Phượng Tù Hoàng

Dung Chỉ đi phía sau bốn thị vệ, tay bưng một chiếc khay, trên đó có một bình rượu và một chiếc ly bạch ngọc. Cả năm người đi vào Tu Viễn cư. Thị vệ gác cửa không hề ngăn cản. Lúc này, Hoàn Viễn vẫn chưa ngủ. Hắn cầm quyển sách dưới đèn, bề ngoài là đọc sách nhưng ánh mắt lại mông lung, không biết đang lạc ở phương nào. Tiếng cửa bị đẩy ra khiến hắn bừng tỉnh, quay lại thấy Dung Chỉ đang mỉm cười đi tới. Hoàn Viễn trong lòng trầm xuống. Dung Chỉ trên mặt biếng nhác lại tản mát ý cười, ánh mắt cao nhã lại ôn hòa. Hoàn Viễn biết rõ tuy rằng chưa từng chứng kiến, người này bề ngoài rất thong dong nhưng cho dù hạ tay giết người cũng không mảy may động lòng. Vậy hiện tại hắn định làm gì? Ánh mắt dừng trên khay Dung Chỉ cầm, trong lòng phán đoán, hắn đề cao cảnh giác: “Muộn như vậy mà Dung công tử còn giá lâm đến Tu Viễn cư, không biết có gì cần sai bảo?” Dung Chỉ khe khẽ mỉm cười, nói: “Người sáng không nói lời tối, Hoàn Viễn, trước mặt ngươi ta cũng không cần vòng vo. Ngươi uống một chén rượu, là ta sẽ đi”. Hoàn Viễn đặt sách xuống, thản nhiên nói: “Nếu ta không đồng ý?” Dung Chỉ bật cười, nói: “Ngươi nghĩ ta mang theo những người này để làm gì?” Ẩn ý là, nếu Hoàn Viễn không chịu uống rượu mời, thì hắn sẽ dùng sức mạnh bắt uống rượu phạt. Không thể không nghe lời. Hoàn Viễn dời ánh mắt về phía bầu rượu. Như đoán được suy nghĩ của hắn, Dung Chỉ nói: “Người hoàn toàn yên tâm, ta không đến để giết ngươi. Chén rượu này dành cho ngươi có công dụng khác. Hoàn Viễn, ngươi tự quyết định đi!” Biết rõ không thể làm khác, Hoàn Viễn cầm ly rượu, vững vàng đưa cho thị vệ rót đầy, không chút chần chừ ngửa cổ một hơi cạn sạch. Rượu có vị ngọt, nuốt qua cổ lại thấy dư vị vừa đắng vừa cay, hắn biết trong rượu có pha gì đó, nhưng không rõ cụ thể là gì. Dung Chỉ mỉm cười. Tính tình của Hoàn Viễn, hắn biết rõ. Người này tài hoa, mặc dù có dáng vẻ thư sinh nhưng cốt cách ngang tàng ngạo nghễ, kế cả biết là rượu độc thì cũng chủ động uống. Uống xong ly rượu, Hoàn Viễn thấy cơ thể cũng không có gì thay đổi, nhưng một lát sau bỗng thấy tứ chi đau nhức, cảm giác mơ mơ hồ hồ. Lòng còn nghi ngờ thì Dung Chỉ và thuộc hạ đã rời đi. Bên này Hoàn Viễn ngờ vực mơ hồ, bên kia Sở Ngọc ngủ say không mộng mị. ----------------------- Ngày hôm sau tỉnh lại, Sở Ngọc vừa đẩy cửa ra đã thấy Dung Chỉ đứng ở ngoài, hình như đang định gõ cửa. “Công chúa dậy sớm quá!” Hắn khẽ mỉm cười, ánh mắt như mây, dường như ngày hôm qua không vui vẻ bỏ về là một người khác. Sở Ngọc tuy trong lòng chỉ trích hắn vì sao đưa nam nhân lên giường nàng, nhưng lại ngại rằng từ trước đến giờ Dung Chỉ vẫn quen làm việc này, cũng không tiện nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu. Hai người cùng sóng bước. Dung Chỉ dường như vô tình hỏi: “Công chúa vẫn quyết định đi tìm Hoàn Viễn?” Trầm mặc khoảnh khắc, Sở Ngọc gật đầu: “Đúng, ta muốn dẫn hắn cùng đi”. Nàng biết rất rõ, trong một thời gian ngắn khả năng thơ phú của mình không thể thay đổi nhiều được. Dù có hữu ích hay không, theo lời Dung Chỉ, nàng vẫn muốn thử mang theo Hoàn Viễn. Cũng nhân cơ hội này, nàng muốn thử xem có thể cải thiện quan hệ với Hoàn Viễn được không. Bị người khác căm thù, không thể tiêu diệt nguồn gốc thù hận, chí ít nàng có thể tìm biện pháp làm giảm bớt sự căm ghét. Dung Chỉ ngắm Sở Ngọc cải trang nam giới, cười yếu ớt nói: “Hình dạng này của công chúa mà xuất hiện trên đường, e là sẽ bị quần chúng để ý hâm mộ”. Sở Ngọc nghe lời hắn nói, nhớ lại chuyện ba ngày trước, mặt cắt không còn hột máu. Nhưng nàng muốn dự hội thơ, không thể nào mặc kiểu nữ nhân hoặc là ăn mặc lôi thôi đấy chứ? Dung Chỉ ánh mắt rõ ràng nói: “Công chúa đừng lo, ta chỉ “trang điểm” thêm một chút cho nàng là được”. Một lúc lâu sau, Sở Ngọc ra khỏi Mộc Tuyết viên. Nàng không cần dùng dịch dung, bộ dáng vẫn như cũ nhưng khuôn mặt đen hơn. Nhan sắc vì thế giảm đi năm phần. Như vậy có thể đảm bảo nàng sẽ không vì bề ngoài quá tuấn mỹ khiến người ta truy đuổi. Tính thời gian không còn nhiều nữa, Sở Ngọc đi tìm Hoàn Viễn. Đang lo không biết có tìm được không, vừa mới đến gần Tu Viễn cư, nàng bất ngờ gặp Hoàn Viễn và Lưu Tang từ đằng xa đi tới. Lưu Tang đang khoác tay Hoàn Viễn, bộ dạng rất thân mật. Nhìn thấy Lưu Tang, Sở Ngọc không kìm được trong lòng thầm mắng Sơn Âm công chúa cầm thú. Tuy nàng biết Sơn Âm công chúa chưa làm gì quá đáng, nhưng chỉ nguyên tâm tư mục đích nuôi dưỡng Lưu Tang để làm gì, đã quá cầm thú rồi! Hoàn Viễn đang quay lại nói gì đó với Lưu Tang. Đến gần nhìn thấy Sở Ngọc, mặt hắn bỗng cứng ngắc, đứng yên một chỗ. Ngược lại Lưu Tang kêu lên một tiếng vui sướng, nhào tới ôm lấy cánh tay Sở Ngọc: “Công chúa, sao người lại mặc nam trang?” Lưu Tang chỉ cao đến vai Sở Ngọc, khi hắn ngước lên, đôi mắt lóng lánh nước chớp chớp nhìn nàng. Nhìn đôi mắt bồ câu hồn nhiên khả ái như vậy, lòng nàng không tự chủ mà mềm mại đi mấy phần. Nghĩ đến thân phận của Lưu Tang, nàng rút cánh tay đang bị ôm ra, vỗ vỗ vai cậu bé: “Ta muốn đi ra ngoài, phải thay đổi y phục một chút”. Nàng vừa mới dứt lời, thấy Lưu Tang bỗng mắt sáng ngời, một lần nữa ôm lấy tay Sở Ngọc: “Công chúa, em cũng muốn đi, người cho em đi theo được không?” Sợi tóc đen xõa trước trán Lưu Tang hơi rung động, khuôn mặt trắng trẻo non nớt khiến ngón tay Sở Ngọc động đậy, chỉ muốn nhéo một cái. Nàng không hề háo sắc, chỉ là nhìn cậu bé này khiến nàng liên tưởng đến một thú cưng nhỏ lông tơ mềm mại, khiến cho người ta không thể không yêu thích. “Được, ta có thể cho em cùng đi. Nhưng em phải nhớ kỹ, ở bên ngoài phải gọi ta là công tử, không được để lộ thân phận của ta”. Lưu Tang gật đầu lia lịa. Yêu cầu được thỏa mãn, cậu bé sung sướng ôm lấy Sở Ngọc, rúc vào lòng nàng như một con mèo ngoan ngoãn. Sở Ngọc bị khuôn mặt non nớt rúc vào người thấy ngưa ngứa, thầm nghĩ chẳng trách Sơn Âm công chúa muốn lãng phí cây non, cứ bị rúc vào lòng như vậy, có muốn không nổi sắc tâm cũng khó… Bản thân được đi chơi, quay lại nhìn Hoàn Viễn, lòng tham không đáy lại đề xuất yêu cầu: “Công chúa…à công tử, chúng ta có thể cho Hoàn ca ca cùng đi được không?” Sở Ngọc vốn có ý này, nghe vậy lườm Hoàn Viễn, bắt gặp ánh mắt hắn trong veo, dường như thờ ơ không quan tâm. Nàng mìm cười gật đầu: “Được”. Nghe lời này của nàng, Hoàn Viễn vốn đang lãnh đạm cũng phải chấn kinh ngước mắt lên nhìn Sở Ngọc, dường như không tin. Sở Ngọc khe khẽ mỉm cười, hắn lập tức thu hồi ánh mắt, lại khôi phục vẻ hững hờ. “Công chúa” Tiếng đang gọi nàng là của Việt Tiệp Phi. Bị Sở Ngọc liếc nhìn, hắn vội đổi lại cách xưng hô: “Công tử, Hoàn công tử…” Hoàn Viễn dù sao cũng là con cháu của kẻ phản nghịch, nếu dẫn đi mà hắn chạy trốn thì xử lý làm sao? Sở Ngọc cười nói: “Có ngươi bên cạnh, ta còn lo lắng gì nữa?” Đưa Hoàn Viễn đi là ý của Dung Chỉ, hạ dược Hoàn Viễn cũng là ý của Dung Chỉ, nhưng Sở Ngọc dựa vào sự quyết đoán của mình, chỉ chọn vế đầu, bỏ vế thứ hai. Vì ham muốn cá nhân của bản thân mà làm tổn thương người khác, Sở Ngọc không đành lòng. Vì vậy chỉ có thể trông chờ vào sự canh phòng cẩn mật của thị vệ. Việt Tiệp Phi không dám nhiều lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui