Dịch giả: Thiên Ý
Không chỉ Gia Long mà ngay cả Lan Lợi Tư cũng phải trợn mắt há mồm, chỉ có Lưu Tịch vẫn mang vẻ mặt thong dong, khóe miệng mỉm cười.
Đợi Trữ Hạ khóc đủ rồi, nàng mới buông Gia Long ra, quệt nước mắt lên áo choàng hoa lệ của hắn không hề áy náy, sau đó còn kéo tay áo hắn lao mặt, sau đó hỏi như chưa từng có chuyện gì xảy ra: “Các ngươi nhìn ta làm gì?”
“Móa!” Gia Long nổi giận rồi. “Cô có ôm nhầm người không đấy hả? Ta biết cô sao? Ta còn chưa chết mà cô đã khóc váng lên như thế?”
Trữ Hạ sững sờ, nhìn hắn chằm chằm, nhìn tới mức làm cho da đầu hắn run lên, sau đó nàng mới dùng tiếng Bang Thập hỏi: “Đầu óc ngươi có phải bị cháy hỏng rồi không?”
Lưu Tịch giữ chặt cánh tay nàng, khẽ cười: “Đi, ta từ từ giải thích cho nàng.”
Ba năm trước, Gia Long mua tòa nhà này ở thành Tô Châu, có sân rất lớn. Phòng ở Giang Nam đều kiến trúc theo kiểu nhà vườn, vừa mới đi vào đã ngửi thấy hương thơm hoa cỏ.
Bốn người ngồi trong đình, Lưu Tịch để mấy người bình ổn lại tâm trạng, sau đó mới mở miệng nói: “Hắn là Gia Long, là người thừa kế của Phác Lê gia. Sáu năm trước, hắn vì một chuyện ngoài ý muốn mà quên hết những chuyện xảy ra trước đó.”
Trữ Hạ sững sờ nhìn chằm chằm Gia Long, nửa ngày sau cũng không nói được lời nào.
Gia Long hừ lạnh một tiếng: “Ngươi đừng cho là ta không nhớ được gì thì có thể nhận ta là người quen cũ. Bổn thiếu gia không tiêu hóa nổi bộ dạng này của ngươi. Ngừng! Nếu không phải người là… bằng hữu của Lưu Tịch, ngươi cho rằng ta sẽ để ý tới ngươi sao?”
Người thừa kế của Phác Lê gia giàu có nhất Khế Sa là một danh hiệu vô cùng hấp dẫn. Rất nhiều thiếu nữ luôn muốn tiếp cận hắn vì danh hào này.
Lan Lợi Tư nhìn Trữ Hạ rất lâu, sau đó nói với Gia Long: “Ngươi đừng dài dòng nữa, thân phận của nàng còn cao quý hơn ngươi nhiều. Ai mà thèm bắt quàng làm họ với nhà ngươi.”
Trữ Hạ quay đầu nhìn Lan Lợi Tư, hắn tức thì cười cười không nói gì nữa.
Lan Lợi Tư là công tử của Tây Tướng quân Khế Sa, lại là bạn thân của Lưu Tịch, đương nhiên biết rất rõ chuyện của nàng.
Trữ Hạ nhàn nhạt nói: “Xin lỗi, ta không biết, là ta nhận nhầm người.”
Mưa rất lớn, từ góc cua hành lang xuất hiện một phu nhân ăn mặc quần áo sáng màu, cao quý xinh đẹp, nụ cười dịu dàng.
Nàng bưng điểm tâm tới, còn chưa lại gần thì Gia Long đã đứng dậy nhận, ân cần nói: “Mẹ, sao người lại tới đây. Việc bưng bê rửa chén này để hạ nhân làm là được rồi.”
Trữ Hạ cũng đứng lên, không che dấu được biểu lộ kinh ngạc.
“Dì?” Nàng nhẹ giọng kêu lên.
Phu nhân kia cười dịu dàng, cầm chặt tay Trữ Hạ, sau đó ôm nàng vào lòng, nói: “Con gái, di nương biết là con sẽ không sao mà.”
Hôm nay nước mắt hình như rất nhiều, rơi mãi cũng không hết.
Giấc mộng dài gần sáu năm, phải mất một cái giá rất lớn mới có thể tỉnh lại, nhưng sau khi tỉnh lại thì phát hiện ra mọi người còn rất tốt. Ngày đông giá rét cuối cùng cũng qua đi, mùa xuân bắt đầu tới rồi.
“Dì?” Hai đầu lông mày của Gia Long đã xoắn lại như cá chạch rồi. “Mẹ, nữ nhân kỳ quái này là biểu tỷ của con sao?”
Phu nhân vỗ nhè nhẹ lên vai Trữ Hạ, cười nói với Gia Long: “Đúng thế. Đây là biểu tỷ của con đấy.”
Không nhớ được gì có khi lại hạnh phúc hơn.
Trữ Hạ khụt khịt mũi, cười cười như đã hiểu ra.
Trữ Hạ ở lại ba ngày, mưa vẫn không ngừng rơi. Nàng đứng trên hành lang, nhìn ngây ngốc những viên ngói màu xanh trên đầu.
Giang Nam.
Nàng nói nàng muốn mở quán rượu ở Giang Nam, hắn đã giúp nàng thực hiện rồi.
Mở quán rượu, đặt tên là Trữ Hạ, sau đó chờ nàng tới.
Lưu Tịch nói: “Đây là mùa mưa dầm ở Giang Nam, mưa suốt mấy tháng liền.”
Trữ Hạ kinh ngạc: “Mấy tháng liền, không phải như thế thì sẽ rất khổ sao?”
Hắn cười ôn hòa như gió xuân: “Không biết.”
Lưu Tịch kéo Trữ Hạ vào đình ngồi, pha một bình trà, chậm rãi kể cho nàng nghe quá trình hắn và Gia Long gặp nhau.
Nàng gật đầu thở dài: “Cái này cũng xem như là duyên phận.” Lưu Tịch cứu được nàng, Xuyên Trữ lại cứu Lưu Tịch.
Có thể quên cũng là một loại phúc khí. Nàng đã từng nghĩ sẽ cùng Xuyên Trữ giành lại giang sơn, thế nhưng bây giờ lại không muốn nữa. Có thể bình tĩnh sinh hoạt cũng là một loại hạnh phúc, cùng ngắm trời mưa, cùng hưởng chung trà, cùng trò chuyện bên nhau…
Mưa nhẹ nhàng hắt vào cửa sổ khiến không gian hơi lành lạnh.
Lưu Tịch nhẹ giọng hỏi: “Tiếp sau đây nàng định thế nào?”
Trữ Hạ ngơ ngác ngắm nhìn dung nhan như thiên nhân của hắn, ngây dại hồi lâu. Lưu Tịch bật cười, thò tay vẫy vẫy trước mặt nàng hai cái, bất đắc dĩ nói: “Đừng có ngẩn người nhìn ta mãi thế.”
Nàng nói: “Bỗng nhiên ta nghĩ tới một người.”
Một người cô đơn, một người có đôi mắt u lục như mắt sói, một người luôn dùng ánh mắt chờ trông nàng quay về… Còn có cả Di Lặc công chúa nữa…
Tất cả mọi người đều đã có cuộc sống yên ổn, chỉ còn mình nàng vẫn lang thang, đúng là mệt mỏi.
Nàng đứng lên, duỗi lưng một cái, cười nói: “Ta sao, muốn đi thăm một người, sau đó về nhà!”
Hai chữ ‘về nhà’ không chỉ làm cho Lưu Tịch ngây người mà cả nàng cũng ngẩn ra.
Nụ cười mỉm lại xuất hiện trên gương mặt nàng, nàng nói với Lưu Tịch: “Ta đi tạm biệt dì.”
Lưu Tịch đứng trước cửa sổ, ngơ ngác nhìn nàng rời đi, một mực không nói gì.
“Đau lòng sao?” Ở chỗ góc cua, một thân ảnh cao lớn nghiêng người tựa trên tường, híp đôi mắt xanh như màu trời nhìn hắn.
Lưu Tịch không động đậy, cũng không nói gì, chỉ mỉm cười, nụ cười tái nhợt.
Lan Lợi Tư khoanh tay trước ngực, cười lạnh: “Ngươi có vì nàng làm nhiều hơn nữa thì nàng cũng sẽ không để ngươi vào mắt đâu.”
“Ta biết.” Hắn quay đầu cười với Lan Lợi Tư, sắc mặt trắng bệch, thanh âm cũng run rẩy. “Không sao. Ta thật sự không sao.”
“Đúng thế, ngươi ngay cả chết vì nàng còn có thể, làm gì có chuyện gì mà ngươi không làm được.” Lan Lợi Tư không biết đang giễu cợt hắn hay đang trào phúng chính mình nữa. “Thế nhưng nàng căn bản không biết những điều đó.”
Lưu Tịch quay đầu nhìn hắn, cười khẽ, nụ cười sáng lạn.
Thời gian sẽ làm mọi thứ nhạt nhòa, những gì còn lại người ta cũng chôn sâu trong lòng. Ở một nơi nào đó năm tháng không bao giờ chạm tới được, hắn ủ kí ức thành rượu, tự sau với chính mình. Có lẽ, vào một ngày mưa nào đó, hoặc trong một đêm yên tĩnh nào đó, hắn sẽ thoáng nhớ tới nàng, sau đó lòng càng vùi sâu, rốt cuộc không bỏ đi được, không xóa đi được.
“Không phải ngươi cũng thế sao?” Lưu Tịch cười nhẹ nói với hắn. “Có nhiều thứ vĩnh viễn không thể bỏ xuống được, ngươi cũng biết mà.”
Rời khỏi Giang Nam, Trữ Hạ trở về thành Tử Du.
Sáu năm rồi, sáu năm trước rời khỏi đây, lần đầu tiên nàng quay về.
Nàng lên trên một ngọn núi mà mình hay du ngoạn bên ngoài thành Tử Du. Nàng từng nói nàng rất thích nơi này vì sườn núi ở đây nở đầy hoa đỗ quyên, cho nên Lôi Nhược Nguyệt đã bỏ tiền ra mua cả ngọn núi này cùng với tòa trạch viện trên núi. Lúc ấy, nàng nói với hắn, nếu có một ngày hai người cùng chết đi thì sẽ cùng hạ táng ở đây. Lúc chết có thể tay cầm tay, sẽ không cô đơn, không tịch mịch.
Nhưng hôm nay tới đây chỉ còn có một mình nàng.
Tòa nhà không lớn, được quét dọn rất sạch sẽ, không có gì bất ngờ khi nàng thấy Tần Thiên Sinh.
Bốn năm trôi qua, hắn đã thay đổi rất nhiều. Hắn mặc áo mỏng màu trắng, yên tĩnh ngồi dưới gốc cây hoa anh đào, vài cánh hoa mỏng manh rơi xuống trên đầu vai hắn.
Hắn không mang mặt nạ da người nữa, nhưng lúc gặp lại nàng cũng không bày tỏ quá nhiều cảm xúc.
“Cô tới rồi?” Dường như hắn cũng đã dự đoán được nàng sẽ tới.
“Ta đến rồi.” Trữ Hạ nhìn cây hoa anh đào nở rộ trong đình viện, phảng phất nghe thấy cả thanh âm của nàng và hắn khi còn nhỏ.
Những cái này đều là những kí ức đè nặng trong lòng nàng, vì thế nàng mất ba năm mới có dũng khí để tới đây.
“Ta tới thăm huynh ấy.” Trữ Hạ nhẹ nói, dường như sợ làm phiền tới giấc mộng của ai đó.
Tần Thiên Sinh đứng lên, đi tới trước mặt nàng, quần áo đơn bạc bị gió núi thổi bay, thân ảnh hắn vô cùng gầy gò.
Đi đến sau núi, khắp nơi đều có hoa đỗ quyên đang nở rộ. Gió núi thổi qua mang theo hương hoa thoang thoảng.
“Hắn ở ngay đây.” Tần Thiên Sinh nhìn khắp hoa dại trên sườn núi, nói: “Hắn nói, sau khi hắn chết thì đem tro cốt hắn rải xuống đây.”
Thân thể Trữ Hạ lung lay, sau nửa ngày mới nói: “Ngươi nói là… tro cốt?”
Tần Thiên Sinh mặt không biểu tình, đáp: “Hắn nói có một mình thì sẽ rất lạnh. Không bằng đốt thành tro, như thế còn có thể có cơ hội cảm nhận được hô hấp của cô.”
Nước mắt chảy xuống, nhỏ như mưa xuống mặt đất.
Nàng đã từng nói, hai người cùng đi, lúc chết cũng sẽ cầm lấy tay nhau. Nhưng nàng đã buông tay, nên một người sẽ cảm thấy lạnh.
Nhược Nguyệt ca ca…
Nàng ở trên sườn núi thật lâu. Thật thật lâu.
Đến khi mặt trời xuống núi. Bầu trời màu tím hòa quyện với màu đỏ tươi của hoa đỗ quyên.
“Nhược Nguyệt ca ca…” Trữ Hạ nói với núi lớn. “Gặp lại!”
Gặp lại rồi!
Cách trở âm dương, ta không còn là Trữ Hạ của huynh, huynh cũng không còn là Nhược Nguyệt của ta.
Chuyện cũ năm xưa cứ để theo gió bay đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...