Một tháng trước, tại thành Kính An, vương đô của Hán Thống.
Chuyện vui hay tang sự của cung đình luôn bị hí kịch hóa như thế, hai ngày trước tường thành còn treo đầy lụa trắng, hai hôm sau đã đổi bằng lụa đỏ xung hỉ.
Dường như, Trần Thục Phi mất đi, ngoài Mạc Lăng Cẩm thì chẳng còn ai nhớ tới nữa, trong cung ai nấy đều rộn ràng chuẩn bị đón công chúa Bang Thập, một nửa người vui, một nửa người lo. Dù sao cưới công chúa Bang Thập về cũng không thể làm thay đổi tình trạng Khế Sa xâm lược Hán Thống hiện nay.
Lúc Mạc Lăng Tiêu về tới kinh thành thì đã sang năm mới, không kịp tham gia nghi thức tế tổ của Hoàng gia. Lão quốc vương tuy còn chưa ban bố lệnh phong thưởng nhưng đã ngầm đồng ý cho Mạc Lăng Tiêu và Mạc Lăng Dĩnh phong vương. Vậy nên Mạc Lăng Tiêu được đặc cách tới tế tổ riêng.
Nếu đất phong ở xa thì cũng không biết ngày tháng nào mới lại có thể trở về.
Tế đàn tiên tổ ở ngoại ô thành kính an, cách trung tâm tới tám mươi dặm đường, nói gần cũng không gần, đi đường hết một ngày, tế bái hết một ngày, quay về lại hết một ngày, cho nên nhanh nhất cũng phải ba ngày mới về tới hoàng cung. Nhưng cũng may ở đó có riêng hành cung để ở. Mạc Lâm Phong nghe xong cũng muốn đi theo.
Tháng ba ở phương nam đã ấm áp hẳn. Mạc Lâm Phong cũng chẳng quan tâm tế tổ gì cả, nó chỉ thích đi chơi trong tiết thanh minh mà thôi.
Xe ngựa xa hoa không ngồi, Mạc Lăng Tiêu và Mạc Lâm Phong mỗi người cưỡi một con ngựa, theo sau là chín thị vệ và một cỗ xe bỏ trống, trên đường đi cười nói không ngừng.
Hành cung xây trên núi, cạnh suối nước nóng. Mạc Lăng Tiêu và Mạc Lâm Phong ngồi ngâm mình một cách thoải mái trong làn nước bốc hơi mờ mịt, ngắm mặt trời đang ngả dần về phía tây, điểm tâm đặt ở một bên, đói có thể lấy ăn. Đương nhiên Mạc Lâm Phong không chịu ngồi yên, cứ chạy tới chạy lui đùa nghịch trước mặt Lăng Tiêu.
“Tứ thúc, bánh ngọt Hoàng Kim này ăn ngon quá trời, tới đây ăn một miếng đi.” Lâm Phong cầm một miếng bánh ngọt lên, đưa tới bên miệng Lăng Tiêu. Lăng Tiêu đang hưởng thụ sự thư thái do suối nước nóng mang đến, cũng không ngần ngại há mồm ra. Thì ra hắn còn có thể cười phóng đãng như thế, không bị cái gì trói buộc cả.
Tình cảm nào cũng có thể chôn xuống, chỉ cần đủ nhẫn tâm…
Bánh ngọt Hoàng Kim rất ngon, Lăng Tiêu liếm liếm bờ môi, nói: “Nghe lời cháu trai của ta, thêm miếng nữa nào.”
“Lâm Phong lĩnh mệnh.” Tiểu Lâm Phong tươi cười hớn hở lại cầm một miếng bánh nhét vào miệng Lăng Tiêu, nói: “Tứ thúc, sau này mỗi lần tế tổ thì chú cháu ta sẽ đi với nhau nhé!”
“Cái tên tiểu thử thối này, không chăm chỉ học bài lại muốn lười biếng à?” Lăng Tiêu thò tay nhéo cái mũi của nó.
“Ôi, cả ngày đọc sách mệt chết đi ấy!” Lâm Phong bĩu môi, trên mặt đầy vẻ khinh thường.
Lăng Tiêu bỗng nhiên nghĩ tới ngày hắn còn nhỏ, cũng bằng tuổi Lâm Phong bây giờ, vì đạt được sự khen ngợi của phụ vương mà không kể ngày đêm miệt mài khổ luyện, cắn nát răng cũng nuốt vào bụng.
Có lẽ sinh ra vào nhà đế vương chính là bi ai lớn nhất rồi.
Lâm Phong may mắn hơn hắn, vì còn có Hồng Tạp, cho nên tuổi thơ của nó rất hạnh phúc. Nếu mẹ hắn không sớm qua đời, có lẽ hắn cũng không giống như bây giờ nữa.
“Lâm Phong, cháu có muốn làm Hoàng đế không?” Mạc Lăng Tiêu hỏi.
“Dĩ nhiên là muốn rồi, làm hoàng đế uy phong biết bao nhiêu, ai thấy đều phải quỳ xuống. Ai còn dám bắt Hoàng thượng đọc sách chứ. Nhưng mà…” Tiểu Lâm Phong nghiêng đầu nghĩ nghĩ. “Cháu không thể làm hoàng đế được.”
“Vì sao?”
“Hồng Tạp nhà cháu nói nếu cháu mà có ý nghĩ này thì tốt nhất đừng gặp mặt nàng ấy.” Lâm Phong bĩu môi. “Nàng còn nói, làm hoàng đế không thể ngủ nướng, không thể làm nũng, không thể khóc, không thể giận, không thể đi chơi, còn mỗi ngày phải ở chung với một đám lão đầu.”
Mạc Lăng Tiêu cười, xoa xoa đầu nó, nói thật lòng: “Trẻ con có mẹ là hạnh phúc nhất.”
Lâm Phong xem thường, nói: “Cháu biết thừa là Hồng tiểu nữu nói dối cháu. Nàng thật cho là cái gì cháu cũng không biết ư?”
“A?” Mạc Lăng Tiêu nhíu mày, lại hỏi: “Vậy ngươi nói một chút, ngươi thì biết cái gì?”
“Tứ thúc chớ xem thường cháu.” Lâm Phong đứng lên, vỗ vỗ lồng ngực. “Cái gì cháu chả biết. Hoàng hậu nương nương muốn ngũ hoàng thúc làm hoàng đế đúng không? Mẫu thân thất thúc chết do Hoàng hậu nương nương, bệnh tình của Tam thúc cũng do Hoàng hậu làm hại, ngay cả lục thúc cũng bà bà ấy đuổi ra khỏi cung. Còn có…”
Mạc Lăng Tiêu cầm cái bánh ngọt nhét vào miệng Lâm Phong, thấp giọng nói: “Lâm Phong. Ở trước mặt người ngoài đừng có nói những lời này.”
Lâm Phong nuốt miếng bánh xuống, nhấp một ngụm trà, sau cười nói: “Cháu biết mà.”
Một khắc sau khi tươi cười, Lâm Phong lại trở về dáng vẻ lạnh lùng, Mạc Lăng Tiêu nhìn mà thấy đau lòng, nhưng chỉ có thể thở dài. Con cháu hoàng gia quả thật trưởng thành sớm hơn so với hài tử trong dân gian rất nhiều.
Nhưng hắn biết, Lâm Phong lạnh lùng cũng không phải ở tính cách, chỉ là thói quen.
“Tứ thúc, thế thúc có muốn làm hoàng đế không?” Lâm Phong đột nhiên hỏi.
Mạc Lăng Tiêu sững sờ, nở nụ cười, bóp cái mũi của Lâm Phong, đáp: “Không. Tứ thúc không cần quyền lực, chỉ mong dân chúng an khang, hi vọng Lâm Phong khỏe mạnh lớn lên, vậy là đủ rồi.”
“Lâm Phong cũng vậy.” Mạc Lâm Phong cười, dáng cười sáng lạn ngây thơ. “Chỉ cần cha mẹ, Tứ thúc vui vẻ là tốt rồi. Nếu không…”
“Nếu không?” Mạc Lăng Tiêu nghiền ngẫm, đứa nhỏ này còn muốn làm gì chứ?
“Tứ thúc, nếu có một ngày, Hoàng hậu làm hại cha cháu, người sẽ làm gì?” Mạc Lâm Phong nhìn Mạc Lăng Tiêu, hai mắt vụt sáng.
“Tất nhiên là ta…” Mạc Lăng Tiêu đang nói thì dừng lại, đột nhiên cảm thấy lời của thằng nhóc này không được phù hợp cho lắm.
Lâm Phong thấy hắn không trả lời thì rất phối hợp, đáp thay: “Nếu có người dám, dù là Hoàng hậu nương nương hay Phật tổ lão gia, cháu cũng sẽ không tha.”
Trong giây lát đó, Mạc Lăng Tiêu dường như thấy được ánh mắt đỏ thẫm của máu trong mắt Lâm Phong, nhưng vì thoáng qua rất nhanh nên hắn cũng không dám khẳng định. Thần sắc đó trước giờ hắn chỉ thấy ở trong mắt hai người, ông nội hắn Mạc Quân Tâm và A Mộc Đồ - người cực kỳ đáng sợ y như ông nội hắn.
Vốn theo kế hoạch sẽ ở lại hành cung hai ngày, nhưng Lâm Phong không chịu rời đi nên lại ở thêm một ngày nữa, đến ngày thứ 4, Mạc Lăng Tiêu mới mang Lâm Phong về kinh.
Hôm đó thời tiết âm u, vừa đi được ba mươi dặm đã nghe thấy tiếng bước chân loạn xạ, xe ngựa đang chạy bỗng nhiên dừng lại.
Mạc Lăng Tiêu kéo rèm xe ngựa, thấy hai bên sườn núi có một đám hắc y nhân đang đứng.
“Oa, là sơn tặc sao?” Lâm Phong ngóc đầu ra khỏi, trong giọng nói có chút hưng phấn.
Nếu là sơn tặc thì còn dễ đối phó, chỉ sợ đây là đám sát thủ cố ý được phái tới giết họ mà thôi.
“Ngươi ngoan ngoãn trốn ở trong xe ngựa, không được ra ngoài!” Nói xong, Lăng Tiêu cầm kiếm, kéo rèm cửa và phi thân ra ngoài.
Mạc Lăng Tiêu tính sơ sơ thì nhóm này cũng phải lên tới ba, bốn mươi người, mà thị vệ theo hắn cộng thêm hắn nữa cũng chỉ có mười người mà thôi.
Trong lòng hắn không khỏi cười khổ, hoàng hậu à, bà thật muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao? Một Mạc Lăng Tiêu thôi mà cũng bày ra trận thế to lớn như vậy ư?
Mạc Lăng Tiêu nói với chín thị vệ của mình: “Bảo vệ tiểu chủ tử cho tốt.” Sau đó hắn đi lên đầu, nói với kẻ đứng đầu của đám hắc y nhân: “Huynh đệ đang làm gì trên đường vậy?”
Tên hắc y nhân cười lạnh: “Ăn cướp đấy.”
“Muốn tiền ư?” Mạc Lăng Tiêu cười cười, kiếm gác lên vai.
“Muốn mạng người.” Hắc y nhân nói xong liền vung tay, những tiếng hò hét vang lên.
Tuy chỉ có chín thị vệ nhưng đều là vệ binh do chính Đại điện hạ huấn luyện bài bản, bọn hắn đều nghe lệnh vây xung quanh xe ngựa, hình thành thế trận phòng thủ làm cho đám hắc y nhân kia không thể tới gần xe. Mà Mạc Lăng Tiêu không phải lo lắng cho Lâm Phong nữa nên ra tay cũng không cần kiêng dè gì.
Nhất thời, hai bên từ thăm dò đã đánh tới hồi gay cấn nhất, khó phân thắng bại.
Đầu lĩnh đám người kia thấy không bắt được Mạc Lăng Tiêu liền cải biến kế hoạch, để nhiều người tới công kích xe ngựa hơn, chỉ để lại năm người cầm chân Mạc Lăng Tiêu.
Bởi như vậy, áp lực của chín thị vệ cũng tăng lên, đã có mấy người bị thương, đối phương lại ra chiêu trí mạng, ngoan độc vô cùng.
Mạc Lăng Tiêu cười lạnh, đôi đồng tử đen láy hiện chút ánh sáng. Vừa tế tổ tiên xong, đáng lẽ không nên đại khai sát giới, nhưng nếu không giết hết đám người này thì đúng là có lỗi với bản thân rồi.
Chỉ thấy kiếm quang bắn ra bốn phía, cùng với những tiếng gió rít, Lăng Tiêu phi thân nhảy lên, thân ảnh như giao long rời tổ, mang theo xu thế thiên quân vạn mã không gì ngăn cản nổi, mũi kiếm tùy tâm mà động, chiêu nào chiêu ấy sát khí kinh người. Chỉ vẻn vẹn có mấy chiêu mà đã có năm kẻ bỏ mạng dưới kiếm Huyền Thanh của hắn.
Hắn tung người tiến lên giải vây cho chín thị vệ, trường kiếm trong tay đâm bổ, chiêu nào ra cũng lấy một mạng người. Nhưng thấy thắng bại đã phân nên cuối cùng hắn hạ thủ lưu tình, chỉ làm cho những kẻ kia bị trọng thương, làm chúng mất đi sự chống cự mà thôi.
Màn quyết đấu cuối cùng giữa Mạc Lăng Tiêu và lão đại đám hắc y nhân càng tinh diệu, gay cấn. Về sau, hắn nhẹ nhàng động cổ tay, kiếm quang như sao, lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi đâm xuyên qua vai trái tên thủ lĩnh đám người này.
Mạc Lăng Tiêu rút kiếm ra, không nói gì, chỉ đứng ở trước mặt hắn cười cười, trong nụ cười hiện rõ vẻ trào phúng.
Lão đại này cũng là con người rắn rỏi, cố gắng đứng vững thân mình. Hắn nhẹ vái Mạc Lăng Tiêu, nói: “Đa tạ anh hùng hạ thủ lưu tình.”
Hắn nói những lời này không phải cho mình, mà là vì huynh đệ. Người trẻ tuổi trước mắt này thân thủ cao hơn bọn hắn quá nhiều, nếu muốn giết bọn hắn thì Diêm Vương cũng sẽ không chối từ.
Đám huynh đệ bị thương cũng đã đứng lên, run rẩy ở sau lưng lão đại của mình, còn hơn mười người trên mặt đất lại không thể nào đứng dậy nổi.
Tính mạng con người quý giá như thế, vậy mà ở trong cuộc tranh đấu nơi hoàng tộc lại trở thành một thứ công cụ không đán tiền.
“Tên ta là Mạc Lăng Tiêu.” Hắn nói. “Ta để lại mạng cho các ngươi, hãy biết quý trọng.”
Dứt lời, hắn cũng không để ý tới nữa mà đi tới xe ngựa, lấy hòm thuốc dự trữ, tự mình bôi thuốc cho đám thị vệ bị thương. Bọn thị vệ bị cử động này của Tứ điện hạ làm cho kinh sợ, vội vàng từ chối.
Lâm Phong thấy không sao nên cũng từ trên xe xuống hỗ trợ, càng làm bọn thị vệ quỳ dài ra từ chối.
Mạc Lăng Tiêu nói với Lâm Phong: “Nhìn chín thị vệ này đều vì bảo vệ ngươi mà bị thương, từ nay về sau phải đem máu của bọn họ và ngươi nối liền với nhau. Bọn họ là người có thể tin tưởng được, nên ngươi phải nhớ kỹ từng người.”
Lâm Phong ra sức gật đầu, hắn ở trên xe ngựa cũng đã thấy rất rõ, càng thêm bội phục vụ tứ thúc này của mình. Tón lại, mặc kệ Mạc Lăng Tiêu nói gì, hắn cũng gật đầu như bổ củi.
Mà chính thị vệ đều quỳ xuống, mắt người nào người nấy đều hồng lên. Bảo vệ chủ nhân là thiên chức của bọn hắn, chết cũng là vì bổn phận, nhưng Mạc Lăng Tiêu lại nói một câu kia làm bọn hắn gặp phải rung động chưa từng có.
Một chữ “trung”, tại thời điểm này, sâu trong mỗi người đều hằn in thật rõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...