Ta tên là Lôi Nhược Nguyệt, là con trai út của thừa tướng Bang Thập. Tên ta là do Hoàng Thượng ban cho, bởi vì ta sinh vào một ngày trăng rằm cuối thu, vì vậy tên là “Nhược Nguyệt”.
Mùa hè năm ta ba tuổi, mẫu thân mang ta vào chúc mừng sinh nhật trăm ngày của công chúa Bang Thập, đó là lần đầu ta gặp nàng. Mẫu thân ôm nàng tới trước mặt ta, nói: “Nhược Nguyệt xem này, công chúa Hạ Trữ thật xinh đẹp đúng không?”
Xinh đẹp? Ta nghĩ đó là lời nịnh nọt của mẫu thân mà thôi. Bà ấy nói cũng không phải để ta nghe mà là để Hoàng Hậu nương nương nghe đấy.
Công chúa Hạ Trữ chẳng khác nào con khỉ, da vừa đen vừa nhăn nheo. Trên sách nói, mỹ nữ lông mày thanh tú, da trắng nõn nà, nhưng công chúa Hạ Trữ sao mà lại xấu thế?
Lúc ta nhíu mày một cái thì lại gặp được ánh mắt nàng.
Nếu nói trên cái gương mặt bé tí này có cái gì đó gọi là ‘xinh đẹp’ thì chỉ có thể là đôi mắt này. Đen nhánh, sáng, mới sinh được trăm ngày mà linh động vô cùng. Nàng nhìn ta cười ngây ngô, đưa tay ra cho ta, trong miệng phát ra những âm thanh ê a, ọ ẹ.
Nàng muốn ta ôm nàng sao?
Ta ngây ngẩn cả người, rõ ràng có thể thấy cặp mắt xinh đẹp kia đang nhìn mình.
Hoàng hậu nương nương tò mò đi tới, thán phục trong sợ hãi: “A, Hạ Trữ muốn được ca ca ôm sao?”
Mẫu thân tươi cười hớn hở ngồi xổm xuống trước mặt ta, nâng công chúa lên rồi đặt vào lòng ta. Công chúa xấu xí này không hề khách khí, chảy nước miếng, tay thì túm chặt lấy áo ta.
Lông mày ta nhíu càng chặt. Ta nhìn mẫu thân, nhưng mẫu thân lại không hề có cảm xúc chán ghét như ta lúc này. Ta nghĩ muốn lui về sau, nhưng xung quanh lại nhiều nương nương, các phu nhân đại thần nhìn vào như thế, rốt cuộc ta không dám nữa.
Thế nên ta phải kiên trì ôm con khỉ nhỏ này trong lòng.
Ta dám chắc, công chúa này rõ ràng là cố tình. Nàng vươn tay cào cào lên mặt tay, bấu tóc ta, cười đến cực kỳ vui vẻ, lộ ra cái lợi còn chưa mọc răng. Nước miếng từ miệng nàng chảy ra, dính đầy lên người ta.
Ta đứng yên không dám động, để mặc nàng dùng nước miếng rửa mặt cho ta. Sau đó có lẽ Hoàng hậu nương nương cũng không nỡ lòng nào thấy cảnh đó nữa mới vội vàng lấy khăn lau mặt cho ta, cười nói: “Hạ Trữ nhà chúng ta cực kỳ thích Nhược Nguyệt nhé!” Dứt lời, bà lại còn nhéo má ta, nói tiếp: “Hài tử này thật tuấn tú. Về sau nhất định là một mỹ nam tử đây.”
Mẫu thân nghe xong lời đó thì cười tới sung sướng, lại khiêm tốn trả lời: “Hoàng hậu nương nương khen nhầm rồi. Vẫn là công chúa xinh đẹp, về sau nhất định sẽ khiến chúng sinh điên đảo.”
Vào ngày hôm ấy, ta biết được thế nào là đỉnh cao của lời nói dối không dấu vết.
Ba năm sau, vào lễ mừng thọ tròn ba tuổi của công chúa, ta một lần nữa gặp lại công chúa Hạ Trữ, khi ấy đã ba tuổi, thế nhưng ta thật sự không nhận ra nàng. Lúc nàng sinh ra chẳng khác nào con khỉ vừa đen vừa nhăn nhúm, không biết ăn cái gì mà trở nên vừa trắng vừa mềm thế này?
Ta kinh ngạc nhìn nàng, hoàn toàn không chú ý tới Hoàng hậu nương nương cũng đang nhìn ta. Đợi lúc ta phục hồi tinh thần mới biết mình thất thố nặng rồi.
Ta gật đầu chào Hoàng hậu nương nương một cái, sau đó ngồi ngay ngắn trở lại. Thế nhưng Hoàng hậu vẫn nhìn chằm chằm vào ta không rời làm cho công chúa Hạ Trữ cũng nhìn tới ta.
Công chúa khỉ con kia không ngẩn người ra như ta. Nàng trượt khỏi người Hoàng hậu nương nương, trước con mắt nhìn chăm chú của mọi người, nàng chậm rãi đi xuống. Thái giám định ngăn lại nhưng có ánh mắt ra hiệu của Hoàng hậu nương nương nên lại thôi. Hạ Trữ đi xuống mấy bậc thềm, đi xuyên qua đám cung nữ đang ca múa, đi tới trước mặt ta.
Ta nhíu mày. Thật sự tới giờ ta vẫn chưa thể nào quên được cảm giác buồn nôn khi nàng bôi một đống nước dãi lên mặt ta năm xưa.
Đến gần rồi… Này này, nàng sao có thể tiến sát ta như thế hả? Chẳng lẽ không có ai dạy nàng quy củ sao? Nàng như dán lên người ta, đôi mắt đen nhánh nhìn ta không chớp.
Bỗng nhiên, nàng mạnh mẽ ghé đầu tới, môi tiến sát môi ta… Ta chỉ nghe thấy xung quanh im bặt, chỉ còn có tiếng hít vào thật sâu của mọi người. Cả người ta choáng váng. Ta muốn đẩy nàng ra nhưng lại nghĩ tới thân phận công chúa của nàng nên không dám làm vậy, đành phải nghiêng đầu tránh đi đôi môi đỏ và mềm mại như cánh hoa đào của nàng.
Mới ba tuổi mà đã to gan lớn mật như thế. Nữ nhân này sau khi lớn lên còn không biết sẽ gây ra sự tình hoang đường cỡ nào đây?
Chuyện này cuối cùng kết thúc ở hôn ước của ta và nàng, ước định năm nàng hai mươi tuổi thì chúng ta sẽ kết hôn. Ta ngồi một chỗ, âm thầm mặc niệm cho chính mình.
Thái Hậu cao hứng gọi ta tới ngồi cạnh nàng, còn ban ân vì ta và cháu gái của bà kết hôn mà nhận ta làm cháu nuôi. Ta thực sự không muốn, nhưng trước ánh mắt mong chờ của cha và mẹ, ta không thể không bày ra một bộ dáng vô cùng biết ơn.
Sau đó mẫu thân nói, ân hoàng gia lớn như thế, có người cầu cả đời còn không được. Thế nhưng ta và Lôi gia lại có vinh dự này, đơn giản chỉ nhờ một cái hôn môi của con nhóc ba tuổi. Việc này làm nhiều người thực sự cảm thấy biệt khuất không nói nên lời.
Về sau, thỉnh thoảng ta được gọi vào trong cung. Cuối cùng, trước sự mời mọc nhiệt tình của Thái hậu, ta bèn dọn tới cung của người sống luôn. Ngày đó mẫu thân ta cao hứng tới cười không khép miệng lại được, còn địa vị của phụ thân trong triều càng được củng cố vững chắc.
Vào cung, việc làm cho ta thấy vui vẻ nhất là được thái hậu cho phép thoải mái ra vào Tàng Thư Các. Tàng Thư Các có nhiều sách tới mức ta cực kỳ thỏa mãn, vì vậy nếu không có việc gì làm là ta nhốt mình trong đó cả ngày. Mà sự tình làm ta phiền muộn nhất chính là nha đầu Hạ Trữ kia.
Thái hậu tín ngưỡng Phật Giáo, bà hay nói với ta, con người kiếp trước nếu làm nhiều chuyện xấu, kiếp này nhất định sẽ bị quả báo. Kiếp này làm chuyện xấu, kiếp sau nhất định sẽ tương báo. Nhân quả tuần hoàn không ngừng không nghỉ. Ta nghĩ, nếu thật sự có chuyện như thế, ước chừng kiếp trước ta phải làm bậy nhiều lắm thì kiếp này mới gặp được nàng.
Nhưng đến nhiều năm sau, ta lại nghĩ, nếu làm nhiều chuyện xấu mà có thể gặp lại nàng thì ta tình nguyện cả đời làm người xấu.
Hạ Trữ càng lớn thì năng lực phá hoại của tiểu ác ma này cũng ngày càng lớn. Tất cả những nơi nàng đi qua đều gà bay chó chạy, không được yên bình. Nghe nói thị nữ trong cung hoàng hậu thiếu chút nữa bị nàng buộc đi tự sát.
Từ lúc nàng biết nhận thức tới nay, trong hoàng cung Bang Thập, chỉ cần nghe thấy bốn chữ “công chúa Hạ Trữ” là từ Vương gia, tướng quân tới thái giám, cung nữ đều không khỏi kinh hồn táng đảm, cẩn thận tránh nàng như tránh hủi. Nhưng tiếng xấu của nàng càng lúc càng tăng thì lại xuất hiện một hiện tượng khá quái dị, đó là nữ oa này mỗi lần tới trước mặt của ta sẽ ngừng hẳn trò nghịch phá của mình, thay vào đó là nhìn chằm chằm vào mặt ta.
Không có ai thừa tinh lực đi nghiên cứu xem con khỉ này rốt cuộc nhìn cái gì ở ta, mà sau khi chuyện trọng đại này được công bố, tất cả mọi người đều coi ta là vũ khí chung cực để đối phó Hạ Trữ.
Chỉ là trong lòng ta cũng rõ ràng, lực phá hoại của nàng không thay đổi, chỉ là tạm thời bị phân tán khi tập trung nhìn ta thôi.
Về sau, cảm tạ ông trời còn có đức hiếu sinh, một lần ngẫu nhiên, ta phát hiện ra chỉ cần lúc ta đàn là Hạ Trữ đang quậy ầm ầm như con khỉ có thể ngoan ngoãn ngồi yên nghe tới nhập thần, mặc dù ta thật sự cho rằng nàng chẳng hiểu cái gì đâu. Nhưng Hoàng thượng thấy nữ nhi bảo bối của ông ta có thể nghe lời như thế thì không khỏi kích động mà nắm lấy ta ta, run rẩy nói: “Nhược Nguyệt con ngoan, sau này Hạ Trữ thật sự phiền con trông nom rồi.”
Ta triệt để không biết nói gì.
Năm ta tám tuổi, nàng năm tuổi…
“Nhược Nguyệt ca ca, mau tới xem sủng vật ta mới nuôi.” Tiểu Hạ Trữ mang theo một cái lồng trúc, bước chân loạng choạng chạy tới gần ta.
Ta không thèm để ý tới nàng, ngồi trong lương địch tiếp tục đọc sách. Thị nữ ở xa, lúc xung quanh không có người ta thường thờ ơ với nàng như thế.
Với việc ta không thèm nhìn tới, bình thường nàng sẽ náo một trận, nhưng một hồi rồi mà nàng vẫn yên tĩnh đứng đó, không nói một câu nào. Tò mò, ta ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ thấy một con rắn đang thè lưỡi ra ngay trước mặt. Ta bị dọa cho kinh hãi, nhảy dựng lên, lúc này mới phát hiện nàng đang nắm đầu con rắn này. Thấy ta bị dọa như thế, hầu tử kia ôm bụng cười ha ha.
Mấy phút đồng hồ sau, một đầu bếp của ngự thư phòng hồng hộc chạy tới, sắc mặt trắng bệch: “Công… công chúa! Đây là canh rắn mà Hoàng thượng muốn ăn mà.”
Ta chín tuổi, nàng sáu tuổi…
“Nhược Nguyệt ca ca, Nhược Nguyệt ca ca!” Ta từ trong thư phòng đi ra đã nghe thấy thanh âm non nớt đang gọi mình.
Ta nhìn ánh mắt của đám thị nữ, thái giám, sau đó bèn đi tới.
“Vòng tay của muội bị rơi xuống hồ rồi!” Công chúa chu cái miệng nhỏ nhắn, đang ở bên bờ hồ, váy trắng như tuyết đã dính đầy bùn đất, ngay cả gương mặt trắng nõn cũng có dấu vết lấm len. Dù vậy, ta cũng không thể không thừa nhận, nàng thực sự là một đứa bé xinh đẹp. Chỉ tiếc là bổn thiếu gia ta không thể nào bị nàng lừa đâu.
“Vòng tay gì?” Ta ứng phó bằng cách nhìn quanh hồ nước, nghĩ thầm sao cứ có việc là nàng lại gọi ta như thế, việc này để nô tài làm là được rồi mà.
Nước vừa trong vừa mát, ngay cả đám cá chép đang bơi dưới đáy cũng có thể thấy rõ từng cái vẩy, nhưng nào có thấy vòng tay mà nàng nói.
“Tới đây xem đi!” Hạ Trữ kéo tay ta, ánh mắt nàng động lòng người làm ta không thể không khuất phục, đành phải ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, giúp nàng tìm vòng tay. Ai ngờ, vừa mới thò đầu xuống tìm, nàng đã ở sau lưng hung hăng đá vào mông ta một cái.
Ta ngã lộn đầu vào trong hồ.
“A… Có ai không? Nhược Nguyệt ca ca nhảy hồ tự vẫn rồi. Có ai không?” Nàng gân cổ kêu người tới cứu ta, thanh âm đầy hưng phấn và vui vẻ.
Vì vừa vào mùa thu lạnh nên ta bị sốt suốt hai ngày. Hai ngày này, cha mẹ và thái hậu đều tới thăm ta, lại nước mắt lưng tròng khích lệ ta: “Hài tử ngoan, sao con lại không nghĩ thông như thế. Đời con còn dài lắm, phải cố mà sống tốt…”
Một khắc này, ta thật sự muốn đi tự sát cho xong.
Ta mười tuổi, nàng lên bảy.
Cuối cùng Hạ Trữ cũng tới tuổi bắt buộc phải đi học. Hoàng Thượng tìm về các học giả có tiếng nhất Bang Thập để dạy cho nàng. Bề ngoài nàng rất ngoan ngoãn, luôn biểu hiện nhu thuận làm người ta yêu thương, vì vậy các thầy luôn để nàng được nghỉ học sớm hơn quy định.
Nàng chạy tới bên ta: “Nhược Nguyệt ca ca, những bài này muội không biết làm.”
Ta vẫn tập trung vẽ tranh, không thèm để ý.
“Nhược Nguyệt ca ca, người ta không biết làm thật mà.” Nàng bắt đầu làm nũng.
Ta tiếp tục lờ đi.
Hạ Trữ lộ vẻ thiếu kiên nhẫn, cầm lấy bút lông ở trên giá quẹt bừa lên bức tranh ta đang vẽ dở.
Ta bất đắc dĩ phải đầu hàng, cầm lấy bài tập của nàng viết mấy chữ, loáng cái đã làm bài xong giúp nàng.
Từ đó về sau, mỗi lần phu tử cho nàng về sớm thì bài tập về nhà lại càng nhiều lên. Mãi về sau, một lần khi ta không ở trong cung, phu tử mới than thở, công chúa à, sao chữ của người lại xấu như thế…
Ta mười một tuổi, nàng tám tuổi.
“Nhược Nguyệt ca ca, người xem bánh đậu xanh này ăn ngon không?” Nàng mang bánh ngọt tới cho ta.
Hiếm khi nha đầu này có lòng tốt như thế, ta lấy một miếng bỏ vào miệng, gật đầu: “Rất ngon.”
“Thật là rất ngon ư?” Mắt nàng mở to mang theo vui mừng.
Đôi con mắt long lanh của nàng làm nội tâm ta run lên, không tự chủ được mà gật đầu: “Rất ngon…”
Một giây sau, hai lông mày nhỏ nhắn của nàng nhăn lại: “Nhưng sau Trân Châu chỉ liếm liếm rồi lại không ăn?”
(Chú thích: Trân Châu là con chó trắng do Hoàng hậu nương nương nuôi dưỡng.)
Ta phun hết đồ ăn trong miệng ra, từ đó có chết cũng không chạm tới bánh đậu xanh.
Ta lên mười ba, nàng mười tuổi.
Hôm đó là sinh nhật mười một tuổi của nàng, Hoàng thượng mở cho nàng một bữa tiệc chúc mừng nhỏ. Nàng yên tĩnh ngồi nhận lời chúc phúc của mọi người, ra dáng như một vị công chúa nhỏ. Nàng mặc váy màu hồng phấn, con mắt sáng ngời long lanh, búi tóc nhỏ gọn gàng, mặt hồng hào rất đáng yêu.
Mẫu thân vỗ vỗ đầu ta, khích lệ: “Tiểu tử nhà ngươi thật là có phúc.”
Ta chỉ thấy buồn nôn. Nếu như thế gọi là có phúc khí thì lão thiên gia tốt nhất cứ để ta bất hạnh cả đời đi.
Trong yến hội, Hoàng thượng, hoàng hậu và thái hậu vô cùng vui vẻ nên không tránh khỏi uống vài chén rượu. Qua vài tuần rượu, mọi người đã đều ngà ngà say, nàng lặng lẽ lẻn tới giật giật góc áo ta, nói: “Nhược Nguyệt ca ca, theo ta tới đây.”
Thấy biểu hiện của nàng ngày hôm nay không tới nỗi nào, ta rất phối hợp đi cùng nàng. Tới phòng nàng, thấy nàng lúi húi lôi từ trong gầm giường ra một vò rượu, mở miệng vò ra, nghiêm trang nói với ta: “Ta đã mười tuổi rồi, đã không còn là trẻ con nữa. Ta cũng có thể uống rượu đấy.”
Lúc nói chuyện, nàng cười như hoa đào hé nở. Nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc, ta phát hiện nụ cười kia của nàng rất hấp dẫn.
Hôm đó bọn ta uống rất nhiều, sau đó cùng lên giường ngủ. Nghe thị nữ của công chúa nói, đêm đó Hoàng hậu nương nương tìm nàng cả buổi, sau khi về tới phòng lại thấy chúng ta ôm nhau ngủ, bà ấy liền gật đầu vui vẻ, lại còn đắp chăn cho bọn ta nữa.
Từ đó về sau, ánh mắt mọi người nhìn bọn ta rất mập mờ. Hạ Trữ chẳng phát hiện ra cái gì, nhưng ta lại bỗng nhiên nhận ra, danh dự của ta từ sau đêm đó đã bị nàng làm mất hết rồi.
Ta mười sáu tuổi, nàng mười ba.
Trong nội cung có thứ gì nàng có thể phá hỏng, có người nào có thể chà đạp thì đều bị nàng dày vò qua một lượt hết rồi. Vì vậy, mục tiêu của nàng mở rộng ra, chính là trời đất bên ngoài thành Tử Du.
Hoàng thượng không cho nàng xuất cung, vì thế nàng bắt đầu lôi kéo ta nghiên cứu cách leo tường.
Nói nàng là hầu tử biến thành nàng lại không tin. Từ nhỏ tới lớn, sở trường lớn nhất của nàng không phải cầm kỳ thi họa hay thơ từ ca phú hay ngón nghề nữ công nào, mà chính là trèo cây.
Ta nói với nàng, loài khỉ trời sinh đã có ưu thế leo cây. Ứng lời ta nói, không quá nửa năm, không có bức tường nào trong hoàng cung mà nàng không leo qua được.
Lại qua một năm, ta mười bảy, nàng mười bốn.
Trong một năm này, danh tiếng của Hạ Trữ công chúa đã lan ra ngoài hoàng cung, truyền đi khắp các ngõ chợ. Nàng bắt đầu lần lượt tới bái phỏng phủ đệ của các quan liêu, đi không biết mệt. Mà nàng đúng là mèo mù vớ phải chuột chết, thậm chí có một lần còn lấy ra được bằng chứng tham ô của một đại quan nhị phẩm. Về sau nàng còn lấy lý do này để lén xuất cung, nói là đi hành hiệp trượng nghĩa.
Toàn Hoàng thành, nàng làm cho lòng người cảm thấy bàng hoàng.
Ta mười tám, nàng mười lăm…
Chỗ có thể chơi đều đã chơi hết. Có một ngày, chúng ta ăn cơm tại một tửu lâu, chợt nghe bên cạnh có người nhắc đến các cô nương ở Tầm Hoa Viện. Sau khi Hạ Trữ nghe được thì mắt sáng lên, trong lòng ta thầm hô không tốt.
Nếu chỉ đi dạo kỹ viện không thì cũng không nói, nhưng sau đó lại còn gây ra chuyện ầm ĩ nữa.
Vì tướng mạo nàng xinh đẹp, lại không có kinh nghiệm giả trang làm nam nhân, vì thế không bao lâu đã bị vạch trần là nữ nhân. Một vài tên nam nhân háo sắc không rời mắt khỏi nàng, ta không thể không ra tay đánh người. Nhưng người bị đánh thảm nhất là tên đại sắc lang, em vợ của Phủ doãn hoàng thành.
Quan binh nhanh chóng vây lấy Tầm Hoa Viện, dù ta đã kéo Hạ Trữ chạy đi nhưng tin này vẫn lọt tới tai của Hoàng thượng.
Chuyện này khiến long nhan giận dữ, hạ lệnh giam Hạ Trữ lại, còn tận tình an ủi ta, nói rằng ông ấy biết chuyện này là do nha đầu Hạ Trữ kia bắt ép ta làm. Nhưng nha đầu đó vốn không hiểu chuyện, sao ta lại có thể đánh nhau với người ta vì nàng chứ. Lúc ấy, ta chỉ cười cười không nói.
Về sau, Thái hậu nước mắt nước mũi tấn tấn công dồn dập, Hoàng thượng không thể không thả nàng, lại còn phải cấp cho nàng một khối lệnh bài thông hành, còn giáo huấn nàng sau này có ra ngoài cũng không được vượt tường, phải đi đường lớn, không được gây chuyện, lại càng không được đi tới kỹ viện nữa.
Về sau Thái hậu nói với ta, Nhược Nguyệt ngươi quá chiều Hạ Trữ rồi.
Ta nói, Hoàng nãi nãi người không phải cũng giống ta sao? Ta sao có thể không chiều nàng chứ? Ít nhất, đời này ta sẽ yêu thường nàng không có giới hạn.
Thói quen thật sự là một thứ đáng sợ, có thể làm cho một gia hỏa đáng ghét dần dần trở nên vô cùng đáng yêu. Làm cho ta quen với cách nàng quấn lấy ta như một con khỉ nghịch ngợm, chiếm hết ánh mắt của ta, mãi cho đến khi ta không thể nào rời mắt được khỏi nàng nữa.
Nhưng tất cả những mộng đẹp đó đều tan vỡ vào năm ta hai mươi mốt tuổi.
Mùa đông năm đó, phủ đệ Lôi gia có 214 miệng ăn, trong một đêm bị tàn sát không còn ai sống sót, ngay cả tiểu tôn tử của Lý lão gia – người quét vườn cũng không thoát khỏi. Sau đó tiếp tục tra xét gia phả, tru di cửu tộc. Lần ấy, có bao nhiêu người thiệt mạng thật sự không còn đếm nổi nữa, mà đối với tính mạng của những người này, Hoàng thượng chỉ đưa ra một lời giải thích duy nhất: Mưu phản!
Mưu phản, tội danh này lớn tới cỡ nào, bất kỳ danh gia vọng tộc nào cũng sẽ không thể gánh nổi hai chữ này.
Mấy ngày đó, ta vì chuyện tình của liên minh thư sinh nên không ở Kinh thành nên mới tránh được một kiếp này. Cũng có lẽ, nếu ta còn ở đó thì đã không phát sinh chuyện này rồi.
Hoàng thượng nói không sai, là mưu phản. Ta không có lòng mưu phản, nhưng có thực lực để làm việc đó. Ta liên hệ với Lâm Chỉ vương gia, Tần đại tướng quân, chỉ trong vòng 3 ngày đã giết vào tới Hoàng thành, hơn nữa còn nhận được sự ủng hộ của dân chúng.
Dân chúng là một lực lượng vô cùng khổng lồ, mà dân chúng nghe lời ai? Nghe lời dư luận. Dư luận do ai làm chủ? Chính là thư sinh! Làm sao để khống chế thư sinh? Chính là liên minh thư sinh do ta đứng đầu.
Lúc trước khi lập ra hội này, ta cũng không hề nghĩ tới việc một ngày lại dùng tới nó vào việc như vậy.
Nhưng mà lão Hoàng đế lại khiến ta biến liên minh thư sinh trở thành công cụ giết người. Dù sao ngàn vạn tính mạng của Lôi gia cũng phải có người bồi táng cùng.
Điều khiến ta vui nhất chính là mấy ngày đó Hạ Trữ không ở trong cung, nàng với Thái hậu ra ngoài dâng hương chưa về. Đêm ấy nhận được tin dữ, lúc nàng về tới nơi thì đúng phải lúc ta lãnh binh đồ sát Hoàng cung, đương nhiên những chuyện này về sau ta mới biết. Chắc chắn nàng đã thấy gia đình của nàng máu chảy thành sông, tiếng kêu rên ngập trời xanh…
Hoàng cung trong ký ức của ta và nàng đã sớm trở thành a tỳ địa ngục mất rồi.
Cũng may mắn là không có ai động tới nàng. May mắn nàng đã chạy trốn được…
Từ đó tới nay, rốt cuộc ta cũng không gặp lại nàng.
Ta đưa Lâm Chỉ Vương gia lên làm Hoàng đế, nhưng người trong thiên hạ đều biết rõ, người làm chủ chính là Lôi Nhược Nguyệt ta.
Ta có một cái hoàng cung lớn như thế, một Bang Thập lớn như thế, nhưng cuối cùng ta lại không có được Hạ Trữ.
Thành tựu cả đời ta, hạnh phúc cả đời ta đều chôn vùi nơi hoàng cung này, trở thành niềm bi ai lớn nhất cuộc đời ta.
Một năm, ba tháng, hai mươi lăm ngày sau đó, ta nhận được một phong thư từ Vương mới của Hán Thống là Mạc Lăng Tiêu gửi tới. Đã sớm nghĩ tới Hán Thống sẽ cầu viện, vốn ta không để ý tới chuyện đó, nhưng cái văn kiện khẩn cấp kia lại cho ta một lý do nhất định phải viện trợ cho hắn.
Trong phong thư có một bức tranh, trải rộng ra thì không ngờ lại là vẽ Hạ Trữ. Tay của ta trở nên run rẩy, trái tim không hiểu sao co rút đau đớn một trận.
Nàng mặc váy dài màu vàng nhạt, khóe mắt vui vẻ, tóc búi lên, một cây trâm ngọc cài trên tóc, đơn giản mà vô cùng ưu nhã, vô cùng đáng yêu.
Nhìn hình vẽ, có lẽ nàng sống rất ổn. Họa sĩ có thể đem ánh mắt của nàng vẽ đến sinh động như thế, hẳn cũng phải là người đã động lòng với nàng.
Trên bức vẽ còn có bốn chữ: “Giúp ta, có nàng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...