" Thủy độn: Thủy Đoạn Ba." Phụt... ào ào
Hotaru há mồm phun ra một cột nước, uy lực cùng sức công phá tuy không mạnh lắm, nhưng nhìn chung cũng là thi triển ra dáng một chiêu này thủy độn.
" Sư phụ, ngươi xem như vậy đã được chưa?" xong xuôi, Hotaru lập tức lon ton chạy lại kể công, ánh mắt chờ mong nhìn Lâm Phàm, đợi hắn khen ngợi.
" Tạm được đi... mang ra biểu diễn cho bọn nhỏ xem hẳn là không có vấn đề."
Nghe ba từ đầu Hotaru còn có chút vui mừng, nhưng nghe câu sau Hotaru liền xẹp xẹp miệng, chu mỏ, oan ức nhìn Lâm Phàm.
" Được rồi, khác không vui, muốn không bị chê cười thì mau đi tập luyện đi." Nói xong Lâm Phàm đứng dậy chuẩn bị dời đi.
Thấy vậy, Hotaru lập tức ôm lấy tay hắn làm nũng " Hôm nay ta liền tu luyện đến đây không được sao? Sư phụ liền dắt ta ra ngoài chơi đi."
Dạng này Hotaru khiến Lâm Phàm có chút đau đầu.
Đoạn thời gian này ở chung, quen thuộc rồi hắn đột nhiên nhận ra cô nàng này có chút dính người. Hắn đi đâu nàng liền muốn theo đó. Không cho đi cô nàng liền muốn lén theo đi. Hắn thì lại không bỏ được nàng một mình trong cái làng loạn lạc này.
Muốn có thời gian riêng cùng Terumi Mei cũng là thật khó khăn.
Đang không biết làm sao để lừa gạt Hotaru ngoan ngoãn ở nhà, thì Terumi Mei lại chủ động tìm tới Lâm Phàm.
" Có chuyện quan trọng, vào nhà nói!" Đánh gãy Lâm Phàm chào hỏi, Terumi Mei đi đầu vào phòng.
Lâm Phàm lập tức theo sau.
Nhìn hai người bóng lưng, Hotaru lập tức phồng má. "Nữ nhân này luôn dành sự quan tâm của sư phụ với ta. Sư phụ còn bị nữ nhân này mê hoặc thần hồn điên đảo. Không được, ta không thể nhìn sư phụ trầm luân... đúng chính là như vậy! Tiến lên Hotaru..."
Nghĩ nghĩ, Hotaru lập tức đăng đăng chạy đuổi tới Lâm Phàm, ôm lấy tay hắn, cảnh giác nhìn Terumi Mei như một con mẫu báo bảo vệ mồi của mình.
" Đúng như ngươi đoán, Mizukage đệ tứ mất tích. Rất có thể là bị người bắt đi. Bởi ở phía tây khu vực phát hiện hắn cùng người giao thủ. Đối thủ có hai người, mặc đồng phục là áo dài màu đen có thêu những đám hỏa vân. Một tên đã chết chúng ta nhận ra, là thành viên của thất kiếm làng chúng ta, tên Juzo..."
Terumi Mei nói một đống lớn tin tình báo, nhưng đáng quan tâm chỉ là việc đệ tứ Mizukage đã bị người bắt đi, sống chết không rõ.
" Tiếp theo chúng ta nên làm gì?... nhưng trước khi trả lời vấn đề của ta, có thể đem đệ tử của ngươi đuổi ra ngoài sao?"
Dù không có ý gì với Lâm Phàm, nhưng bị người dùng ánh mắt như tình địch nhìn mình, là ai đều sẽ không thoải mái. Nếu không phải có Lâm Phàm, kết cục của Hotaru là có thể tưởng tượng được.
" Đừng đùa nghịch tính tình, ngoan ngoãn ra ngoài chơi đi." Lâm Phàm dùng nghiêm nghị ngữ khí nói với Hotaru. Dạng này Lâm Phàm vẫn rất có uy hiếp lực, Hotaru dù không quá tình nguyện nhưng vẫn phải lủi thủi đi ra ngoài.
Người đã đi, Lâm Phàm mới trả lời Terumi Mei vị này ngự tỷ vẫn đề.
" Hiện tại chính là thời điểm loạn lạc mà ta nói đến. Các tộc lão vì Mizukage mất tính mà hoang mang, các phe phái mất thời gian thống nhất cho việc tìm người mới ngồi lên chức vị này, thậm chí sẽ dẫn đến đấu đá lẫn nhau."
Bởi vì sao? Bởi vì theo hắn tìm hiểu thì cao tầng của làng Sương mù thời điểm này không có người nào quá ưu tú, thực lực không quá vượt trội để có thể phục chúng.
Một Jinchuuriki khác của họ thì cũng vì mâu thuẫn mà đã trốn chạy khỏi làng.
Dạng này có thể sớm tìm ra người thay thế đó mới là chuyện lạ.
" Điều này sẽ dẫn đến hậu quả là những tầng lớp thấp nhất kia, bị đè nén quá lâu, sớm sinh lòng tạo phản có được cơ hội để bò lên gây sự."
" Do đó chúng ta cần làm là tiếp tục chờ bọn họ đấu đá một hồi, suy giảm thực lực đôi bên, rồi mới đứng ra, lấy thực lực tuyệt đối đánh phục bọn họ. Vậy liền xong việc."
Ở cái thể giới thực lực vi tôn này, cách này đương nhiên là phù hợp nhất để đạt được thứ mình muốn. Và nó cũng hợp khẩu vị của Terumi Mei.
" Đúng vậy! Đến lúc đó ai không phục ta liền giết người đó. Dù sao ngôi làng này cần một hồi mưa máu đến để rửa trôi đi những thứ bẩn thỉu đã tồn tại từ xa xưa kia."
Vị này táo bạo ngự tỷ mở miệng liền là giết, nhưng Lâm Phàm cũng không bất ngờ, bởi đây phù hợp với những gì hắn biết về Terumi Mei.
...
" Kaguya gia tộc đã bắt đầu rục rịch, ý đồ chuẩn bị tấn công làng." Một ngày này Ao mang về tình báo.
Nghe thông tin này, Terumi Mei và Lâm Phàm không hề bất ngờ. Lâm Phàm là vì không biết về gia tộc này, còn Terumi Mei là vì biết quá rõ về gia tộc này.
" Kaguya! Cũng là phù hợp với phong cách của đám người thiết huyết, thiện chiến và thích chém giết để chứng minh sự tồn tại của chính mình này. Bộ tộc "thiểu năng" này đã bị làng kìm hãm quá lâu... cũng không biết sẽ đem đến cho đám cao tầng dạng gì tổn thất đây."
" Thiết huyết, thiện chiến, thích chém giết... thiểu năng bộ tộc... Kaguya... Phải rồi! Kaguya Kimimaro."
Những điều Terumi Mei nói khiến Lâm Phàm có chút liên tưởng và nhớ lại về bộ tộc Kaguya, cuối cùng hắn nhớ ra một cái tên quen thuộc, ẩn sâu trong ký ức.
" Một trong ngũ quái làng âm thanh, thuộc hạ trung thành nhất của Orochimaru, sở hữu ~ Thi Cốt Mạch ~ siêu cường huyết kế giới hạn."
" Hahaha vốn tưởng rằng sư huynh của ta đã sớm thu tên này vào đội, nhưng đến bây giờ ta mới biết Kaguya tộc này chưa diệt, Kimimaro tiểu tử kia hẳn là vẫn bị gia tộc giam giữ, chưa đi lang thang và gặp được Orochimaru."
" Tốt! Rất tốt! Cũng là mầm mống tốt để trở thành Vô Diện Quỷ. Thân phận hoàn cảnh cũng là rất phù hợp. Liền xem ngươi có nguyện ý hay không thôi. Kaguya Kimimaro!!"
" Tộc Kaguya ở đâu?" Lâm Phàm bất ngờ đánh gãy mọi người nói chuyện, hỏi một câu như vậy.
Nhận được đáp án sau, hắn không nhìn đám người ở đây phản ứng, thân ảnh vụt ra cửa và hướng thẳng tộc địa của Kaguya gia tộc phóng đi.
...
Một gian mật thất u tối, trong một căn phòng, à không phải gọi là một cái cũi mới đúng, một thân ảnh bị nhốt ở bên trong, bó gối ngồi thu lu trong góc, trong tay cầm một cây xương nhọn như chủy thủ, không ngừng đâm vào hình nhân bằng đất bên cạnh mình.
Mỗi nhát đâm là một câu hỏi tại sao kèm theo.
Đó là tất cả những gì diễn ra trước mắt Lâm Phàm lúc này.
Có tinh thần lực, hắn tìm được Kimimaro là điều quá dễ dàng.
" Thay vì hỏi tại sao ở đây, vậy thì tại sao ngươi lại không đi ra thế giới bên ngoài và tự tìm lấy câu trả lời cho mình?"
Ngẩng lên xem xét là một khuôn mặt non nớt, chỉ mới mười một mười hai tuổi bộ dạng. Ánh mắt vô hồn không hề có tâm tình ba động, giọng nói non nớt mang theo tò mò cùng cảnh giác.
" Ông là ai?"
" Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có thể giúp ngươi đạt được thứ ngươi muốn. Đồng thời giải thoát ngươi khỏi sự cô đơn đáng sợ này."
" Làm sao ta biết được ngươi không gạt ta!"
" Nhìn vào mắt ta ngươi liền biết rồi!"
Hốc mắt trên mặt nạ vong hồn đột nhiên sáng rực, < Ảo thuật công kích > thi triển, đợi Kimimaro nhìn vào mắt Lâm Phàm một khắc này, thằng nhóc như bị kéo vào một không gian khác. Một ảo cảnh do Lâm Phàm tạo ra.
Ở nơi này, Kimimaro biết được Vô Diện ý nghĩa, đồng thời thấy được chính hắn cũng đem phục trang của Vô Diện khoác lên người, sau đó hòa mình vào một nhóm người giống như hắn.
Những người kia chiến đấu với kẻ thù, cố gắng bảo vệ một thứ gì đó và quan trọng là bọn họ cố gắng bảo vệ lẫn nhau.
Thứ mà Kimimaro chưa bao giờ thấy được, điều này làm cho tâm cảnh của hắn truyền đến gợn sóng!
Hoàn cảnh một lần nữa biến đổi!
Xuất hiện trước mặt Kimimaro là một vùng bình nguyên toàn đá vàng, không có một thứ gì khác ngoài bản thân hắn.
Không phải! Còn một thứ, đó là kẻ đang cất tiếng khóc ai oán vang vọng nơi đây.
Quay người nhìn lại, Kimimaro thấy được một sinh vật kỳ dị, khuôn mặt chỉ có thịt không có da, thân thể có chút giống một con khủng long nhỏ.
Nó đang ôm lấy một xác chết có thân hình tương tự nó, nhưng chỉ khác là đối phương có hộp sọ màu trắng còn nó thì không và kêu khóc thảm thiết.
Khóc than tỉ tê làm lòng người đau nhức, ngày này qua đêm nọ, thời gian được gia tốc trong mắt Kimimaro, sinh vật kia dần lớn lên, cái xác kia dần mục nát.
Dường như chạm đến tận cùng của nỗi đau, một ngày này nó ngừng khóc, đi đến, ôm lên hộp sọ của chính mẹ mình đội lên đầu, lấy đi khúc xương cứng rắn nhất trên người đối phương làm vũ khí cầm trong tay.
Nhìn động tác này của đối phương, Kimimaro trong lòng bị rung động càng lớn.
Bởi đối phương chịu được nỗi đau, sự cô đơn và cô độc quá giống hắn. Lấy xương làm vũ khí cũng giống, có khác chỉ là đối phương lấy xương của thân nhân, còn hắn lấy xương của chính mình.
Kimimaro ngưng thần nhìn lại, hắn muốn biết đối phương sẽ đối đãi với thế giới này như nào khi phải chịu đựng nỗi đau đó.
Có điều đối phương cái gì cũng không làm, chỉ đơn giản là chạy lại, đưa tay ra, ý định cùng Kimimaro làm bạn.
" Ngươi có thể thấy ta?" đối phương gật gật biểu thị hiểu ý.
Sau đó một nhóm người xuất hiện trước mắt Kimimaro, theo thần sắc hẳn là đến bắt sinh vật này. Như thấy được kẻ thù, sinh vật này vậy mà thủ hộ trước người hắn.
Cùng những sinh vật kỳ lạ kia chiến đấu, nhưng đối phương quá mạnh, rất nhanh liền đem nó đánh gục.
Dù cho là như vậy, nó vẫn thủ hộ trước người Kimimaro, không nhường ra một bước, biểu thị quyết tử cũng phải bảo vệ hắn.
Kimimaro trong lòng nhấc lên ngập trời sóng lớn, hắn chưa bao giờ cảm thụ qua được bảo hộ cảm giác này, hắn chưa bao giờ cảm nhận được cảm giác có người sẽ vì thủ hộ chính mình không chịu một tia thương tổn mà sẵn sàng chiến đấu đến chết.
Rất nhiều cảm xúc ngổn ngang trong lòng, rất nhiều cảm giác mới lạ, nhưng đều mang lại cho hắn sự thoải mái, thoải mái đến xương cốt đều đang run rẩy.
Thoải mái đồng thời, Kimimaro đương nhiên sẽ không để sinh vật này thật sự chết đi, hắn cũng muốn thủ hộ đối phương.
Chớp mắt lao ra, nhóm người và sinh vật kỳ dị kia bị hắn giết sạch.
Còn sinh vật "của hắn" thì ngã xuống, thương tích đầy mình. Kimimaro bắt đầu gấp gáp lục soát đám người kia hành trang.
Bởi trong thế giới ninja, người ta cũng thường mang theo thuốc trị thương loại hình để đề phòng bất chắc.
Quả nhiên hắn tìm được. Loay hoay một hồi tìm ra cách sử dụng của loại này bình xịt. Kimimaro trước tiên xịt lên chính mình, sau đó mới xịt lên sinh vật của hắn để chắc rằng đây không phải độc dược.
Hiệu quả lập tức thấy được, sinh vật kia rất nhanh liền khỏi hẳn.
Cả hai thân càng thêm thân sau lần này cùng nhau trải qua sinh tử chiến.
Rồi trong ảo cảnh là thế giới pokemon nhiều ra một đôi người cùng pokemon đi chinh chiến hoang dã thế giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...