Khu nội trú có tổng cộng 30 tầng, nội nhi ở tầng 18, ngoại nhi ở tầng 17, tuy cùng là khoa nhi nhưng trừ lúc mỗi tháng cả khoa tổ chức kiểm tra các phòng bệnh ra bình thường cũng ít khi qua lại.
Dương Sóc làm việc ở tầng 18, mà phòng làm việc của cậu lại ở tầng dưới, thế nên mỗi ngày đều phải lên lên xuống xuống vài lần.
Không gian của cầu thang bộ không mấy rộng rãi, dường như thường có lớp sương mỏng mờ ảo, đèn cảm ứng lúc tỏ lúc mờ càng tăng thêm cảm giác quạnh quẽ, vắng vẻ u ám đến mức khiến Dương Sóc trong lòng cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Cậu đứng dựa vào lan can một lúc, cảm thấy tâm trạng giống với vị trí mà cậu đang đứng, như bị kẹt ở một nơi chật hẹp dở dở ương ương, cực kỳ nghẹt thở khó chịu.
Đó là trạng thái 10 phút trước của Dương Sóc, lúc này đây cậu lại giống một con thú cưng không ai cần đến, cúi thấp đầu kể về cảnh ngộ của Hứa Linh Vân.
Mục Chi Nam thấy cậu buồn bã như thế đành phải nói vài lời an ủi:
"Một đứa trẻ, nhất là trẻ sơ sinh, việc sống hay chết đều chỉ trong một ý niệm của cha mẹ.
Nếu điều kiện của gia đình không tốt thì ở phòng hồi sức sơ sinh quả đúng là đốt tiền.
Bác sĩ Dương, nghĩ thoáng một chút, cậu không thể cứu được tất cả mọi người." Mục Chi Nam ăn xong, vừa dọn dẹp bàn vừa khuyên nhủ Dương Sóc.
"Làm gì có chuyện không tốt chứ, tuy nhà cô bé đúng là không ở thành phố nhưng tôi đã xem qua hồ sơ mà bọn họ điền, cha mẹ đều làm công việc toàn thời gian, hơn nữa mỗi lần thanh toán viện phí đều không bị trễ hẹn, bệnh này cũng không phải không chữa được, chỉ đơn giản là bọn họ không muốn tiêu tiền thôi.
Tình hình này không phải nên báo cảnh sát sao? Luật bảo vệ trẻ vị thành niên cũng mặc kệ luôn à?"
"Bác sĩ Dương, đây không phải ở nước Mĩ." Mục Chi Nam vẫn nhẹ nhàng nói.
"Hả? Ý gì vậy? Ở Mĩ thì làm sao? Chính sách trị bệnh ở Mĩ cũng không phải là hoàn thiện, lúc trước ở Mĩ tôi cũng đã tiếp nhận những đứa trẻ bị người nhà bạo hành đến chết, một số người giám hộ sẽ vì đủ loại lý do ngu ngốc mà không tiêm vắc-xin phòng vệnh cho con, chủ nhiệm Mục lúc bàn việc anh cũng không cần phải nói những lời kỳ quái châm chọc người khác như vậy chứ?"
"Xin lỗi, là khả năng diễn đạt của tôi có vấn đề, không hề có chuyện tôi mỉa mai cậu, chỉ là tôi đang nói sự thật thôi.
Trên thực tế chế độ khám chữa bệnh của chúng ta còn nhiều vấn đề chưa đủ hoàn thiện, việc bảo vệ cho trẻ vị thành niên vẫn còn thiếu sót, tư tưởng trọng nam khinh nữ từ xưa đến nay vẫn luôn tồn tại.
Hứa Linh Vân là một đứa trẻ cực kỳ đáng thương, cha mẹ không cần cô bé, các cậu có muốn thế nào cũng không thể làm được.
Cậu cũng không phải ngày đầu làm bác sĩ, bản chất xã hội chính là như vậy, chỉ có thể chấp nhận thôi."
Mục Chi Nam không ngờ những lời này vẫn cần anh phải nói rõ, mấy nguyên tắc này phức tạp khó hiểu đến thế sao? Tuy Dương Sóc ở Mĩ học hành nhưng chung quy vẫn là người Trung Quốc, sắp 30 tuổi rồi mà sao vẫn ấu trĩ như vậy?
Dương Sóc tiếp tục thái độ hoàn toàn không thể chấp nhận được: "Sao chúng ta lại không làm được gì? Người nhà ký tên là có thể xuất viện? Ở đây không chỉ là vấn đề trong chế độ chữa trị thôi đâu, chế độ của bệnh viện không có vấn đề chắc? Dựa vào đâu chỉ cần là người nhà là có thể định đoạt được việc sống chết, chúng tôi bỏ ra bao nhiêu thuốc thang bao nhiêu công sức mới cứu được cô bé từ quỷ môn quan trở về chứ?"
"Bác sĩ Dương, không nói đến chế độ chữa trị, cậu phải đứng ở góc độ người nhà suy xét một chút.
Các cậu không thể giấu chuyện chứng suy hô hấp có khả năng để lại di chứng về sau, lẽ nào các cậu không nói rõ ràng với người nhà não phổi tim gan tương lai sẽ như thế nào sao? Nếu như đã giải thích rõ những điều này rồi, tại sao không hiểu nguyên nhân nguyên nhân bọn họ từ bỏ không chỉ vì Hứa Linh Vân là con gái, mà là không muốn gánh vác hậu quả sau này." Mục Chi Nam cũng có hơi nóng nảy, thậm chí dùng đến cả âm lượng trước giờ chưa từng xuất hiện qua.
Cảm xúc đã lên men đến mức này, Dương Sóc có đôi chút khó khống chế bản thân, cậu từ trên giường đứng lên, đứng trước mặt Mục Chi Nam khẩu khí đầy sự chất vấn: "Tôi không cam lòng! Chủ nhiệm Mục, đêm đó anh giao cô bé cho tôi không phải vì mạng sống của em ấy, mà là để tôi từ bỏ! Lúc đó anh đã nghĩ gì, cũng trục lợi giống như bây giờ sao?"
"Dương Sóc!" Mục Chi Nam ngắt lời cậu, lùi lại một bước giữ khoảng cách an toàn, cũng không giải thích tiếp nữa, anh cảm thấy Dương Sóc lúc này không giữ được lý trí, nhiều lời chỉ vô ích.
Anh rời đi để lại một không gian yên tĩnh, "Không cần phải nói như vậy, cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi trước."
Dương Sóc không bình tĩnh được, trong đầu toàn là lời nói của Mục Chi Nam, tuy trông có vẻ hợp lý nhưng lại rất đáng ghét, cậu cảm thấy những lời anh nói đều là giảng giải đạo lý, lõi đời, máu lạnh.
Cậu biết rằng mình không làm được gì cả, đơn giản chỉ muốn trút bầu tâm sự, cứ nghĩ rằng Mục Chi Nam sẽ hiểu được, suy cho cùng đêm hôm Hứa Linh Vân nhập viện âm thanh trong điện thoại cũng có chút tình cảm.
Cõ lẽ quả thật tam quan không hợp, cậu nghĩ như vậy, ngã xuống giường nằm, trong lòng tràn ngập cảm giác chán nản.
Hôm nay theo thường lệ người trực đêm là Triệu Tâm Du, nhận thấy tâm trạng của Dương Sóc không tốt nên cô không nói chuyện với cậu, dẫn theo thực tập sinh bận rộn làm việc.
Dương Sóc trực đêm quen với việc ở chỗ trạm y tá, thấy bọn họ đi qua đi lại mãi, ngẩng đầu hỏi: "Cần tôi hỗ trợ không?"
"Thôi, phát mấy bình thuốc này xong là hết việc.
Bác sĩ đi nghỉ ngơi đi, có việc tôi lại nhờ."
Hoá ra Dương Sóc cũng muốn đi nằm một chút, nhớ đến việc gì đó lại hỏi: "Hôm nay bên ngoại nhi bác sĩ nào trực ban thế?"
Triệu Tâm Du đến trước máy tính tra bảng lịch trình: "Ngoại nhi, hôm nay, ồ trùng hợp quá ta, là Mục Chi Nam."
Thấy Dương Sóc như đang nghĩ ngợi không động đậy gì, vẫn ngồi ở trạm y tá, Triệu Tâm Du nhìn cậu cười: "Sao đấy bác sĩ Dương, trốn chủ nhiệm Mục à?"
"Hả? Sao, cô biết hay vậy?"
"Khoa nhi làm gì có bí mật, các anh giữa trưa ở phòng làm việc cãi nhau to tiếng như thế, trong nhóm Wechat chúng tôi gần như livestream hiện trường luôn, vả lại chủ nhiệm Mục nguyên buổi chiều không nói gì, bên ngoại nhi phải né anh ấy đấy."
Đúng là mất hết phong độ, cậu thấy cực kì hổ thẹn, kì thật sau một thời gian cảm xúc kia qua đi Dương Sóc mới nhận ra chuyện nhà người ta liên quan gì đến chủ nhiệm Mục, bản thân mình dựa vào đâu để tức giận?
Cậu gãi gãi đầu, hỏi Triệu Tâm Du: "Có khoa trương như cô nói không....Ầy, chủ nhiệm Mục có để bụng không? Làm mích lòng anh ta chịu hậu quả như nào?"
"Vậy thì tôi không biết, tôi chỉ biết chi bằng cậu cứ gây chuyện chủ nhiệm Dương và chủ nhiệm Phương đi, bọn họ nhiều lắm mắng cậu hai câu, mắng xong liền quên ngay, chủ nhiệm Mục thì-----" Triệu Tâm dừng ngay ở chỗ không nên dừng, khiến cho Dương Sóc cuống lên.
"Chủ nhiệm Mục thì sao, cô đừng úp úp mở mở nữa làm tôi lo lắng muốn chết!"
"Anh đừng nóng, thật sự tôi không biết phải miêu tả thế nào, chủ nhiệm Mục bình thường rất hoà nhã điềm đạm, tính cách cũng khá lạnh lùng, nhưng làm gì có ai dám nặng lời với anh ấy, anh không thấy lão Dương cũng rất khách khí với ảnh sao, bởi vì mọi người đều chưa từng thấy qua bộ dạng lúc ảnh tức giận."
"Haizz, tiêu đời tôi rồi!" Dương Sóc nói, nhưng bỗng nhiên cậu nhớ lại nội dung cuộc cãi nhau hôm trước lại có chút uất ức, "Nhưng mà tôi thật sự rất tức giận, cô đâu biết cái thái độ không hợp tình người của anh ta....À, chủ nhiệm Mục kết hôn chưa?"
"Chưa, cũng không có bạn gái, lúc trước bạn học của tôi có theo đuổi, bị anh ấy từ chối luôn, mà hơn nữa còn không chút mảy may do dự từ chối.
Anh ấy nói sẽ không kết hôn, cũng không hứng thú với quan hệ thân mật.
Nguyên lời chính là vậy." Triệu Tâm Du ngẩng đầu nhìn cậu, bộ dạng "Anh chọc đến nhân vật kì quái rồi".
"Chậc, thảo nào, máu lạnh! Không chút đồng cảm!" Chút cảm giác áy náy tội lỗi ít ỏi của Dương Sóc cũng biến mất.
Như vậy cậu mới biết, không chỉ có chuyện Hứa Linh Vân bị ép phải xuất viện khiến cậu bận lòng, mà còn chuyện cậu cho rằng Mục Chi Nam có thể đồng cảm với cảm xúc của mình.
Ai cần anh ta phải giảng đạo lý chứ, đạo lý ai mà không hiểu được, không có ai mỗi giây mỗi khắc đều có thể làm người hùng, bác sĩ cũng đâu thể cứu được nhiều người.
Vả lại không phải bệnh nhân nào lúc xuất viện cũng bày tỏ sự cảm kích với bác sĩ, cảnh tượng những người nắm lấy tay bác sĩ khóc lóc kể lể ơn cứu mạng đa số đều là tác phẩm nghệ thuật đã qua xử lý, tình huống thực tế là một số người rời đi trong tâm trạng tràn đầy thất vọng và buồn bã, rồi cùng với sự mâu thuẫn giữa bác sĩ và bệnh nhân kích động ra sự phẫn nộ.
"Tôi xuống lầu mua cà phê, muốn ăn Oden không tôi mang lên cho?" Dương Sóc đứng dậy, hỏi Triệu Tâm Du.
Buổi tối cửa hàng tiện lợi của tầng khám bệnh không tấp nập như ban ngày, tại nơi không có nhiều đèn ánh sáng giống như ánh trăng, nhân viên đang sắp xếp lại kệ hàng, thấy cậu tiến vào tươi cười chào hỏi: "Bác sĩ Dương đến rồi, vẫn là một ly Latte sao?"
"Ừ, sau đó lấy thêm hai suất mì Oden sang chảnh nhất cho các y tá trẻ đang trực ban của chúng ta nữa nha, mỗi loại một phần." Dương Sóc nhớ lại lúc trước Mục Chi Nam nói bản thân không uống cà phê, bởi vì coffein ảnh hưởng đến nhịp tim, tay chân run rẩy, cậu bèn mua một ly đậu nành nóng, đi thang máy lên tầng 17, đứng ở cửa phòng làm việc hít sâu một hơi, trong lòng chuẩn bị vài câu xin lỗi.
Cậu đẩy cửa đi vào lại không thấy Mục Chi Nam đâu, thế là để lại một tờ giấy ghi chú trên nắp ly, lượn lờ đi lên lầu.
Sau mười giờ khu bệnh viện trở nên yên tĩnh, gần đây cũng không có nhiều bệnh nhân nguy kịch.
Trong hành lang chỉ có ánh sáng chiếc đồng hồ treo trên trần, cứ cách vài vòng lại hiện lên màu đỏ.
Bình thường đều là đồng hồ đếm ngược, khi nhấn chuông sẽ nhắc nhở số giường bệnh, những con số phát sáng được chế tạo ở bệnh viện biểu thị cho đủ loại số liệu tạo thành cơ thể một người, là trực quan giữa sự sống và cái chết.
Dương Sóc tán gẫu cùng với các y tá trẻ, cậu hỏi Triệu Tâm Du: "Tại sao cô lại chọn con đường làm y tá vậy?"
Triệu Tâm Du nói: "Năm tôi học lớp 9 trong nhà xảy ra chút chuyện nên không học cấp 3, sau đó học xong chương trình 5 năm của một trường y tế, bằng cử nhân thì sau này đi làm mới lấy.
Hầy, chẳng phải cậu từng đến nhà tôi ăn cơm sao, ba tôi và lão Dương đã sớm quen biết nhau rồi, năm đó là lão Dương cứu lấy cái mạng nhỏ của tôi, ba tôi coi ông ấy là ân nhân, sau khi tốt nghiệp tôi vào khoa nhi làm việc như một lẽ tất nhiên, có lão Dương quản lý ba tôi cũng khá yên tâm."
Dương Tồn kể vào một đêm của 20 năm trước bắt gặp một người đàn ông ôm lấy con mình ngồi khóc bên vệ đường, người đàn ông đó là ba của Triệu Tâm Du Triệu Nguyên.
Lão Dương hỏi đã xảy ra chuyện gì, ông ấy nói con nhỏ phát bệnh, đi đến hai bệnh viện cả hai đều nói bệnh tình quá nghiêm trọng không cách nào cứu chữa, lão Dương nghe xong dẫn cha con hai người đến bệnh viện.
Nghe nói lúc đó cô mất nước nghiêm trọng, lão Dương dốc toàn lực chữa trị, dùng đủ loại phương pháp, đến cả châm cứu cũng dùng tới, quả thật đã cứu cô một mạng.
Dương Sóc đang vô cùng hứng thú lắng nghe chuyện hồi nhỏ của Triệu Tâm Du thì nhận được tin nhắn Wechat.
Ngoại nhi-Mục Chi Nam: Cảm ơn sữa đậu nành của cậu.
Cậu đứng phắt dậy khiến Triệu Tâm Du giật cả mình: "Gì vậy trời, sao trông anh kinh ngạc thế!"
"Tôi phải xuống lầu đã." Vừa mới nói xong người đã biến mất ở cửa cầu thang.
Cậu chạy đến chỗ rẽ của cầu thang, vẫn là cái chỗ dở dở ương ương buổi trưa, dừng lại rồi lấy điện thoại ra.
Shawn Yang: Không có gì, xin lỗi anh nha chủ nhiệm Mục, do tâm trạng của tôi không tốt, không cố ý xúc phạm anh đâu.
Ngoại nhi-Mục Chi Nam: Tôi biết, không sao.
Shawn Yang: Thật sự rất xin lỗi, tôi đã nghĩ lại rồi, quả thật bản thân quá kích động, anh tuyệt đối đừng để ý.
Ngoại nhi-Mục Chi Nam: Cậu xuống lầu đi.
Dương Sóc hoài nghi nhìn quanh bốn phía, cũng không có ai theo dõi, mấy lời nghĩ ra trong đầu vẫn chưa dùng tới làm sao mà anh đã kêu cậu xuống lầu rồi? Cậu từ từ đi ra khỏi cầu thang, chưa kịp nói xong thì Mục Chi Nam đã đưa cho cậu một tập hồ sơ bệnh án.
"Đây là ca bệnh hôm nay tiếp nhận, là nam, 3 tuổi, từ một năm trước đã phát hiện có nhiều sỏi thận, lúc trước trị liệu không mấy hiệu quả, thường xuyên tái phát, lần này chuẩn bị phẫu thuật.
Bác sĩ Dương, tôi có chút nghi ngờ với ca bệnh này, tuổi còn nhỏ mà đã mắc bệnh, chỉ sợ phẫu thuật xong vẫn còn vấn đề."
Dương Sóc bị giọng điệu và biểu cảm công tư phân minh của anh chọc cười: "Chủ nhiệm Mục, hoá ra anh gọi tôi xuống đây là để xem bệnh nhân à, tôi còn chưa chính thức xin lỗi anh mà."
Mục Chi Nam ngừng lật hồ sơ bệnh án, "Bác sĩ Dương, tôi chấp nhận lời xin lỗi của cậu không có nghĩa là chúng ta có cùng quan điểm, nếu đã không vừa ý nhau vậy đừng nhiều lời nữa, cậu xem trước tình hình của đứa trẻ này đi, không được thì tuần sau lúc cả khoa nhi đi thăm bệnh nhân sẽ thảo luận ca bệnh."
Dương Sóc hơi sửng sờ, không nói lời nào yên lặng xem hết bệnh án, sau đó đưa lại cho anh.
"Chủ nhiệm Mục, tôi kiểm tra qua không thấy điều gì bất thường, nội nhi chúng tôi cần số liệu đầy đủ hơn, đợi đến khi cùng đi kiểm tra phòng bệnh lại nói tiếp, trên lầu còn có việc nên tôi phải đi trước."
Cậu cũng không đợi Mục Chi Nam trả lời, quay người bước lên cầu thang..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...