Muốn đứng dậy rời đi, chỉ là công chúa đại nhân này không tài nào nhúc nhích được. Người đã rời đi hết rồi, chỉ còn Việt Tiệp Phi ở phía sau nàng cách không xa. Nàng nghiêng đầu về phía hắn: “Việt Tiệp Phi, ngươi đến chỗ ta một lát”. Thái độ Việt Tiệp Phi trở nên kỳ quái, không biết hắn nghĩ đến điều gì mà gương mặt hơi đỏ lên, theo lời đi về phía trước hơn mười bước. Nhìn thấy Việt Tiệp Phi đỏ mặt, Sở Ngọc bỗng xanh mặt. Biểu tình vừa rồi của hắn, không phải cho rằng nàng định làm chuyện hạ lưu kia đi? Kỳ thật vừa rồi nàng bảo bọn họ đi về hết, chẳng qua là bởi vì… Sở Ngọc cúi mặt suy sụp, cố giãy giụa cử động cơ thể, hai tay chống xuống đất, cố duỗi hai bắp chân đã chết lặng mất hết cảm giác. Ngồi quá lâu, hai chân nàng tê rần. Tay siết thành quyền gõ vào hai chân không có cảm giác gì, nàng cố gắng đứng dậy đi vài bước. Sở Ngọc khó khăn lắm mới khôi phục lại, quyết định sau này sẽ thi hành cải cách ghế ngồi thật mạnh mẽ trong phủ công chúa. Đi tới đi lui một hồi, bước đi mới hoàn toàn tự nhiên. Sở Ngọc nhẹ nhàng thở hắt ra, gọi Việt Tiệp Phi: “Ngươi tới đây, cùng ta đi một chuyến”. Nàng còn chưa biết hết về phủ công chúa. Việt Tiệp Phi nói: “Dạ, để tại hạ sai người đem kiệu đến đây”. Từ trước đến nay, công chúa đi hơi xa một chút là dùng kiệu. Sở Ngọc lắc đầu: “Không, ngươi và ta đi bộ là được rồi”. “Vâng”, Việt Tiệp Phi miệng đáp lời, ánh mắt né tránh không dám nhìn nàng, tựa như nàng là dã thú ăn thịt người vậy. Sau một lúc hắn do dự hỏi: “Dạ bẩm, công chúa có cần thêm người theo hầu không ạ?” Sở Ngọc trước là sửng sốt, sau thấy thái độ của hắn, bỗng hiểu ra. Cảm giác tiểu tử này sợ nàng thừa dịp chỉ có hai người, bạo phát thú tính, phi lễ với hắn nên mới có thái độ không tình nguyện. Phủ công chúa có nhiều nam tử mỹ mạo như vậy, dung mạo Việt Tiệp Phi không thể sánh với bọn họ, vậy mà hắn lại tự đề cao như vậy khiến Sở Ngọc không khỏi có chút bội phục. Sở Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười, định giải thích vài câu, lại nghĩ không cần thiết, liền hướng khu rừng hạnh hoa thẳng tiến: “Được rồi, đừng dài dòng, đi theo ta”. Vừa đi, Sở Ngọc một mặt ghi nhớ đường lối trong phủ, một mặt vừa phác thảo trong đầu một số bản đồ địa hình phủ công chúa. Sở dĩ nói “một số” vì diện tích phủ công chúa quá lớn. Sở Ngọc đã đi hơn ba mươi phút, vừa đi vừa ngắm phong cảnh, mới đi được một nửa phủ. Phủ công chúa chia thành hai phần: ngoại phủ và nội uyển. Nội uyển là khu nhà hai tầng lầu, giới hạn cấp bậc cực kỳ nghiêm khắc. Được ra vào nội uyển chỉ có người hầu thân tín của công chúa, một phò mã và toàn bộ các sủng nam. Bộ phận ngoại phủ, ngoài những nơi có cảnh đẹp du ngoạn, còn có một vài khách môn, phủ quan và đội tư binh cận vệ. Sở Ngọc nghe nói ngay trong phủ của mình cũng trang bị một đội quân thì vô cùng kinh ngạc, đội quân này không bị hoàng đế xử lý sao? Sau nàng mới biết, thời kỳ này quyền hạn của hoàng thân quốc thích rất lớn. Thậm chí ngay trong phủ cũng có thể lập hệ thống quan lại. Đã không bị hoàng đế ngăn cản, lại có các chuyên gia thay nàng xử lý công việc, đỡ cho nàng khỏi làm lụng vất vả, Sở Ngọc cũng không có ý kiến gì. Tuy trên đường cũng thỉnh thoàng dừng lại, nhưng đi hơn nửa canh giờ, Sở Ngọc vẫn cảm thấy mệt mỏi. Với thân thể quen được chiều chuộng này, nàng thực bất mãn. Nhưng vấn đề này không phải một hai ngày có thể thay đổi, hiện tại chỉ có chịu đựng. Tựa dưới thân cây ngô đồng nghỉ ngơi, Sở Ngọc lấy tay áo lau nhẹ mồ hôi trên trán. Bốn phía là trúc xanh bát ngát, khung cảnh thanh nhã khiến lòng người vui vẻ, gió thổi qua lá cây phát thành những tiếng vang nhỏ tinh tế, làm cho lòng nàng xao động. Trong phủ công chúa hoa cỏ tươi tốt, lâm viên núi giả tú lệ, cầu nhỏ bắc qua suối, rừng hoa tươi thắm, đẹp thì có đẹp, nhưng xem mãi một cảnh sắc không khỏi thấy buồn tẻ. Rừng trúc xanh mát này tạo nên cảnh sắc thật trang nhã khác biệt. Nhìn xuyên qua những khóm trúc, nàng thấy phía trước có một bức tường trắng, phía sau cũng có một rừng trúc sum suê. Nàng gọi Việt Tiệp Phi hỏi: “Đây là nơi ở của ai vậy?” Việt Tiệp Phi không nghĩ nàng sẽ hỏi điều này, không nghĩ ngợi liền nói: “Dạ bẩm, là Mộc Tuyết viên của Dung công tử”. Sở Ngọc nhẹ nhàng “À” một tiếng, bỗng thấy hình như có người đang đi về phía này. Nàng chăm chú nhìn lên, thấy một nam tử tuấn mỹ nho nhã, thắt lưng cao quan, ống tay áo rộng dài phiêu động, rất có tư thế danh sĩ phong nhã thời cổ. Hắn không để ý thấy nàng ẩn mình trong tàng trúc, bước chân vội vàng hướng đến Mộc Tuyết viên, đẩy cửa sơn son khép hờ mà đi vào. Sở Ngọc lúc này mới chú ý, xung quanh Mộc Tuyết viên không hề có thủ vệ, cũng không bố trí bất kỳ cảnh giới nào. Cũng chính bởi như thế, nơi đây mới có vẻ thanh dật thoát tục. Khuôn mặt thanh niên kia Sở Ngọc chưa từng gặp qua, xuất hiện trong nội uyển mà tướng mạo tuấn mỹ như vậy…Sở Ngọc thầm phán đoán thân phận của hắn. Hắn chỉ có thể, hoặc là phò mã mà nàng chưa gặp mặt, hoặc là một trong hai sủng nam cáo ốm. Vốn Sở Ngọc thấy hoài nghi, trong này hẳn có nội tình gì. Ngày xuân ấm áp như vậy sao lại có hai người liên tiếp ngã bệnh. Chuyện này tột cùng là thế nào, nàng sẽ tự mình chứng thực. Sở Ngọc trong lòng còn đang tính toán, lát sau lại thấy một người đi tới, chính là người thanh niên lúc trước tại tiệc rượu với bộ dáng tối tăm cao ngạo. Giống người vừa nãy hắn không nhìn thấy nàng, và cũng thẳng hướng Mộc Tuyết viên đi tới. Sở Ngọc nhớ mang máng, trên chiếu có người gọi hắn là Giang Yêm. “Hmm” Sở Ngọc phát ra tiếng hừ lạnh. Nàng vừa mới chủ trì yến tiệc ngày xuân trong rừng hoa hạnh, Dung Chỉ đã muốn chủ trì tiểu yến tiệc xuân ở đây sao? Tùy tay ngắt một lá trúc non quấn quanh đầu ngón tay, phiến lá mềm mại theo động tác ngón tay của nàng mà không ngừng vặn vẹo. Trong mắt Sở Ngọc bỗng hiện lên một vẻ: được lắm! Vứt phiến lá rách đi, nàng bước nhanh vào Mộc Tuyết viên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...