CHƯƠNG 4
“Không ai phái ta đến hết.”
Phượng Minh hổn hển thở ngay dưới chưởng của Dung vương, hai tay che chở yết hầu của mình.
“Còn dám mạnh miệng?”
Tay của Dung vương càng tăng thêm lực, cơ hồ khiến Phượng Minh muốn ngừng thở: “Nói! Thái tử chạy đi đâu rồi? Ngươi thế nào lại đến được đây? Trong cung còn bao nhiêu đồng bọn?”
Phượng Minh vừa mới tỉnh lại, thân thể suy yếu, bị Dung vương bóp chẹt như vậy, đừng nói muốn minh oan, ngay cả muốn thở cũng thở không nổi, chỉ có thể hừ nhẹ một tiếng.
Dung vương cảnh giác nhìn kỹ Phượng Minh, thầm nghĩ không thể cứ như vậy dồn tiểu tử này vào chỗ chết, cười lạnh một tiếng, chậm rãi thu tay, lui về một bên nhìn Phượng Minh như cá rời khỏi nước, tay ôm ngực há mồm thở hào hển.
Khi khôi phục được hô hấp, cổ áo Phượng Minh lại bị nắm chặt.
“Ngoan ngoãn khai ra, sẽ không phải chịu khổ.”
Phượng Minh ngẩng đầu, phẫn nộ hỏi:
“Ngươi muốn ta khai cái gì?”
Cái tên gian thần này, dám đối đãi với thái tử như vậy. Mà ta, tự nhiên lại xui xẻo chỉ có thể giơ đầu ra đỡ đạn.
“Nói, thái tử chạy đi đâu? Đã bị các ngươi bắt phải không?”
“Ta chính là thái tử.”
Phượng Minh thật sự không nhịn được nữa, hét toáng lên. Nếu có thể, thật sự muốn cho vô mặt tên Dung vương ghê tởm này thêm một quyền nữa. Dung vương âm thầm đánh giá Phượng Minh trong chốc lát, rốt cuộc buông cổ áo cậu ra: “Ngươi nói ngươi chính là thái tử, vậy lấy gì làm chứng cớ?”
Phượng Minh ương bướng đối đáp: “Ngươi nói ta không phải thái tử, vậy cũng lấy gì làm chứng cớ?’
“Thái tử tuyệt đối không có cách nói chuyện giống như ngươi.” Dung vương đang suy nghĩ, đột nhiên hỏi: “Tháng trước, sinh nhật hoàng hậu, ngươi đã tống lễ vật gì?”
Phượng Minh nhất thời ngẩn ngơ. Chuyện của tháng trước, mình làm sao biết được? Mắt cậu đảo vòng, đành mở miệng nói xạo: “Bổn thái tử công việc bề bộn, mỗi ngày đều có nhiều chuyện phải làm, làm thế nào nhớ kỹ chuyện tháng trước?”
Đôi mắt Dung vương thật quỷ dị, khiến Phượng Minh trong lòng phát cáu, lại hỏi: “Hôm trước thái tử cùng Lâm tướng quân nói chuyện, là nói về chuyện gì?”
“Nếu cùng tướng quân nói chuyện, không phải quân sự thì chính là quốc sự, thiên nam địa bắc mỗi chỗ đều nói một chút.”
“Ha ha ha…” Dung vương đột nhiên ngửa đầu cười to, Phượng Minh trong lòng biết đã không ổn. Dung vương dừng lại, tươi cười, cúi đầu nhìn Phượng Minh nói: “Thái tử hôm trước không hề gặp mặt Lâm tướng quân, mọi chuyện trước đó, chẳng lẽ thái tử đã quên hết rồi?”
Không thể nào lại lọt vào một cái bẫy đơn giản như thế! Phượng Minh thầm mắng chính mình ngu ngốc.
“Còn có một chuyện….” Dung vương ánh mắt lấp lánh, thân hình cao lớn dần dần chuyển tới gần Phượng Minh, hình thành cảm giác áp bức mạnh mẽ. Hắn nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Hôm nay thái tử vẫn dùng ‘bổn thái tử’ để tự xưng hô, khác hẳn thói quen thường ngày chỉ dùng tên. Chẳng lẽ…” Đầu lưỡi ướt át bỗng nhiên duỗi ra, chạm vào vành tai Phượng Minh.
Phượng Minh bất thình lình bị chấn động.
“Chẳng lẽ kể cả tên của mình thái tử cũng đã quên mất rồi?”
Phượng Minh không chịu được việc Dung vương tiến đến gần, vùng vẫy định lui ra phía sau, bị hai tay Dung vương vươn đến, giam cầm trong lòng ngực.
“Ngoan ngoãn nói cho ta biết thái tử đang ở nơi nào, mang hết tất cả mọi chuyện ta muốn biết khai ra. Nếu không… thân thể xinh đẹp này không cách nào chịu nổi đại hình của ta đâu.” Thân người tiến cực sát đến, Dung vương dùng ngữ khí nhẹ nhàng uy hiếp Phượng Minh.
Phượng Minh quay ngoắt đi: “Quên tên có gì là kỳ quái? Ta bị té xuống sông, sợ đến nỗi cái gì cũng quên hết rồi.” Nghĩ đến việc bị giam vào ngục tù cổ đại thụ hình, trong lòng cũng có chút sợ hãi. Phượng Minh ngoan cố chấn vấn Dung vương: “Ta toàn thân thượng hạ, có chỗ nào không phải thái tử?”
Dung vương âm hiểm cười khẩy, đưa tay xốc y phục của Phượng Minh lên, gật đầu nói: “Không sai, cả vết thương này cũng có thể bắt chước tương tự, quả thật khiến kẻ khác phải bội phục.” Ngón tay thon dài, đã bị da thịt mềm mại hấp dẫn, bắt đầu trắng trợn vuốt ve không kiêng nể.
“Buông ra!” cảm giác được chính mình đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm, Phượng Minh vội vã giãy giụa trốn tránh sự xâm phạm của Dung vương.
Thân thể phía sau đang gắt gao giam cầm Phượng Minh thở nhanh, càng lúc càng gấp gáp.
“Muốn hấp dẫn ta à?” Dung vương có chút khàn giọng, hơi thở thổi vào bên trong tai của Phượng Minh, nhồn nhột.
“Không phải! Tuyệt đối không phải!” Ai da, ngàn vạn lần đừng phát sinh hiểu lầm như vậy chứ!
Phượng Minh hiện tại tuổi còn trẻ, tình cảm lại thuần khiết nên đối với tình ái hoàn toàn không biết gì. Phát hiện mình càng giãy giụa lại càng khiến sự tình chuyển hướng quái đản, cậu lập tức dừng tất cả động tác, cả người cứng ngắc như gỗ ngây ra nằm trong lòng ngực Dung vương.
Thấy Phượng Minh đột nhiên yên tĩnh, Dung vương kinh ngạc cúi đầu, nhìn lại cơ thể vốn đã rất quen thuộc trong tay mình, giờ phút này khắp nơi lại lộ ra vẻ hấp dẫn nam nhân một cách khác thường.
Mười bảy tuổi, ở Tây Lôi quốc được xem như là đã trưởng thành rồi.
Cho đến bây giờ, thái tử hoàn toàn vẫn không biểu thị ra nê ngẫu [phát dục], nhưng ngay lúc này, Dung vương kinh ngạc phát hiện, nê ngẫu này giống như bay lên trời gặp gỡ thần tiên vạn năng, được ban tặng cho một linh hồn mới.
Cho dù đó là một thích khách hạ đẳng, so với thái tử ban đầu vô năng bảo thủ chẳng phải thú vị hơn sao?
“Nếu như vào đại lao, chỉ dùng khốc hình trong một buổi tối là đủ để ngươi tan xác.” Ánh mắt Dung vương đột nhiên trở nên thâm hiểm, hắn chụp lấy tay của Phượng Minh, lẩm bẩm nói: “Chỉ cần lột móng tay của ngươi ra, sau đó dùng kim châm đâm vào, nếu như vẫn không chịu cung khai, dùng nước sôi tiếp tục đổ lên.”
Phượng Minh nghe Dung vương miêu tả sợ đến thịt phải nhảy, rùng mình nói: “Không được làm ta sợ!”
Dung vương lại không giống như đang hù dọa Phượng Minh, hắn tựa hồ như đang lo lắng một chuyện quan trọng lắm, liếc nhìn thân hình Phượng Minh: “Khi đó, cho dù có muốn khai cũng không ra hình người nữa rồi. Dù sao cũng chỉ là con rối, không bằng tìm đến một chỗ tương đối chẳng phải thú vị hơn sao?” Nói đến đây, xem như đã quyết định xong, vui vẻ cười rộ lên.
Phượng Minh dùng sức đấm Dung vương một cái: “Này, ta chính là thái tử, ngươi không thể đưa ta vào đại lao thụ hình được.”
Đôi môi tuyệt đẹp của Dung vương chợt hiển thị một nụ cười lạnh lẽo: “Ngươi là thái tử? Muốn làm thái tử cũng được thôi. Thái tử là con chim nhỏ ta nuôi dưỡng trong cung nội, sẽ đối với ta tất cung tất kính, mọi việc đều phải nghe lời. Được rồi, tên gọi của thái tử là An Hà, ngươi nhớ kỹ.”
Phượng Minh kinh ngạc nhìn Dung vương. Tên nam nhân đáng sợ này, rõ ràng biết lai lịch mình bất chính, tại sao vẫn như cũ chấp nhận thân phận của mình?
Bất quá mặc kệ mọi chuyện vậy, cửa ải khó khăn trước mặt tạm thời đã qua được rồi.
Phượng Minh thở dài một hơi, thì thầm: “An Hà, An Hà, ta biết rồi. Này, buông ta ra nhanh lên.” Nếu cả Dung vương cũng đã chính miệng thừa nhận thân phận thái tử của mình, vậy thì đương nhiên phải ra dáng thái tử chứ.
“Buông ra?” Dung vương nhìn Phượng Minh đang bị vây trong lòng ngực, nghĩ tên này bất cứ lúc nào cũng có thể bị ném vào trong đại lao, vậy mà còn dám ngang nhiên ra lệnh, không khỏi buồn cười: “Ngươi đừng quên, mọi chuyện là do ta định đoạt. Cho dù có là thái tử thật sự, cũng phải ngoan ngoãn nghe theo lời nói của ta.”
“Ngươi là Tào Tháo! Hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu! Hiệp thiên tử dĩ sính sắc dục!” Đầu ngón tay giống như con rắn lắt léo trên da thịt, dừng lại nơi nhô cao trong ngực, khiến Phượng Minh cả người nổi da gà, nhất thời mở miệng mắng to: “A, hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu? Cái tên tiểu tử này ngươi có học thức không vậy, cái câu văn hay như thế, khó được lắm đấy…”
Một cái hôn bá đạo chợt giáng xuống. Tóc Phượng Minh bị nắm kéo ngược ra sau, bắt buộc cậu phải ngữa cổ nhìn gương mặt Dung vương càng lúc càng gần.
“Ư…” Trên môi bị hơi nóng của nam nhân bao trùm, quai hàm không thể chống lại ngoại lực bị mở banh ra.
Đôi mắt đen láy của Phượng Minh nhất thời mở trừng so với mắt mèo còn tròn to hơn.
Trời ạ, cái tên nam nhân này, cái tên nam nhân này, hắn…
Một trận hỗn chiến diễn ra ngay trong khoang miệng, cho đến khi Phượng Minh đờ đẫn ngây ra mới chấm dứt. Không thể nào miêu tả được vòm họng đã bị xâm nhập như thế nào, cũng không thể nào kể ra được cảm giác tê dại truyền đến đại não khi đầu lưỡi truy đuổi quấn quanh lấy nhau.
Hết thảy đều là hỗn loạn.
Một lát sau khi Dung vương hảo tâm thả ra, Phượng Minh ý thức được rõ ràng mình vừa bị một nam nhân cưỡng hôn.
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên, nhưng quan trọng nhất chính là đã hôn nam nhân. Phượng Minh quyết định đổ hết tội lỗi vào nụ hôn cường bạo đó.
“Không cần phải ra vẻ vừa bị làm nhục như vậy…” Dung vương vuốt nhẹ quai hàm Phượng Minh, nâng lên.
Tên tiểu tử này không ngờ lại trúc trắc phản ứng, khiến Dung vương mừng rỡ không thôi. Tại rất nhiều quốc gia, thích khách đều trải qua huấn luyện nghiêm khắc, trong đó cũng kể cả kỹ xảo lên giường. Hắn cũng không hi vọng Phượng Minh về phương diện này có quá nhiều kinh nghiệm.
Nếu chỉ là một nụ hôn, đối nam nhân mà nói cũng chẳng tính toán làm gì. Bất cứ đâu cũng có. Phượng Minh an ủi chính mình, ngẩng đầu oán hận nhìn Dung vương, ngay lập tức phủ định ý nghĩ vừa nảy ra.
Một cái hôn tuy không đáng, nhưng ngó bản mặt và bộ dáng tên vừa cưỡng hôn mình, thì thật sự là hỏng bét rồi. Hơn nữa thân thể này lại rất dễ đỏ mặt, không khó tưởng tượng kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì.
Phượng Minh thấy đôi mắt Dung vương từ từ toát ra lửa dục, trong lòng kêu to không ổn, không biết khí lực từ đâu, bất thình lình vùng ra khỏi cánh tay của Dung vương, lăn mình đến phía cuối giường.
“Đừng lại đây!” Phượng Minh vừa nhìn Dung vương quát lớn vừa dáo dác đảo mắt xung quanh, hi vọng có thể tìm được vũ khí bảo vệ trinh tiết của mình.
Thật đáng tiếc, trong thái tử điện một cái kéo cũng chẳng có.
Dung vương thú vị nhìn Phượng Minh cầm một bình rượu bằng bạc vung lên.
“Dám đến đây ta sẽ đập bể đầu ngươi!”
Phượng Minh cầm bình rượu trong tay làm bộ đe dọa, trong một chút sơ ý, bị Dung vương ôm lấy đè xuống giường. Bình rượu cũng bị Dung vương tiện tay quăng ra ngoài cửa sổ.
“Quả là một liệt nam…” Dung vương từ trên cao nhìn xuống cười chế nhạo.
Phượng Minh không đếm xỉa đến, trừng mắt nhìn Dung vương, nghiến răng nói: “Ngươi dám làm loạn, ta lập tức cắn lưỡi tự tử.” Đừng đùa, bị nam nhân cưỡng bức, chết còn sướng hơn!
Thật là mất mặt quá đi!
“Không phải sợ, hảo thái tử của ta.” Dung vương nhẹ nhàng vuốt ve má Phượng Minh, làm giảm sự kích động của cậu. Giọng nói của hắn mê hoặc như đang hát: “Nói cho ta biết, tên chính thức của ngươi.”
“Cái gì?”
“Nói cho ta biết, hôm nay sẽ buông tha cho ngươi.”
Như vậy là sao?
Phượng Minh nhắm mắt tính tính toán toán. Dù sao Dung vương cũng đã biết mình là kẻ giả mạo rồi, nói cho hắn tên cũng không sao. Mặc dù làm vậy thì không uy phong chút xíu nào, nhưng ít ra so với bị cưỡng bức thì vẫn tốt hơn.
Đã hạ quyết tâm, Phượng Minh mở mắt nói: “Ta tên là Phượng Minh.”
“Phượng Minh? Phượng Minh…” Dung vương hoan hỉ thì thầm, cúi đầu nói khẽ vào tai Phượng Minh: “Ta là Dung Điềm, ngươi hãy nhớ kỹ.”
Lại phải đối mặt với một vòng hôn cuồng nhiệt, từ bên tai kéo dài đến trên môi, lại tiếp tục từ từ tiến sâu vào…
Quá đỗi dịu dàng khiến không thể nào cự tuyệt, rút hết sức lực cuối cùng còn sót lại để chống cự của Phượng Minh.
Biết nam nhân này mặc dù hôm nay đáp ứng buông tha cho mình, nhưng nếu chưa được một cái hôn nồng nàn thì sẽ không chịu đi, Phượng Minh bi ai cho vận mệnh của mình, cũng biết thân thể mình bây giờ, căn bản phản kháng cũng không có đường sống, không thể làm gì khác hơn là nhắm chặt mắt cầu mong hắn nhanh nhanh hài lòng một chút.
Cứ nghĩ Dung vương là một nữ nhân đi…
Phượng Minh nhắm mắt lại, toàn tâm toàn ý đưa môi mình sâu vào môi của một cô bạn gái nhiệt tình mà cậu tưởng tượng ra.
Cảm giác nồng nhiệt liên tục không ngừng trong khoang miệng, tê dại và khoái cảm chồng chéo đan xen vào nhau.
Nói thật, thằng cha này kỹ thuật rất tốt…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...