CHƯƠNG 6
Tác giả: Phong Lộng
Người dịch: Đài Lạc
Từ khi biết Liệt Nhi có khả năng là gian tế Vịnh Ân, Phượng Minh đã không còn dám tuỳ tiện mở miệng cùng Liệt Nhi tán gẫu như khi trước nữa. Liệt Nhi tự nhiên cũng nhận thấy thái độ của Phượng Minh có chút thay đổi, nhưng lại chẳng thèm để tâm, mỗi ngày vẫn cùng Phượng Minh ngồi chung một xe, đến tối lại cùng bọn Thu Lam hầu hạ Phượng Minh tắm rửa, ăn uống.
Phượng Minh kín đáo quan sát cậu ta vài ngày liền, nhưng một chút bất thường cũng nhìn không ra, mới đành tự an ủi bản thân rằng: thói đời này gian tế nhiều không đếm xuể, căn bản chẳng nên vì chút chuyện nhỏ này mà kinh hãi, vả lại Hạ Quản tiên sinh đã từng nói qua, hắn sẽ không gây tổn hại đến mình. Nghĩ vậy trong tâm cậu thầm đem Liệt Nhi coi như mấy con men khuẩn, tuy cũng là một loại vi trùng nhưng khả dĩ không hề gây nguy hại.
Cứ nghĩ như vậy, trong lòng cũng từ từ thấy thoải mái hơn mà đứng lên đi lại.
Đoàn xe thẳng một hàng lăn bánh tại biên giới nước Phồn Giai suốt mười một ngày trời, rốt cuộc cũng đến được thủ phủ Phồn Giai – Nhạc Tây thành.
Mùa đông tại Nhạc Tây thành so ra với Tây Lôi quả thực tươi đẹp hơn rất nhiều, tươi đẹp không chỉ ở chỗ những hoa cỏ mùa đông đua nhau nở rộ, mà còn từ những bộ xiêm y muôn hồng ngàn tía rực rỡ sắc màu của những cô gái đương hoan hỉ vui mừng trên khắp những con đường nơi đây, khiến cho ngày đông như được diểm xuyết thêm biết bao vẻ tưng bừng rộn rã.
Phượng Minh vừa đi qua cổng thành Nhạc Tây đã vén tấm rèm lên nhìn ra xung quanh, ngạc nhiên nói: “Những cô gái ở thành này đều thật xinh đẹp, phong cách ăn mặc cũng không hỗn tạp, so với Tây Lôi ta kỳ tình tuyệt hơn bao nhiêu.”
“Thái tử, những lời này nếu để bọn Thu Nguyệt nghe được, thể nào cũng bị oán giận cho xem.” Liệt Nhi liết mắt nhìn ra ngoài, rồi liền sau ấy lại quay vào chú mục trên cuốn thư quyển đang mở ra.
Phượng Minh lè lưỡi.
Mãi một lúc lâu sau, Liệt Nhi mới chậm rãi nói: “Nữ tử Phồn Giai, nam nhân Tây Lôi đứng đầu trong số mười một nước. An Tuần cư nhiên có thể kết duyên cùng tam công chúa Phồn Giai, ấy là diễm phúc lớn.”
“Ồ, sao ngươi lại biết được chuyện An Tuần?”
Liệt Nhi không chút kinh hoảng, thản nhiên nói: “Việc vương tử Tây Lôi ở rể Phồn Giai là chuyện đại sự, đến cả nô bộc như tiểu nhân cũng biết.”
Khí chất Liệt Nhi rất hay thay đổi, như bộ dạng mà Phượng Minh đang chứng kiến lúc này đây nếu đem so ra với một kẻ bần cùng tuyệt nhiên không có chút nào tương đồng. Phượng Minh thầm nghĩ: khi hắn ở bên Vịnh Ân Vương, nhất định thường xuyên tỏ vẻ yêu thương nũng nịu, nhưng thấy ta không chút hứng thú với mấy trò cám dỗ ấy, mới xoay thành kiểu ngoan hiền thế này. Không khỏi tự khâm phục bản thân sắc đẹp ngay trước mắt mà không hề bị mê hoặc.
Không bao lâu sau, đoàn xe đã tới trước hoàng cung.
Đồng tướng quân cùng Hạ Quản giúp Phượng Minh xuống xe, nhưng đứng trước cửa ngọ môn đến hơn nửa canh giờ, cũng không thấy một ai bước ra ngoài nghênh tiếp.
Đồng tướng quân cau mày nói: “Chẳng lẽ Phồn Giai Vương không biết chúng ta đến lúc nào?”
Hạ Quản lắc đầu: “Trước khi vào thành, ta đã gửi văn thư thông báo đi rồi.”
“Hừ!” Đồng tướng quân tay cầm thanh bảo kiếm, nhướn mày đáp: “Thật lố lăng, thái tử ta đường xá xa xôi tới đây, sao lại đối xử lạnh nhạt thế này.” Hắn thanh âm vang dội, từng câu từng chữ phát ra đều vọng đi rất xa.
Bỗng xuất hiện một tiếng cao giọng phản kích lại: “Phồn Giai vương phu ta vì Tây Lôi vương mang trọng bệnh mà không quản đường xa dâng thuốc tới, mà chẳng hay người đã bị đối xử thế nào đây?”
Mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhưng chỉ thấy cánh cửa cung từ từ được mở ra, một nam nhân thân vận toàn bạch y đứng ở chính giữa, ngay đằng sau có đến hơn nghìn tinh binh hàng ngũ tề chỉnh nôi tiếp nhau tiến ra, đem đoàn sứ Tây Lôi vỏn vẹn mấy trăm người vây lại thành một vòng tròn, khí giới giương cao, sát khí ngùn ngụt.
Tựa hồ như chỉ cần ra lệnh một tiếng thôi sẽ ngay lập tức đem Phượng Minh băm vụn thành đống thịt.
Phượng Minh khẽ liếc mắt nhìn, trong lòng có chút khiếp sợ, thầm than sao Đồng tướng quân vì cớ gì lại đem cả năm nghìn tinh binh đóng ngoài thành. Phồn Giai Vương nếu đã không cho phép quân sĩ vào thành thì đoàn sứ cũng không bước chân vào là được rồi. Cậu nắm chặt thanh vô song kiếm bên hông, quay đầu liếc mắt nhìn Đồng tướng quân nét mặt đang cảnh giác, nhìn trừng trừng về phía đối phương. Trái lại, Hạ Quản nhìn vẻ sợ sệt của Phượng Minh, lại cúi đầu nói: “Thái tử, giờ phút này tuyệt đối không được lộ vẻ yếu đuối, bằng không tính mệnh khó giữ. Gã bạch y kia nhất định là phu quân của đại công chúa Phồn Giai, đại vương phu Quy Sâm, hắn là kẻ có hy vọng đoạt được vương vị Phồn Giai nhất.”
Đúng vậy, tuyệt đối không thể tỏ vẻ yếu thế.
Đoạn lại nhớ đến những vở kinh kịch đã từng xem qua, lúc quyết chiến những kẻ tỏ ra yếu kém đều bị chết rất thảm.
Phượng Minh cố gắng rà soát nghĩ lại những lời Dung Vương từng chỉ bảo, đem hết khí thế ra, cao giọng đáp: “Vương thúc An Tuần tại hoàng cung Tây Lôi bị thích khách ám sát, cùng phụ vương mất đi, An Hà lòng đau khôn xiết. Nỗi thương nhớ khôn nguôi, lại nghĩ về vương tẩu tại Phồn Giai này đơn côi lẻ bóng không nơi nương tựa, nên, ta thân là thái tử Tây Lôi, mới tự mình đến Phồn Giai này, trước là mong hai nước có thể chung sức lùng bắt thích khách, sau là để đón tiếp Vương tẩu từ Phồn Giai dĩ dưỡng thiên niên.” Lần này do có luyện tập nói năng không ít lần, những lời cậu thốt ra đều lưu loát trôi chảy lại toát ra uy thế, quả nhiên có đôi chút phong thái của một thái tử.
Quy Sâm lạnh lùng nhìn chằm chặp Phượng Minh, cho đến khi cậu cơ hồ như không thở nổi nữa, mới chậm rãi nói: “Phụng lệnh Phồn Giai Vương: Tây Lôi thái tử không quản đường sá xa xôi tới đây, ngặt nỗi quả nhân thân thể bât an, không đủ sức tự mình nghênh đón, lệnh cho đại vương phu Quy Sâm thu xếp tất thảy mọi chuyện nghênh tiếp.”
Phượng Minh thở phào nhẹ nhõm, may mắn thay Phồn Giai Vương không hạ lệnh chỉ cần thấy mặt là lập tức giết ngay không tha. Lại nghĩ đến chuyện suy cho cùng bây giờ mình cũng đang thay mặt cho Tây Lôi quốc, không thể làm mất mặt Dung Vương, ưỡn thẳng ngực ra, chắp tay nói: “Nếu đã vậy, phải làm phiền đại vương phu rồi.”
“An Hà thái tử, Quy Sâm ta có một lời khuyên, An Tuần tuy rằng ở rể Phồn Giai. Nhưng tam công chúa thân phận vẫn cứ là tam công chúa của đất Phồn Giai này, mong thái tử không nên gọi nàng là vương tẩu.”
Phượng Minh vừa định ưng thuân, tay áo thốt nhiên bị Hạ Quản nhè nhẹ kéo. Cậu vốn thông minh nhạy bén, lập tức hiểu ra ngay: nếu như mọi chuyện cứ vâng vâng dạ dạ như vậy, tất nhiên sẽ khiến người ta nghĩ rằng Tây Lôi không vững tâm, vậy đến cái mạng nhỏ này cũng sẽ gặp nguy hại.
Vì thế ngay sau ấy mới thản nhiên cười nói: “Ý tốt của đại vương phu, ta xin ghi nhận. Nhưng An Tuần là vương thúc của An Hà, ta xưng hô vương tẩu thay vì tam công chúa, chẳng phải sẽ càng biểu đạt được sự tôn kính trong lòng hay sao. Huống chi, An Hà lại tới đây nghênh tiếp vương tẩu trở lại Tây Lôi, một khi đã tới rồi, nàng cũng sẽ trở thành người trong vương tộc, vẫn cứ nên xung hô vương tẩu là tốt nhất.”
Quy Sâm thấy Phượng Minh đột nhiên lộ ra khí thế phi phàm, cẩn thận quan sát đánh giá kỹ lưỡng, trong lòng âm thầm thấy điều kỳ lạ: đều nói thái tử Tây Lôi vô năng, là loại giá áo túi cơm, hôm nay tận mắt thấy tin đồn quả nhiên không thật. Lại chú ý đến vẻ anh tuấn phi phàm của Phượng Minh, cũng có chút cốt cách tao nhã phong tình từ cốt tuỷ, đôi con mắt không khỏi có đôi chút loé sáng.
“Nếu đã như vậy, ta cũng chẳng nên nhiều lời. Quy Sâm đã xử trí sắp xếp chỗ an nghỉ thoả đáng, mời thái tử theo ta.” Nói đoạn hắn vẫy tay một cái, lập tức có kẻ dắt một con đại mã đi ra.
Con bạch mã trắng như tuyết ấy, vẻ ngoài của nó khó gì có thể so sánh được, khả dĩ có thể sánh cùng Bạch Vân của Dung Vương .
Phượng Minh mắt chăm chăm nhìn nó, hâm mộ mãi không thôi. Cho đến khi Hạ Quản phải một bên khẽ giọng nói: “Thái tử, phải lên xe thôi, chúng ta cần phải tới nơi nghỉ chân.”
“Ừ…” Phượng Minh buồn rầu quay lại nhìn Quy Sâm giờ đang cưỡi trên lưng ngựa khí thế mãnh liệt thêm một lần nữa, rồi mới chịu leo lên xe ngựa, cắn răng nói: “Ta nhất định phải tự mình tìm một tuấn mã tốt nhất, hừ, ta muốn cưỡi ngựa…”
Khi tất cả đến được nơi nghỉ ngơi, sau khi sắp xếp bố trí ổn thoả đâu đấy, Quy Sâm mới đứng dậy cáo biệt.
“Sớm mai, ta nhất định sẽ tự mình tới đón An Hà thái tử đi gặp mặt tam công chúa.”
“Được, đa tạ đại vương phu.”
Cuối cùng cũng được yên ổn ngồi xuống, Phượng Minh liền hô lớn vạn tuế.
Liệt Nhi nói: “Không nên vui mừng quá sớm, sáng ngày mai ta phải đến yết kiến tam công chúa, đó mới chính là việc quan trọng mấu chốt. Phải như tam công chúa dù nói gì cũng không chịu thân thiện cùng Tây Lôi, chỉ sợ Phồn Giai vương sẽ không chỉ đơn giản đem đại quân mời chúng ta trở lại Tây Lôi thôi đâu.”
Phượng Minh bị cậu ta thuyết giảng một chập ủ rũ đứng dậy, Thu Lam an ủi nói: “Thái tử không nên lo lắng, tam công chúa nhất định sẽ nghe theo lời khuyên của thái tử thôi. Thái tử điện hạ anh tuấn phóng khoáng, uy phong lẫm liệt, hôm nay đứng trước hoàng cung gặp nguy mà không bấn loạn, lại còn thể hiện được cái uy của Tây Lôi ta, nữ nhân nào gặp người mà chẳng mềm lòng nhẹ dạ. Tam công chúa càng van vạn lần không thể nhẫn tâm để thái tử gặp nguy hiểm được.”
Phượng Minh cười khố đáp: “Thu Lam, nàng ta là vương tẩu, ta làm sao mà sử dụng mỹ nhân kế đây?”
Mọi người bùng lên một trận cười thoải mái.
Thu Tinh che miệng nói: “Được rồi, ngày cũng chẳng còn sớm nữa, thái tử nên nghỉ ngơi sớm một chút, bằng không sớm mai thức dậy, hai mắt lại có quầng thâm thì nguy rồi.”
Liền sau ấy mọi người tản đi.
Hạ Quản vì lo Phượng Minh quá hồi hộp nên từ lúc cơm chiều đã dùng một liều thuốc an thần để giúp cậu bình tĩnh lại và ngủ sâu giấc hơn. Phượng Minh không mộng không mị một giấc ngon lành. Hôm sau tỉnh dậy tinh thần sảng khoái, tuy tự trong lòng cũng thấy có đôi chút kỳ quái, nhưng lại nghĩ thầm rằng: chẳng lẽ tâm lý ta lại có vững như vậy, cư nhiên lại có thể không sợ chết một chút nào, đối diện với nguy nan mà vẫn có thể an tâm đi vào giấc ngủ? Không khỏi tự khen ngợi bản thân một phen, sự tự tin cứ thế mà tăng gấp bội.
Đương lúc dùng điểm tâm, Quy Sâm đã tới.
Đồng tướng quân nghênh đón Quy Sâm bước vào. Hắn hôm nay vận toàn một bộ lam y phục sức, từ đầu tới chân đều được kết hợp không chê vào đâu được, hiển nhiên đã trải qua một chuyển dày công tốn sức, khi thấy phượng Minh, nét mặt tươi cười, chắp tay nói: “Tam công chúa đang tại phủ đợi thái tử tới, chúng ta nên khởi hành ngay thôi.”
Phượng Minh thấy gương mặt tươi cười của hắn, trong lòng có đôi chút sững sờ, thầm nghĩ: vương phu của Phồn Giai vương thất ai cũng tuấn tú phi phàm, nhất định là những trang mỹ nam tử thời cổ này, thật không hiểu nhị vương phu có phải là một mỹ nam tử thế này không nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...