Dịch giả: Thiên Ý
A Mộc Đồ giữ Trữ Hạ ở lại mười ngày, nói nàng phải tĩnh dưỡng thật tốt rồi mới cho nàng đi.
Trữ Hạ rất phối hợp, ăn nhiều, ngủ nhiều, sắc mặt càng ngày càng hồng thuận, dáng tươi cười cũng càng ngày càng nhiều. Mỗi khi chỉ có một mình, nàng sẽ ngồi ngẩn người trên bệ cửa sổ hoặc trên hòn giả sơn gần hồ sen.
Hạ viên xanh biếc, trong không khí tràn ngập mùi cỏ thơm.
Lạc Bình Xuyên bưng bánh ngọt đi vào trong đình nghỉ mát, đặt lên bàn đá hỏi nàng: “Tới ăn không?”
Trữ Hạ quay đầu nhìn thoáng qua, trên chiếc đãi màu xanh biếc đựng mấy cái bánh ngọt, vẻ ngoài nhìn vô cùng hấp dẫn khiến người ta thèm muốn. Kết quả không làm nàng thất vọng, thứ bánh này thật sự quá ngon mềm, còn mang theo hương sen thơm ngát.
“Phòng bếp mới làm đấy, được không?” Lạc Bình Xuyên rót cho nàng một chén trà xanh. Trữ Hạ nhận lấy, uống một ngụm.
“Thật ngon!” Đối với đồ ăn, nàng chưa bao giờ keo kiệt lời khen ngợi.
“Chuyện đó…” Lạc Bình Xuyên sờ lên cánh mũi. “Trữ Hạ tiểu thư.”
“Tướng quân gọi ta là Trữ Hạ là được rồi.” Trữ Hạ cười. “Có chuyện gì thế?”
“Cô định đi thật sao?” Lạc Bình Xuyên bỗng nhiên ghé sát, nhìn nàng chằm chằm, bộ dáng giống như muốn tìm tòi thứ gì đó trên mặt nàng.
Trữ Hạ sững ra một chút, sau đó gật đầu: “Cám ơn tướng quân chiếu cố, ta đã nói với Vương rồi, ngày mai ta sẽ đi.”
“Ngày mai?” Lạc Bình Xuyên nhíu mày. “Cô muốn đi đâu.”
Trữ Hạ cắn miếng bánh ngọt hoa sen, chậm chạp nuốt vào, nhấp xong một ngụm trà mới lại nói: “Ta đi tìm Lôi Nhược Nguyệt.”
“Đến giờ cô còn muốn đi tìm Lôi Nhược Nguyệt?” Lạc Bình Xuyên lên giọng, nhíu mày giận dữ.
“Tướng quân.” Trữ Hạ ngẩng đầu, biểu lộ lạnh lùng. “Ngài thực sự muốn ngồi nhìn đại quân Bang Thập tiến sát biên cảnh Khế Sa sao?”
Lạc Bình Xuyên khẽ giật mình nhìn nàng, không biết nói gì nữa.
“50 vạn đại quân của Lôi Nhược Nguyệt dù đã thối lui khỏi biên cảnh, thế nhưng vẫn còn đóng quân lại chứ không rút về. Bất kỳ lúc nào hắn cũng có thể phát động tấn công.” Trữ Hạ nhẹ giọng tự nói, thanh âm quạnh quẽ, nghe không ra chút cảm tình nào. “Nếu không thế, ta tin rằng Vương cùng các ngài sẽ không ở Thiên viện này ngồi chơi tới một tháng.”
“Vì cô nên Vương mới ở đây ngồi chơi một tháng thì có.”
“Cũng có thể…” Trữ Hạ cười. “Nhưng ít nhất một tháng này cũng không phải chỉ vì ta.”
Lạc Bình Xuyên cười khổ, gật đầu: “Cô rất nhạy cảm.”
Thế nhưng nữ nhân quá thông minh thì sẽ khó kiếm hạnh phúc.
“Vì ta mà Bang Thập mới tới đây, lúc trước Vương đã từ chối sứ giả của Lôi Nhược Nguyệt mới khiến cho hai tòa thành trì biên cảnh của Khế Sa bị tàn sát.” Ánh mắt Trữ Hạ chuyển sang khóm trúc bên cạnh đình.
Lôi Nhược Nguyệt thích nhất trúc mùa hè, mùa đông lại thích hoa mai.
Lạc Bình Xuyên tức cười, thì ra nàng đã sớm tinh tưởng mọi chuyện.
“Trận giết chóc vô nghĩa này vì ta mà bắt đầu nên cũng chấm dứt vì ta đi.” Trữ Hạ cười với Lạc Bình Xuyên. “Ta nói đúng chứ, tướng quân? Lúc trước ta thấy trong mắt ngài đầy vẻ chán ghét ta, có phải cũng vì điều này hay không?”
“Ta… có sao?” Lạc Bình Xuyên sờ cánh mũi. Ban đầu đúng là hắn rất ghét nàng, bởi vì Khế Sa Vương vì một nữ nhân này mà hy sinh quá nhiều.
Hắn luôn cho rằng thật không đáng nếu vì một nữ nhân.
“Một mạng này của ta đổi nhiều tính mạng của người khác, đúng là không lỗ mà.” Nụ cười của Trữ Hạ như tan vào ánh mặt trời, đôi mắt cũng sáng lấp lánh.
“Trữ Hạ…” Lạc Bình Xuyên muốn nói gì nhưng lại thôi.
Trữ Hạ à, cô có thể không cần miễn cưỡng cười như thế được không, cũng đừng bận tâm trăm họ bách tính nữa được không, cũng đừng quá kiên cường như thế có được không?
Cô chỉ cần học cách làm nũng với nam nhân của mình là được rồi.
Thế nhưng cái nữ nhân trước mặt này lại chỉ biết lao ra ngoài chém giết, vĩnh viễn không biết cách chui vào ngực nam nhân tìm che chở.
“Cho nên ngài muốn thay mặt dân chúng Khế Sa tới cảm tạ ta sao?” Trữ Hạ cười rất thoải mái.
“Chung Trữ Hạ… Cô thật sự không hiểu nam nhân.” Lạc Bình Xuyên thở dài. “Cô thật sự không hiểu ngài ấy.”
Đây là đêm cuối cùng Trữ Hạ ở lại đây.
A Mộc Đồ ngồi trước bàn sách ngẩn người.
Gần đây hắn đều không tới thăm nàng, hắn không dám cho mình cơ hội làm tổn thương nàng.
Bởi hắn nhất định sẽ không nhịn được mà dùng mọi thủ đoạn để giữ nàng lại.
Cho nên nàng cứ thế đi cũng tốt, chỉ cần nàng thích là được.
Dầu thắp đã hết, dường như hắn không biết hoặc cố tình không muốn động. Hắn tựa người ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm vào bóng tối.
Ngoài cửa chợt truyền tới tiếng nói, dường như có người muốn vào nhưng bị thái giám cản lại. Không bao lâu sau, có tiếng gõ cửa, tiếng thái giám thấp giọng bẩm báo: “Bệ hạ, Trữ Hạ tiểu thư cầu kiến.”
A Mộc Đồ ngẩn người, sau nửa ngày mới đáp: “Để nàng ấy vào.”
Vẫn là xiêm y màu trắng bạc, khí sắc đã tốt lên rất nhiều, dáng đi nhẹ nhàng thanh thoát. Nhìn bề ngoài nàng chẳng khác mấy những tiểu thư được nuôi dưỡng ở khuê phòng, thế nhưng dù sao thì cũng không phải.
Hoàn toàn không phải. Nếu không hắn cũng nguyện ý xây một tòa lâu đài vàng để giấu nàng đi.
“Sao lại không thắp đèn?” Trữ Hạ mượn ánh trăng hắt vào nên mới thấy được A Mộc Đồ đang ngồi ở bàn sách. Cả người hắn như chìm vào bóng đêm yên tĩnh làm nàng cảm thấy thật đau lòng.
A Mộc Đồ không đáp, chớp mắt nhìn nàng cứ đi tới đi lui thắp đèn.
“Tối như bưng, chàng ngồi đây làm gì?” Trữ Hạ đứng trước mặt hắn, đưa tay quơ quơ gọi.
“Không có gì… Tự nhiên ngủ quên mất.” A Mộc Đồ ngồi thẳng dậy, thanh giọng đáp.
“Ngày mai ta phải đi rồi.” Trữ Hạ đứng cách hắn một cái bàn, mỉm cười nhìn hắn.
“Ừ.” A Mộc Đồ mờ mịt ngẩng đầu, ánh mắt tựa như đang nhìn nàng lại giống như không phải.
“Thế thôi sao?” Trữ Hạ nhướn mày.
Hắn sững sờ. Không như vậy thì nàng còn muốn hắn thế nào đây?
“Chuyện là…” Trữ Hạ gãi gãi đầu. “Có thể cho ta chút lộ phí không?”
“…” Thì ra muốn nói tới cái này.
Thấy A Mộc Đồ không nói gì, Trữ Hạ nóng nảy: “Tuy ta không biết khi nào mới trả lại được tiền này cho chàng, nhưng nếu chàng không cho ta lộ phí, ta sẽ sớm chết đói mất.”
“Trước kia nàng cũng lấy mà có hỏi ta đâu.” A Mộc Đồ hơi buồn cười, khuỷu tay chống lên bàn, ngẩng đầu nhìn nàng. Mấy lần trước, không phải nàng đều rất tự giác “thuận tay” lấy mấy thứ đồ đáng giá trong nội cung của hắn đi sao? Có lần còn lấy trộm cả ngọc bội tùy thân của hắn nữa.
“Chuyện đó khác, khi đó là tình huống đặc thù.” Trữ Hạ trừng mắt với hắn, sớm biết thế này nàng đã không tới xin để bị mất mặt rồi. Chẳng mấy khi nàng lại tỏ ra quân tử như thế.
“Qua đây.” Hắn đưa tay ra gọi nàng.
Trữ Hạ đi qua cái bàn, tới trước mặt hắn, để tay mình vào trong tay hắn.
“Lúc nàng hôn mê, ta đã giữ giúp nàng.” Hắn lấy từ trong ngực ra một khối bạch ngọc, đặt vào tay nàng.
Trữ Hạ chớp mắt, có chút ướt át.
“Đã nói là không cho phép nàng làm mất rồi mà.” A Mộc Đồ nở nụ cười, sâu trong đôi mắt là vẻ dịu dàng tựa ánh trăng. Tay hắn nắm lấy tay nàng, ôn hòa tới mức làm người ta không muốn buông ra. “Không cho phép nàng làm rơi nữa.”
Nàng ra sức gật đầu: “Sẽ không có lần sau.”
Hắn cũng gật gật đầu, tay nới lỏng ra, quay đầu đi, nói: “Thích cái gì thì cứ lấy đi, chút nữa đi tìm quản lý nội vụ lấy là được.”
“Được. Cảm ơn!” Trữ Hạ thấy hắn không chịu nhìn mình thì trong lòng hoảng hốt, lại nói. “Vậy thì… Ta về nghỉ ngơi đây.”
“Ừ.” Hắn xoa xoa hai hàng lông mày, cũng không dám ngẩng đầu lên.
Trước khi bước đi, nàng lại nói: “Chàng cũng mệt mỏi rồi, sớm về ngủ đi, ngủ ở đây sẽ bị cảm lạnh mà sinh bệnh đấy.”
“Ừ.” Hắn gật đầu, ngón tay siết chặt.
Trữ Hạ quay đầu, vừa đi được hai bước thì nghe tiếng hắn gọi lại: “Trữ Hạ!”
Nàng quay đầu nhìn: “Cái gì?”
“Nàng…” Rốt cuộc hắn cũng chịu ngẩng đầu, con ngươi màu lục như có ánh sáng tràn ra. “Sẽ nhớ ta chứ?”
Trữ Hạ dừng một chút, cười rất dịu dàng, hiếm khi nào mới thấy nàng cười như thế.
“Đại khái… Sẽ nhớ…”
Cho dù lời này là lừa gạt cũng tốt rồi! A Mộc Đồ cố gắng cười tự nhiên. “Ngày mai ta sẽ không tiễn nàng được.”
“Được.”
“Nàng đi rồi ta cũng quay về thành Đô Linh. Nếu sau này nàng muốn tìm ta, có thể tìm Lạc Bình Xuyên hoặc Liệt trước, bọn hắn sẽ đưa nàng tới gặp ta.”
“Được.”
Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói chuyện. Một lát sau, Trữ Hạ cắn môi nói: “Ta đi đây.”
“Ừ.”
Lúc ra tới cửa, nàng lại dừng bước.
“Đồ.” Nàng nhẹ giọng gọi. “Nếu như ta không về nữa, chàng đừng chờ ta. Hãy lấy nữ nhân mình thích, phải sống hạnh phúc, được không?”
“…” Thân thể hắn cứng ngắc, trong lòng như có dao cắt. “Ừ.”
Cuối cùng, nàng cười với hắn một lần nữa, rồi cửa dần khép lại, nàng cũng đi mất.
A Mộc Đồ ngẩn ngơ trong thư phòng cả một đêm. Thời gian như bị kiến gặm, mỗi một giây một khắc đều là dày vò, mỗi một phút hắn đều đấu tranh để mình không chạy đi giữ nàng lại.
Muốn giữ lại nhưng lại không giữ được.
Sáng hôm sau, trời vừa mờ sáng, A Mộc Đồ gọi Lạc Bình Xuyên tới.
Hắn đứng ở bên cửa sổ, nhẹ giọng hạ lệnh. “Ngươi hãy đi cùng Trữ Hạ.”
Lạc Bình Xuyên ngạc nhiên ngẩng đầu, còn cho là mình nghe nhầm.
A Mộc Đồ quay đầu lại nhìn hắn, nói: “Hộ tống nàng, đến khi nàng gặp được Lôi Nhược Nguyệt thì thôi.”
Lạc Bình Xuyên lặng yên nửa ngày, sau đó quỳ một chân trên đất: “Xin thứ cho thần không thể lĩnh mệnh.”
A Mộc Đồ nhíu mày. “Tại sao?”
Lạc Bình Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi con ngươi màu u lục đầy vẻ mệt mỏi, cắn răng đáp: “Vương, Lạc Bình Xuyên cũng chỉ là một nam nhân bình thường.”
Lạc Bình Xuyên cũng chỉ là một nam nhân bình thường, cũng sẽ phạm sai lầm, cũng sẽ động tình với nữ nhân.
A Mộc Đồ giật mình, sau đó bật cười, bất đắc dĩ nói: “Biết rồi. Vậy… để Lỗ Hãn đi.”
“Vâng.”
Vừa gặp lại Lỗ Hãn, Trữ Hạ đã lập tức rút bội kiếm mà Lạc Bình Xuyên chuẩn bị cho mình ra, đâm về phía hắn.
Lạc Bình Xuyên nhanh chóng giữ chặt tay nàng, quát: “Chung Trữ Hạ, cô điên rồi.”
Trữ Hạ cố giãy ra nhưng không được, chỉ có thể dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Lỗ Hãn: “Ta muốn giết hắn.”
“Hắn làm gì cô?” Lạc Bình Xuyên ngạc nhiên.
Lỗ Hãn ở bên cạnh nửa cười nửa không, đáp: “Tướng quân muốn ta bảo hộ vị tiểu thư này tới Bang Thập sao?”
“Phải.” Lạc Bình Xuyên buông tay Trữ Hạ ra.
Vừa mới buông tay, Trữ Hạ liền đâm về phía Lỗ Hãn. Lỗ Hãn nhanh chóng né người, đoạt lại kiếm trong tay nàng.
“Tiểu thư, Lỗ Hãn không phải người thương hoa tiếc ngọc. Cái này quá nguy hiểm, nếu ta ngộ thương tiểu thư sẽ không tốt.” Lỗ Hãn nhăn mày, vuốt vuốt kiếm.
Trữ Hạ hít vào một hơi, lạnh lùng nhìn hắn, sau đó hỏi Lạc Bình Xuyên: “Tướng quân, đây là người sẽ hộ tống ta sao?”
“À…” Lạc Bình Xuyên nhìn hai người họ. “Nếu như không phù hợp thì ta sẽ đổi người khác.”
Trữ Hạ cười lạnh, con mắt cụp xuống, sau đó ném túi hành lý và vỏ kiếm cho Lỗ Hãn nói: “Là hắn.”
Lỗ Hãn cũng có chút ngoài ý muốn, lại nhìn Lạc Bình Xuyên.
Trữ Hạ dạng chân leo lên Tiểu Tam, quay đầu cười với Lạc Bình Xuyên: “Tướng quân, cảm ơn đã chiếu cố. Bảo trọng.”
Lạc Bình Xuyên nhún nhún vai, kéo ra một vòng vui vẻ: “Cô cũng vậy, nhớ rõ, lúc nào cũng có thể quay về.”
“Biết rồi.” Trữ Hạ tiêu sái phất tay áo, tư thái này giống như chỉ tạm đi xa chứ không phải biệt ly. Chỉ có trong lòng nàng là hiểu rõ nhất, lần này đi sợ sẽ không về được.
Lỗ Hãn cũng lên ngựa, nhẹ gật đầu chào Lạc Bình Xuyên rồi đuổi theo Trữ Hạ đã ở rất xa.
Đến khi không còn thấy bóng cả hai nữa, Lạc Bình Xuyên mới quay đầu lại, nhìn thấy A Mộc Đồ đang đứng tựa người dưới gốc cây hòe trước cổng đình viện đằng xa. Áo bào thêu kim tuyến màu tím bị gió thổi tung bay, mái tóc đen cũng bay lên, tuấn lãng như thần.
Nam nhân này hoàn mỹ biết bao nhiêu. Trên đời này, chỉ duy mình hắn có mọi thứ mà tất cả nam nhân trên đời khao khát. Hắn cũng có mọi thứ mà tất cả những nữ nhân khác truy cầu.
Chỉ có nha đầu Chung Trữ Hạ kia mới không cần hắn.
Lạc Bình Xuyên cất bước đi tới, cười nói: “Vương, nàng đi rồi, đuổi theo vẫn còn kịp đấy.”
A Mộc Đồ nhẹ nhàng lắc đầu, mắt cúi xuống nhìn mặt đất loang lổ bóng râm, thấp giọng nói: “Nàng sẽ không trở về nữa đâu.”
Cặp mắt hắn yên lặng như ao tù nước đọng. Không hiểu sao Lạc Bình Xuyên lại nghĩ tới hai chữ: “Hoang Vu”.
Hết Quyển 2
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...