Hai người nhìn nhau hồi lâu, rốt cuộc A Mộc Đồ cũng lên tiếng: “Được rồi, nói thật ra, dù là tội lớn bằng trời nào, ta cũng sẽ không giết ngươi.”
Không giết nàng không có nghĩa là buông tha nàng. Nhưng đây là nhượng bộ lớn nhất của A Mộc Đồ rồi, Trữ Hạ sao có thể không thức thời được. Con mắt chớp chớp, cuối cùng nàng quyết định nói ra một phần.
“Ta là Vương tộc ở Bang Thập, năm trước tràng cung biến ở Bang Thập chắc hẳn ngươi cũng biết?” Nàng ngẩng đầu thăm dò hắn.
A Mộc Đồ gật đầu, trên mặt không có bất kỳ cảm xúc gì.
Trữ Hạ lại nói tiếp: “Lôi Nhược Nguyệt huyết tẩy cả nhà của ta, chỉ có ta và đệ đệ trốn thoát, nhưng lại bị thất lạc trong quá trình đào vong. Vì vậy ta mới cải trang cách ăn mặc, cuối cùng trà trộn vào Khế Sa.”
Kinh nghiệm hơn nửa năm trải qua nàng chỉ tích cóp trong một câu ngắn gọn, ngọt bùi cay đắng trong đó e là chỉ nàng mới có thể cảm nhận được hết.
Trữ Hạ dựa lưng vào thân cây, trượt ngồi xuống, ôm đầu gối:
“Ta không hề có ý đồ gì không tốt, chỉ là không còn nơi nào để đi. Dù ngươi có ý định đánh Hán Thống hay Bang Thập, với ta thì cũng chẳng khác gì nhau. Nếu như Khế Sa không thể thu ta thì hiện tại cứ giết ta đi.”
Nói xong, Trữ Hạ ngẩng đầu nhìn hắn, mang theo vẻ chờ mong, lại có chút tuyệt vọng.
A Mộc Đồ cũng ngồi xổm xuống, đưa tay nâng mặt nàng lên, cười nói: “Chung Trữ Hạ… Ngươi là trưởng công chúa Hạ Trữ của Bang Thập, đúng không?”
Nghe được hai chữ “Hạ Trữ”, trong nội tâm nàng lại dâng lên một cảm giác đắng chát.
Nuốt xuống, nàng gật gật đầu.
“Ngươi có dã tâm, ngươi không cam lòng nhìn thúc thúc ngươi đoạt đi vị trí của cha mình, muốn đoạt lại, đúng không?” A Mộc Đồ nhìn nàng, khóe miệng tiếp tục mỉm cười.
Trữ Hạ nhìn thẳng vào hắn: “Phải”.
“Ngươi hận Lôi Nhược Nguyệt đã trợ giúp thuc thúc ngươi giết phụ thân ngươi, cho nên muốn mượn tay ta giết hắn, đúng không?”
“Đúng!”
“Tốt!” A Mộc Đồ chỉ nói một chữ, lại đứng lên.
Trữ Hạ không rõ chữ “tốt” này của hắn là có ý gì, thấy hắn đứng lên thì cũng đứng lên theo.
“Chuyện ở Long Lâm sơn trang thì sao?” A Mộc Đồ lại hỏi: “Ngươi vì sao lại có thêm một ‘trượng phu’ và ở trong Long Lâm sơn trang.”
“Là có người bỏ tiền thuê ta, vì cái gì thì ta cũng không rõ.” Trữ Hạ nghĩ thầm cái này cũng không phải là ta nói dối ngươi.
A Mộc Đồ sững sờ, bán thân sao? Hoặc đơn thuần chỉ là thuê?
Trong đầu hắn lại nhớ lại cảnh nàng ngồi ở hồ sen ngày hôm ấy. Chỉ cần là một nam nhân bình thường đều không thể ngăn cản được sức hấp dẫn của một cô gái như thế.
“Thuê ngươi có phải là một người trẻ tuổi tầm hơn hai mươi một chút, có một đôi mắt đen rất sáng hay không?” A Mộc Đồ hỏi.
Trữ Hạ gật đầu, nàng nghĩ dù sao A Mộc Đồ cũng không biết Tiếu Lăng đang trà trộn ở trong quân.
A Mộc Đồ nở nụ cười, nói tiếp: “Công chúa, muốn báo thù thì phải mạnh mẽ lên, không có ai giúp ngươi đâu, chỉ có ngươi mới giúp được chính mình mà thôi.”
Đương nhiên nàng có lẽ cũng sẽ là một quân cờ có lợi cho hắn. Còn có… Hắn muốn nhìn xem nàng có thể làm được những gì.
A Mộc Đồ cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn trăng, ngày mai chắc hẳn là một ngày đẹp trời.
…
Ngày hôm sau là trận chung kết cưỡi ngựa, đúng lúc ở chỗ trại ngựa có một chú ngựa chiến mới tới.
Nghe nói đây là thần câu từ phương tây xa xôi tới, so với chiến mã bình thường cũng phải cao hơn hẳn một cái đầu, toàn thân tuyết trắng, bốn chân mọc lên bốn chùm lông màu đỏ như lửa, tên là Hỏa Vân.
Long Mạt Cửu hạ lệnh, đệ nhất binh lính thắng trong kỹ thuật cưỡi ngựa sẽ được thử cưỡi Hỏa Vân. Nếu có thể chinh phục được Hỏa Vân thì thần câu này sẽ giao lại cho hắn.
Lệnh này làm cho Liệt rất căm tức. Từ lúc đầu nhìn thấy Hỏa Vân, Liệt đã vô cùng yêu thích rồi, vốn định hỏi xin Long Mạt Cửu, ai ngờ lại nghe lão già này ra lệnh như thế. Nhưng con ngựa này tính hoang dã, chỉ sợ thuần phục nó cũng không dễ dàng.
Sự thật chứng minh đúng là như thế.
Người đứng đầu kỹ thuật cưỡi ngựa là Thản Mễ của tổ 2132. Nhà hắn vốn có lịch sử chăn nuôi ngựa, ngựa ở trong quân doanh Khế Sa do nhà hắn cung cấp rất nhiều, nên bản thân hắn cũng có nhiều hiểu biết hơn người về chiến mã.
Lần đầu thấy Hỏa Vân, hai mắt của hắn lập tức sáng lên. Con ngựa này đúng là bảo mã ở Tây Vực, không, so với Tây Vực thì nơi đó còn xa hơn. Nghe nói nơi đó có biển, bốn phía có lục địa bao quanh. Ở nơi ấy, người ta sản xuất rất nhiều chiến mã, hình thể cao lớn, sức bền và sức bật cũng không gì sánh bằng. Nếu nói là có một con ngựa như trong truyền thuyết thì con ngựa trước mắt Thản Mễ này đứng ở vị trí số một.
Hỏa Vân được đưa tới trung ương của trường ngựa, nó rất hung dữ, bất kể ai tớ gần cũng bị nó dùng hơi thở hoặc dùng chân cào cào xuống đất đe dọa.
Thản Mễ rất hưng phấn, vừa vào đã lập tức tiếp cận nó, nhưng hiển nhiên con ngựa này không thèm để ý tới hắn, cổ hất lên để tay hắn không chạm vào được.
Thản Mễ cúi người, bắt lấy bờm ngựa, xoay người một cái đã leo lên được thân Hỏa Vân. Con ngựa hí lên, cả người chồm tới, khí lực lớn vô cùng là Thản Mễ suýt nữa thì ngã xuống.
Hỏa Vân thấy không thể quẳng hắn xuống thì móng trước nâng lên, lưng ngựa và mặt đất tạo thành một góc gần như vuông chín mươi độ. Thản Mễ ôm lấy cổ nó, hai chân kẹp chặt muốn ổn định thân thể. Nhưng ngay sau đó, Hỏa Vân lại nhảy lên, thân ngựa nghiên đi, đơn giản hất Thản Mễ xuống. Thản Mễ lúc ngã xuống còn nắm lấy lông bờm nó, liền bị nó tung chân đá một cái, lập tức rơi xuống đất, cả người gần như sắp bị nó dẫm nát.
“Vụt!” Tiếng roi phá không vang lên, trên chân trước của Hỏa Vân xuất hiện một vệt máu đỏ, nó bị đau đành lùi lại, nhìn chằm chằm vào người cầm cây roi trước mặt.
Liệt kéo Thản Mễ ra, ra lệnh cho hắn lui về sau, còn mình thì cầm roi nhìn về phía Hỏa Vân.
Một người một ngựa đối mặt với nhau vẻ rất kỳ quái.
Liệt cười giảo hoạt, roi co lạ, Hỏa Vân vô ý thức lùi về sau một bước, hơi thở phì phì. Đúng lúc này, Liệt buông roi, nhảy lên lưng ngựa. Đã lĩnh giáo qua chuyện Thản Mễ bị con ngựa này cho ăn đau khổ thế nào, vừa nhảy lên, Liệt lập tức kẹp chân vào bụng ngựa, ngực dán chặt xuống lưng ngựa. Hỏa Vân giằng co cả nửa ngày cũng không hất được hắn xuống.
Hỏa Vân rít lên một tiếng, lập tức lao về phía rào chắn như điên, tốc độ còn nhanh hơn chạy nước rút khiến Liệt âm thầm kinh hãi trong lòng. Nếu có thể thu phục được chiến mã này, trên chiến trường sẽ có biết bao nhiêu cái lợi.
Đây là một cuộc tỷ thí về sức chịu đựng và nghị lực. Hỏa Vân vẫn chạy nước đại, không hề có ý định chậm lại, mà Liệt cũng chỉ có thể ghé sát vào lưng ngựa, tứ chi một mực muốn trụ nó lại.
Thật sự là con ngựa quyết liệt, nhìn trận thế này đúng là không chết không thôi. Liệt trong lòng âm thần than khổ, nhìn thấy ngày dần đã ngả về phía tây, chân tay hắn cũng cứng đơ. Người xung quanh xem bắt đầu kêu gào, có người nói nhàm chán, có người lại lo lắng liệu Liệt có thể trụ được bao lâu? Nếu như bị con ngựa này hất xuống, không chết cũng mất nửa cái mạng rồi.
Thản Mễ càng lo lắng cho Liệt bao nhiêu thì càng đau lòng cho Hỏa Vân bấy nhiêu. Hắn không chinh phục được Hỏa Vân, nhưng con ngựa này cũng một thời gian do hắn chăm sóc, chỉ có hắn mới khiến nó ngoan ngoãn nghe lời. Ngựa là một con vật thông thái, nó có thể nhận ra ai tốt với nó.
Người xem ngày càng nhiều, mọi người đều ra sức cổ vũ cho Liệt, với tình thế trước mắt cũng không ai có cách nào cả.
A Mộc Đồ cũng chạy đến, thấy thế thì cười váng lên, thấy Liệt bị một con ngựa hành hạ như thế, tâm tình của hắn rất thoải mái.
Bỗng nhiên, từ ngoài rào chắn xông ra một người, vội vàng chạy về phía Hỏa Vân. Bốn phía lặng ngắt như tờ. Tiểu tử này không muốn sống nữa sao? Hắn làm vậy mà không chết dưới móng sắt của Hỏa Vân mới lạ.
“Tránh ra!” Liệt nằm rạp trên lưng ngựa kêu to, nhận ra người này đúng là người mà Vương rất thích, Chung Trữ Hạ. Tên tiểu tử gầy yếu này không phải muốn cứu hắn chứ? Nhưng với cái vóc dáng kia, hắn còn không chịu nổi một đạp của Hỏa Vân đi.
Đúng lúc tất cả cho rằng Hỏa Vân sẽ dẫm lên người hắn thì lại thấy móng nó đạp về phía trước một cái, thân thể hướng về phía bên cạnh ngã văng ra, may mà không đụng phải Trữ Hạ. Nhưng Liệt ở trên lưng nó cũng phải chịu chung số phận ngã với nó.
Trữ Hạ đứng như trời trồng nhìn một người một ngựa ngã xuống, hốc mắt đã đầy nước.
Hỏa Vân không còn bộ dạng hung ác như trước nữa, nó cố gắng đứng lên, chậm rãi tập tễnh đi tới trước mặt Trữ Hạ, cứ đi được vài bước lại chực ngã xuống, dường như đi lại với nó lúc này cũng là một chuyện khá khó khăn.
Nó đi tới trước, cúi đầu, thè lưỡi liếm mặt nàng.
“Tiểu Tam!” Trữ Hạ không kiềm chế được ôm lấy cổ Hỏa Vân khóc rống lên. Đôi con ngươi đen láy của Hỏa Vân cũng chảy xuống nước mắt. Nó dùng đầu cọ cọ vào người nàng, như một đứa trẻ đang tủi thân vậy.
Liệt không biết phải phản ứng như thế nào, hắn từ trên mặt đất bò dậy, đúng lúc thấy nước mắt của Hỏa Vân.
Con ngựa này… rốt cuộc là bị làm sao vậy?
…
Trong trại ngựa ở phía nam quân doanh, Trữ Hạ đã khóc tới rối tinh rối mù.
Ban nãy thừa dịp rối loạn, A Mộc Đồ đã kiên quyết sai người nhét Liệt và trong chỗ quân y, thấy Trữ hạ ôm Hỏa Vân khóc lóc không chịu buông ra, hắn đành phải kéo nàng cùng tới đây với nó.
Hắn dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, bởi vì trên mặt nàng bôi một lớp tro nên vừa khóc đã bị chảy hết sạch. A Mộc Đồ bật cười. Một giây sau, Hỏa Vân đã phun nước miếng vào mặt hắn.
Hỏa Vân trừng mắt với hắn, nhìn như kẻ thù. Trữ Hạ vội vàng kéo nó ra. Phun nước miếng lên mặt Khế Sa vương, con ngựa ngốc này không muốn sống rồi sao?
A Mộc Đồ dùng tay áo lau nước miếng của ngựa trên mặt, lạnh lùng trừng mắt với Hỏa Vân: “Có tin ta đem ngươi ra nướng sống hay không?”
“Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!” Trữ Hạ vội vàng đứng trước mặt Hỏa Vân, tranh thủ xin lỗi hắn.
A Mộc Đồ vẫn tiếp tục lau bùn trên mặt nàng, lạnh lùng nói tiếp: “Ta vẫn chờ ngươi giải thích.”
Trữ Hạ ngồi trên lan can chuồng ngựa, nhẹ nhàng vỗ về Hỏa Vân, bắt đầu kể.
“Đây là con ngựa được tiến cung, lúc ta còn nhỏ đã được phụ vương ban thưởng cho ta và đệ đệ Xuyên Trữ. Lúc ấy nó cũng là một con ngựa non vừa mới được sinh ra nên có thể nói bọn ta lớn lên cùng nhau. Ta là lão đại, đệ đệ là lão Nhị, nó chính là lão tam, cho nên chúng ta cũng đặt tên cho nó là Tiểu Tam. Mùa đông năm trước, trong tràng cung biến ở Bang Thập, Xuyên Trữ cưỡi Tiểu Tam trốn ra khỏi hoàng cung, từ đó không hề gặp lại, cũng không có tin tức gì của hắn…” Trữ Hạ nhẹ giọng kể, vẻ mặt lạnh nhạt, không còn chút dáng dấp bi thương như hồi nãy nữa.
Nàng vuốt ve Tiểu Tam, khắp người nó đều là vết thương, cũ có, mới có, lông trắng cũng dính đầy vết bẩn, chân trước bị Liệt dùng roi quật còn lằn lên dấu đỏ.
“Tiểu Tam trước kia rất đẹp, lông của nó vừa trắng, vừa mượt!” Trữ Hạ cười nói. Nàng lôi Tiểu Tam ra khỏi chuồng ngựa, lại đi lấy thùng nước ở cách đó không xa về, tay còn cầm cả bàn chải.
A Mộc Đồ không nói gì, chỉ lặng yên nhìn nàng.
“Tiểu Tam, có đau không?” Trữ Hạ vừa tắm cho nó, vừa hỏi. “Tiểu Tam, ngươi bướng bỉnh như thế, chắc cũng đã bị ăn đòn không ít? Hơn nửa năm qua, ngươi đã đi đâu, sao lại tới được đây?”
“Tiểu Tam, bị người ta cưỡi một lần cũng không có việc gì đâu, ngươi xem ngươi tự giày vò mình thành cái dạng gì rồi…”
“Tiểu Tam, ngươi có nhớ ta không? Ta thì luôn nhớ ngươi đấy.”
“Tiểu Tam…”
Trữ Hạ vừa nói vừa cằn nhằn, bỗng nhiên lại nghẹn ngào không nói gì nữa. Vấn đề nàng muốn hỏi lúc này không sao nói ra được…
Tiểu Tam, Xuyên Trữ ở đâu?
Tiểu Tam, tại sao chỉ có ngươi mà không thấy Xuyên Trữ? Các ngươi cùng nhau chạy ra khỏi hoàng cung mà, sao lại tách ra rồi?
Tiểu Tam, Xuyên Trữ hắn…
Xuyên Trữ bây giờ đang ở đâu? Xuyên Trữ có phải đã… chết rồi hay không?
Nàng cắn môi, nước mắt nàng lại rơi xuống. Nàng vùi đầu trên lưng ngựa, bả vai run rẩy nhưng không khóc thành tiếng.
Tiểu Tam quay đầu dùng miệng đẩy đẩy đầu của nàng, chỉ thấy thanh âm nghẹn ngào, nức nở vang lên. Tay của nàng túm lấy mấy cọng lông trên lưng nó, giống như chỉ có thể làm vậy mới khắc chế được thống khổ trong nội tâm nàng lúc này.
“Ta muốn giết hắn! Ta nhất định phải giết hắn!” Trữ Hạ từ trong đáy lòng kêu gào, hai hàm răng cắn nát bờ môi lúc nào không hay.
A Mộc Đồ do dự một chút, sau đó thò tay nhẹ nhàng đặt lên đầu nàng, ra sức vuốt vuốt vỗ về.
Nàng… muốn giết Lôi Như Nguyệt ư? Lôi Như Nguyệt…
Trữ Hạ trở tay nắm lấy cánh tay hắn, nói: “Giúp ta!”
Hắn lẳng lặng nhìn nàng, trên mặt không có chút biểu lộ nào.
“Muốn ta làm gì cũng được. Hãy giúp ta!” Trữ Hạ nhìn hắn chăm chú. Nàng không có cách nào có thể đối đầu với một Bang Thập cường đại như thế. Nàng quá nhỏ bé!
A Mộc Đồ nhẹ vuốt từ tai nàng ra sau gáy, lắc đầu: “Không được!”
Như mất đi cả lực lượng, Trữ Hạ loạng choạng lùi về sau. A Mộc Đồ ôm lấy eo của nàng giữ lại.
Hắn ôm lấy nàng, nói: “Là ngươi cầu xin ta giữ ngươi lại. Đã muốn ở lại, hãy làm ra thành tích cho ta xem. Ngươi muốn báo thù, muốn chính mình trở nên mạnh mẽ, ta sẽ không giúp ngươi. Chỉ ngươi mới có thể giúp mình. Hiểu không?”
Trữ Hạ ngây người một chút, sau đó nở nụ cười. Nàng khom người chào A Mộc Đồ sau đó quay người rời đi.
Nếu lúc đó A Mộc Đồ biết sau này hai người sẽ thế nào, có lẽ hiện tại hắn sẽ chẳng nói lời ấy. Chỉ đến khi sự tình phát sinh mới hối hận, mới nhận ra biết thế chẳng làm.
A Mộc Đồ thở dài, vỗ vỗ Hỏa Vân nói: “Tiểu Tam, lão đại nhà ngươi cho là tắm cho ngươi một nửa là xong rồi.”
Hỏa Vân phun ra hơi thở, nhìn Trữ Hạ đi xa dần, muốn đuổi theo nhưng lại bị dây thừng giữ lại không nhúc nhích được, chỉ có thể bực bội cào đất dưới chân.
“Nàng rất đáng yêu, như con mèo nhỏ, đúng không?” A Mộc Đồ tâm tình rất tốt, lại hỏi Hỏa Vân, lại nhận được cái trừng mắt từ nó. Hắn mang theo tâm trạng phấn khởi mà bỏ đi.
Hôm sau bắt đầu thi đấu theo tổ đội. Vòng thứ nhất rút thăm thi đấu, 20 tổ chọn lấy 10 tiến vào vòng trong. Trong trận đấu chỉ cần có 3/5 trận thắng là coi như qua vòng.
Trữ Hạ rất không may, rút thăm trúng đội mạnh nhất là 114.
Tiểu Cầu vẻ mặt uể oải, hắn tự nhận mình là người cản trở nhất đội. Vóc dáng bé tí tẹo của hắn, không đấu cũng thua không thể nghi ngờ.
Tiếu Lăng xoa xoa đầu hắn, cười nói: “Không hẳn. Tiểu Cầu, đi xem bọn họ thi đấu, lên danh sách cho ta.”
Tiểu Cầu giơ tay lên, ý bảo hắn đã sớm thu thập đầy đủ rồi. Dù sao Tiểu Cầu hắn cái gì cũng vô dụng, chỉ có thể làm mấy công tác lặt vặt này thôi.
Rất nhanh tới lượt bọn hắn lên sàn đấu. Tiếu Lăng xem xét tư liệu, người lên sân đầu tiên bên phía đối phương có bài danh thứ tám trong thi đấu đối kháng cá nhân, vũ khí là trường đao, thực lực trong đội là một trong những người mạnh nhất. Mãn Đại Ngưu vốn định lên đầu tiên, nhưng sau đó bị Tiếu Lăng ngăn lại, chỉ vào Tiểu Cầu nói:
“Ngươi lên đầu tiên.”
“Ta?” Tiểu Cầu kinh hãi hỏi lại.
Tiếu Lăng vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ngươi vừa lên thì nhận thua là được, không cần đánh.”
“Vì sao?” Mãn Đại Ngưu kêu lên: “Sao không để ta đi thu thập tên kia?”
Trữ Hạ giữ lấy tay Mãn Đại Ngưu, giải thích:
“Dùng yếu địch mạnh, dùng mạnh địch yếu, đó là chiến thuật. Nhưng mà Tiếu Lăng, ngươi có nắm chắc không đấy? Bọn hắn có năm người, thực lực cũng tương đối ngang nhau.”
Tiếu Lăng nhìn lên lôi đài, nhẹ nói: “Trữ Hạ, ngươi thắng thì Lưu Tịch cũng không cần ra sân.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...