Phượng Vũ Chiến Ca

Ăn nghỉ một ngày, đến hôm sau, lúc ánh nắng mặt trời chiếu lên tận bậc cửa, mọi người mới tỉnh lại, còn đang mắt nhắm mắt mở đã ngửi thấy mùi thơm nức.

Sáng sớm, Trữ Hạ tìm thấy trong bếp một chút gạo, nấu một nồi cháo vịt rừng. Nàng bưng bát tô từ trong bát ra, còn chưa cất tiếng gọi thì nguyên một đám đã tự động bò ra rồi.

Đồ ăn thật hấp dẫn quá đi.

Ăn xong, mọi người bắt đầu nghiêm túc thảo luận vấn đề. Ngày hôm qua bị đám người áo đen lạ mặt tấn công, nhìn diện mạo rõ ràng không phải người Khế Sa. Sau khi tiến hành lục soát kỹ càng cũng không tìm ra manh mối gì hơn.

Lúc này Lưu Tịch bỗng nghĩ đến lá thư trong chân con bồ câu mà Lan Lợi Tư bắn được hôm qua, vội vàng lục lọi, sau đó đưa cho Liệt. Liệt híp mắt nhìn một hồi, ngẩng lên chỉ thấy mọi người đang nhìn hắn chằm chằm thì không khỏi ho khan một tiếng, nói:

“Dường như là nói tới Phong Diên Sơn, Khế Sa, quân đội gì đó…”

Trữ Hạ cố lục lọi trong trí nhớ, chữ của Hán Thống so với Bang Thập và Khế Sa thì phức tạp hơn nhiều, lúc đầu mới học Trữ Hạ cũng phải đau đầu với nó, không ngờ lúc này lại có tác dụng.

“Phong Diên Sơn, Quỷ Vụ Phong, quân nhân Khế Sa đã… đã cái gì ấy nhỉ…” Từ cuối cùng Trữ Hạ thấy quen mắt nhưng lại không thể nào nhớ nổi.

“Tiêu diệt. Quân nhân tin tức của Khế Sa đã bị tiêu diệt.” Thanh âm của Tiếu Lăng vang lên làm cho tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi.

“Cái gì?” Liệt nhảy dựng lên “Ngươi chắc chắn là không đọc nhầm chứ?”

Tiếu Lăng gật đầu rất nghiêm túc.

“Tướng quân, quân nhân tin tức là cái gì?” Trữ Hạ hỏi.

Liệt xoa xoa huyệt thái dương, đáo:

“Vì địa hình phức tạp và khí hậu khắc nghiệt nên Quỷ Vụ Phong luôn được coi là vùng đất chết, đặc biệt mười mấy năm nay đều xuất hiện những truyền thuyết không thể vào, cũng không thể ra, kỳ thật không phải như thế.

Sau khi Vương giành lấy quyền hành, vì đánh Hán Thống nên đã thành lập một đội quân thông tin trong Quỷ Vụ Phong này, lại truyền ra thông tin về sự đáng sợ của nơi này để người ngoài không được xâm nhập vào. Mà lần này các ngươi tới Quỷ Vụ Phong thực tế cũng là để quen thuộc địa hình, sau khi gia nhập vào quân chủng thông tin này sẽ phải chấp hành những nhiệm vụ đặc thù. Nếu tờ giấy này nói thật thì…”

Nói đến đây, Liệt ngập ngừng một chút, mắt lại nhìn đăm đăm vào tên áo đen dưới đất: “Chỉ sợ là đã xảy ra chuyện rồi.”

Khế Sa vừa có ý định tiến công Hán Thông thì đã phải chịu ám toán của Hán Thống. Quân của Long Mạt Cửu thì bị đầu độc, quân thông tin thì bị tập kích giết chết. Sau lưng Hán Thông thật sự là đang được ai điều khiển đây? Hoặc có thể ở trong quân đội Khế Sa có nội gián…

Liệt hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn tiểu đội trước mặt, lần đầu tiên lộ ra vẻ nghiêm túc: “Không thể tiếp tục đi lên Quỷ Vụ Phong, chúng ta tới Li thành.”

Khế Sa và Hán Thống tiếp giáp nhau ở vùng Phong Diên Sơn, ở giữa chia cắt bởi sông Li. Sông Li rộng lớn, hai bờ sông là những sườn đồi dốc, thật sự là một rãnh trời không thể vượt qua. Có một ghềnh duy nhất an toàn có thể đi lại ở gần Li thành, cách thủy trại của Hán Thống đóng ở cánh đồng bên kia bờ nam chừng một trăm dặm. Trước đây toàn bộ khu vực này, cả Đồng thành bên kia đều là địa giới của Khế Sa, nhưng hai mươi năm trước đã bị Hán Thống cướp đoạt trong chiến tranh. A Mộc Đồ sau khi khống chế lại được Khế Sa nhưng vì nơi này có sông Li ngăn cản, dù Đồng thành là trọng địa nhưng vẫn chưa có cơ hội đoạt lại, chỉ có thể lui về giữ Li thành, củng cố phòng ngự.


Địa phương mà bọn Trữ Hạ cần tới là Li thành, chỉ cần xuôi theo Phong Diên Sơn mạch, hướng về phía tây ba trăm dặm, cũng không quá xa, nhưng vì địa thế hiểm trở khó đi nên phải cần tới bảy ngày để tới nơi. Liệt lệnh cho Cửu Tiểu Cầu mang Tiểu Tam về Nam quân doanh trước, báo cáo tình hình ở đây cho Lý Đãng, còn những người khác thì theo Liệt tới Li thành.

Tiểu Tam vốn không muốn rời xa Trữ Hạ, vùng vẫy một hồi, cuối cùng bị Trữ Hạ đánh lên đầu một cái, nó mới mang theo ánh mắt tội nghiệp, đưa Tiểu Cầu về Nam quân doanh.

Hành lý của những người khác trong đêm bị đàn sói tấn công đã mất, chỉ còn cung tiễn và vũ khí tùy thân mà thôi. Mãn Đại Ngưu cũng ném đi hai cây búa của mình, lấy đao của đám người áo đen, nhẹ nhàng mà đi.

Lại nói, lúc này năm mươi vạn quân của Long Mạt Cửu đã chuẩn bị tiến vào Thanh Hạp quan.

Long Mạt Cửu hạ lệnh đóng quân ở cách Thanh Hạp Quan mười dặm, trinh sát tới bẩm báo nói rằng người thủ quan hiện tại là Nhị vương tử Mạc Lăng Nhan của Hán Thống, còn Diệp Xa tướng quân thì đảm nhiệm chức phó tướng. Long Mạt Cửu chỉ cười to, vì kẻ tranh công thường háo thắng.

Ngày đầu tiên, Long Mạt Cửu sai người nổi trống hò hét, nhưng không tiến công. Thanh Hạp quan không có hành động đáp lại.

Ngày hôm sau tiếp tục nổi trống, toàn quân mắng chửi người Hán Thống, trên thành có vài bóng người di chuyển.

Đến ngày thứ ba, Long Mạt Cửu bố trí quân đội công thành, chính mình mặc giáp trụ ra trận, đưa lời khiêu chiến.

Trên cổng thành, Mạc Lăng Nhan và Diệp Xa đang cãi vã. Diệp Xa tướng quân cực lực không đồng ý xuất quan nghênh chiến, nhưng Mạc Lăng Nhan lại muốn mang binh ra khỏi thành giết địch.

“Ta có 30 vạn đại quân, chẳng lẽ đánh không lại tên mãng phu kia?” Mạc Lăng Nhan ngồi ở ghế chủ soái trong doanh, nghe âm thanh hò hét kinh thiên thì vỗ án, gương mặt tuấn tú đầy vẻ khinh thường.

Diệp Xa cũng thừa biết vị Nhị Vương tử này tới tiền tuyến trợ giúp cũng chỉ vì muốn tranh công. Thân thể của Hoàng thượng quanh năm không khỏe, mặc dù bên ngoài không rõ nhưng trong triều thần tử đều biết, hoàng thượng sống không được bao lâu nữa.

Hôm nay trong triều đình Hán Thống phân làm ba phe.

Phái thứ nhất theo Đại Vương tử. Đại vương tử Mạc Lăng Dĩnh và tứ vương tử Mạc Lăng Tiêu đều do Hoàng hậu sinh ra, tuy hoàng hậu đã mất nhưng địa vị của bọn họ vẫn cao hơn con trai của các phi tử khác, huống hồ từ trước đều là trưởng tử kế vị nên hắn đương nhiên chính là người thừa kế cao nhất. Nhưng Đại vương tử tấm lòng nhân hậu, đối với vương vị lại không có ý tranh giành, tứ vương tử thì quanh năm không ở trong cung nên phái này gần đây chỉ ẩn chứ không phát, dùng bất biến ứng vạn biến.

Phái thứ hai chính là vị vương tử Mạc Lăng Nhan này. Mạc Lăng Nhan là con trai của quý phi, so với đại vương tử thì hắn lại vắt hết đầu óc để tranh giành vương vị, nhìn ngôi vua chằm chằm như mắt hổ. Hắn cực kỳ có khả năng là người sau cùng nhận được ngôi thừa kế.

Phái tứ ba thuộc về ngũ vương tử Mạc Lăng Thần. Mạc Lăng Thần không có thế lực riêng, nhưng hắn lại có người trợ giúp phía sau chính là đương kim hoàng hậu – mẹ ruột của hắn. Con trai của hoàng hậu thừa kế ngôi vị là chuyện bình thường, nhưng muốn thừa kế cũng không dễ dàng. Cho nên trong triều hiện tại mới có ba thế lực tạo thành thế chân vạc như vậy.

Vị Nhị vương tử này tới Thanh Hạp quan chỉ sợ là chính thức đem cuộc chiến tranh đoạt ngôi báu lên bàn cờ. Nhưng chiến tranh giữa hai nước đâu phải trò đùa.

Diệp Xa tướng quân đau lòng nhìn Nhị vương tử không nghe hắn can gián, cố ý dùng lệnh bài tướng quân dẫn đầu binh sĩ ra nghênh địch. Diệp Xa đành phải nhắc nhở hắn, nếu Long Mạt Cửu rút quân thì tuyệt đối không được đuổi theo.

Nhưng lời này của hắn sao Nhị vương tử kia có thể nghe lọt.


Không nói tới chuyện Mạc Lăng Nhan vốn tự cao tự đại, Long Mạt Cửu làm điệu bộ đánh vài hiệp với hắn xong, trong lòng không khỏi đem ý nghĩ lúc trước vứt bỏ. Mạc Lăng Nhan võ nghệ không phải cao cường nhưng thực sự cũng không thể một đao mà chém xuống được.

Qua vài hiệp, tất cả các binh sĩ ở xung quanh hò hét trợ uy, thương trong tay Long Mạt Cửu cũng bị Mạc Lăng Nhan đánh rơi xuống đất, tình thế phát sinh làm cho quân sĩ Hán Thống không khỏi cao giọng hoan hô, khí diễm tăng vọt.

Khóe miệng Long Mạt Cửu nhếch lên, quay ngựa chạy đi, Mạc Lăng Nhan mừng rỡ xua quân xuống từ trên xuống, ngăn cản không cho rời đi. Diệp Xa đứng trên cổng thành xem cuộc chiến vội dậm chân la hét: “Không được đuổi. Không được đuổi theo. Đây là kế của địch!”

Nhưng Nhị vương tử đang đắc ý sao có thể nghe thấy tiếng hô. Mạc Lăng Nhan thúc ngựa đi xuống, muốn chặt đầu Long Mạt Cửu hiến công,

30 vạn đại quân của Hán Thống ở Thanh Hạp quan chống lại 50 vạn quân của Khế Sa vốn là sự tình đơn giản, chỉ cần không xuất quan mà tử thủ thì Khế Sa có đánh năm ba tháng cũng không hạ được thành. Nhưng chiến sự sợ nhất là tranh công. Nhị vương tử càng là kẻ nóng vội, kết quả không ngoài ý liệu của Diệp Xa chút nào.

Mạc Lăng Nhan đuổi theo quá mười dặm, bỗng nhiên thấy từ trong rừng vang lên tiếng hò hét. Hắn nóng nảy chửi bới Long Mạt Cửu, tranh thủ thời gian ghìm cương ngựa định quay đầu rời đi, lại phát hiện đường lui đã bị chặn. Quân Hán Thống bị chàn đạp, người chết vô số.

Long Mạt Cửu vuốt râu cười, chuyện này đâu đã dừng lại.

Quả nhiên Diệp Xa mang binh đuổi theo phía sau. Long Mạt Cửu ra lệnh cho binh sĩ bọc đánh viện binh. Binh sĩ Hán Thống dưới sự chỉ huy của Diệp Xa cũng dần dần bớt hoảng hốt, mà đám quân đi theo Mạc Lăng Nhan cũng đã trấn định hơn.

Đây chính là sự tín nhiệm của quân lính với một lão tướng nhiều năm như Diệp Xa.

Vây quét đến tận sáng sớm ngày hôm sau, Diệp Xa chạy thoát, nhưng Mạc Lăng Nhan và hai vạn binh sĩ cuối cùng vì chiến lực chênh lệch lớn nên bị bắt sống. Việc lấy Thanh Hạp quan dễ như bắt ba ba trong chậu. Nhưng vì nơi đây địa thế dễ thủ khó công, lại thêm phó tướng của Diệp Xa cực lực chống cự nên phải mất cả ngày, Long Mạt Cửu mới chiếm được Thanh Hạp quan.

Sau đó thuận thế vào chiếm giữ thành. 30 vạn quân của Hán Thống tử thương 20 vạn, bị thương 3 vạn, bị bắt làm tù binh 5 vạn, chạy trốn 3 vạn. Mà 50 vạn quân Khế Sa chỉ tổn thương 3 vạn, mất 5 ngày để chiếm được Thanh Hạp quan, có thể nói là toàn thắng.

Trận chiến mở màn báo cáo thắng lợi.

Long Mạt Cửu chiếm được Thanh Hạp quan tới ngày thứ tư thì đám người bọn Liệt cũng tới được Li thành. Trên đường đi Liệt đều trừng mắt với Trữ Hạ, bởi nàng thật sự là đồ phiền toái, đáng lẽ chỉ mất bảy ngày là có thể tới nơi, cuối cùng kéo dài tới tận chính ngày. Ra khỏi Phong Diên Sơn, bọn hắn đi mua ngựa ở chân núi, Trữ Hạ nói trên người đang bị thương, không thể xóc nảy nên một mình một ngựa đi như tản bộ.

Nhìn bộ dáng như ngao sơn ngoạn thủy của Trữ Hạ, Liệt mặt mày âm trầm, trong lòng căm tức. Cuối cùng hắn mang theo Lưu Tịch và Mãn Đại Ngưu thúc ngựa đi trước, để Tiếu Lăng đi cùng nàng ở sau.

Trữ Hạ và Tiếu Lăng tới Li thành chậm hơn Liệt một ngày, vừa tới đã bị Liệt chửi bới ầm ầm, trận thế này làm Trữ Hạ không khỏi nhớ tới ngày trước bị tiên sinh mắng mỏ.

“Tướng quân, ngài muốn binh sĩ yêu quý của ngài bị thương phải không?” Trữ Hạ tươi cười, không hề có cảm giác hổ thẹn hay áy náy sau khi bị chửi.

Liệt hung hăng gõ vào trán nàng, thấy nàng nhe răng trợn mắt vì đau, lông mày hắn mới hơi giãn ra, lại nói: “Ngươi căn bản không có ý thức tự giác của quân nhân!”

“Đương nhiên ta sao có thể so được với tướng quân ngài. Ngài uy vũ có tiếng trong thiên hạ, người nào không biết đâu. Có cô nương nhà nào không muốn chiêm ngưỡng mặt ngài đâu.” Trữ Hạ đi theo sau Liệt nịnh nọt, lại được nghe một tiếng hừ lạnh đáp trả.


Sau khi bị chỉnh đốn một phen, Trữ Hạ tới chỗ Mãn Đại Ngưu thì được tin chiến trường. Tin Long Mạt Cửu chiến thắng đã sớm truyền về Li thành, mà Cửu Tiểu Cầu cưỡi Tiểu Tam trở lại nam quân doanh, thông qua bồ câu đưa tin biết được tung tích của quân lính Khế Sa ở trong Quỷ Vụ Phong cũng chưa rõ thế nào, cần phải thêm thời gian nghiên cứu, Lý Đãng đã phái người đi xử lý chuyện này. Mặt khác, sau khi biết Liệt đã tới Li thành, hắn cũng truyền tin của Vương ra lệnh cho Liệt ở lại làm thống soái Li thành, lĩnh mười vạn thủy quân và năm vạn lục quân. Thứ nhất là phòng ngừa Hán Thống đánh lén, thứ hai là có thể đoạt được Thủy trại của Hán Thống, như vậy không còn gì tốt hơn.

Đêm tới, Tiếu Lăng hiến kế hóa trang thành thương nhân tiến nhập thủy trại của Hán Thống, sau đó đánh lén binh sĩ thủ trại, châm lửa làm hiệu, mở rộng cửa trại, để Thái Thú dẫn đầu thủy quân công kích thẳng vào.

Liệt nghe xong cũng hơi động lòng, cùng với Cố Lặc – thái thú Li thành bàn bạc một chút, thấy kế này có vẻ khả thi. Vì vậy hôm sau liền cho chuẩn bị một thuyền nhỏ cùng với nhiều đồ trân quý.

Muốn giả bộ làm thương nhân mà không bị phát hiện, nhất định phải có nữ nhân. Nguyên bản Cố Lặc muốn lệnh cho con gái hắn đi theo Liệt nhưng đã bị Liệt cự tuyệt.

Liệt con mắt cũng không nháy, nói:

“Lần này đánh lén, nếu để lệnh ái đi chẳng phải là để nàng vào vòng nguy hiểm sao, hơn nữa chúng ta bảo vệ nàng cũng sẽ không thể toàn lực rat ay. Ta sẽ cho Chung Trữ Hạ và Lưu Tịch giả làm nữ nhân.”

“Tướng quân!” Trữ Hạ nhảy dựng lên, hắn thật sự bắt nàng mặc nữ trang sao?

“Chung binh sĩ, ngươi vô dụng như thế, chỉ có ăn với nằm, hiếm khi có cơ hội lập công cho Khế Sa như thế, đây chính là phúc phận của ngươi.” Liệt he hé mắt nhìn nàng.

Trữ Hạ nghẹn họng. Nàng… thật sự kém cỏi như thế sao?

Lưu Tịch cũng không tình nguyện, nhưng hắn không nói gì, chỉ trưng ra vẻ mặt đen như đít nồi. Đặc biệt khi bà con của Cố Lặc tới giúp hắn trang điểm thì vẻ mặt hắn chuyển sang trắng bệch.

Trữ Hạ nhìn hắn đầy vẻ đồng tình, nói: “Vì sao ngươi không chống lại ý kiến của hắn?”

Lưu Tịch liếc nàng, không thèm nói gì. Liệt nói rất đúng, để con gái thái thú mạo hiểm còn không bằng tự hắn hóa trang thành nữ nhân thì tốt hơn.

Lúc lão bà của thái thú tới trang điểm cho Trữ Hạ, đầu tiên rửa sạch mặt của nàng, sau đó không ngừng khen ngợi da nàng như làn nước, nếu là nữ nhi không biết sẽ đẹp tới mức nào. Trữ Hạ nhân dịp bà ta không chú ý, vội vàng lót thêm một tầng phấn lót, thà rằng hóa trang đậm một chút cũng không thể để cho người khác phát hiện ra điều gì được. Nhưng sau đó, nàng phát hiện chuyện này cũng không cần thiết lắm.

Bởi vì Lưu Tịch hoàn toàn lấn át hết nàng rồi.

Người nhà Cố Lặc vừa nhìn thấy Lưu Tịch mặt mày đỏ bừng, trong lòng thầm than thở sao trên đời này lại có nam nhân dễ thương như thế. Không trang điểm còn hấp dẫn như vậy, vừa thoa lên một chút má hồng, cho dù là gương mặt lạnh như băng cũng tỏa ra khí chất vũ mị không thể nói thành lời. Dù là Trữ Hạ, khi nhìn thấy hắn cũng không khỏi sững sờ, liền bị Lưu Tịch hung hăng vỗ mạnh xuống đầu.

Trữ Hạ và Lưu Tịch mặc quần áo nữ nhân vào, may mắn đang là mùa đông nên bên ngoài cũng phải mặc tới mấy tầng áo, nhìn cũng không ra dáng người cong thẳng thế nào. Sau khi lão bà của Cố Lặc nhìn thấy thì không khỏi cảm thán, sao trong quân của Khế Sa lại có những người giống nữ nhân nhường ấy, Lưu Tịch nghe thấy sắc mặt càng đen đi, Trữ Hạ ở một bên không khỏi cười trộm.

Vừa bước một chân vào đại sảnh, tất cả mọi người bao gồm cả Liệt và Cố Lặc đều im bặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Tịch tới thất thần. thế gian này làm gì có người đẹp như thế, chỉ có thể là yêu nhân mà thôi.

Trữ Hạ đối với biểu lộ si ngốc của đám người trong phòng thì không nhịn được cười ngặt nghẽo, sau đó đổ rầm một cái lên bàn trà bên cạnh, lúc này mọi người mới đưa mắt nhìn tới nàng.

Vốn Trữ Hạ cũng thể coi là một tiểu mỹ nhân, nhưng vì bị Lưu Tịch lu mờ nên đám nam nhân ở đây cũng chẳng tỏ ra kinh diễm khi nhìn thấy này.

Ngoại trừ Tiếu Lăng, trước sau vẫn nhìn nàng như muốn khắc sâu vào trong đáy mắt.

Sau đó, Liệt trái ôm phải ấp, mang theo hai tiểu thiếp, một cao ráo, một nhỏ nhắn xinh xắn, tư sắc kinh người, cùng với Tiếu Lăng giả trang làm tiên sinh ghi nợ, Mãn Đại Ngưu làm gia đinh, một lão binh của Li thành thì giả làm người chèo thuyền, cùng với một chiếc thuyền đầy tài vật, hàng hóa, trời vừa chiều thì xuất phát, hướng về thủy trại của Hán Thống bên kia bờ.


Trời đang mùa đông nên rất lạnh, trên sông dày đặc một tầng sương mù. Liệt đứng ở đầu thuyền, mái tóc dài đen nhánh cùng với trường bào màu trắng và áo choàng màu đen mạ vàng, ở trong gió lớn nhìn tiêu sái vô cùng, lại có mấy phần nhẹ nhàng như một đại thiếu gia giàu có.

Trữ Hạ không nhịn được, nói móc hắn:

“Tướng quân đại nhân, hiếm khi được cởi chiến bào mà ăn mặc nhã nhặn như thế, có phải cảm thấy rất thích hay không?”

Liệt quay phắt người lại, trừng mắt với nàng, ngón tay cong lên búng vào trán nàng một cái, nghe Trữ Hạ hét lên vì đau đớn thì hắn cảm thấy rất hài lòng.

“Ngươi toàn bắt nạt ta.” Trữ Hạ lấy khăn tay che mặt, tỏ ra khóc lóc.

Liệt thấy thế lại muốn búng một cái nữa, Trữ Hạ tranh thủ thời gian trốn sau lưng Lưu Tịch, nhưng vẫn thò đầu ra làm mặt quỷ với hắn.

Nàng thật sự càng ngày càng to gan rồi.

Thiên hạ này vẫn còn có binh sĩ dám đối đãi như thế với tướng quân sao?

Nghĩ đến cái hôn của A Mộc Đồ, trên mặt Liệt đỏ ửng lên, quay đầu đi không thèm để ý tới nàng nữa.

Trữ Hạ kéo áo choàng, nhàm chán đứng sóng vai với Liệt, nhìn ra ngoài sông.

Mặt sông rộng lớn, sóng nhè nhẹ, lắng nghe phía dưới có thanh âm nước vỗ vào mạn thuyền. Trông hai bên bờ chỉ thấy sương mù lượn lờ, ẩn ẩn thấy những vách núi, sơn cốc. Núi sông tráng lệ, khó trách thế gian nhiều người đều mong giành nhau những mảnh giang sơn này.

Giang sơn chưa thuộc về riêng ai bao giờ, chỉ có con người thuộc về giang sơn mà thôi.

“Những chỗ này đều từng là đất của Khế Sa.” Liệt bỗng nhiên lại nói. “Đều bị người Hán Thống chiếm mất từ hai mươi năm về trước…”

Trữ Hạ yên lặng quay đầu nhìn Liệt, gương mặt trẻ trung của hắn cười rất tùy ý.

“Núi này, sông này, mấy vạn năm trước còn chưa của riêng ai.” Trữ Hạ híp mắt nhìn dãy núi xa xa, nhẹ nói: “Thứ chiếm được, chẳng qua là tài phú và quyền lợi trên những mảnh đất này.”

Liệt giật mình, quay đầu nhìn Trữ Hạ.

Nàng đứng cạnh hắn vô cùng dịu dàng, vài sợi tóc dính trên bờ môi, ánh mắt thâm tình nhưng lại vô cùng lạ lẫm với hắn.

Đối với một quốc gia, đối với một nam nhân mà nói, bị người khác cướp đi những thứ của mình chính là một sự sỉ nhục.” Thanh âm Liệt không vang nhưng rất kiên định.

Một hồi gió lạnh thổi tan đi sương mù bảng lảng xung quanh, phía trước có thể mơ hồ thấy cửa trại của Hán Thống rồi.

Trữ Hạ không nói gì tiếp, chỉ nhẹ cười.

Trong sương mù, nụ cười kia chỉ đọng một giây, sau đó tiêu tán không còn nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui