CHƯƠNG 4
Người dịch: Đài Lạc
Tái biên: Rei Hanazawa
Tới tận canh hai hai kẻ kia mới chìm vào giấc nồng.
Chớm canh ba, không trung tĩnh mịch thình lình truyền đến những tiếng kêu la huyên náo. Dung Điềm cảnh giác, tức thì bật dậy nhảy phắt xuống giường, bảo kiếm trên tay lăm lăm chắn trước mặt Phượng Minh, quát: “Xảy ra chuyện gì?”
Dung Hổ xộc qua mành cửa, khuôn mặt lúc nào cũng bình tĩnh giờ đã nhuốm sắc ưu tư, quỳ xuống đáp: “Đại vương, đại quân Ly Quốc đột nhiên tiếp cận, hiện tại cách Thổ Nguyệt tộc chưa đến năm dặm.”
“Chưa đến năm dặm?” Dung Điềm lấy làm kinh hãi, vội vã nhìn qua cửa sổ dõi theo ánh lửa hắt lại phía xa xa: “Sao giờ này mới biết?”
“Ly quân lẳng lặng tiếp cận, vô thanh vô tức, mãi đến khi tiếp cận doanh địa mới bắt đầu tiến công phóng hỏa.”
Dung Điềm trầm tĩnh nhìn ra ngoài, hừ lạnh: “Xem ra không thể coi thường Nhược Ngôn. Hắn đang bị trọng thương, chắc chắn lúc này sẽ không tự mình lãnh binh. Nếu không phải Diệu Quang, thì hẳn phải là thượng tướng đệ nhất Ly quốc Lộc Vệ rồi.”
Liệt Nhi đã sớm len vào phòng đứng im re một góc, giờ mới lên tiếng bẩm báo: “Tướng chỉ huy đến giờ vẫn chưa thể xác định, còn đang do thám.”
Phượng Minh từ khi gặp lại Dung Điềm, cảnh giác đề phòng gì cũng bị tung hê hết, mãi đến tận lúc này mới phát giác có chuyện dị thường xảy ra. Cậu dụi dụi mắt ngồi dậy, vừa quay ra đã bị cảnh tượng ngợp trời ánh lửa đập vào mắt thêm tiếng chém giết sùng sục, không khỏi la hoảng lên: “Dung Điềm.” Đoạn nhìn quay quắt chung quanh.
Dung Điềm kéo cậu áp vào ***g ngực khẽ cười: “Ta ở đây, ngươi còn sợ gì?” Hắn quen thuộc chiến trường, dù chưa bước chân ra ngoài, nhưng chỉ cần lướt sơ qua đã có thể phân tích tình hình địch ta rõ rành. Hắn biết trận chiến này hung hiểm, nhưng ngoài miệng vẫn điềm đạm dỗ dành Phượng Minh.
“Là Nhược Ngôn?”
“Phải, là đại quân Ly Quốc, bất ngờ tập kích Thổ Nguyệt tộc. E rằng chúng đã sớm có kế hoạch lâu dài.”
Nếu vậy, chỉ e binh lực Thổ Nguyệt tộc không đủ sức ngăn cản.
“Dung Điềm, binh lính của ngươi đâu?”
“Đại quân đang tập kết ở biên cảnh. Chỗ này…” Dung Điềm trầm ngâm: “Chỉ chừng vài trăm người.”
Trong phòng trầm lại.
Tiếng chém giết càng lúc càng lầm lũi tiến gần, Thu Nguyệt Thu Tinh hớt hải chạy từ bên ngoài vào.
“Địch cường ta nhược, Đại vương mau đi.” Họ tựa hồ đã tận mắt chứng kiến tình hình chiến trận thảm liệt bên ngoài, trong ánh mắt còn loang loáng tia huyết quang. Thu Nguyệt cuống quýt: “Thổ Nguyệt tộc vì đắc tội với Nhược Ngôn, đã sớm chuẩn bị trước ngày này. Thỉnh đại vương theo chúng tỳ nữ đến nơi ẩn thân.”
“Nơi ẩn thân?”
“Chỗ ấy rất rộng rãi, có thể chứa được ngàn người. Tộc trưởng cùng những người trọng yếu trong tộc đều đã đi trước cả, đại vương mau theo chúng tỳ nữ.”
Thời gian cấp bách, tụi Thu Nguyệt Thu Tinh vội vã đi trước chỉ đường, dẫn đám Dung Điềm lập tức xuất phát.
Bóng đêm đặc quạch, một bên vang rền tiếng chém giết rung trời chuyển đất, một bên chạy trốn giữa tĩnh lặng thảng thốt. Doanh địa Thổ Nguyệt tộc lắm núi nhiều rừng, đường đi gập ghềnh khúc khuỷu, chúng nhân cứ khom lưng lúi cúi luồn lách đến không biết bao nhiêu khúc ngoặt, theo chân bọn Thu Nguyệt lên rồi lại xuống, bạt mạng trong sơn cốc hồi lâu mới trông thấy cửa vào.
Tháo dỡ lối vào không cách nào phát hiện lẩn khuất bên dưới, Phượng Minh ớ người: “Thì ra là ngầm dưới mặt đất.”
Dung Điềm trầm giọng nói: “Ly quân tấn công, nhất định đã dung binh mã bao vây tứ phía. Nếu cứ hoảng hốt chạy trốn, chỉ e lọt phải ổ mai phục, chi cứ lưu lại ở nơi nguy hiểm nhất.”
Thu Nguyệt, Thu Tinh dẫn đường phía trước, Dung Hổ, Liệt Nhi yểm hộ sau lưng, Phượng Minh vừa cẩn thận bước từng bậc, vừa quay sang tán thưởng: “Tìm sinh lộ trong tử lộ, ngươi cũng không đến nỗi ngu ngốc. A, nhưng đạo lý này ta đã dạy ngươi bao giờ đâu, chẳng lẽ ngươi tự nghĩ ra?”
“Ha ha, Minh vương cũng không nên xem thường ta.”
Lâm vào hiểm cảnh, nhưng hai người được ở bên nhau, cảm thấy hạnh phúc không gì bì kịp đã đem đám đại quân Ly Quốc quăng quật một bên.
Mấy trăm thị vệ theo sát Dung Điềm cũng lóc cóc đi vào, đến khi tất cả mọi người đều ổn thỏa tiến nhập sơn động cũng đã mất nửa canh giờ. Thu Nguyệt cẩn thận đóng cửa vào lại, sau ấy mới lôi hỏa chỉ, châm một bó đuốc.
“Từ chỗ này xuống bên dưới, chính là nơi ẩn thân náu mình.”
Dung Điềm bình tĩnh gật đầu, nắm chặt tay Phượng Minh cùng đi xuống. Nơi náu mình này thật sự là một công trình vĩ đại, quanh co chừng một canh giờ, bọn Thu Nguyệt, Thu Tinh phải liên tục chỉ dẫn phương hướng để tránh những kẻ phía sau không bị tụt lại.
Đi mãi đến khi tất cả kiệt sức mới thấy một sơn động trải rộng ngầm dưới mặt đất.
Trong sơn động có đủ cả bàn ghế, đồ ăn.
Thu Nguyệt nói: “Tộc trưởng Thổ Nguyệt tộc đã đợi sẵn ở một sơn động khác. Nơi này là đại mê cung ngầm Thổ Nguyệt tộc tình cờ khám phá ra. Vừa khéo lại được tạo thành nơi chạy trốn. Qua mấy thế hệ liên tục cải biến đến tận bây giờ mới tìm hiểu được rõ mọi ngóc ngách, thậm chí còn chọn được vài hang động lớn để dự trữ lương thực lẫn vật dụng hàng ngày.”
Phượng Minh thích nhất mấy trò mạo hiểm, mắt cứ sáng lấp la lấp lánh, hú lên mấy tiếng quái dị, hết sờ chỗ này lại quay đi mó chỗ kia.
Thu Tinh nói: “Địa đồ mê cung là bí mật quan trọng nhất của Thổ Nguyệt tộc, chúng tì nữ thân là ngoại tôn, là một thành viên trong gia tộc tộc trưởng, nên mới được cho biết bản đồ. Nhưng tộc trưởng ngoại công cũng đã nói, nội dung cụ thể, dù có là đại vương cũng không được phép tiết lộ. Nên nếu Đại vương có muốn rời chỗ này, thỉnh hãy để nô tỳ dẫn đường.”
Phượng Minh đến lúc ấy mới biết, mẫu thân của bọn Thu Tinh chính là con gái của trưởng tộc.
Hèn gì thứ nào Thổ Nguyệt tộc đem ra chiêu đãi cũng là thứ thượng đẳng nhất.
“Thỉnh Đại vương thứ tội không thể tiết lộ bản địa đồ.” Hai nàng đồng loạt quỳ sụp xuống.
Dung Điềm rộng rãi gật đầu: “Đứng lên cả đi, phòng tuyến cuối cùng của Thổ Nguyệt tộc, nghiêm mật một chút cũng là lẽ đương nhiên.”
Nhưng Phượng Minh lại reo lên: “Nói thế, nếu ta muốn ra ngoài thì nhất định phải có mấy người các ngươi dẫn? Ôi, ta còn tưởng mình được tự do thám hiểm khắp nơi một phen chứ. Mấy dạng mê cung ẩn trong lòng đất này hay tàng trữ kho báu lắm…”
Dung Hổ nghiêm lại: “Minh vương ngàn vạn lần không nên sơ sảy. Lộ trình mới rồi thiên ngõ vạn ngạch, bên trong lại tối như hũ nút không rõ phương hướng, vạn nhất bị lạc, rất có thể sẽ không cách nào thoát ra nổi.”
Thu Nguyệt Thu Tinh đứng lên, vây quanh Phượng Minh cười khúc kha khúc khích.
“Nếu Minh vương muốn đi chơi, dẫu gì cũng phải dẫn theo chúng tỳ nữ, có chúng tỳ nữ dẫn đường đương nhiên sẽ ổn.”
“Cái gì cũng theo Minh vương, nhưng muốn rời sơn động, phải để chúng ta dẫn đường a.”
Phượng Minh chớp chớp mắt, ủ rũ ngáp dài một cái: “Nơi này mọi thứ đều đầy đủ như thế, hẳn cũng phải có giường chứ?”
“Đương nhiên,” Thu Tinh chỉ về phía vách động: “Sơn động này là một chiếc ***g, ngoại trừ mẫu động bao bọc, còn vô vàn những tử động be bé lơn lớn liên thông lẫn nhau. Chỗ này là ngọa phòng, chỗ kia là trù phòng, tất cả đều viết rất rõ ràng ở bên ngoài.”
Mọi người tập trung nhìn theo, quả nhiên trên mấy con đường dẫn tới sơn động đều treo những tấm bảng ghi chú, giống như một phần địa đồ của mê cung vĩ đại.
Phượng Minh cười váng lên: “Thú vị quá đi, quả nhiên thú vị.” Đoạn lại ngáp thêm một phát, uể oải giương cặp mắt xinh đẹp nhìn về phía Dung Điềm: “Ta thấy mang trọng bệnh như thế mà ngươi vẫn thật lợi hại, leo trèo cả tối cũng không mệt mỏi. Mau theo ta đi nghỉ. Miễn đám Ly Quốc kia không tìm được cửa động, thì chúng ta còn sợ quái gì.”
Thu Nguyệt tiếp lời: “Dẫu chúng có tìm được cửa động, mà không có địa đồ mê cung, cũng sẽ bị đói chết bên trong cả thôi.”
Dung Điềm thân mang trọng thương mới được băng bó, một đêm bôn ba hầu như chỉ dựa vào trực giác trước nguy hiểm cùng nghị lực phi thường của mình để cầm cự, giờ mới thả lỏng được đôi chút, lại nghe Phượng Minh tỉ tê, tức thì nhũn như chi chi, gật gù: “Ừ, phải nghỉ ngơi một chút.”
Phượng Minh thấy sắc mặt hắn tái nhợt, sải tay thật rộng, hào sảng nói: “Lại đây, lần này đến lượt ta ôm ngươi.” Vừa định dụng lực bế Dung Điềm lên, ngực thình lình đau nhói từng cơn, tức thì xuội lơ, tay chân cụp lại.
May nhờ có Dung Hổ ở một bên đỡ Dung Điềm, Liệt Nhi lại lanh lẹ chạy lên phía trước vững vàng giữ lấy Phượng Minh.
“Minh vương đừng có liều lĩnh như vậy, thương thế của người chưa khỏi hẳn đừng nên cậy mạnh.” Liệt Nhi cứ thế lải nhải: “Còn nữa, hôm nay người vừa mới làm chuyện ấy, làm gì có thể lực cơ chứ.”
Liệt Nhi mồm miệng tía lia, Phượng Minh mặt đỏ tới tận mang tai, trợn trừng mắt thét lên: “Ta làm chuyện ấy, ngươi… ngươi… ngươi dám nhìn lén?” Vặn hỏi xong vừa quay ra đã phát hiện Thu Nguyệt Thu Tinh len lén cười trộm, ngay đến khóe môi Dung Hổ cũng hơi giật giật, đã nóng lại càng thêm nóng, gạt phắt Liệt Nhi đi, cậu chàng quay ra trừng mắt với Dung Điềm: “Đều tại ngươi, thân là Đại vương, mà không biết quản giáo bọn chúng.”
Dung Điềm tủm tỉm cười: “Bọn họ sau khi đi theo ngươi mới không chút quy củ như thế, còn trách cứ gì ta?”
Mọi người thấy khuôn mặt tuấn tú của Phượng Minh cứ lúng ta lúng túng, đôi mắt đen lay láy cứ hết lườm người này lại quay ra hậm hực nguýt người kia, cứ mắc mứu không biết nên mắng ai bỏ ai, rốt cuộc nhịn không nổi mà nhất loạt hô hố cười rộ lên.
.
Những thứ mới lạ trong hang động cũng không thỏa mãn được bản tính hiếu động phi thường của Phượng Minh.
Không đến ba ngày, cậu đã lần mò lật tẩy tất thảy mọi thứ lớn nhỏ bên trong, náo loạn nghịch ngợm như gà bay chó chạy. Đến ngày thứ ba, cậu chàng lại bắt đầu ngo ngoe chộn rộn, đòi ra ngoài địa đạo thám hiểm.
Ban đầu Dung Điềm còn hút được sự chú ý của Phượng Minh bằng cách lôi thương thế của mình ra, thậm chí ban đêm còn cố gắng dằng dai để tránh sinh lực Phượng Minh khỏi dư thừa quá đáng, cũng coi như thương tật què cụt còn chiến đấu quá sức anh dũng, tinh thần cũng gia tăng đáng kể.
Nhưng dẫu có nỗ lực cách mấy cũng chỉ duy trì được sự kiên nhẫn của Phượng Minh thêm được hai ngày.
Ngày thứ năm, Phượng Minh lại nhảy như loi choi.
“Ta muốn rời sơn động.”
“Tại sao?”
“Trong này quá tẻ nhạt.” Phượng Minh cau mày: “Ta không phải chuột.”
Bọn Liệt Nhi đưa mắt nhìn nhau, không ai bảo ai mà nhất trí bụng bảo dạ: Minh vương so ra còn thích luồn lách nghịch ngợm hơn cả chuột ấy.
Dung Điềm lười nhác kéo Phượng Minh vào lòng: “Vết thương của ta lại đau rồi.”
“Ngươi đi chết đi, lại dùng khổ nhục kế với ta. Ôi, sớm biết thế này đã không dạy ba mươi sáu kế cho ngươi.” Phượng Minh gầm rít, nhưng rốt cuộc vẫn không đành lòng mà đưa tay vuốt ve vết thương của hắn, ngờ vực nhìn nhìn: “Thế này có thoải mái hơn chút nào không?”
“Ừ.”
“Thu Tinh, ngươi lại vuốt cho Dung Điềm đi.”
“Không được, phải là ngươi vuốt.” Dung Điềm phản đối: “Thu Tinh không biết lực đạo.”
Lằng nhằng một hồi, Phượng Minh lại ủ ê oặt ẹo.
“Sao lại không được rời sơn động?”
“Trong này là an toàn nhất a.” Thu Tinh hơi bất nhẫn cung kính hành lễ trả lời: “Mê cung này tuy do Thổ Nguyệt tộc tạo nên, nhưng ngay đến người trong tộc cũng không hoàn toàn biết hết mọi ngõ ngách hướng đi bên trong, chỉ duy vài con đường hay được sử dụng và sơn động này là còn an toàn. Minh vương a, nô tì chỉ e dẫn người đi vòng vòng một hồi, lại không nhìn thấy người ở đâu a.”
Dung Hổ nghiêm lại: “Hơn nữa, mấy ngày nay chúng ta chỉ náu mình trong sơn động, chưa phái người ra ngoài thám thính. Không biết quân Ly có phát hiện ra cửa vào hay chưa, nếu cứ tùy tiện ra ngoài, chẳng may lại đụng phải trong thông đạo…”
Phượng Minh uể oải ngáp ruồi, liếc Dung Hổ, đoạn trừng mắt nạt nộ Dung Điềm, ép hắn phải mở miệng nói gì đó.
Dung Điềm tủm tỉm cười: “Chi bằng thế này, trước tiên chúng ta hãy phái người đến cửa động gần đây, dò xét xem có quân địch dò dẫm bên trong không.” Ngón tay vừa búng cái tách, đã có thị vệ bước vào quỳ xuống.
“Ngươi với Thu Tinh đi đi, xem cửa động thế nào.”
“Tuân mệnh.”
Hai người bọn họ đi cả một canh giờ, mãi sau mới vội vội vàng vàng quay về.
“Khởi bẩm Đại vương, cửa động vẫn nguyên vẹn, không có địch quân xâm phạm.”
Mắt Phượng Minh sáng rực lên, nhảy nhổm khỏi ghế, vỗ tay nói: “Vậy là được rồi, đường đi an toàn, vậy là có thể dạo chơi trong phạm vi mê cung. Thu Nguyệt, ngươi dẫn đường cho ta đi.”
Vừa bước về phía cửa động được hai bước, đã bị Dung Điềm kéo giật ngược trở lại.
“Bỏ ra, ta muốn đi.” Phượng Minh gào ầm lên: “Dung Điềm, ngươi dám bất kính với Minh vương?”
“Ngươi dám không nghe vương lệnh của bản vương?” Dung Điềm tóm chặt lấy tay cậu, làn môi ấm nóng kề sát bên tai, thì thầm: “Mê cung này là cấm địa của Thổ Nguyệt tộc, họ để chúng ta náu mình ở đây đã là quá nể mặt rồi, vậy mà ngươi còn muốn đi sục sạo khắp nơi. Đó chẳng phải là làm khó Thu Nguyệt, Thu Tinh hay sao? Bọn họ vì ngại tôn ti thứ bậc nên không dám nói thẳng ra, vậy mà ngươi suốt ngày tự khen mình thông minh sắc sảo thế nào.”
Phượng Minh cúi gằm xuống suy nghĩ, quả nhiên nhớ ra những ngôn từ cử chỉ của mọi người dạo gần đây có chút tránh né, mặt mày không khỏi đỏ ửng lên, hậm hực kéo tay Dung Điềm bấu sau lưng, thì thào: “Ta hiểu rồi, sao ngươi không nói sớm, hại ta mất mặt mấy ngày nay.” Khuôn mặt nhỏ nhắn lại méo xệch đến tang thương: “Vậy thì ta đành nằm chết dí ở đây là được rồi.”
Dung Điềm lại hỏi: “Vào đây đã năm ngày, không biết tình hình bên ngoài ra sao?”
Thu Tinh đương nhiên biết những tin tức bên trong sơn động của Thổ Nguyệt tộc, lập tức đáp lời: “Trong tộc cũng đã cắt cử hơn mười thanh niên ra ngoài, nhưng vừa bước khỏi cửa ra thì không còn thấy người quay lại nữa.”
“Hả?” Cặp anh mi của Dung Điềm thoáng run lên: “Chẳng lẽ Ly quân lại lùng sục nghiêm ngặt đến thế, ngay đến một người cũng không thể ẩn núp tránh đi được?”
Liệt Nhi chen miệng vào nói: “Vạn nhất những kẻ kia bị bắt, cửa vào chẳng phải sẽ bị tiết lộ sao?”
“Không. Đó đều là những hảo hán trong tộc, nếu có bị địch nhân phát hiện cũng sẽ không bao giờ chạy trốn để chúng phát hiện ra động khẩu, mà sẽ lập tức cắn độc dược trong miệng.”
Thu Tinh ủ rũ nói: “Bọn họ… Bọn họ chỉ e đều đã bỏ mạng cả.”
Phượng Minh sợ nhất người chết, vừa nghe mọi người nói, rùng mình run rẩy, lập tức ngoảnh lại nói với hắn.
“Nếu muốn biết tình hình bên ngoài, không cần thiết phải phái người đi a, ta có thể khoét một lỗ nhỏ phía trên sơn động, có khi nhìn được ra ngoài cũng nên.” Vừa dứt lời đã thấy cả năm cặp mắt kia nhất tề quay ra nhìn chòng chọc vào mình, Phượng Minh hơi nhột nhạt, gãi đầu nói: “Ta nói gì sai ư?”
Dung Điềm thở dài: “Ngươi thật thông minh.”
“Có điều biện pháp đơn giản như vậy, Thổ Nguyệt tộc nhất định cũng phải biết chứ.” Liệt Nhi lầm rầm với thứ âm lượng đủ để lọt tai Phượng Minh, ngay lập tức cu cậu đã bị ăn một cái lườm cảnh cáo cháy mắt.
Thu Tinh gật đầu nói: “Chuyện này người trong tộc đương nhiên cũng từng nghĩ tới. Ngày trước từng nhiều lần khoan lỗ trên vách động, nhưng bất luận có đục to đến mấy cũng không thể nào nhìn ra ngoài, nên bọn họ đã phải hao tổn rất nhiều tâm huyết mới tra ra được nguyên nhân.”
“Nguyên nhân gì?”
“Chúng ta tiến vào sơn cốc bằng cửa động, thì suy cho cùng vẫn ở trong cốc. Nhưng không ai biết rằng, từ cửađộng lòng vòng một hồi, lại luồn qua hằng hà sa số những thông đạo, mê cung này, đã không còn ở trong sơn cốc nữa, mà là ở…”
Phượng Minh tròn xoe mắt, thình lình nhảy cẫng lên: “Mà là ngầm trong lòng đất?”
“Phải.” Thu Tinh gật đầu nói: “Cho nên dẫu người trong tộc có gắng đục lỗ trên vách động thế nào đi nữa thì cũng không thể nhìn ra ngoài.”
Dung Điềm vừa nghe qua loa đã hiểu rõ rang ngay lập tức, hắn khẽ cắn môi: ” Mê cung ở phía dưới, dẫu có đục thông lên cũng chỉ thấy một mảng trời, mà lại không cách nào biết được tình hình xung quanh.”
Phượng Minh vò đầu vắt óc, lại hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta đang ở bên dưới chỗ nào?”
“Căn cứ theo tính toán của người trong tộc, đại khái là vùng bình nguyên Minh vương hằng ngày thường cưỡi ngựa dạo chơi.”
“Té ra là bên dưới bình nguyên.” Phượng Minh khoanh tay lại, nhìn mọi người một vòng, trong mắt hấp háy vẻ tinh nghịch, thình lình ngửa mặt lên giời cười hô hố.
“Chuyện gì khiến Minh vương thấy buồn cười?”
“Ha ha, ha ha, cười đến chết mất.” Phượng Minh không đáp, chỉ lè lưỡi làm mặt quỷ, khiến mọi người ngứa ngáy trong dạ.
Chỉ có Dung Điềm chẳng vội chẳng vàng, thản nhiên lên tiếng: “Không cần hỏi, hẳn là lại nghĩ ra chủ kiến quỷ quái gì nữa đó mà.”
“Không phải mưu ma chước quỷ.” Phượng Minh thình lình câm nín, nhướn mày: “Là sáng kiến vĩ đại nhất trong lịch sử.”
“Minh vương đừng ra vẻ bí hiểm nữa, người mau nói đi a.”
Phượng Minh xoay người lại, điềm đạm nói với Dung Hổ: “Dung Hổ ngươi có thể đục một cái lỗ nhỏ ngay ở trong này, trực tiếp thông thẳng lên bình nguyên bên trên không?”
Dung Hổ thoáng trầm ngâm đáp: “Phải đợi tiểu nhân thăm dò vùng địa tầng chỗ này mềm cứng thế nào mới biết được.” Đoạn y đứng dậy lập tức đi ra ngoài, quay đi tìm vài người thăm dò vùng đất.
Phượng Minh lại ra lệnh cho Thu Nguyệt: “Ta muốn có vài chiếc ống rỗng thật dài, và gương đồng. Nhớ kỹ, gương đồng càng trơn nhẵn càng tốt.”
“Dạ, đảm bảo sẽ kiếm được loại tuyệt hảo nhất lại cho Minh vương.” Thu Nguyệt thừa biết Phượng Minh hay làm những trò thú vị, hưng phấn quay ra lè lưỡi với Thu Tinh.
Đến khi hai người bọn họ cùng đi chuẩn bị rồi, Liệt Nhi bất mãn nói: “Còn tiểu nhân thì sao?”
“Ngươi ở lại làm trợ thủ cho ta.”
Dung Điềm cau mày: “Rốt cuộc ngươi định giở trò gì?”
“Giải thích với mấy thứ người lạc hậu như ngươi vô ích lắm, đợi ta làm xong rồi nói cho nghe.” Phượng Minh đắc ý dương dương, nhưng lại lui cui bò lên nằm ườn trên đùi Dung Điềm ư ử hát mấy điệu dân ca Tây Lôi.
Chỉ chốc lát sau Dung Hổ đã trở lại.
“Khởi bẩm Minh vương, chất đất tuy cứng, nhưng cũng có thể đục lỗ được.”
“Tốt, ngươi lập tức kiếm một chỗ đục đi. Thu Nguyệt, mấy thứ ta dặn đã chuẩn bị tốt chưa?”
Thu Nguyệt hấp tấp chạy vào, phía sau còn mấy gã thị vệ đang ôm vài cây gậy trúc rỗng ruột dài ngoằng: “Tới rồi tới rồi, may mà tỳ nữ với Thu Tinh lúc nào cũng mang theo gương đồng, tất cả đều do Đại vương ban thưởng, rất sáng và bóng a.”
“Chỉ cần có hiệu quả tốt là được rồi.”
Phượng Minh vừa thấy đồ nghề chuẩn bị đầy đủ, lại hăng hái bừng bừng, vén ngay tay áo lên, bắt đầu sai phái đủ thứ.
Muốn chế tạo ra một cái gì đó kỳ thực chẳng khó khăn là mấy, bề bộn chừng nửa canh giờ cũng coi như hoàn thành được chút đỉnh. Phượng Minh cười nói: “Đại công cáo thành, giờ chỉ còn đợi Dung Hổ đục xong lỗ là được.”
Khi mọi người dòm lom lom cái ống trúc bên trong chứa hai cái gương đồng sáng loáng mà bọn họ luôn chân luôn tay làm cả nửa ngày trời thì ai nấy mặt cũng đần thộn hết cả.
“Minh vương, cái này có công dụng gì?”
“Là để thò từ bên trong lên trên mặt đất ư?”
Phượng Minh suỵt soạt một hớp trà để cuống họng khô khốc hưởng thụ một chút mới gật đầu trả lời: “Cái này gọi là kính tiềm vọng, hai cái gương kia có thể phản xạ ánh sáng, dùng luồng ánh sáng song song trên mặt truyền xuống nơi thấp. Chúng ta đứng dưới lòng đất, chỉ cần dùng cái này, tức thì sẽ giống như đứng trên bình nguyên nhìn ngắm mọi vật xung quanh vậy.”
Thu Nguyệt kinh ngạc tán thưởng: “Lại có thể thần kỳ đến thế sao!”
Liệt Nhi thì lại ngờ vực ngoáy ngoáy tai: “Thật là lợi hại thế không?”
“Hừ hừ, để ta cho các ngươi chống mắt lên coi.”
Chẳng dè Dung hổ lại hì hục đào tới đào lui cái lỗ suốt ba canh giờ lại im ru không động tĩnh, Phượng Minh như bị mèo cào trong bụng, không ngừng đi qua đi lại như đèn cù trong sơn động.
“Dung Hổ vẫn chưa thành công?”
“Sao nhanh thế được?”
Dung Điềm tóm lấy cục cưng Phượng Minh đang gắt gỏng ấn vào bàn cơm: “Ăn cái gì đó đi đã.”
“Lòng ta đang nôn nóng, còn biết bao nhiêu trù tính vĩ đại…” Miệng đã bị Dung Điềm tống đầy một một miệng đồ ăn, Phượng Minh lúng phúng nhai nhai hai cái, liền nuốt tuột xuống, liếm liếm mép: “Ừm, ăn ngon lắm, thêm hai miếng nữa.”
Dung Điềm phì cười, lại tự mình đút thêm hai miếng nữa.
Dùng xong bữa tối, vẫn chưa thấy Dung Hổ quay lại báo cáo. Phượng Minh bị bọn Thu Nguyệt lôi đi thay quần áo xong xuôi, vừa vào đến sơn động, đã dậm chân bình bịch: “Không được, ta phải tự mình đi đốc thúc.”
Dung Điềm lắc đầu thở dài, nhướn người ốm lấy eo Phượng Minh: “Tính kiên nhẫn kém đến cực điểm. Dung Hổ làm việc lúc nào cũng rất tề chỉnh, hắn không làm được, ngươi có đi đốc thúc cũng chẳng làm được trò gì. Ở trong sơn động muốn đục một cái lỗ nhỏ chẳng lẽ lại dễ như vậy? Chúng ta trước hết hãy về ngọa thất, ngày mai hẵng hỏi.”
“Ngày mai?”
“Đương nhiên là ngày mai.” Dung Điềm nhướn mày, mờ mờ ám ám sáp lại gần, bàn tay to bản vuốt ve đường cong lồ lộ trên lưng, cười gian xảo: “Ai bảo ngươi dạy bản vương câu xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim*? Đây là câu nói hữu dụng nhất ngươi dạy cho bản vương đó.”
“Sắc lang!”
Giữa những hồi phản đối kịch liệt, Phượng Minh đã bị Dung Điềm nửa đẩy nửa bồng kéo đến ngọa thất.
Một đêm ồn ào ầm ĩ đau thắt sống lưng, ngày thứ hai Phượng Minh đã phải nhoi nhoi ngọ nguậy ngồi dậy từ trên giường.
Dung Hổ đã đứng đợi bên trong sơn động, vừa thấy Phượng Minh đã cười khì: “Đã thành công, giờ chỉ còn đợi công cụ mới lạ của Minh vương.”
Phượng Minh quá đỗi hưng phấn, xoa xoa tay nhăm nhe: “Lập tức động thủ!”
Một phát hô trăm tiếng ủng hộ, cẩn thận bê chiếc kính tiềm vọng của Phượng Minh lèn vào cái lỗ. Sau một hồi náo loạn ầm ĩ, cuối cùng mọi thứ cũng sắp xếp thỏa đáng.
Qua độ dài chiếc ống, thì ra nơi này cũng không cách mặt đất quá xa như tưởng tượng.
Thời khắc hưng phấn nhất cuối cùng cũng tới, Phượng Minh hú lên một tiếng, chui ngay xuống bên dưới cái kính tiềm vọng, tập trung thị lực rình rình.
Nhất thời tĩnh lặng.
Tụi Thu Tinh nín thở đứng chờ một bên, ai nấy đều mở banh mắt dòm từng động tác của Phượng Minh. Dung Điềm thì cứ đứng tựa vào vách động, khóe môi khẽ nhếch.
Mãi một lúc lâu sau, Phượng Minh mới ló mặt ra khỏi tiềm vọng kính đối diện với mọi người, thần sắc vô cùng quái gở.
“Minh vương, có thật là nhìn được tình hình xung quanh không?”
Liệt Nhi lon ton chạy lên, đẩy đẩy kéo kéo vai Phượng Minh: “Minh vương?”
Dung Điềm khẽ hắng giọng, ơ hờ lên tiếng: “Nếu không nhìn được, cũng không phải chuyện gì to tát, có lẽ Dung Hổ đã đào phải chỗ không thích hợp chăng?”
Phượng Minh bần thần trong tích tắc, sau ấy mới quỷ dị dòm Dung Hổ: “Sao ngươi lại chọn chỗ này để đào lỗ?”
Dung Hổ lơ mơ không để ý, hồi đáp: “Chất đất chỗ này có vẻ tương hợp, nên mới chọn.”
“Hiện tại chúng ta, vừa vặn ở đúng trong phòng ta ngụ lúc trước, theo phỏng đoán thì, động khẩu này nằm ngay sát rìa giường, chỗ đám Thu Nguyệt trồng mấy khóm hoa cảnh, lại ở góc khuất, hẳn sẽ không khiến người chú ý.”
Thu Tinh ré lên một tiếng sợ hãi: “Thật sự hữu dụng?”
“Ôi trời ơi, thứ này thật thần kỳ!”
Phượng Minh nhìn mọi người cao hứng bừng bừng, vội vã đưa tay lên miệng suỵt một tiếng: “Hừ, cẩn thận kẻo tiếng vọng lên trên bây giờ.” Sản phẩm vĩ đại của cậu đã phát huy tác dụng, nhưng lại không một chút hứng khởi, thậm chí nét mặt còn lẩn khuất nét sợ sệt, quay sang nhìn Dung Điềm, rì rầm: “Ta thấy Nhược Ngôn, đang ngồi trong phòng, bên cạnh còn một kẻ có vẻ là tướng quân. Hắn… Hắn thậm chí thân chinh đến tận đây, chắc chắn là định bắt ta.” Môi khẽ mím, đôi mắt to tròn lay láy phảng phất sự sợ hãi, nép vào lòng Dung Điềm.
Note:
Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim:
Trích từ bài thơ Xuân tiêu của Tô Thức
Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim,
Hoa hữu thanh hương nguyệt hữu âm.
Ca quản lâu đài thanh tế tế,
Thu thiên* viện lạc dạ trầm trầm.
Đêm xuân
(Người dịch: Hải Đà)
Đêm Xuân một khắc đáng nghìn vàng
Hoa ngát thơm hương tỏa bóng Hằng
Dìu dặt cung đài ngân tiếng sáo
Chiếc đu nhún nhẩy đón đêm sang.
Thu thiên : Cây đu, là một trò chơi đánh đu của Hán Vũ Đế . Nguyên tên gọi là thiên thu là lời chúc thọ của vua, và nói trại đi mới gọi là thu thiên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...