con Seel rất đáng yêu từ Fuchsia gửi đến. Này rất có thể chính là quà cậu Black gửi cho tiểu thư rồi.


Biết cô chủ không ai bằng đám người hầu gái. Nghe giọng nói cô hầu gái khóe hiểu rõ chuyện trong tâm lý nhưng khống có hỏi ra mà lập tức nói hết thông tin mà mình thu được không cần đối diện hỏi lại.

Việc Misty thời gian gần đây bôn ba trên biển tìm tin tức Black sau khi cậu bị mất tích đám hầu gái trong gym đều biết. Này vốn dĩ nguyên nhân là thời điểm trước đó cơn bão khổng lồ đột ngột đổ bộ Fuchsia, theo sau vốn vẫn lưu ý hành tung của Black, Misty chợt phát hiện cậu ấy đột nhiên mất tích. Lần cuối cùng xuất hiện lại càng là bãi biển nơi gần cơn bão nhất. Sau đó bão qua đi, ba lô để đồ ở Fuchsia cũng không thấy Black quay trở lại lấy.

Tình huống mọi mặt đều chỉ hướng về việc Black bị cơn bão bất ngờ cuốn đi hiện không thể trở về. Rất có thể Black đã gặp bất lợi trong cơn bão. Thậm chí là tử vong.

Nguyên nhân bởi vì Misty cũng biết Black không có pokemon hệ Water (nước) có thể Suft(lưới sóng). Hiển nhiên cô cũng không thể tưởng tượng ra việc Black có thể lợi dụng năng lực của Pikachu để di chuyển trên biển mà không cần pokemon hệ nước. Nhưng lúc đó theo Misty biết được rõ ràng trước khi cơn bão đến Black vẫn còn đang chờ đợi Magikarp của mình tiến hóa thành Gyarados sau sẽ đảm nhiệm chuyện này.

Chỉ sợ gặp phải cơn bão lần này cậu không thể ứng phó nổi. Và thật sự là nếy khôgn có sự giúp đỡ bất ngờ của Dratini thì Black có lẽ đã không còn tồn tại trên đời. Tất nhiên nếu không phải hòn đảo của Dratini gây trục trặc thì cơn bão cũng không đột nhiên xuất hiện như vậy. Đột nhiên đến mức trung tâm dự báo thời tiết cũng không phản ứng kịp. Mà một kẻ tin tưởng dự báo thời tiết như Black hiển nhiên bị đánh trở tay không kịp.

Mèm. Sau đó Black cũng sẽ không tin chương trình dự báo thời tiết nữa rồi. Này là nói sau.

Nói về Misty cũng chính vì lo lắng Black an nguy, cô nàng từ bỏ công việc gym bề bộn đi đến vùng biển phía nam tìm kiếm tung tích của cậu chàng. Có điều thời gian dài không có chút nào manh mối tin tức nào.

Ngày ngày tìm kiếm trong vô vọng, Misty tâm tình thậm chí đã có chút tuyệt vọng muốn bỏ cuộc. Cuối cùng thật sự không chịu đựng được nữa muốn trở về thì cô gặp phải Red. Khi Misty vô tình bắt gặp, Red cũng gặp phải không may trên biển vì không có pokemon hệ nước biết Suft (lướt sóng) muốn thu thập Hm dạy Suft (lướt sóng) cho lũ pokemon lại bị rắc rối xẩy ra làm suýt mất mạng.

Này là biết bao nhiêu tương tự nha. Tiếc là có lẽ Black đã không được tốt số như vậy. Lúc cậu ấy gặp nạn cô đã không kịp ở bên để giúp đỡ. Tự giận dỗi mình Misy bỏ lại Gyarados cho Red coi như là đều bù một chút áy náy của mình.

Có lẽ cũng có chút hi vọng Magikarrp của Black đúng lúc tiến hóa thành Gyarados giúp đỡ Black vượt qua cơn bão nguy hiểm kia đi. Đây đã là hi vọng duy nhất của cô lúc này rồi. Sau đó tìm kiếm thêm vài ngày không có tung tích, Misty thất vọng đau khổ trở về Vemilion.

Có thể nói trong thời gian tìm kiếm đó cô đã lượn quanh từng tấc mặt biển cả chục lần cũng không tìm thấy bất kì manh mối nào của Black. Dù sao tương tự như ở địa cầu có thê đi máy bay từ bắc tới nam chỉ mất mấy tiếng đồng hồ, thế giới này có pokemon làm công cụ thay máy móc xe cộ cũng tốc độ nhanh khống kém. Cũng chỉ có như Black vừa đi vừa muốn tranh thủ huấn luyện Magikarp giữa biển khơi mới có thể lề mà lề mề như vậy. Dù la như thế, chỉ vì chút hiểu lầm nên Black và Misty trở thành hai người đi ngang qua bên nhau mà vô duyên gặp nhau.

Mọi chuyện trên đời đôi lúc luôn trớ trêu là thế!

Lúc đó Misty không muốn người thân nhìn thấy tình trạng mình lúc này vì vậy muốn trốn tránh ở đây một thời gian. Hi vọng có một ngày đột nhiên Black bình an trở về.


Cuối cùng ngày ấy cũng tới. Hơn nữa cũng không quá lâu.

Vui mừng phát khóc, Misty lau đi nước mắt nơi khóe mi.

Tên đáng chết nào đó! Trở về cũng không thông báo một tiếng.

Hừ hừ… Đợi lần sau gặp mặt nhất định phải thật nghiêm khắc xử phạt hắn mới được.

Cúp điện thoại, Misty tâm tình có chút phất phới ra bên ngoài biệt thự. Lúc này hoàng hôn dần tắt nắng. Nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt Misty chợt có chút thất thần.

Ngày chia tay hôm ấy dường như cũng là một ngày như vậy.

Biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau đây!



Một nơi nào đó trên Kanto…

Một cô gái đang không ngừng huyên thuyên trò chuyện. Trên đỉnh đầu là một con Jiggllypuff thật lớn đang cầm một chiếc chảo ăng ten to để giúp đỡ bắt sóng truyền tin. Này thiết kế tương đương với một trạm phát sóng cố định luôn đi theo bên người. Ý tưởng quả nhiên độc đáo tuyệt vời.

- Tốt lắm. Nói chuyện tới đây thôi. Chị cúp máy đây.

- À… Bây giờ chị vẫn còn đang ở Kanto. Dù sao giải Pokemon League tại Indigo Plate (cao nguyên thạch anh) sắp tổ chức rồi còn gì.

- Chuẩn bị tổ chức ăn mừng chị đạt giải quán quân đi là vừa nhé!

- Sao cơ! Em lại dám nghi ngờ năng lực của chị à. Hừ. Lần sau gặp mặt khác biết tay chị.

- Bật mí cho em biết một chút. Chị lần này tham gia là có nội ứng đấy nhé. Chỉ cần đợi tên kia đánh bại hết tất cả các đối thủ mạnh, sau đó ở trận chung kết thua cho chị là được rồi.


- Ten ten ten~ Thấy chị em giỏi không nào. Mỹ nhân kế một dùng là các chàng phải quỳ gối xin tha ngay!

- Gì? Trên đời tất nhiên là có kẻ ngốc như vậy rồi! Chị của em là ai cơ chứ. Hì hì. Nói tóm lại quán quân Pokemon League năm nay chị ăn chắc.

- Rồi. Bye bye em!

- Cũng chúc em ngủ ngon!

- Tút… tút… tút…

- Tốt lắm. Cảm ơn mày nhé Jigglypuff. Xuống đây thôi nào.

- Bữa ăn được chưa Blastoise?

- Blassss!!!

- Mà mà… ta biết rồi! Lần sau ta nhất định sẽ cho mày ăn một bữa thật ngon tại khách sạn năm sao. Trước hết chúng ta thử hương vị ăn cá nướng trong khách sạn ngàn sao cũng không tồi mà.

- Blasss….

- Ngoan! Đưng than thở nữa. Giải Pokemon League sẵn tổ chức rồi. Đến lúc đó các em của chị nhớ cố gắng một chút nha. Thu được tiền thưởng xong chúng ta nhất định phải ăn một bữa linh đình.

- ^&$&^&*$^*^&*#$$^^$

Cô gái nhỏ huyên thuyên một hồi với đám pokemon, trong lòng bất chợt hiện lên hình ảnh một người nào đó.

Cũng thật lâu rồi không gặp mặt nhỉ.

Thật là có chút chờ mong đây.

Kết thúc chương 159.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui