Dịch giả: Thiên Ý
Đêm hè, gió mang hơi lạnh mơn trớn lên làn da, dịu dàng như mỗi lần hắn gọi tên nàng.
Thanh âm trầm thấp đó luôn được nàng chôn sâu trong lòng, như một dấu ấn mãi mãi không phai mờ.
Chuyện cũ dường như mới chỉ xảy ra hôm qua. Hắn và nàng vẫn còn hệt như xưa.
Gió nhẹ làm ống tay áo màu trắng của hắn khẽ bay, lông mày tuấn lãng nhếch lên, cứ thế cười tươi nhìn nàng. Hắn nhẹ cầm lấy tay nàng, khi đó, gió núi thổi qua rặng nhãn tạo ra tiếng gió lao xao, khắp núi là cỏ xanh mượt dập dìu như sóng biếc, nàng không kiêng kị gì mà cười vang cả đất trời.
Chờ đợi vô vọng không biết khi nào đã trở thành một loại số phận…
Đêm đã khuya, trăng lưỡi liềm cô đơn treo ở góc trời. Đêm mùa hè vậy mà lại lạnh như giữa mùa đông.
“Chung Trữ Hạ, nàng điên rồi.” Mạc Lăng Tiêu giật lấy vò rượu trong tay nàng, bình rượu nghiêng đi làm ướt tay áo hắn.
Nàng ngồi trên một chạc cây lớn, liếc nhìn hắn đầy thờ ơ.
Hắn cúi đầu nhìn bình rượu. Bình rượu không lớn, nặng chừng năm cân, nếu cộng thêm số vừa đổ ra, nàng cũng đã uống được hơn một cân rồi.
Đây là rượu cao lương vô cùng nặng đấy!
Mạc Lăng Tiêu thở dài, nhíu mày nhìn nàng. Dưới ánh trăng, mặt nàng tái nhợt như màu lụa trắng, trong mắt phản xạ ánh trăng bàng bạc, nàng cười với hắn. Nàng cười nhưng không hiểu sao nước mắt lại tràn ra, ánh trăng loang loáng trên gò má.
Hắn ngồi xuống cạnh nàng, sau đó mới nói: “Sau này… Không được uống rượu nữa…”
“Sao… Vì sao chứ?” Hai mắt nàng mơ hồ, thanh âm bay bổng.
Ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt nước cạnh đình, bỗng chốc thấy lòng hoảng hốt. “Phụ nữ có thai không được uống rượu.”
Nàng cười, mệt mỏi ôm lấy hai chân, co mình lại thành một đoàn, nói: “Đứa bé này không đợi được tới lúc ra đời đâu…”
“Trữ Hạ, nàng có biết hy vọng là gì không?” Hắn bỗng quay đầu, ngưng mắt nhìn nàng.
“Hử? Hy vọng?...” Nàng tựa đầu trên đầu gối mình, cười. “Hy vọng… chỉ là viển vông thôi. Huynh có biết thế nào là viển vông không? Giống như thần tiên trên trời, ác ma dưới lòng đất ấy…”
“Có đôi khi, sống cũng là một chuyện rất đau khổ, còn khổ hơn so với chết.” Hắn cười nhẹ. “Ta không dám nói ta chưa từng muốn chết. Lúc ta mất đi hết thảy, mệt mỏi tới mức hai mắt không thể mở ra được, ta đã từng nghĩ giá có thể cứ mãi nhắm mắt vào thì tốt biết mấy…”
Hắn dừng lại một chút, mở hai bàn tay ra, nói tiếp: “Lúc bị đẩy lên đỉnh cao quyền lực, nàng có biết đôi tay này của ta đã lấy đi bao nhiêu tính mạng con người không? Sau lần trước nàng rời đi, đã có rất nhiều chuyện xảy ra, đầu tiên là cung biến ở Hán Thống, sau đó là Khế Sa xâm lược. Ta cũng từng nghĩ tới việc buông tay, thế nhưng ta lại không làm được. Ta thấy nụ cười vui vẻ của Lâm Phong thì lại nhớ tới lúc cùng nàng ăn mì hoành thánh ở Đồng Thành gặp một đứa bé. Đứa bé ấy đang thay răng, mỗi lần cười rộ lên đều để lộ ra hàm răng thiếu mất hai răng cửa, nó còn khen nàng xinh đẹp… Ta nhớ lúc đó ta đã nói với nàng, ta muốn bảo hộ cho bọn họ. Hiện tại cũng thế, dù có mệt mỏi mấy ta cũng không thể chết được… Nụ cười của dân chúng Hán Thống chính là hy vọng của ta.”
Nàng sững sờ nhìn hắn, nước mắt ngưng đọng lại.
“Nàng sẽ có con, con của nàng cũng sẽ xinh đẹp giống nàng, rồi nàng cũng sẽ cảm thấy thế giới này đẹp biết bao… Chúng ta còn sống đều phải trải qua đau khổ, nhưng chúng ta không phải vì đau khổ này mà sống tiếp. Chỉ có tồn tại chúng ta mới có thể cảm thấy sự vui vẻ, hy vọng và tình yêu…”
“Thế nhưng… ta không vui nổi.” Nàng vùi đầu vào giữa hai đầu gối. “Lòng ta đã chết lâu rồi… Ta cũng cảm thấy ta không thể sống được nữa rồi.”
“Hết thảy đều đã là quá khứ… Rồi mọi chuyện sẽ khá hơn thôi.” Lúc hắn nói lời này, không biết đang nói với nàng hay tự nói cho mình nghe nữa.
“Nói cho ta biết, làm sao mới có thể quên đi một người?” Nàng thì thào. “Nếu quên được quá khứ, ta có thể quên được báo thù… Quên báo thù rồi, ta mới có thể không cảm thấy thẹn mà ôm chặt hắn… Thế nhưng ta đều không thể quên được hết thảy, vì vậy ta sống trên đời này chẳng khác nào sống giữa địa ngục…”
Mặt mũi nàng nhòe nhoẹt nước, hỏi hắn: “Ta sống mà có khác chết ở chỗ nào đâu?”
Hắn nhìn nàng, hồi lâu mới nói: “Nàng có từng nghĩ rằng nàng cũng là hy vọng sống của người khác không?”
Nàng sững sờ.
“Có lẽ… Nàng là tất cả hy vọng sống của Lôi Nhược Nguyệt.”
Nàng ngơ ngác một hồi, không nói gì.
Đàn có năm mươi cung, cung yêu, cung hận đã sớm không thể phân biệt được rồi.
Nàng ngửa đầu để mình không khóc, trong đầu toàn là màu đỏ của máu…
Nhược Nguyệt, lúc huynh vung đao đồ sát, huynh có nghe được nỗi bi thương của hoàng cung không? Đêm dài yên tĩnh, huynh có mơ thấy những người bị mình sát hại không?
Nhược Nguyệt, lòng của ta có phải đã thay đổi rồi không? Nếu như ngay cả chết huynh còn không sợ, vậy thì còn ai có thể xúc phạm tới huynh?
Nhược Nguyệt, lúc huynh hạ đao xuống đã là quyết định chặt đứt duyên này, sao huynh còn nhìn ta bi thương thế làm gì? Cùng sống không bằng cùng chết, có phải huynh cũng nghĩ vậy không?
Nhược Nguyệt, chúng ta phải bước tiếp như thế nào đây? Sau lưng là vách núi, trước mặt là tử lộ.
Nhược Nguyệt, chúng ta đều mang một thân đầy vết thương, sao còn cố dây dưa khiến đối phương đau thêm làm gì? Huynh còn chờ mong cái gì?
Nhược Nguyệt, ta thực sự là hy vọng của huynh sao?
Nhược Nguyệt, hy vọng là gì vậy?
Nàng nhắm mắt lại, có lẽ đã khóc mệt, lại bởi vừa uống rượu nên nàng bèn dựa vào thân cây.
Hắn nhìn nàng rất lâu, dường như muốn được ngồi nhìn nàng cả đời thế này.
“Trữ Hạ…” Hắn nhẹ nói. “A Mộc Đồ thà đối địch với Bang Thập cũng không giao nàng ra… Vì hắn yêu nàng, đúng không?”
Mắt của nàng lại có nước mắt chảy ra, dọc theo sống mũi, rơi xuống.
“Ta để hắn đưa nàng đi, được không?” Thanh âm của hắn rất nhẹ, giống hệt như màn sương mỏng phiêu trán trong không trung. “Nếu nàng không thể quyết định thì để ta quyết định thay nàng, được không?”
“Đây là chuyện duy nhất ta có thể làm vì nàng…” Như một tiếng thở dài vắt ngang mấy đời.
Nàng ngủ rồi, vẫn ôm chặt lấy chân đầy mỏi mệt.
Hắn cứ ngồi nhìn nàng như thế rất lâu, lâu đến đủ để nhớ rõ từng cái hít thở của nàng.
“Ta làm sao có thể nói cho nàng biết làm sao để quên đi một người…” Hắn nhẹ vuốt mái tóc đen của nàng. “Nếu như ta biết rõ thì ta cần gì phải…”
Hắn nhẹ lắc lắc đầu: “Ta là Hán Thống Vương, ta không phải Mạc Lăng Tiêu… Mạc Lăng Tiêu đã vì nàng mà sa vào địa ngục rồi… Cho nên Trữ Hạ, nàng không thể chết, chán ghét ta cũng được, hận ta cũng được, nhưng nàng không được chết… Nàng chết rồi, trái tim này của ta cũng sẽ chết mất…”
“Nàng sẽ ổn thôi… Nàng nhất định phải sống thật tốt… Tính mạng của nàng không thể so được với vận mệnh dân chúng Hán Thống, nhưng nàng là cả tính mạng của ta…”
“Hy vọng của Hán Thống Vương là dân chúng, còn hy vọng của Mạc Lăng Tiêu là nụ cười của nàng…”
“Trữ Hạ…”
Ánh trăng chiếu lên người nàng như thể có một tầng ánh sáng mờ ảo phủ lên.
Hắn ngửa đầu tu rượu cao lương, một cỗ cay xè, nóng rực tràn vào dạ dày, nhưng vẫn không đủ lấn át được tình cảm đang thiêu đốt trong lòng hắn.
Hắn ngắm nhìn mãi mảnh trăng lưỡi liềm đang tỏa ra ánh sáng bàng bạc xa xa.
Phải chăng dù lòng có bị đốt thành tro nhưng tay vẫn không muốn buông?
Cả đời là quá ngắn hay quá dài? Nếu dài thì vì sao hoa kỳ lại ngắn như thế? Còn nếu ngắn thì vì sao đi mãi cũng không hết những thống khổ này?
Hắn nàng nàng, gần nhau trong gang tấc mà tựa ở cách cả chân trời xa xăm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...