Phượng Vu Cửu Thiên



Phượng Minh chới với trong biển nước đen đặc, không biết phải mất bao nhiêu lâu mới có thể giãy giụa trồi khỏi cơn mê man.

Hô… cuối cùng cũng có sức để mở mắt.

Đầu cậu căng ra, máu chảy rần rật hai bên thái dương, như một cỗ máy không ngừng nghỉ. Cậu nhíu mày, nhìn chằm chằm khuôn mặt bị khuất sau tấm mạng đen trước mắt. Chỉ bằng một đôi mắt tuyệt đẹp, trong veo cùng sâu sắc kia, cũng đủ để nhận ra người bên cạnh là ai.

Phượng Minh cố gắng co giật khoé miệng, ép ra một nụ cười vẹo vọ: “Không nghĩ còn mạng để gặp quốc sư.” Vừa mở miệng thều thào vài câu, yết hầu đau như bị ai xé rách, thanh âm khò khè khàn đục.

Lộc Đan cẩn thận đánh giá cậu hồi lâu, chợt thở dài: “Cuối cùng Minh vương cũng tỉnh. Lộc Đan sợ Minh vương hôn mê bất tỉnh liên tục ba ngày ba đêm, sẽ không còn cách đối phó với trò hãm hại của tế sư viện, nên mới đành ép Minh vương uống liều lượng mạnh một chút. Ta cứ lo thân thể Minh vương sẽ không chịu nổi, không ngờ mới một ngày Minh vương đã tỉnh lại. Người thực sự được thần linh phù hộ đó.”

Mấy chữ “được thần linh phù hộ” , khiến cậu nhớ đến mấy câu xằng bậy dùng để doạ dẫm đám tế sư lần trước, tổng trưởng tế sư còn nói nếu sau ba ngày không xảy ra thần tích, mụ sẽ giết cậu ngay. Trước mắt kẻ dám đứng ra chống lại tế sư viện hình như chỉ có một mình Lộc Đan, mà tên Lộc Đan này dẫu cũng chẳng phải loại gì tốt đẹp, nhưng vì cái mạng nhỏ, xem ra cậu cũng nên nịnh nọt y một chút.

Nghĩ sao làm vậy, Phượng Minh cười khì khì, nhìn Lộc Đan nói: “Quốc sư thông minh cơ trí, quả là rường cột của quốc gia. Bên người Đại vương không thiếu trợ thủ đắc lực, nhưng đã có quốc sư ở đây, ta việc gì phải sợ đám tế sư viện hãm hại?”

Lộc Đan liếc xéo Phượng Minh, không buồn lên tiếng, chỉ hơi cúi người đỡ cậu ngồi dậy. Một lúc lâu sau, đôi mắt y lộ rõ vẻ thê lương, nói như than: “Minh vương hình như không hiểu rõ phân bố quyền hành của Đông Phàm thì phải?”


Mặt Phượng Minh hồng lên: “Cái này… chỉ nghe qua…” Kỳ thật Dung Điềm có từng dạy cậu một ít, nhưng cái một ít kia cậu cũng đã sớm chữ ai giả nấy cho Dung Điềm hết từ lâu rồi.

“Đông Phàm là một quốc gia thờ phụng thần linh, từ vương tộc quyền quý, xuống đến bách tính đều hết lòng sùng tín. Bởi vì cùng chung một tín ngưỡng, nên người dân Đông Phàm đoàn kết hơn tất cả các quốc gia khác. Thiên địa cung nơi bảo hộ báu vật Thiên Địa hoàn thần linh ban tặng, chính là thánh cung trong lòng hết thảy bách tính Đông Phàm.” Lộc Đan chậm rãi nói, đến đây lại hơi ngừng lại, thở dài não nề: “Nhưng cũng chính vì thế, tế sư viện mượn uy Thiên địa hoàn, càng ngày càng ngông cuồng, thậm chí còn can dự vào triều chính. Chuyện gì cũng mượn tay thần thánh để thanh trừ bất lợi, khiến hơn một trăm năm qua, uy nghiêm vương tộc Đông Phàm dần tan biến, ngay đến Đại vương cũng phải nhìn vào sắc mặt của bọn họ để hành sự.”

Có lẽ vì nhớ tới sự hung hăng của tế sư viện, ánh mắt Lộc Đan loé lên sự căm hờn, nói với Phượng Minh: “Chức quốc sư Đông Phàm từ trước tới nay đều do tế sư trong tế sư viện đảm đương, đa phần là tổng trưởng tế sư kiêm nhiệm địa vị này. Phàm là đại sự của quốc gia, nếu không sự đồng ý của quốc sư, Đại vương cũng không được độc đoán. Nhưng Minh vương hãy nghĩ đi, một tế sư viện như thế, có khác gì đám loạn thần tặc tử chuyên lộng quyền âm mưu tạo phản?”

Phượng Minh ngạc nhiên hỏi lại: “Ngươi chẳng phải đang là quốc sư Đông Phàm hay sao?”

Lộc Đan bật cười chua xót: “Minh vương có biết, chúng ta đã phải trải qua biết bao gian nan, hy sinh biết bao thân tín bên người Đại vương, mới có thể đoạt lại vị trí này từ tay tế sư viện không? Tiếc thay, địa vị tôn quý của tế sư viện trong lòng dân chúng khó lòng lay chuyển, chống đối trực diện chỉ dẫn đến nội loạn. Lấy lực lượng của ta và Đại vương hợp lại, cũng chỉ có thể bất phân thắng bại với bọn họ. Mà những cường quốc viễn xứ càng ngày càng trở nên hùng mạnh, chính mắt thấy hoạ diệt quốc trước mắt, nếu không sớm xoá đi mầm hoạ của đám tế sư viện này, thì Đông Phàm sao có thể giàu mạnh hơn, để chống lại nạn ngoại xâm?” Nói đến đó, trên khuôn mặt tuấn tú của Lộc Đan đã tắt hẳn vẻ ưu nhã bình đạm thường ngày.

Phượng Minh thầm nghĩ: nhưng ta là tù binh của ngươi kia mà, ngươi có đem nội loạn quốc gia ra kể ta cũng chẳng thèm đồng tình với ngươi đâu. Dù nghĩ vậy, nhưng sự ngưỡng mộ đối với Lộc Đan không biết nảy sinh từ lúc nào lại khiến cậu gãi đầu bối rối: “Thảo nào lũ già kia vừa thấy ngươi mặt mày đã tối sầm. Ôi, nhưng việc gì quốc sư phải mua dây buộc mình thế này? Nội bộ Đông Phàm đã đủ loạn, quốc sư còn không quản ngàn dặm tới quấy rối Tây Lôi. Muốn trừ ngoại trước phải an nội, đây chính là câu nói trứ danh của… Ớ, sư phụ Tôn Tử của ta.”

“Muốn trừ ngoại trước phải an nội…” Lộc Đan nhẩm lại hai lần, rồi chợt thở hắt ra: “Lệnh sư có tầm nhìn cao minh hơn người, câu này một chữ cũng không sai.” Không biết nhớ đến cái gì, y ngây người nhìn qua song cửa sổ, đoạn tiếp tục nói: “Ở cùng Minh vương càng lâu, Lộc Đan càng thấy khâm phục Minh Vương. Nói thật với Minh vương, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Lộc Đan sao dám mạo phạm một cường quốc như Tây Lôi.”

Thấy vẻ mặt chẳng thèm tin tưởng của Phượng Minh, y chỉ có thể cười khổ: “Những năm gần đây Đông Phàm liên tục gặp phải thiên tai, tế sư viện đã trắng trợn mượn chuyện này tuyên cáo khắp nơi rằng chuyện quốc sự bị coi nhẹ, khiến thần linh tức giận giáng hoạ, mũi công kích là nhắm thẳng vào ta. Nếu không có hành động gì, chỉ e có lúc Lộc Đan ta sẽ bại ở tay tổng trưởng tế sư.”


“A… hành động của ngươi, chính là lừa ta từ Tây Lôi sang đây? Khiến cho Dung Điềm cùng các nước khác trở mặt thành thù, tiêu hao quốc lực của Tây Lôi, rồi để ta truyền thụ binh pháp, tăng cường binh lực cho Đông Phàm. Nếu thành công, quốc sư sẽ lập được đại công, ngay đến tế sư viện cũng phải nể mặt rồi.” Phượng Minh dài giọng day đi day lại, quan sát từng cử động của Lộc Đan qua khoé mắt.

Lộc Đan bị cậu vạch trần mục đích, khuôn mặt hơi hồng lên, ý cười ngọt nhạt: “Cơ trí của Minh vương, cả thiên hạ đều biết. Nhưng Lộc Đan không quản mạo hiểm mời Minh vương tới Đông Phàm, còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn. Vì chỉ có một người như Minh vương mới có thể trở thành người nắm giữ vận mệnh tương lai của Đông Phàm, mới có tư cách ngụ lại trong Thiên địa cung, toà thánh điện trong tâm khảm của tất cả nhân dân Đông Phàm.”

Hai người nói được nửa chừng, thình lình có một giọng nói nhỏ nhẹ chen vào: “Thỉnh Minh vương dùng dược.”

Hạ nhân bưng một chén dược còn nóng vào phòng, đi tới cạnh Phượng Minh. Bát dược vừa đặc quánh vừa đen xì, khiến Phượng Minh vừa thấy liền nhăn mặt phản ứng, lộ vẻ đáng thương không tả. Nhưng người hầu đâu phải Thu Nguyệt Thu Lam, làm gì có chuyện dỗ ngon dỗ ngọt như các nàng. Thấy Phượng Minh cau mày, nàng ta cũng chẳng buồn để tâm, chỉ múc một muỗng thuốc thổi nhẹ một chút, cảm thấy nhiệt độ vừa đủ, liền trực tiếp đưa thìa tới trước miệng cậu. Phượng Minh không muốn bị người khác xem thường, đành phải há to miệng, nhắm mắt nhắm mũi nuốt ực xuống bụng.

Vị đắng chát xộc thẳng từ dạ dày lên, khó chịu đến mức khiến Phượng Minh nghẹn lại. Một chiếc chén ngọc bỗng xuất hiện trước mặt Phượng Minh, trong chén sóng sánh chất lỏng màu vàng kim, trong trong đẹp đẽ.

“Uống một ngụm mật đi, sẽ không khó chịu thế nữa.” Lộc Đan nhẹ nhàng nói.

Phượng Minh nhận lấy, nhấp một ngụm, quả nhiên thấy thoải mái hơn, liền không cả nể, ngửa đầu uống ực cả chén, đoạn trả chiếc chén rỗng cho Lộc Đan, vuột miệng: “Dù sao cũng là cá nằm trên thớt, chẳng phải sợ ngươi hạ độc nữa.” Chủ đề vừa chuyển, Phượng Minh đã nhớ tay tới đại sự quốc gia hồi nãy, cười nhạt: “Cái gì mà thánh cung trong tâm khảm mỗi người dân Đông Phàm? Ta ở thì cũng ở rồi đấy, chẳng qua chỉ là địa lao, thiếu chút nữa bị đông cứng mà chết thôi.”

“Đám nữ nhân độc ác kia, vốn muốn Minh vương chết rục trong địa lao. Nên dẫu lời nói hay ứng xử của Minh vương không có gì mạo phạm, chúng vẫn sẽ tìm đủ mọi cách để dồn người vào chỗ chết.” Lộc Đan như chạm phải vết thương mưng mủ trong lòng, ánh mắt nheo lại đầy nguy hiểm.


“Hại chết ta? Họ vốn oán hận Tây Lôi, hay trước kia Dung Điềm từng làm gì đắc tội với họ?” Mặt Phượng Minh hoàn toàn ngù ngờ.

Lộc Đan chậm rãi thu nét giận dữ, hồi phục lại nụ cười ấm áp như gió xuân e ấp, lắc đầu nói: “Minh vương rất thiện lương, chẳng lẽ những  hy sinh đằng sau tấm màn tranh đấu nơi vương cung còn ít sao? Chuyện này đối với Tây Lôi, hay với Dung Điềm mà nói, hoàn toàn không có can hệ. Bọn họ muốn hại Minh vương, chính là vì Minh vương là khách nhân của ta.”

“Ta hiểu rồi! Nếu khách nhân quốc sư mời đến là ta được tiến vào Thiên địa cung, thành thượng khách thứ tư trong hơn trăm năm qua của Thiên địa cung, thì địa vị quốc sư tại Đông Phàm sẽ lập tức được nâng cao, lại có thể nhân dịp này nghiền nát tôn nghiêm của tế sư viện trong lòng bách tính, như thế ngươi có thể thẳng tay đối phó mấy mụ già chết tiệt trong tế sư viện này? Chẳng trách mấy mụ ta hận ta thấu xương thấu tuỷ thế. Chỉ cần ta tự dưng bệnh chết, hiển nhiên sẽ bị coi là bị thần linh trừng phạt, là tội nhân bị thần linh oán hận. Thiếu chút nữa để một tội nhân như thế thành thượng khách của Thiên địa cung, quốc sư hẳn cũng phải chịu tội không nhỏ đâu nhỉ?”

Phượng Minh nói liền một hơi, hít một làn khí lạnh băng băng vào phổi, đoạn rên rỉ: “Dám lấy ta ra đùa giỡn, nghĩ mạng của ta không đáng tiền chắc?”

“Vốn ban đầu, Minh vương hoàn toàn đủ tư cách tiến vào Thiên địa cung. Lấy uy danh của Minh vương, còn thêm thế lực cường đại của Tây Lôi và cả sự ủng hộ của Đại vương chúng ta, là đã đủ khiến tổng trưởng tế sư hết đường cự tuyệt.” Nét mặt Lộc Đan ảm đạm xuống, thở dài: “Nhưng ai mà ngờ được Tây Lôi lại xảy ra chính biến? Minh vương mất lực bảo hộ tuyệt đối của Tây Lôi, Đông Phàm cũng giảm một cái cường quốc nhăm nhe bên ngoài. Nhưng cứ thế này, ngay đến sức ảnh hưởng kinh người của binh pháp Minh vương sở hữu cũng giảm đi, tế sư viện tự nhiên tìm được lý do để không thừa nhận thân phận thượng khách của Minh vương. Tin tức Tây Lôi chính biến, đã phá hỏng mọi sắp xếp của ta và Đại vương, khiến tình thế đột nhiên nghịch chuyển. Hiện giờ, thế lực tế sư viện đang tăng lên rất mạnh, mơ hồ trung đã vượt qua cả vương quyền. Đáng tiếc thay, Đông Phàm ta vốn chỉ là một cái tiểu quốc cằn cỗi, sao chịu nổi sự giày xéo của bọn họ?”

Bề ngoài y dẫu có phần yếu ớt, nhưng tâm địa lại mạnh mẽ hiếm thấy, nghĩ tới chuyện tế sư viện coi khinh vương quyền, khiến Đại vương đêm ngày âu lo, y lặng lẽ dùng sức, cuộn chặt nắm tay.

Phượng Minh vừa bệnh trở dậy, đầu vẫn còn ong ong, lại thêm chuyện quốc sự không mấy hứng thú, nên mới nghe được một nửa, đã miễn cưỡng ngáp dài một cái, rúc vào chiếc chăn tơ đẹp đẽ ấm áp, nhắm mắt, thở hắt ra hài lòng: “Quốc sư không cần phải giải thích này đó với ta. Ta cũng hiểu đại khái rồi. Quốc sư với tế sư viện đang quyết đấu một sống một còn, sinh tử của ta cũng thành lợi thế để các ngươi tranh giành thắng thua. Thôi thì chúng ta ra một cái ước định đi. Quốc sư đừng ép ta chép binh pháp gì nữa, cũng đừng có đem lời người khác ra doạ dẫm ta nữa. Ta ấy mà, ờ, ta cam đoan trong khoảng thời gian này sẽ ngoan ngoãn ở yên trong phòng, ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, tuyệt đối không chạy loạn khắp nơi, để tránh bị mấy mụ già chết tiệt trong tế sư viện tóm đi làm thịt tế thần, để quốc sư mất mặt.”

Lộc Đan ngạc nhiên nói: “Minh vương nghĩ bây giờ người đang ở chỗ nào?”

“Cái phòng ấm áp hoa lệ, trang trí thượng hạng này, chẳng phải là tẩm cung của ngươi còn gì?”


Trong phòng im phăng phắc.

Một lúc lâu sau, mới nghe thấy thanh âm trầm thấp của Lộc Đan: “Đây là phòng ở của tế sư cao cấp trong Thiên địa cung. Minh vương đã được tổng trưởng tế sư cho phép ở lại đây nghỉ ngơi ba ngày. Nếu sau ba ngày, thần tích không hiển, bọn họ sẽ áp tải Minh vương tới xử tử trước thánh hồ.” Nhìn thẳng vào con mắt thình lình mở banh của Phượng Minh, Lộc Đan nhẫn nại giải thích: “Người là khách ta mời đến, lại chính miệng phun lời nguyền rủa thánh cung, nếu để truyền ra lời đồn người chết bệnh ngay trong Thiên địa cung, tổng trưởng tế sư rất có khả năng sẽ lợi dụng tội danh bất kính với thần linh để bức Đại vương xử tử ta. Nếu đã bị người ta hại chết như vậy, sao không thử đánh cuộc với vận may hiếm thấy của Minh vương một lần. Cho nên ta và tổng trưởng tế sư đã ra ước định, trong vòng ba ngày này, họ phải để Minh vương dưỡng bệnh trong điều kiện tốt nhất, không để Minh vương xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn; điều kiện đem ra trao đổi chính là, ba ngày sau, vận mệnh của Lộc Đan cam nguyện dính cùng Minh vương.”

“Cái gì?” Phượng Minh la hoảng lên: “Ta còn chưa thoát khỏi lũ già… Ớ, bàn tay của tế sư đại nhân tôn kính ư?” Ngó nghiêng khắp nơi, không phát hiện có người nghe lén, lại hạ giọng: “Nếu ba ngày sau không hiện thần tích, chẳng lẽ ngươi cũng phải cùng chết với ta sao?”

Lộc Đan cười khổ: “Đây chính là cái ta đang cố gắng giải thích cho Minh vương đây. Hiện giờ chúng ta đã cùng đứng trên một thuyền, Minh vương nhất định phải bảo đảm thần tích sẽ xuất hiện.”

“Cứu mạng a, đang yên đang lành, làm sao mà nảy bộp ra cái thần tích gì chứ?”

Lộc Đan ngẩn ra, ngờ vực hỏi lại: “Minh vương thông minh tài trí, nếu không nắm chắc trong tay, sao dám hoa ngôn loạn ngữ sẽ có thần tích xuất hiện?”

Phượng Minh trợn trắng mắt rên xiết: “Nhưng mấy mụ ấy đòi lột gân lột da ta đó, ta phải tìm một kế hoãn binh, để ngươi tranh thủ thời gian đến vớt cái mạng nhỏ của ta chứ? Ngươi hãy vì đống binh pháp kia mà nghĩ biện pháp cứu ta đi!”

Đặng dư thời gian cho cái tên Dung Điềm không biết đang vất vưởng phương nào kia còn đến thực hiện màn “anh hùng cứu mỹ nhân” chứ.

Đến lúc này thì ngay cả một kẻ lúc nào cũng bình tĩnh thong dong như Lộc Đan cũng phải mắt hoa đầu váng, y thần người, mặt mày tái nhợt quay sang nhìn Phượng Minh, vừa gườm gườm cậu, vừa rít từng chữ từng chữ qua kẽ răng: “Bản quốc sư mặc kệ. Ngươi đã có thể khiến đèn ***g ở Bác Gian không gió tự thăng, có thể khiến ánh lửa A Mạn giang chiếu sáng rực nửa bầu trời Vĩnh Ân, thì nhất định cũng sẽ có cách làm ra một thần tích khác ở Đông Phàm. Sinh tử lúc này, tự Minh vương chọn lấy.”

Phượng Minh chớp mắt, mắt lớn trừng mắt nhỏ với Lộc Đan, một lúc lâu sau “Oa” một tiếng gào lên: “Cứu mạng a!!! Dung Điềm ngươi mau xuất hiện đi!!! Đám nữ nhân kia chơi thật rồi!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui