Lăng Tri ngửa đầu nhìn hắn, chỉ cần nhìn thấy Giang Hàm là nàng lại nhớ đến khung cảnh máu me đầm đìa hôm qua, trong lòng có chút sợ hãi liền lùi lại nửa bước nhưng ngoài mặt lại làm vẻ điềm tĩnh hỏi hắn: "Sao thúc lại ở đây?"
"Thúc tới để xem con đã khỏe chưa ấy mà." Giang Hàm cười tủm tỉm nhìn Lăng Tri.
Lăng Tri có chút bất ngờ, vội hỏi lại: "Chứ không phải thúc tới để thăm mẫu thân sao?"
Giang Hàm giả bộ đứng đắn: "Đại mỹ nhân không ở nhà thì đương nhiên ta đến đây để tìm tiểu mỹ nhân rồi.
Sao? Ngay cả tiểu cô nương con cũng không muốn tâm sự với ta ư?"
Lăng Tri tuổi còn nhỏ không biết phải đối mặt với cách nói chuyện ba hoa này của Giang Hàm như thế nào, nàng trợn tròn mắt nhìn hắn.
Lăng Tri chợt nghĩ đến việc hôm qua lúc bị tên Đại Vương kia phát hiện, Tạ Thanh Li và Giang Hàm đã ôm nhau rất lâu, trong lòng liền cảm thấy rất phức tạp.
Nàng chưa bao giờ thấy Tạ Thanh Li tiếp xúc thân mật với ai như vậy, càng chưa từng thấy mẫu thân ôm ai trừ mình.
Hiện giờ nghĩ lại, có lẽ nếu không vì Lăng Tri thì có lẽ nàng ấy đã tìm được một phu quân tốt nương tựa cả đời rồi cũng nên.
Nhìn về phía Giang Hàm, Lăng Tri nhỏ giọng hỏi: "Có phải thúc...!mến mộ mẫu thân của con không?"
Giang Hàm còn đang tùy ý ngồi trên đầu tường, hắn nghe Lăng Tri nói xong liền bật cười ha hả, hai tròng mắt híp lại chống cằm nói: "Mẫu thân của con xinh đẹp tuyệt trần, ta đương nhiên rất thích nàng rồi."
"Vậy thúc sẽ đối xử thật tốt với mẫu thân của con chứ?" Lăng Tri nghĩ tới nghĩ lui, tuy nàng cũng không tình nguyện lắm nhưng quyết định vẫn hỏi hắn thử xem sao.
Giang Hàm nở nụ cười, gật đầu nói: "Ta hiểu rõ nhất là mấy loại chuyện thương hương tiếc ngọc này đó!"
Lăng Tri nghe xong, không biết lại đang suy nghĩ lung tung đến việc gì, khuôn mặt nhỏ lộ rõ vẻ buồn buồn.
Giang Hàm chợt nhảy xuống, tiến vài bước lên trước mặt Lăng Tri nhướng mày nói: "Không định mời ta vào nhà ngồi một lúc sao?"
"Mẫu thân dặn con không được mời người lạ vào nhà!" Lăng tri có chút dao động, Giang Hàm nhịn không được bất đắc dĩ nói: "Tối hôm qua ta vừa mới cứu mạng hai người mà cũng được tính là người lạ sao?"
Lăng Tri vẫn kiên quyết không nghe theo, nàng chỉ vào bàn ghế đá trước sân, thấp giọng nói: "Thúc đến đó ngồi đi."
Giang Hàm đành phải gật đầu đáp ứng, cúi xuống nhìn Lăng Tri: "Vậy cũng được.
Con đến nói chuyện với ta nhé?"
Lăng Tri do dự một lát rồi đáp lại.
Giang Hàm đến bên bàn đá ngồi xuống.
Lăng Tri suy nghĩ trong chốc lát rồi chợt đứng dậy về phòng pha cho Giang Hàm một chén trà nhỏ, y uống một ngụm, biểu tình kinh ngạc mở miệng tán thưởng: "Lá trà này tuy không phải loại thượng hạng nhưng tay nghề của người pha rất rốt.
Tiểu mỹ nhân à, con lợi hại thật!"
"Con không lợi hại đâu, là mẫu thân dạy con đó." Lăng Tri tùy ý trả lời hắn, từ từ ngồi xuống một cách cẩn thận, trên mặt tiểu cô nương viết rõ mấy chữ "không biết tên Giang Hàm này đến đây là có ý đồ gì đây".
Giang Hàm cảm nhận được ánh mắt đầy phòng bị của nàng, nghiêm túc nói: "Đừng căng thẳng, hôm nay ta đến tìm con để hỏi chút việc mà thôi."
Lăng Tri vuốt chén trà, thấp giọng nói: "Thúc muốn con kể ít chuyện của mẫu thân cho người nghe ư?"
Giang Hàm cười cười: "Tiểu mỹ nhân rất thông minh."
Lăng Tri cũng không kinh ngạc lắm, nàng bình tĩnh đáp: "Mỗi ngày đều có rất nhiều người đến hỏi con về chuyện mẫu thân."
Giang Hàm: "..."
Lăng Tri lại tiếp tục: "Ở trấn này người mến mộ mẫu thân của con nhiều vô kể, thúc sẽ không lọt nổi vào mắt xanh của người đâu!"
Giang Hàm vui vẻ cười rộ lên.
Hắn cảm thấy đứa trẻ này đúng là đang cố tình chỉnh hắn, không đề cập đến chuyện rốt cuộc người nào mới được Tạ Thanh Li coi trọng nữa.
Hắn trầm tư ít phút rồi hỏi nàng: "Con có biết phụ thân của con là ai không?"
"Phụ thân?" Lăng Tri ngẩn ra, không hiểu vì sao Giang Hàm lại nhắc tới đề tài này.
Giang Hàm gật đầu, một tay chống cằm nghiêm túc nói: "Chẳng lẽ con không muốn biết cha mình trông ra sao, phẩm chất như thế nào ư? Ta thì rất tò mò, không biết kiểu nam nhân gì mới có thể may mắn cưới được Tạ Thanh Li khiến nàng cam tâm tình nguyện sinh con cho hắn đây?"
Lăng Tri đang nhấp một ngụm trà liền sặc một cái, ho khan vài tiếng.
Giang Tri nghi hoặc nhìn nàng, nàng hắng giọng: "Mẫu thân chưa từng xuất giá."
"Chưa từng?" Lúc này đến phiên Giang Hàm kinh ngạc.
Lăng Tri gật đầu kể hết nguồn cơn mọi chuyện cho hắn.
Giang Hàm nghe xong nhịn không được liền bật cười, lắc đầu thở dài: "Thì ra là thế, nói như vậy thì ta vẫn còn cơ hội đúng không?"
"Không phải thúc vì có cảm tình với mẫu thân nên mới hỏi con mấy chuyện này sao?"
Giang Hàm im lặng không đáp, một lát sau mới hỏi lại: "Vậy con có biết mẫu thân con trước kia có thân phận gì, kiếm sống bằng cách nào không?"
"Con..." Đối với vấn đề này Lăng Tri có chút mờ mịt, từ trước đến nay nàng không nghĩ nhiều như thế.
Lăng Tri vẫn luôn dựa dẫm vào Tạ Thanh Li, hai mẹ con nương tựa nhau sống qua ngày, đối với chuyện cuộc sống trước kia của Tạ Thanh Li như thế nào Lăng Tri cũng không hề thắc mắc quá nhiều.
Bây giờ Giang Hàm đột nhiên hỏi như vậy lại khiến Lăng Tri cảm thấy mình không biết chút nào về Tạ Thanh Li cả, trước kia mẫu thân là người như thế nào, trải qua những chuyện gì nàng cũng đều không biết.
"Con không biết." Lăng Tri mờ mịt lắc đầu.
Giang Hàm thấy biểu tình của nàng, thầm nghĩ chắc là cũng không thể tìm hiểu được gì từ tiểu cô nương này, bèn mở miệng nói tiếp: "Đêm qua hình như tên Đại Vương kia quen biết mẫu thân của con."
Lăng Tri ngẩn người, căn cứ theo tình hình tối qua thì lời Giang Hàm nói không sai.
Thái độ của tên Đại Vương kia từ sau khi nhìn thấy dung mạo của Tạ Thanh Li liền trở nên kì lạ, như thể đã từng quen biết nàng ấy, lại còn rất sợ Tạ Thanh Li nữa là đằng khác.
Dẫu thế thì Tạ Thanh Li cũng chỉ là một nữ nhân yếu đuối tay trói gà không chặt, sao lại vô duyên vô cớ khiến hắn ta có biểu tình như vậy kia chứ?
Lăng Tri càng nghĩ càng thấy khó hiểu, chần chờ không đáp lời Giang Hàm.
Giang Hàm thấy nàng có vẻ đã thông suốt chút ít bèn gật đầu cười: "Ta cũng cảm thấy giữa hai người họ chắc chắn có chuyện ẩn khuất."
Giang Hàm dừng lại để lấy hơi, nói tiếp: "Vốn dĩ lần này ta tới Thu Phong Trấn là để điều tra một vụ án mạng từ mấy năm trước, mà chuyện này lại có liên quan đến tên Đại Vương kia nên ta cũng tiện thể theo dõi hắn một lượt.
Ai biết rằng hắn ta đối với mẫu thân con có chút đáng ngờ, rất có khả năng mẫu thân con cũng không tránh khỏi dây mơ rễ má với vụ án này."
Lăng Tri hoang mang: "Vụ án mạng?"
"Là một vụ án mạng cực kỳ nghiêm trọng mới đúng." Giang Hàm thấy nàng bắt đầu trở nên khẩn trương liền nổi lên tâm tư trêu đùa: "Vụ việc lần đó liên lụy đến rất nhiều mạng người, nếu lần này còn không tra ra nguồn cơn sự việc thì ngay cả cái đầu ta cũng không giữ được mất.
Con nói xem có phải là một vụ án nghiêm trọng không?"
Lăng Tri bị lời này của Giang Hàm dọa cho chết khiếp, khuôn mặt trắng bệch nhỏ giọng hỏi hắn: "Rốt cuộc tối hôm qua bọn thổ phỉ kia có kết quả như thế nào? Người ở trên trấn không xảy ra việc gì đúng không ạ?"
"Trừ một vài người bị thương thì số người dân trong trấn còn lại vẫn ổn."Giang Hàm trấn an nàng, "Bọn họ đã sớm lên kế hoạch kĩ càng, đêm qua là thời cơ xuất binh tốt nhằm khiến đám thổ phỉ trở tay không kịp.
Trước mắt thì những tù nhân đã được thả ra còn toàn bộ thổ phỉ đều đang bị nhốt lại, con cứ yên tâm."
Tâm trạng Lăng Tri lúc này mới khá hơn, nếu Giang Hàm đã nói vậy thì Thường Thịnh và Ngô Duyệt hẳn cũng đã an toàn rồi.
Lăng Tri đang tính toán hỏi thêm vài câu thì lại nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cổng tiến vào, Giang Hàm nghiêng tai lắng nghe rồi nhanh chóng cười: "Mẫu thân của con trở lại rồi, ta có việc phải đi trước đây."
Hắn nói xong liền vội vàng đứng lên, quay lại nhìn Lăng Tri chớp mắt cười: "Đừng nói với mẫu thân của con là ta đến đây hỏi về nàng ấy nhé!"
"Sao lại không ạ?" Lăng Tri khó hiểu.
Giang Hàm không giải thích mà chỉ nói: "Nể tình ta có công cứu thoát hai người mà giúp ta giấu giếm việc này được không?"
Thấy Giang Hàm gấp gáp muốn đi, Lăng Tri chần chờ rồi không kìm được hỏi: "Mẫu thân của con...!thực sự có liên quan đến vụ án mạng như thúc nói sao?"
"Gì cơ?" Giang Hàm cười mỉm, lắc đầu nói: "Ta cũng không chắc lắm." Hắn nói xong liền vội vã nhảy xuống tường, không để Lăng Tri nói tiếp mà đã nhanh nhẹn biến mất khỏi tầm mắt của nàng.
Giang Hàm canh thời gian vừa đúng chuẩn, hắn vừa đi thì Tạ Thanh Li liền vào đến sân, trong tay xách theo một ít đồ.
Điều đầu tiên sau khi Tạ Thanh Li về tới chính là đến bên cạnh Lăng Tri ngồi xuống, liếc mắt nhìn hai chén trà trước mặt tiểu cô nương thấp giọng hỏi: "Có khách sao?"
Lăng Tri chần chờ khẽ lắc đầu.
Tạ Thanh Li thấy nàng không chịu nói thật cũng không hỏi nhiều nữa, đem đồ đang xách trên tay bỏ lên bàn trước mặt Lăng Tri, "Đói bụng thì lấy ăn đi." Dặn dò xong thì trở về phòng mình.
Lăng Tri mở túi giấy ra liền thấy bên trong là một ít đồ ăn, hẳn là mới được mẫu thân mua về từ tửu lâu nào đó.
Tạ Thanh Li rất ít khi chủ động ra ngoài, hôm nay lại phá lệ lên trấn mua mấy thứ đồ này về cho nàng khiến Lăng Tri hết sức ngạc nhiên.
Nàng ngẩn ngơ một lúc rồi lấy đồ ăn ra, chạy đến trước cửa phòng Tạ Thanh Li kêu khẽ: "Mẫu thân, chúng ta ăn cùng nhau đi."
"Ta không đói, con cứ ăn trước." Giọng nói rầu rĩ của Tạ Thanh Li vang lên, Lăng Tri nghe xong buồn bã gục đầu xuống, nhỏ giọng đáp vâng rồi trở lại bàn ăn một mình.
Bởi vì bị bệnh nên hôm nay Lăng Tri không đến trường, Tạ Thanh Li tự nhốt mình trong phòng không biết đang làm gì, Lăng Tri cảm thấy nhàm chán bèn về phòng của mình đọc sách.
Nhưng chuyện hôm qua cứ quanh quẩn mãi trong lòng khiến Lăng Tri đọc hồi lâu cũng không có chữ nào trong đầu cả.
Nàng tổng kết một câu chắc hẳn do cảnh tượng chém giết đổ máu ảnh hưởng đến mình đây mà.
Những hình ảnh đó không ngừng hiện rõ trong đầu Lăng Tri khiến nàng sinh ra chút sợ hãi, bất chợt nhớ đến những lời mà lúc nãy Giang Hàm nói với nàng.
Thúc ấy nói có thể Tạ Thanh Li có quan hệ với vụ án mạng xảy ra mấy năm trước, vậy chắc là lúc ấy mẫu thân cũng đã trải qua khung cảnh hỗn loạn như tối hôm qua rồi nhỉ? Hay còn ghê rợn hơn thế nữa?
Mẫu thân có từng cảm thấy sợ hãi không?
Lăng Tri cứ miên man suy nghĩ trong lòng, bất chợt ngày dài đã hết, màn đêm từ từ kéo xuống.
Do cả ngày nghĩ quá nhiều khiến bệnh phong hàn của nàng trở nên nghiêm trọng hơn, cả người tiểu cô nương rúc vào trong chăn, càng khuya càng thấy rõ khung cảnh máu tươi đầm đìa của đêm qua.
Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa bé mười tuổi mà thôi, cả người nàng đầy mồ hôi giãy dụa rất lâu, cuối cùng không chịu được nữa mà ôm chăn đệm hoảng loạn gõ cửa phòng Tạ Thanh Li ở bên cạnh.
Lúc này trời đã về khuya, phòng Tạ Thanh Li đã tắt đèn từ lâu, dù đang giữa hè nhưng ban đêm gió ở nơi đây có chút lớn lại hơi phiếm lạnh, Lăng Tri đứng trước cửa phòng mẫu thân một lát mà đã cảm thấy toàn thân rét run bèn ôm chăn chặt hơn.
Nàng rũ mắt chần chờ có hơi không muốn quấy rầy giấc ngủ của Tạ Thanh Li lắm, nhưng lại sợ về phòng nằm một mình, cuối cùng dứt khoát ngồi xuống tựa người lên cửa phòng Tạ Thanh Li.
Bóng đêm bao phủ có thể dễ dàng nhìn thấy hàng vạn ngôi sao tỏa ra ánh sáng êm dịu trên đỉnh đầu, Tạ Thanh Li có chút run rẩy ngửa đầu nhìn lên trời cao như người mất hồn.
Nàng đột nhiên lại lo lắng, không biết mẫu thân ngủ có ngon không hay có mơ thấy điều gì không?
Đôi lúc Lăng Tri rất ỷ lại Tạ Thanh Li, nhưng có vài lần bộ dạng cứ mãi ru rú trong nhà cùng tài nấu nướng tệ hại của Tạ Thanh Li lại khiến Lăng Tri cảm thấy nàng đúng là không giống một người mẫu thân chút nào.
Nàng chợt nghĩ đến những lời mà hôm nay Giang Hàm đã nói, một ngày nào đó Tạ Thanh Li cũng sẽ phải xuất giá, nàng sẽ có phu quân và những đứa con kháu khỉnh của mình.
Nếu ngày ấy thật sự sẽ tới, nàng và Tạ Thanh Li vẫn có thể tiếp tục giống như trước kia ư?
Viễn cảnh đó khiến Lăng Tri cảm thấy đau khổ không thôi.
Một tràng âm thanh của Tạ Thanh Li trong phòng bỗng kéo nàng về thực tại, Lăng Tri chưa kịp phản ứng thì cửa phòng đã được Tạ Thanh Li mở ra.
Tạ Thanh Li mang một bộ trung y trắng như tuyết, mái tóc dài rối tung rũ xuống phía sau lưng, khẽ cúi đầu nhìn vào tiểu cô nương đang ngây người ngồi trước bậc thềm.
Lăng Tri hoảng hốt ôm chăn đứng lên, ánh mắt tránh né nhỏ giọng hỏi: "Có phải con đánh thức người rồi không ạ?"
Tạ Thanh Li chỉ nhìn Lăng Tri không trả lời, khuôn mặt âm u hơn lúc sáng không ít: "Con ngồi đây làm gì?"
"Con..." Lăng Tri có chút bối rối lúng liếng nhìn xung quanh, bỗng nhiễn nàng đưa mắt lên trời đáp: "Con ngắm sao."
Tạ Thanh Li nghe nàng nói xong cũng ngước mắt lên phía chân trời xa xa.
Bầu trời đêm hè sao sáng lung linh trải khắp ngân hà chiếu soi mặt đất, cảnh đẹp như họa.
Tạ Thanh Li cong môi cười nhìn vẻ đẹp bao la rực rỡ kia, chỉ là Lăng Tri chưa kịp nhìn kỹ thì nàng ấy lại vội mím miệng trở về vẻ thản nhiên vốn có, cúi đầu sát vào Lăng Tri nhẹ nhàng hỏi: "Ngủ không được sao?"
Lăng Tri lắc đầu.
Tiểu cô nương không nhìn sao trời nữa mà ngoảnh lại nhìn Tạ Thanh Li bên cạnh, áng tóc đen mượt của nàng lười biếng rơi trên vai, dung mạo so với ban ngày yêu kiều hơn nhiều, lại càng khiến người khác nhìn không dứt ra được.
Lăng Tri cảm thấy mẫu thân vẫn luôn rất xinh đẹp dù cho người chưa bao giờ dùng phấn son để tô điểm.
Ngày thường nàng ấy không trang điểm hay chưng diện quá nhiều mà chỉ tùy ý dùng trâm vấn tóc lên, tiền kiếm được bao nhiêu cũng đều dùng hết lên người Lăng Tri, bản thân thì cứ mãi quanh đi quẩn lại mấy bộ váy áo cũ mèm được khâu vá nhiều lần.
Lăng Tri vốn nhận ra được trước đây mẫu thân hẳn là có cuộc sống rất tốt, nhưng từ khi bắt đầu nhận nuôi nàng thì nàng ấy lại chưa từng có ngày nào sung sướng cả.
Nếu mẫu thân có thể gả cho đức phu quân tốt thì hẳn sẽ không phải chịu khổ cực như bây giờ nữa...!nhỉ?
Nghĩ đến đây Lăng Tri lại càng thêm áy náy, vậy mà lúc nãy nàng lại có suy nghĩ không muốn Tạ Thanh Li xuất giá cơ đấy!
Tạ Thanh Li không hiểu sao Lăng Tri lại trưng ra vẻ mặt rầu rĩ như thế, nàng ân cần sửa lại xiêm y của tiểu cô nương rồi khuyên nhủ: "Ban đêm gió lớn, mau về phòng nghỉ ngơi đi."
Lăng Tri ảm đạm gật đầu nhìn Tạ Thanh Li xoay người vào phòng đóng cửa nghỉ ngơi.
Đúng lúc này tâm tư Lăng Tri thay đổi, lên tiếng nói: "Mẫu thân, người ngủ chung với con được không?"
Động tác đóng cửa của Tạ Thanh Li dừng lại.
Lăng Tri nhanh nhẹn bước lên một bước, vì sợ bị nhốt ở ngoài nên ngửa đầu dùng ánh mắt đáng thương năn nỉ: "Con sợ..."
Chỉ cần nhắm mắt là lại nghĩ đến cảnh tượng kinh hoàng tối qua, Lăng Tri do dự hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được liền nói cho Tạ Thanh Li biết.
Tạ Thanh Li im lặng không nói.
Lăng Tri cắn môi, lẳng lặng nhìn mẫu thân đầy mong chờ.
Ban đầu lúc Tạ Thanh Li mới nhặt được Lăng Tri hai người cũng thường xuyên ngủ chung với nhau.
Tiết trời mùa đông giá rét, hai người ăn không no mặc không ấm cả ngày phiêu bạt nên ban đêm chỉ có cách ôm nhau sưởi ấm mới tránh được không khí lạnh lùa vào.
Tuy nhiên, sau khi đã ổn định ở Thu Phong Trấn thì hai mẹ con đều có sương phòng riêng, Tạ Thanh Li liền không chịu ngủ chung với Lăng Tri nữa.
Lăng Tri bụng đầy thắc mắc hỏi nàng ấy vì sao lại như vậy liền nghe được Tạ Thanh Li trả lời rằng Lăng Tri nay đã là một đại cô nương trưởng thành, có rất nhiều việc phải học cách tự mình trải qua.
Mọi chuyện đều được Tạ Thanh Li dùng câu này để từ chối Lăng Tri, bởi vì nàng là đại cô nương cho nên không thể được Tạ Thanh Li tắm rửa giúp, bởi vì nàng là đại cô nương nên Tạ Thanh Li không thể ngủ cùng nàng.
Lăng Tri biết Tạ Thanh Li mấy năm nay rất cực khổ nên cũng không gây khó dễ mà vẫn luôn nỗ lực làm một đứa bé hiểu chuyện, nàng muốn làm nhiều việc hơn để gánh vác giúp Tạ Thanh Li một phần gánh nặng.
Do đó nên nàng cũng không định đem lời này nói ra.
Nhưng nàng thực sự rất sợ, nếu không nói ra thì có lẽ đêm nay là một đêm thức trắng mất!
Lăng Tri cứ ngỡ nàng nhất định sẽ bị Tạ Thanh Li đuổi về phòng ngủ nhưng Tạ Thanh Li lại chỉ nhìn nàng chăm chú hồi lâu rỗi khẽ thở dài một tiếng, thân thiết xoa trán đứa bé trước mắt.
"Con đang bị bệnh đấy biết không?" Giọng Tạ Thanh Li không hề cứng rắn như trước nữa.
Lăng Tri lắc đầu, Tạ Thanh Li nhẹ nhàng nắm tay nàng dẫn vào sương phòng của mình.
Mùi hương tròng phòng Tạ Thanh Li rất giống với mùi hương thoang thoảng trên người nàng.
Lăng Tri đột nhiên được vào phòng của mẫu thân nên có chút kinh ngạc, khẽ đưa mắt đánh giá xung quanh một lượt.
Trên vách tường vẫn còn treo thanh kiếm một cách ngay ngắn, dưới ánh nến lờ mờ tựa hồ còn có thể ngửi được hương rỉ sét phảng phất.
Trong lúc Lăng Tri đang nhìn thanh kiếm chằm chằm thì Tạ Thanh Li đã đem chăn đệm trải ra gọn gàng, nàng quay đầu nói với Lăng Tri: "Con muốn nằm bên trong hay bên ngoài?"
Lăng Tri mở to mắt nhìn Tạ Thanh Li, suy nghĩ một lát rồi nói: "...!Bên trong ạ."
Tạ Thanh Li nhanh chóng để nàng vào trong nằm, chính mình thì tùy ý buộc gọn mái tóc dài lại rồi mới leo lên nằm bên cạnh Lăng Tri.
Lăng Tri cứng ngắc nằm bên cạnh Tạ Thanh Li, nàng cảm giác phần nệm bên cạnh lún xuống, cả người được bao phủ quanh một làn khí ấm áp.
Có thể ánh sáng ban đêm cùng ban ngày có chút khác nhau, hoặc cũng có thể bởi vì bản thân đang bệnh nên sinh ra ảo giác khiến nàng cảm thấy Tạ Thanh Li không hề giống với lúc sáng, nhưng không giống ở điểm nào thì nàng không chỉ ra được.
Nhưng điều này dường như không quan trọng lắm.
Lăng Tri nhắm chặt mắt, khi nàng cảm thấy có lẽ Tạ Lăng Tri đã ngủ rồi mới khẽ khàng xoay người lại, nương theo ánh trăng len vào từ cửa sổ mà phác họa dung nhan tinh xảo của Tạ Thanh Li.
Nàng chớp chớp mắt, nhịn không được khẽ giơ tay ôm lấy Tạ Thanh Li.
Ai ngờ lúc nàng vừa mới cử động thì thì Tạ Thanh Li vốn dĩ đang ngủ lại mở mắt ra..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...