Edit: gau5555
Beta: linhxu
Tuy rằng bữa tiệc tròn một tuổi tân khách đến không nhiều lắm, nhưng cũng đều là những người hết sức quen thuộc, bởi vậy không khí vô cùng náo nhiệt. Đáng nhắc tới chính là, Uyển Dung cũng mang thai, cho nên lại càng có vẻ vui mừng. Phó Vân Ngọc cùng A Căn ca hai người xuống tiếp khách, lần lượt kính rượu, ngồi xuống châu đầu ghé tai một hồi. Qua một hồi, Phó Vân Ngọc gọi Tiểu Liên lại đây, ở bên tai nàng dặn vài câu, Tiểu Liên vội vàng rời khỏi phòng khách.
Trong sương phòng, tiếng khóc của đứa nhỏ đã không còn, Tiểu Liên đi vào trước cửa, nhẹ nhàng gõ cửa rồi đẩy đi vào. Chỉ thấy vài cung nữ thái giám tùy thân đang chạy toán loạn, Ngọc Châu công chúa thì quần áo không chỉnh tề, tóc tán loạn, sắc mặt bất đắc dĩ mà đuổi theo hai đứa nhỏ đang chạy trốn trên đất. Hai đứa bé này tuy rằng còn nhỏ, nhưng cũng rất linh hoạt, trơn giống như cá trạch, bọn cung nữ bọn thái giám ở thâm cư trong cung lâu không vận động cho nên không phải là đối thủ của hai tiểu quỷ này, phàm là mỗi lần bị bắt đều hai mắt rưng rưng, tội nghiệp nhìn Ngọc Châu công chúa gào khóc. Ngọc Châu vốn đang cảm thấy hai tiểu quỷ này rất đáng yêu, lúc này thấy bọn chúng khóc đều muốn nhất đi, một lòng kiên trì đã sớm hóa thành một đống bùn nhão, đành phải ra lệnh được cho bọn thái giám kéo đặt chúng nó xuống. Kết quả là thả hổ về rừng, hai đứa nhỏ lại bắt đầu hành hạ, cầm lấy góc váy Ngọc Châu kêu gào đói bụng, lại là gọi mẫu thân, làm cho một đám người muốn to đầu.
“Ai, Tiểu Liên, rốt cục ngươi cũng đến đây.” Ngọc Châu giống như là được cứu mạng vội vàng kéo nàng vào “Như thế nào, đứa nhỏ này đang đòi cha mẹ, mang đi đút cơm có phải hay không? Vậy làm phiền? Bản công chúa mệt mỏi rồi, muốn nghỉ ngơi một chút. Ai…”
Tiểu Liên cố nén tiếng cười muốn phụt ra, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, chiếu cố tiểu thiếu gia cùng tiểu thư nhỏ ăn cơm, ai, thật đúng là vất vả cho Ngọc Châu công chúa, cô gia nhà chúng ta thường hay nói, hai đứa nhỏ này rất bướng bỉnh, chỉ có mẹ chúng mới quản được, chính vì điểm đó, cô gia nhà chúng ta cũng không thể rời khỏi tiểu thư.”
Ngọc châu công chúa vốn đang mệt muốn chết, nóng lòng muốn thoát khỏi hai tiểu quỷ đang ôm chân mình, nhưng mà nghe thấy Tiểu Liên nói như vậy, hừng hực nhiệt huyết lập tức sôi trào, ai nói chỉ có Phó Vân Ngọc kia mới có thể dỗ được, nàng đường đường công chúa Bạch tượng quốc chẳng lẽ còn không bằng một phụ nữ không biết gì hay sao, A Căn ca này nàng đoạt đã định rồi, đứa nhỏ này do nàng quản cũng định rồi!
Tiểu Ciên nhìn trên mặt Ngọc Châu lúc thì mặt co mày cáu, lúc thì lòng đầy căm phẫn, trong lòng âm thầm thán phục tiểu thư nhà mình quả nhiên lợi hại, lại bị nàng đoán chúng đến tám phần, chưa kịp nghĩ nhiều, Ngọc Châu công chúa kia một với một lôi, đem hai đứa nhỏ ôm vào trong ngực, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia của nàng ta, không cần nhiều lời cũng biết là đang cố hết sức. Muốn cho hai hài tử tròn vo này ăn, đừng nói là hai đứa, cho dù chỉ có ôm một đứa vào ngực lâu cũng sẽ không chịu nổi. Tiểu Liên lại âm thầm cảm thán một hồi, không thể tưởng tượng được vị công chúa này vì cô gia của mình mà bán mạng a, thực sự làm cho người ta bội phục.
“Ai u, công chúa, ngài làm cái gì vậy nha, sẽ mệt chết, mau giao đứa nhỏ cho thần đi, thần sẽ báo với tiểu thư để cho ăn.” Mặt Tiểu Liên lộ vẻ kinh ngạc, liền đưa tay muốn đón hai đứa nhỏ.
Không ngờ, hai đứa nhỏ uốn éo thân hình béo mập, nhấp nháy hai cặp mắt to đen nhánh tỏ vẻ kháng nghị. Hành động này lại làm cho Ngọc Châu trong lòng ấm áp, càng thêm kiên định nàng muốn chinh phục hai tiểu bánh bao này. Sau đó, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thoải mái, nói: “Tiểu Liên cô nương khách khí rồi, hai đứa nhỏ này khiến cho người ta thêm yêu mến, ta sẽ chăm sóc chúng thật tốt, việc này hãy giao cho ta đi, đừng nhìn ta thân mình gầy, nhưng khí lực của ta rất lớn đấy, khi còn bé cùng chơi với hoàng huynh, thì cuối cùng ta luôn thắng. Trước mắt hai đứa nhỏ này không đáng kể chút nào.”
Hai người lại đưa đẩy một hồi, cuối cùng Tiểu Liên cũng mang theo thắng lợi tươi cười đi ra khỏi sương phòng. Ngọc Châu công chúa kêu cung nữ tùy tùng đi đem tất cả đồ ăn mang vào trong phòng, nàng muốn tự tay đút cho hai đứa nhỏ này. Phải liều mạng làm, về sau cuộc sống và ăn uống hàng ngày của hai đứa nhỏ này là do nàng đích thân, cấm bọn họ hỗ trợ. Nàng Ngọc Châu cũng không tin mình không chăm được hai đứa nhỏ này.
Nhưng mà sự thật dường như không dễ dàng, làm rồi mới biết có bao nhiêu khó khăn. Tiểu Trữ Trữ và Tiểu An An cũng phát huy hết ưu thế của tiểu bá vương, chính là quấy rối khắp nơi. Ví dụ như, Ngọc Châu thật vất vả mới đút được một miếng cơm, thì Tiểu trữ trữ liền khóc lớn kêu khó ăn, lại ví dụ như, lúc trước vẫn ngoan ngoãn nhìn ca ca nghịch ngợm Tiểu An An sau khi Ngọc Châu đút cơm không ngừng phun ra. Đợi cho lúc Ngọc Châu nổi giận ngồi ở trên giường không để ý tới bọn chúng thì lại bắt đầu gào khóc, nói đã đói bụng, nói Ngọc Châu là người xấu, kêu phụ thân đến đánh nàng. Bất đắc dĩ, Ngọc Châu lại bắt đầu hành trình cho chúng ăn. Thật vất vả mới hầu hạ hai đứa nhỏ này thỏa đáng, nàng cũng mệt mỏi ngã vào trên giường không đứng dậy nổi.
Đừng tưởng rằng như vậy là đã qua, đây chỉ là vừa mới bắt đầu, cũng là chuyện cơ bản nhất khi chăm trẻ con. Mình còn chưa kịp ăn một miếng cơm, Tiểu Trữ Trữ lại đi đi đến ngồi trên váy của Ngọc Châu, bắt đầu nổi lên bức tranh quốc sơn thủy đồ —— đi tiểu. Tiểu An An thấy ca ca làm như vậy, lập tức làm theo ngồi trên mặt đất đi tiểu. Đợi cho Ngọc Châu tinh thống phát hiện ra đã sớm là “Nước chảy thành sông”, nước tiểu đã thải ra muốn thu vào cũng không thu được
Ngọc Châu công chúa mặt thối không thể thối hơn, từ nhỏ tới ai mà không đem nàng đặt ở trong tay thổi cũng sợ đau, ai dám nói nàng sai, nhưng mà hôm nay lại bị hai đứa nhỏ này tiểu trên váy, vô cùng nhục nhã a. Tức giận trong lòng nàng dần dần bị châm lửa, hung hăng trừng mắt hai huynh muội còn đang nô đùa dưới đất này. Giác quan của hài tử là vô cùng sắc bén, rất nhanh liền cảm giác được trên đỉnh đầu cái vài ánh mắt không tốt đang phóng tới, hai đứa đồng loạt nhìn nàng một cái, bị làm cho sợ tới mức khóc lớn lên.
Ngọc Châu bây giờ nghe thấy tiếng khóc của trẻ con liền đau đầu, nhất thời lại không có biện pháp, đành phải nén lửa giận dỗ bọn chúng, lại vừa cho ăn kẹo vừa hôn, rốt cục cũng dỗ được hai đứa nhỏ im miệng. Nhưng mà, khi nàng vừa mới nằm trên giường nghỉ ngơi không đến nửa nén hương, thì hai đứa nhỏ lại bắt đầu đánh nhau. Tiểu An An đã có thói quen bắt nạt Tiểu Trữ Trữ, Tiểu Trữ Trữ chỉ có thể biến từ khóc thành đi đến trên giường, nhìn thấy một thanh kim loại lóng lánh màu đen nhánh để chơi đùa, bộ dạng vô cùng thích thú, giật một cái xuống dưới, làm cho công chúa đau đến nhe răng trợn mắt.
“Hai người ma vương các ngươi rốt cuộc muốn như thế nào!” Ngọc châu rốt cục không thể nhịn được nữa, hét lớn một tiếng.
“Ô ô ô ô ô ~~~” hai đứa nhỏ nhất thời giống như áp nước được mở ra, đồng loạt khóc lớn, “Cháu, cháu muốn mách phụ thân, hừ hừ, ô ô ô ô ô! Tỷ này thật xấu, tỷ này thật xấu chúng ta… Ô ô ô ô ~ “
“A, đừng, đừng nói cho cha các cháu, ai u, Tiểu An An thật đáng yêu, Tiểu An An thật xinh đẹp, tỷ tỷ sai rồi không được? Đừng khóc, đừng khóc a, ” Ngọc Châu vội vàng dỗ giành, vì có thể đoạt được A Căn ca, nàng trước hết phải nhẫn. Quân tử báo thù, mười năm không muộn.
“Cháu đói bụng. Muốn uống sữa.” Tiểu trữ trữ bỗng nhiên chuyển đôi mắt tròn, nói.
“Cháu cũng muốn uống sữa.” Tiểu an an lập tức nói theo.
Lúc này Ngọc Châu liền cuống lên, bây giờ nàng lấy đâu ra sữa cho bọn nó uống, hai đứa nhỏ này cũng thật là, đều lớn như vậy còn chưa cai sữa!
“Cháu muốn uống sữa, cháu muốn bú sữa, cháu muốn ôm một cái, cháu muốn ôm một cái.”
“Cháu muốn uống sữa, cháu muốn bú sữa, cháu muốn ôm một cái, cháu muốn ôm một cái.”
Hai huynh muội sinh đôi này cùng lúc vươn đôi tay nhỏ bé mập mạp muốn ôm một cái, Ngọc châu lại mềm lòng, đem hai đứa nhỏ ôm vào trong ngực. Cũng không nghĩ trong này có lừa gạt, vốn tưởng rằng như vậy có thể an ủi bọn chúng một chút, kết quả…
Tiểu Trữ Trữ bỗng nhiên đưa tay ra bới y phục trước ngực của Ngọc Châu, Tiểu An An cũng lập tức vươn ma trảo, một bên còn rầm rì nói muốn uống sữa mẹ. Cái này, làm cho Ngọc Châu công chúa phát hoảng, hai đứa này tuổi thì còn nhỏ, nhưng khí lực tuyệt đối không chịu thua, hai tay nhỏ bé dùng sức xé rách quần áo trước ngực nàng, mắt thấy áo ngoài sắp bị hất ra, hai tiểu móng vuốt bắt đầu đối phó với áo lót. Hai huynh muôi này giống như đối với bộ ngực đầy đặn của nàng cảm thấy rất hứng thú.
“A! Đừng a đừng!” Ngọc Châu hoảng sợ hét ầm lêm, cảm giác được trước ngực mình ướt sũng, cúi đầu nhìn thấy, hai đứa nhỏ này đang vùi đầu ở trên bộ ngực sữa đang hở ra của mình, “Cứu mạng a ~” nàng cũng không dám ném đứa nhỏ xuống, chỉ rất sợ hãi lao ra khỏi phòng tìm người kêu cứu.
Phó Vân Ngọc cùng A Căn ca đang chậm rãi hưởng thụ bữa tối, chờ trò hay trình diễn, quả nhiên thời gian còn chưa quá muộn, đã nhìn thấy Ngọc Châu công chúa với khuôn mặt đỏ hồng, chật vật chạy như điên mà đến.
“Cứu mạng a, A Căn ca cứu mạng a!” Ngọc Châu công chúa muốn chết tâm đều có, nàng vẫn còn là cô nương chưa trải qua sự đời, chưa lấy chồng, làm sao trải qua được kinh hách như vậy, hai mắt đã sớm ngẩn ngơ, miệng chỉ biết là kêu cứu mạng
Phó Vân Ngọc liền chạy tới túm hai đứa nhỏ xuống, người một nhà đồng loạt quỳ xuống.
“Công chúa tha mạng, con nhỏ thực tại không nên mạo phạm công chúa, thỉnh công chúa thứ tội.” A Căn ca có chút kích động, lạy ba lạy.
“Công chúa, tất cả đều là dân đen không biết dạy, dân đen nguyện ý gánh vác tất cả trách nhiệm, cầu công chúa giáng tội.” A Căn ca nói những câu khẩn thiết, lập tức đem toàn bộ khuyết điểm ra ngăn cản.
Ngọc Châu công chúa vội vàng chỉnh y phục hỗn loạn của mình, chậm chạp hoàn hồn, nhìn A Căn ca nước mắt ướt sũng, tâm loạn như ma.
“Công chúa… . . .”
Ngọc Châu nhìn thoáng qua A Căn ca mặt mày nặng nề, trong lòng ngàn sầu vạn tự, vừa thích lại vừa muốn tha, lại nhìn thoáng qua haig bá vương, kinh tâm động phách vừa rồi lại lập tức tăng trở lại vài phần.
“Quên đi, quên đi, tiểu hài tử không biết, coi ta là mẫu thân.” Ngọc châu công chúa xấu hổ cười cười, mang theo một chút chua sót, “Ta, ta cáo từ trước, hai đứa nhỏ này ta chỉ sợ không có duyên với chúng.” Dứt lời, xoay người đào tẩu.
“Cái kia, đợi chút, Ngọc Châu công chúa, người còn muốn làm mẹ hai đứa nhỏ này hay không?” Phó Vân Ngọc liền lớn tiếng hỏi.
Ngọc Châu vừa quay đầu lại, nhìn thấy hai tiểu bá vương ánh mắt tà ác, tiểu tâm can lại run lên, liền nói: “Không cần không cần, ta đem A Căn ca tặng cho ngươi, hai đứa nhỏ này ta thực sự chịu không nổi.”
Nàng nếu còn ở lại Phó phủ chờ đợi, thì chỉ sợ không có mạng trở về hoàng cung ! Nam nhân, nơi nào mà tìm chẳng được? Nhưng mà vì đoạt nam nhân, mất tính mạng, cũng quá không đáng giá .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...