CHƯƠNG 6
“Lộc Đan đến trễ,thỉnh Minh vương thứ tội.”
Bức rèm che khẽ nhấc lên, một tiếng cười tao nhã quen thuộc vang lên bên tai Phượng Minh, vừa ngẩng đầu, đã thấy Lộc Đan tinh thần sáng lán đứng trước mặt mình. Chiếc trường bào thiên lam, bên trong lót một lớp da lông trắng thuần khiết, thoạt nhìn bình tĩnh tự nhiên, so với sáng nay thì đẹp hơn rất nhiều.
Phượng Minh đứng lên, nhìn từ trên xuống dưới, không kìm được thở phào nhẹ nhõm. Nói nghe thì kỳ quái, cậu cũng chẳng phải bằng hữu thân thích gì với Lộc Đan, chẳng biết tại sao, từ sau khi biết Lộc Đan có thể chết, lại luôn lo lắng cho hắn.
“Thân thể Quốc sư đỡ nhiều rồi à? Vậy cũng thật tốt quá.”
Lộc Đan bật cười, nhìn Phượng Minh nói: “Minh vương tới đây, chính là vì việc này sao?”
Hắn hỏi như vậy, Phượng Minh mới nhớ mình đến đây cũng chẳng có mục đích gì, ngay cả bản thân cậu cũng chẳng biết vì sao tìm đến Lộc Đan, ngượng ngùng nói: “Thực ra cũng không phải…”
Lộc Đan vẫn là bộ dạng thản nhiên thường ngày, thỉnh Phượng Minh ngồi xuống, kêu thị nữ mang trà nóng đến, đưa tay vuốt ve thành ghế, ôn nhu nói: “Minh vương nhất định trong lòng có nhiều sự tình, cho nên không quản tuyết rơi dày mà đến, hy vọng tìm được một nơi thanh tịnh.”
Phượng Minh ngạc nhiên nhìn về phía Lộc Đan.
Vì sao một câu nhẹ nhàng mà đôi môi lơ đãng của hắn nói ra, lại có thể làm cho người ta thấy cảm động thế chứ? Không thể phủ nhận, vị Quốc sư này quả thật có bản lĩnh mê hoặc lòng người.
Lộc Đan thở dài: “Đáng tiếc nơi này cũng chẳng phải nơi thanh tịnh gì, có lẽ lại làm người ta phiền lòng gấp bội mà thôi.” Dứt lời, bỗng nhiên hướng Phượng Minh chớp mắt, khẽ cười: “Hay là để Lộc Đan dẫn Minh vương đến nơi này.” Rồi nói với tùy nhân đứng bên: “Chuẩn bị ngựa.”
Phượng Minh chạy theo Lộc Đan đến cửa, hỏi: “Quốc sư muốn dẫn ta đi đâu?”
Lộc Đan phiêu thân lên ngựa, chế trụ dây cương, quay đầu lại nói: “Minh vương tới rồi sẽ biết. Ta cùng với Minh vương chỉ đi lại trong cung, thị vệ phía sau không được đi theo .” Quay mặt ra lệnh với thanh âm không lớn cho đám thị vệ phía sau đang vội vàng lên ngựa, quả nhiên không người đi theo.
Lộc Đan cười với Phượng Minh: “Bọn họ mặc dù là người của Tướng quân, bất quá ở trong cung, cũng không có gan chống lại ta. Ta biết rõ cảm giác chán ghét khi bị người khác giám sát.” Nhất xả dây cương, tuấn mã phía dưới nhanh chân phi đi, Phượng Minh cũng phi theo sau.
Giục ngựa chạy nhanh một hồi, Lộc Đan chậm rãi thả chậm tốc độ, đi song song với Phượng Minh.
Phượng Minh thở hổn hển, cười nói: “Không nghĩ tới ở trong vương cung cũng có thể phóng ngựa như trên đường, so với tử cấm… Ách, so với những điều ta nghe được thì có vẻ thoáng hơn, cái nơi kia hắt xì một cái cũng bị hỏi tội. Ra một thân mồ hôi, cả người thoải mái hơn. Đúng rồi, Quốc sư rốt cuộc muốn ta đi đâu?”
“Ta đã suy nghĩ rất nhiều, về sau nếu thật sự nắm quyền, nhất định phải tìm trong vương cung một chỗ yên tĩnh, trừ Đại vương và ta, ai cũng không được tới gần. Nếu gặp chuyện phiền lòng, có thể tới đó yên tĩnh một hồi, nhất thời sẽ quên đi phàm trần.”
Hai ngựa đi gần nhau, vó ngựa đạp trên tuyết, tạo ra tiếng sàn sạt.
Phượng Minh sinh đồng cảm, gật đầu nói: “Không sai. Ở trong vương cung chuyện phiền lòng quả thực không ít, nên chú ý tâm trạng mình một chút, chớ có dồn nén áp lực, bằng không sớm hay muộn tinh thần cũng phân liệt. Quốc sư ở trong vương cung tìm được nơi yên tĩnh nhất định là phong cảnh tuyệt đẹp cùng thanh u.”
Lộc Đan hướng phía trước hất cằm nói: “Ở ngay phía trước kìa.”
Phượng Minh ngẩng đầu nhìn , nhất thời ngạc nhiên: “Thiên địa cung?”
Hai ngựa tới đại quảng trường phía trước Thiên địa cung, trên mặt đất bao trùm một tầng tuyết trắng, lưu lại hai hàng dấu chân trơ trọi. Không biết có phải do Lộc Đan phân phó hay không, bốn phía cũng không có người, bọn thị nữ thị vệ một bóng cũng không thấy.
Cổng Thiên địa cung trang nghiêm đóng chặt.
Lộc Đan xuống ngựa: “Tân tế sư đều ở bên trong, không được dặn cũng sẽ không đi ra.”
Phượng Minh theo hắn xuống ngựa, nhíu mày thầm nghĩ: chẳng lẽ nơi hắn gọi là nơi yên tĩnh lại chính là Thiên địa cung?
Không nên đi? Nơi cung điện âm trầm này tràn ngập huyết tinh và âm mưu, mới đây, nơi này đã xảy ra một vụ giết chóc thảm thương. Mà bảy mươi bảy mạng người nhà Lộc Đan, máu tươi cũng cũng chảy xuôi trong chính nơi này, càng không cần phải nói Lộc Đan cũng trải qua 5 năm đáng sợ tại nơi này.
Lộc Đan đứng trước tiền sảnh của Thiên địa cung, nhấc chân bước đến. Phượng Minh ở phía sau hắn lê từng bước, lắc đầu nói: “Ta không vào.” Bên trong tuyệt đối âm khí dày đặc, ai nói Minh vương đại danh đỉnh đỉnh sẽ không có quyền sợ chứ?
Lộc Đan quay đầu lại, lộ ra nụ cười nhu hòa: “Minh vương hiểu lầm rồi, chúng ta không vào. Ngồi ở bậc thềm, ngắm nhìn con đường vừa tới khiến người ta tưởng như mình đang ngắm một bức bích họa, thưởng thức cảnh tuyết xinh đẹp trước mắt, không phải rất tốt sao?” Đi lên vài bước, xoay người phủi những mảng tuyết đọng trên thầm đá, thản nhiên ngồi xuống.
Tuy rằng bên ngoài lạnh muốn chết, bất quá so với việc vào bên trong Thiên địa cung vẫn tốt hơn, Phượng Minh đi tới, học bộ dáng của Lộc Đan phủi tuyết, ngồi xuống.
Lộc Đan tâm tình rất tốt, hai gò má ửng hồng, dùng ánh mắt tán thưởng ngắm nhìn cảnh tuyết, giống như đắm chìm trong mộng đẹp.
Phượng Minh quay đầu nhìn hắn, khóe mắt vừa vặn nhìn thấy ánh mắt của Lộc Đan, quang mang hồn nhiên như một đứa trẻ.
“Trước khi diệt trừ tế sư viện, ta luôn khát khao có một ngày thế này, có thể bình yên ngồi ở chỗ này, lẳng lặng nhìn tuyết rơi.” Lộc Đan lấy tay nâng lên một bông tuyết, chậm rãi vo thành một quả tuyết cầu, hai tay tách ra, làm cho tuyết cầu trong lòng bàn tay theo đó mà rơi xuống, rơi trên bậc thềm, vỡ thành mấy cánh hoa. Hắn mỉm cười nhớ lại, nói: “Ngày đó, ta ngồi ở chỗ này, cả người lạnh đến run rẩy, bỗng nhiên có một thiếu niên ta chưa từng gặp qua, đem áo choàng choàng phủ lên người ta.”
Phượng Minh chăm chú lắng nghe.
Lộc Đan khóe môi nhếch lên giống như nằm mộng, ngọt ngào nói: “Lúc ấy, ta cũng không biết hắn là ai, hắn cũng không biết ta là ai. Hai người đều cảm thấy được cái lạnh, lại luyến tiếc cảnh tuyết đẹp như vậy, liền sóng vai ngồi ở chỗ này, cùng khoác chung chiếc áo choàng, tay đan tay, dựa vào nhau, hy vọng có thể sưởi ấm nhau.” Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Minh, con ngươi ôn nhu khẽ chớp.
“Người kia… chính là Đại vương?” Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, Phượng Minh có năng lực suy luận mà.
Không ổn, Lộc Đan vượt tuyết đến nơi xưa nhớ lại ngày đầu lãng mạn gặp nhau, làm cho người ta có cảm giác sắp có điềm xấu.
Lộc Đan gật đầu, dường như có điểm đồng ý, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra nét nhu hòa hiếm thấy. Sau khi hắn quay mặt đi, dùng đầu ngón tay không biết vẽ lên tuyết thứ gì, nửa ngày mới thấp giọng nói: “Minh vương có chuyện gì gạt ta không?”
Phượng Minh giống như bị sét đánh giữa trời nắng, nháy mắt tứ chi đông cứng lại, miễn cưỡng quay đầu: “Ta mà cũng có chuyện gì gạt Quốc sư sao?”
Lộc Đan ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại đảo qua nhìn Phượng Minh, thản nhiên nói: “Minh vương không có chuyện gì gạt ta chứ? Bên mình Minh vương đã có Vô Song bội kiếm, hẳn là hiểu được nếu có sự tình gì không tốt sẽ ảnh hưởng đến tính mạng Minh vương.”
Hai mắt nhìn nhau, tim Phượng Minh như muốn ngừng đập.
Nhưng Lộc Đan không ép Phượng Minh, trầm ngâm nói: “Mấy ngày nay thân thể không khoẻ, trong cung ngoài cung tình báo rất nhiều nhưng không kịp chuẩn bị, càng ngày càng nhiều tin tức quỷ dị, khiến Lộc Đan cảm giác vô cùng bất an, tựa hồ có đại sự gì đó sắp phát sinh. Mấy năm gần đây, đây là lần đầu tiên có cảm giác như thế. Ai, có lẽ là sinh bệnh khiến người đa nghi rồi.”
Tim Phượng Minh muốn nhảy cả ra ngoài, bất quá đại não còn hoạt động, bắt lấy cơ hội, đúng lúc nói lảng sang chuyện khác nói: “Thân thể Quốc sư rốt cuộc ra sao rồi? Ta vừa mới thấy ngự y rời đi.”
Lộc Đan cười khổ thật lâu, mới hỏi: “Minh vương thật muốn biết sao?”
Phượng Minh gật gật đầu.
Lộc Đan suy nghĩ sâu xa một hồi, gật đầu nói nhỏ: “Cũng đúng, hiện giờ ta và ngươi xem như minh hữu, vì áp lực đối phó Tướng quân, nên cho ngươi biết rõ ràng tình huống.” Hắn dừng một chút, nhíu mi nói: “Ta phạm vào một sai lầm.”
“Sai lầm?”
“Phải, một sai lầm lớn.” Lộc Đan nói: “Ta vốn đã tính mình sẽ còn sống được ba trăm ngày, đủ để cho ta hoàn thành tâm nguyện, an bài thỏa đáng mọi công việc ở bên Đại vương.”
Phượng Minh trong lòng thấy không ổn, vội hỏi: “Chẳng lẽ đó là sai lầm sao?”
“Lộc Đan đối với y đạo cũng coi như có chút thành tựu, vốn là sẽ tính không sai.” Lộc Đan lộ ra một nụ cười tự giễu: “Nói tiếp thì thật xấu hổ, lúc ở bờ sông Vĩnh Ân là dùng tóc trấn hồn đối với Minh vương, lấy chính máu của Lộc Đan làm trung gian, đó là phương pháp tự hao tổn nguyên khí, khiến ba trăm ngày ngắn lại còn mười ngày.”
Phượng Minh trong lòng trầm xuống, nhìn Lộc Đan, nhất thời không biết nên nói cái gì cho tốt, trầm mặc thật lâu, mới cau mày nói: “Quốc sư không cần hù dọa chính mình, ta xem rất nhiều ví dụ, bệnh ung thư… Nga, chính là người bị bệnh nan y, khi khám bệnh thì thầy thuốc nói chỉ còn ba tháng, kết quả dựa vào ý chí sống thêm vài chục năm. Ý chí Quốc sư rất cao, ta thấy…”
“Minh vương không cần an ủi.” Lộc Đan lại nói: “Kỳ thật, Minh vương cho dù không đến tìm Lộc Đan, Lộc Đan cũng phải tìm Minh vương. Bởi vì… Lộc Đan muốn có cơ hội chính mắt thấy Minh vương thắng Quân Thanh, ngồi lên vị trí phụ chính đại thần .”
Phượng Minh ngẩn người, gắt gao nhìn Lộc Đan. Lộc Đan sắc mặt không đổi, nhìn thẳng Phượng Minh.
Một lát sau, Phượng Minh giống như mèo bị dẵm phải đuôi, nhảy dựng lên, mặt biến sắc nói: “Quốc sư không phải là muốn nói với ta ngươi sẽ… Không thể nào? Cho dù Quốc sư không tính sai, ít nhất còn có hai trăm ngày nữa, ta cùng Tướng quân ba tháng nữa mới…”
“Bảy ngày, ” Lộc Đan ôn nhu ngắt lời Phượng Minh: “Không phải hai trăm ngày, mà là bảy ngày.”
“Làm sao có thể? Tại sao!”
Lộc Đan đứng lên, đối mặt với Phượng Minh.
Bầu trời u ám chậm rãi chuyển động, gió lạnh lướt qua ngọn cây, một mảng tuyết chầm chậm đọng lên đó.
Lộc Đan nhìn kỹ Phượng Minh, cười nói: “Vì ta muốn Minh vương nhất định phải sống khỏe mạnh an khang.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...