Ngày thứ tư sau ca phẫu thuật, Mục Chi Nam nhận được báo cáo kết quả xét nghiệm gen, trên đó viết: Proband X nhiễm sắc thể I của gen CLCN5 đột biến đồng hợp tử, nucleobase C thứ 1909 biến thành T dẫn đến axit amin đã mã hoá tại 637 vì Arg R đột biến thành mã kết thúc, gây ra tình trạng kết thúc sớm quá trình dịch mã protein, hay được biến đến là đột biến vô nghĩa, gen OCRLI chưa bị đột biến.
Xét nghiệm gen CLCN5 của cha Hoạn Nhi chưa phát hiện đột biến, xét nghiệm gen CLCN5 của mẹ Hoạn Nhi phát hiện đột biến dị hợp tử ở vị trí này.
Quả nhiên là bệnh Dent, chợt anh hiểu được đôi phần nguyên nhân tại sao lão Dương lại mời Dương Sóc về đây.
Mặc dù người này bình thường luôn tỏ vẻ ngạo nghễ bất cần đời, nhưng trên thực tế năng lực lại cao thâm khó đoán.
Cậu ta không giống với mấy vị bác sĩ khoa nội vừa bảo thủ vừa dè dặt thận trọng thường thấy, trong khi các loại số liệu xét nghiệm vẫn chưa hoàn chỉnh đã có thể đưa ra chẩn đoán táo bạo như thế, quả thật có khí chất tiên phong của người dẫn đầu.
Mục Chi Nam nói với người nhà Hoạn Nhi: "Kết quả xét nghiệm gen đã xác nhận dự đoán bên khoa nội, chính xác là bệnh Dent.
Đây là một loại bệnh di truyền, tiếp theo sẽ chuyển bệnh nhi đến khoa nội tiếp tục trị liệu.
Thành thật mà nói căn bệnh này khá hiếm thấy, nhưng bác sĩ Dương bên khoa nội trước khi về nước từng làm việc tại trung tâm khám chữa trị cho trẻ em lớn nhất nước Mĩ, có kinh nghiệm dày dặn, mong gia đình yên tâm."
"Vậy bệnh này có thể chữa khỏi không? Chúng tôi có thể nói chuyện với bác sĩ Dương một chút không?"
"Đợi một lát, tôi xác nhận xem tối nay bác sĩ Dương ở phòng khám hay cấp cứu."
Mục Chi Nam gọi điện thoại đến nội khoa, được cho hay Dương Sóc đã xuống dưới tầng nghỉ ngơi rồi, cũng không thấy ở phòng trực ban.
Vì thế anh nói với người nhà rằng bác sĩ Dương đang bận, chờ lát nữa bác sĩ sẽ trao đổi với bọn họ, sau đó anh đi vệ sinh.
Anh đẩy cửa bước vào, đang muốn hỏi thử xem Dương Sóc có ở đây không thì nghe thấy âm thanh sột soạt sột soạt ở buồng cuối cùng.
Tiếng da thịt đang va chạm vào nhau truyền đến, trong chớp mắt Mục Chi Nam bỗng hóa đá, không kiềm chế được mà suy nghĩ lung tung.
Đang lúc muốn rời đi trước coi như tôn trọng đối phương thì vào thời điểm vừa xoay người mở cửa anh lại nghe thấy một tiếng nức nở rất nhỏ, kế tiếp là tiếng xì mũi, sau đó là tiếng hít thở thật sâu, rồi lại nức nở, cái này......có người đang khóc hả?
"Là....bác sĩ Dương phải không?" Anh đi đến, cẩn thận nghiêm túc hỏi.
"Ừ." Có thể nghe ra âm thanh ồm ồm nghẹt mũi, sau đó "bang" một tiếng giòn vang, cửa buồng hé mở.
Mục Chi Nam chần chừ đẩy cửa ra, nhìn thấy Dương Sóc đang ngồi trên nắp bồn cầu, đôi mắt cậu hơi đỏ nước mắt giàn giụa, cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, bộ dạng trông rất đáng thương gọi "Chủ nhiệm Mục."
"Cậu...đang làm gì thế?"
"Tôi không có khóc, do bị đau nửa đầu thôi." Giọng điệu của Dương Sóc có đôi chút bực dọc, còn có một chút yếu đuối.
Mục Chi Nam hỏi: "Đau nửa đầu, nghiêm trọng như vậy sao? Do căn nguyên mạch máu?"
"Đau đầu chuỗi."
Mục Chi Nam tiến lên đỡ cậu dậy: "Về phòng nằm đi, tôi qua bên cấp cứu tìm ít thuốc cho cậu."
"Tôi vừa uống một viên zolmitriptan rồi, mà chưa thấy đỡ."
"Ừm, vậy cũng phải về phòng trước, để tôi xem qua cho."
***
Ngay khi Mục Chi Nam từ trong ngăn kéo lấy nguyên một bộ dụng cụ châm cứu ra, Dương Sóc cảm thấy sợ đến mức đầu mình như hết đau luôn, "Chủ nhiệm Mục, anh còn biết cả châm cứu?"
"Học từ thầy tôi, kỹ thuật châm cứu của lão Dương tuyệt diệu lắm.
Nằm xuống đi, tôi châm cho cậu." Mục Chi Nam để tay lên cổ làm ấm một lúc, sau đó giơ tay đè lên đầu Dương Sóc, lại thấy Dương Sóc bất giác né tránh, "Sao, không tin đông y hay là không tin vào tay nghề của tôi?"
"Không không, không phải, chỉ là tôi hơi sợ, chưa từng châm cứu lần nào."
"Thế thì mát xa trước, nơi nào đau nhất?"
Dương Sóc chỉ chỉ vào hốc mắt trái, "Ở đây, với trán bên này luôn."
"Sao đỏ lên hết thế này?"
"Vừa nãy tôi vỗ vài phát, dùng bàn tay vỗ vỗ sẽ đỡ đau hơn chút."
Dương Sóc nhắm mắt lại, cảm nhận được bàn tay Mục Chi Nam đang xoa bóp hốc mắt và trán mình, động tác rất nhẹ nhàng, đến vài vị trí đặc biệt lại tăng lực lên trông rất có tiết tấu.
Sau khi ấn xong ở vị trí nghiêm trọng nhất anh lại xoa lên xoa xuống lỗ tai mặt bên kia, kế đến nhẹ nhàng nâng đầu cậu dậy day huyệt phong trì, "Hồi nãy tôi bị cậu dọa sợ."
"Anh cho rằng tôi xảy ra chuyện gì rồi ngồi trong nhà vệ sinh khóc à?"
"Không." Mục Chi Nam không nhịn được cười một tiếng, buồn cười vì trí tưởng tượng đầy hoang dã của mình, "Tôi tưởng cậu lên cơn nghiện ma túy."
"F**k, không phải đâu!" Dương Sóc bị cái trí tưởng tượng kia của anh thuyết phục, cẩn thận ngẫm lại thấy triệu chứng hình như khá ăn khớp, cậu phì cười, "Ờ, anh nói như vậy thấy cũng giống phết."
Dương Sóc không cảm thấy gì bị Mục Chi Nam châm thành một con nhím, cơn đau đầu đã giảm một chút, cậu thích thú chạy đi soi gương, ngó trái ngó phải còn khẽ lắc lắc đầu, trông rất ngớ ngẩn.
"Uầy phải nói chứ rất hữu hiệu, tay nghề của chủ nhiệm Mục quả thật đỉnh chóp!"
"Cậu ngồi im đừng động đậy nữa, kim ở đằng sau đều bị cậu làm cho xiêu vẹo hết rồi." Mục Chi Nam đè cậu xuống ghế, "Nghỉ ngơi đi, tôi quay lại liền."
Anh đem bản báo cáo xét nghiệm gen đưa cho Dương Sóc.
"Chủ nhiệm Mục, anh đúng là tận dụng triệt để mọi cách để tìm việc cho tôi đó." Cậu lật qua xem bản báo cáo, trong lòng có cảm giác yên tâm khi mọi việc đã hoàn thành(?), "Đúng là bệnh Dent, sở dĩ Hoạn Nhi mang gen lặn là từ mẹ."
"Ừ, cậu giỏi thật, chẩn đoán chuẩn xác luôn.
Đứa trẻ này hậu phẫu thuật hồi phục rất tốt, sáng ngày kia đã có thể chuyển lên tầng trên."
"Tôi biết rồi."
Bầu không khí trở nên im lặng, Dương Sóc như nhận ra cái tình huống cực kỳ khó xử này sắp trở nên nghiêm trọng hơn, cậu hỏi: "Người thân bệnh nhân nói thế nào, có phối hợp không?"
"Cũng tạm được, tôi nói cậu kinh nghiệm dày dặn, họ rất yên tâm.
Có thời gian thì nói chuyện với bọn họ một chút, hôm nay cũng không còn sớm nữa."
"Được, dễ trao đổi thì ok rồi."
Nói đến đây Mục Chi Nam dừng lại một lát rồi chậm rãi nói: "Tôi luôn luôn cảm thấy việc trị bệnh khiến con người ta có cảm giác thành tựu, nhưng công việc cứu sống mạng người này cũng luôn đem đến cảm giác cực kỳ bất lực."
"Hả?" Lúc bấy giờ đầu của Dương Sóc vẫn còn đau nên chưa kịp tiêu hoá, chỉ số IQ không theo kịp nên chưa hiểu được ý tứ trong câu nói của anh, "Nghĩa.....là sao?"
"Chữa bệnh cũng giống như võ sĩ trên đài quyết đấu, thắng chính là thắng mà thua rồi thì chỉ đành đầu hàng, nhưng bệnh nhân và người nhà lại là một chuyện khác."
"Đúng vậy, trị được bệnh, không trị được lòng người." Dương Sóc cười mỉm, ngẩng đầu nhìn Mục Chi Nam, "Vì vậy lần trước...."
Mục Chi Nam gật đầu: "Tôi hiểu rõ."
Tuy cậu còn chưa nói xong nhưng hai người hiểu nhau là được, Mục Chi Nam xem giờ, "Rút kim ra được rồi, cậu uống nước nóng nằm nghỉ một lát, còn đau đầu không?"
"Hết đau rồi, đông y đúng là quảng bác uyên thâm danh bất hư truyền, chủ nhiệm Mục này, lần sau tôi lại đến nhờ anh được không?"
"Ngược lại tôi hi vọng sẽ không có lần sau, nếu có lần sau thì tôi thu phí chữa trị đấy."
***
Đối với những người bị dị ứng mà nói mùa xuân ở Đông Hải sẽ không mấy dễ chịu, gió thì to mà bạch dương tơ liễu ngô đồng bay lơ lửng khắp nơi, thêm vào đó là phấn hoa và bụi bặm.
Khoa nhi tiếp nhận số lượng lớn các bệnh như hen suyễn dị ứng, ho và dị ứng da.
Dương Sóc ở phòng khám cả một buổi sáng, lúc trở về phòng trực ban đến cả cơm cũng không muốn ăn, nhoài người nằm dài trên bàn.
Mục Chi Nam đi vào thấy cậu không động đậy, nghĩ rằng cậu đã ngủ rồi nên bước đi thật khẽ, nhưng không ngờ Dương Tồn lại trực tiếp gõ cửa bước vào, tức giận gằn giọng hỏi từng tiếng: "Dương Sóc đâu?!"
Cả hai người đồng thời đều hoảng sợ, Dương Sóc suýt chút nữa nhảy dựng lên: "Em em ở đây, xảy ra chuyện gì sao chủ nhiệm?"
"Bên khoa sản khiếu nại với tôi về em, em nói vớ nói vẩn cái gì với người nhà, cản trở bọn họ thực hiện công việc của mình vậy hả?"
Dương Sóc có chút lờ mờ ngây người: "Là sao? Em nói gì?"
"Nghe nói em nói với người nhà tiêm vắc xin không có hiệu quả, sau khi người nhà nghe xong lại đi nói với các bệnh nhân khác ở cùng khu.
Mỗi trẻ sơ sinh bên khoa sản đều bắt buộc tiêm vắc xin, bởi vậy mọi người đều chạy tới chạy lui để nói về chuyện này đấy.
Đây không phải là em đang tự gây thêm phiền phức sao, người ta cũng không thể nói bác sĩ khoa nhi chúng ta ăn nói linh tinh, nên chỉ có thể từ từ giải thích."
Rốt cuộc Dương Sóc cũng nhớ ra gì đó: "Sao mà em lại nói vắc xin phòng bệnh không có hiệu quả được? Là người nhà của đứa bé kia hỏi có phải do tiêm vắc xin mà bị nhiễm trùng phổi không? Em nói không phải, thuốc tiêm vắc xin rất an toàn, trải qua nhiều năm thực hiện thí nghiệm lâm sàng như vậy cùng lắm thì chỉ không có hiệu quả thôi chứ sẽ không có nguy hại gì."
"Em xem em nói lung tung như thế, thêm hai câu vào đã khiến cho người nhà hiểu sai rồi.
Giờ là lúc để đùa giỡn à?"
"Vâng, em sai rồi chủ nhiệm.
Em sẽ đến khoa sản giải thích lại rõ ràng cho họ, sau đó xin lỗi các chị y tá một tiếng."
"Đi đi." Chủ nhiệm cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, ông liếc Dương Sóc, "Thật tình em đấy, vào những lúc cần thiết thì cực kỳ đáng tin cậy, mà lúc bình thường lại không chuẩn mực như thế? Thôi, cũng may không có gì xảy ra, tôi đi ăn cơm đã."
Lão Dương y hệt cơn gió xuân, nhưng không phải ấm áp dễ chịu gì đâu, mà là một trận cuồng phong gào thét thổi đến rồi lại gào thét đi mất.
Dương Sóc gãi gãi đầu, "Hầy, chuyện gì thế không biết." ----"Ơ kìa, chủ nhiệm sao anh lại cười?"
"Đổi lại là tôi nếu người nhà hỏi như vậy tôi liền nói không phải, vẫn còn nghi ngờ thì cứ khẳng định không phải, còn hỏi tiếp nữa thì tôi sẽ không đáp." Lúc Mục Chi Nam trả lời vẫn còn cười, nhưng khẩu khí thì rất nghiêm túc, nhìn qua là biết một bác sĩ nói năng rất có khí phách.
Vốn dĩ cậu chẳng cảm thấy gì, nghe xong đột nhiên Dương Sóc thấy có chút oan ức, tại sao cậu lại không được nói sự thật chứ? Khả năng giải thích có vấn đề cũng là lỗi của cậu à? "Nhưng là một bác sĩ trưởng thành ổn trọng, cậu không thể trách móc người nhà bệnh nhân càng không thể giận cá chém thớt với đồng nghiệp." Cậu nghĩ như thế, nói với Mục Chi Nam: "Vâng, anh nói đúng."
- -----
Giải thích một chút về thuật ngữ trong truyện
[1]Đau đầu do căn nguyên mạch máu (Migraine) là bệnh nhức nửa đầu từng cơn theo nhịp mạch, cường độ thay đổi, có tính chu kỳ.
Bệnh gặp ở nữ giới nhiều hơn nam, khoảng 1/4 dân số ở độ tuổi từ 30 – 45 tuổi hay bị bệnh này.
Cơn đau Migraine có khởi phát thường ở một bên đầu, sau đó có thể lan sang hai bên.
Cơn đau theo nhịp mạch, người bệnh còn có cảm giác động mạch thái dương đập mạnh.
Cường độ đau tăng dần và dữ dội hơn.
Cơn đau kéo dài từ 4 đến 72 giờ.
Ngoài ra, người bệnh còn có thể có các triệu chứng đi kèm khác như: sợ ánh sáng, sợ tiếng động, buồn nôn và có thể nôn.
Vào nơi tối và yên tĩnh triệu chứng đau sẽ giảm.
[2]Đau đầu chuỗi (hay còn gọi đau đầu cụm) là cơn đau xuất hiện theo chu kỳ hay thành chuỗi.
Cơn đau đầu này rất khó chịu và thường ảnh hưởng một bên đầu hoặc phía sau mắt.
Đau đầu chuỗi có các triệu chứng: Cơn đau rất khó chịu, mí mắt sụp xuống, tiết nước mắt nhiều, giảm kích thước đồng tử, mắt đỏ, sưng mặt và nghẹt mũi.
[3] Huyệt Phong Trì nằm ở vùng cổ gáy, là vị trí huyệt quan trọng, thuộc 1 trong 36 tử huyệt trên cơ thể.
Đây là huyệt vị có tác dụng thông nhĩ, minh mục, sơ phong, thanh nhiệt, kiện não, an thần.
Tác động lên huyệt Phong Trì giúp phòng ngừa và điều trị hiệu quả các bệnh ở vùng đầu – cổ – vai gáy, các bệnh liên quan tới thần kinh và tuần hoàn máu não..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...