Phương Trình Ngủ Say


Đầu ngón tay của Phương Tranh dừng lại một lúc, nhớ lại lần đầu gặp mặt với Cố Uyên mà không có lý do gì.
Đó là ở trong cuộc thi biện luận trung học cấp trường.
Thậm chí trước lúc đó, Phương Tranh cũng đã từng nghe đến tên tuổi của Cố Uyên.
Học thần của lớp 8, chưa bao giờ rời khỏi ngai vàng đứng thứ nhất khối, gì mà học thức học sâu biết rộng, lạnh lùng, đóa hoa cao lãnh, được đám con gái chào đón, chỉ có thể đứng nhìn từ xa chứ không thể khinh suất… Hầu như tất cả lời khen ngợi có thể nghĩ ra được đều có thể xếp lên người anh.
Trực giác nói với cô, lần này đối thủ sẽ rất khó đối phó.

Sự thật đã chứng minh, đúng là như vậy.
Đề biện luận rút ra ngày hôm đó cũng rất đặc biệt ——
“Tìm người yêu có phụ thuộc vào thành tích không?”
Thiếu niên đứng ở bên ủng hộ, mặc đồng phục học sinh, khuôn mặt sắc lạnh, chân mày nhuộm mấy phần lạnh lùng, chỉ cần đứng ở đó, là đã trở thành một phong cảnh.
Anh nói có sách, mách có chứng, lời lẽ đanh thép giống như khí chất sắc bén của anh: “Bạn phản biện à, bạn có biết thuyết tâm lý học Estermanel không?”
Trong lòng Phương Tranh lộp bộp mấy tiếng, cái thuyết mà anh nói tới, ngay cả nghe cô cũng chưa từng nghe qua.
Nhưng cô vẫn bình tĩnh đáp: “Biết.”
Cố Uyên: “Vậy bạn hẳn nên biết, theo thuyết này, có thể chứng minh…”
Anh ném ra một loạt danh từ phức tạp khó hiểu, Phương Tranh vô thức liếc nhìn đồng đội của mình, quả nhiêu đều là vẻ mặt như nghe thiên thư.
Kiến thức cất giữ thua, nhưng ít nhất khí thế không thể thua.
Phương Tranh chỉ có thể nhắm mắt nói tiếp: “Đúng, thuyết và kết luận mà bạn nói đều chính xác, nhưng mà vừa vặn chứng tỏ từ một mặt khác thì tìm người yêu nhìn vào thành tích là sai…”
Phương Tranh bác bỏ từng quan điểm một mà anh đưa ra, cho đến khi cô nói khô cả họng, Cố Uyên mới nói không nhanh không chậm mở miệng: “Ồ, xin lỗi, thật ra thì thuyết Estermanel vừa nãy là do mình bịa ra.”
Phương Tranh:?????
Mặt Cố Uyên không cảm xúc: “Như vậy có thể chứng minh, tất cả kết luận mà bạn vừa mới nêu đều không được thành lập, cảm ơn.”
Phương Tranh: “…”
Hừ, còn có thể không biết xấu hổ hơn sao?
Mắt thấy bản thân sắp rơi vào thế yếu, Phương Tranh buộc mình phải bình tĩnh lại, chân mày nhướng lên, nói từng chữ một: “Bạn phản biện à, nếu như dựa theo điều bạn nói, tìm người yêu cần nhìn thành tích.

Thành tích của mình đứng thứ hai khối, vậy bạn cảm thấy mình có thích hợp làm bạn gái của bạn không?”
“…”
Yên lặng như tờ.
Một giây tiếp theo, quần chúng xôn xao.
Tay Cố Uyên run run, gần như không thể cầm được micro, khuôn mặt vốn không chút dao động cũng đã có xu hướng bùng nổ.
Sau đó, một cái mặt đỏ, lặng lẽ, lặng lẽ đỏ đến mang tai.

Mỗi lần nhớ lại, Phương Tranh đều rất ngạc nhiên, lúc đó làm sao cô có thể có dũng khí nói ra một câu như vậy.

***
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng chìa khóa mở cửa.
Hẳn là Kiều Tiêu Xuyên đã trở về.
Phương Tranh tắt trang web điện thoại, để điện thoại xuống, đi ra khỏi phòng.
“Tiểu Tranh, mình đã về!”
Kiều Tiêu Xuyên xách một túi hoa quả vào nhà, đá giày cao gót, đi dép lê bước vào phòng khách.
“Xuyên Xuyên, sao về muộn như vậy?”
Phương Tranh nhận lấy trái cây trên tay cô ấy, vô cùng ăn ý mang vào quầy bếp rửa.
“Đừng nói nữa, suýt chút nữa đã bị người ta phá hỏng tâm trạng tốt của ngày hôm nay rồi.” Kiều Tiêu Xuyên ném túi đi, cả người gục xuống ghế sô pha, thoải mái thở dài một hơi, “Mệt chết mình, ở nhà vẫn là thoải mái.”
Nghe được Kiều Tiêu Xuyên nói như vậy, thì không khỏi ngẩng đầu lên.
“Đã xảy ra chuyện gì thế?”
Kiều Tiêu Xuyên uể oải nói: “Hôm nay suýt chút nữa lại bị Tô Mịch giả tạo kia bày trận rồi, may mà mình cơ trí, không để cho cô ta được như ý.”
Cô ấy dừng lại, ngồi dậy từ trên ghế sô pha, mắt nhìn qua quầy bar về phía Phương Tranh.
“Không nói chuyện lung tung nữa.” Kiều Tiêu Xuyên đổi chủ đề, “Đúng rồi, Tiểu Tranh, sao cậu lại gặp cướp xe? Sau đó lại xảy ra chuyện gì? Cậu không biết đâu, vừa nãy nghe cậu nói qua điện thoại lúc đó cậu ở trên chiếc xe đó, suýt chút nữa dọa chết mình rồi.”
Phương Tranh kể ngắn gọn những chuyện đã xảy ra cho cô ấy.
Kiều Tiêu Xuyên vừa nghe miêu tả, thì đã cảm thấy hồi hộp.
Cô ấy vẫn còn sợ hãi nói: “May mà cậu không sao.”
“Nhưng mà…”
Như là nghĩ đến điều gì, Kiều Tiêu Xuyên đột nhiên thay đổi chủ đề, trêu chọc hỏi: “Đúng rồi, người đàn ông trong điện thoại kia là ai vậy?”
Động tác của Phương Tranh dừng một lúc, quả xuân đào [1] trong tay rơi vào chậu rửa.
[1] Quả xuân đào:

Cô bình tĩnh nhặt lên, rửa lại một lần nữa.
“Xuyên Xuyên.”
“Hả?” Kiều Tiêu Xuyên vô thức đáp lại.
Phương Tranh hỏi: “Cậu có còn nhớ, lá bài tarot mà cậu xem cho mình lúc sáng không?”
Kiều Tiêu Xuyên suýt nữa bị sặc nước miếng.
“Gì… bài tarot gì, có sao? Có sao?” Cô ấy chột dạ nhìn đi chỗ khác, “Tiểu Tranh, cái đó đều không thể là thật, chúng ta phải đọc và ghi nhớ giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, thịnh vượng, dân chủ, văn minh, hài hòa…”
Phương Tranh bật cười.
Một lúc sau, cô cụp mi xuống, đột nhiên nói: “Mình đã gặp anh ấy ở đó.”
Kiều Tiêu Xuyên sững sờ một chút, ngừng đọc thuộc lòng: “Ai?”
Phương Tranh rửa quả xuân đào xong, để vào đĩa, bưng đến bàn trà, bình tĩnh nói: “Mối tình đầu và bạn trai cũ của mình.”
“Hả?” Kiều Tiêu Xuyên nhướng mắt, “Người vừa mới đưa cậu trở về chính là anh ta?”

Phương Tranh gật đầu một cái.
Kiều Tiêu Xuyên ngập ngừng: “Vậy các cậu… có hay không…”
Phương Tranh nói: “Mình nói mình không biết anh ấy, anh ấy hình như rất tức giận.”
“Đáng đời!”
Kiều Tiểu Xuyên xem những điều trước mắt là chủ yếu [2], bất bình thay cô, “Ai bảo anh ta hồi đó đá cậu…”
[2] Nguyên văn là Tiên nhập vi chủ (先入为主): Đây là một câu thành ngữ.

Giải nghĩa: câu này để chỉ lời nói đầu tiên tiến nhập vào hoặc ấn tượng đầu tiên nhận được có thể đóng vai trò chủ đạo trong đầu óc.

Sau này khi gặp một ý kiến bất đồng khác, hoặc có khả năng không dễ dàng mà tiếp nhận.
Phương Tranh khẽ lắc đầu: “Không phải anh ấy.”
“Hả?” Kiều Tiêu Xuyên khó hiểu.
Phương Tranh: “Hồi đó, là mình đá anh ấy.”
Kiều Tiêu Xuyên: “Cái gì?”
“Còn đá hai lần.”
Kiều Tiêu Xuyên: “…”
Kiều Tiêu Xuyên bái phục: “Chị gái à, không nghĩ tới, chị cũng là một người tàn nhẫn.”
***
Tám giờ ba mươi phút sáng, Phương Tranh bước vào công ty luật đúng giờ.
“Luật sư Phương, chào buổi sáng.”
Trợ lý luật sư Tiểu Hồ chào hỏi: “Có vài tư liệu vụ kiện mới, em đã để trên bàn của chị rồi.”
Phương Tranh gật đầu, mỉm cười nói: “Được, chị biết rồi, vất vả cho em.”
Người trợ lý trẻ tuổi nhớ tới chuyện trọng yếu, vội vàng bổ sung: “Đúng rồi, còn nữa, luật sư Lục bảo sau khi chị tới, thì đến phòng làm việc của anh ấy một chuyến.”
“Được, cảm ơn em đã chuyển lời, chị sẽ đi qua.”
Phương Tranh trở về phòng làm việc đặt chiếc cặp táp xuống, quay người đi đến một phòng làm việc khác.
“Luật sư Lục” trong miệng của Tiểu Hồ, tên đầy đủ là Lục Gia Ngôn, là cộng sự cấp cao của công ty luật Thiên Hoàn.
Phương Tranh đi tới trước phòng làm việc của Lục Gia Ngôn, giơ tay lên gõ cửa.
“Mời vào.” Một giọng nói trầm ổn truyền ra từ bên trong.
Phương Tranh đẩy cửa bước vào: “Anh Lục.”
Người đàn ông ngồi sau bàn làm việc mặc âu phục chỉnh tề, đeo một cặp kính gọng vàng, khí chất chững chạc sắc bén.
“Em đến rồi.” Lục Gia Ngôn ngẩng đầu lên từ sau bàn làm, mệt mỏi xoa xoa sống mũi, “Tùy tiện ngồi đi.”

Phương Tranh ngồi xuống đối diện.
Lục Gia Ngôn hỏi: “Đã quen thuộc trong công ty chưa?”
Phương Tranh mỉm cười: “Rất tốt, môi trường và bầu không khí của công ty luật rất tốt, cảm giác thoải mái hơn rất nhiều so với công ty luật ở thành phố B.”
Công ty luật Thiên Hoàn vốn là công ty luật có quy mô lớn nhất, số người nhiều nhất ở thành phố S, rất nhiều án lệ [3] được truyền lại là kinh điển trong ngành.
[3] Án lệ (案例): cũng được sử dụng thay thế cho thông luật, là luật dựa trên tiền lệ chứ không phải luật dựa trên hiến pháp, quy chế hoặc quy định.

Án lệ sử dụng các tình tiết chi tiết của một vụ việc đã được giải quyết bởi các tòa án hoặc hội đồng xét xử.
Nhưng mà ba tháng trước, công ty luật đã xảy ra một sự thay đổi lớn.
Các cộng sự bởi vì bất hòa quan niệm, mà đã nổi lên xung đột, cuối cùng mỗi người một ngã.

Ba cộng sự trẻ dẫn đi một bộ phận luật sư, thành lập một văn phòng mới ở bên ngoài, đối đầu với Công ty Luật Thiên Hoàn.
Thậm chí còn đào đi một nhóm khách hàng chất lượng cao.
Công ty luật bị tổn thất sinh lực nặng nề.
Nhưng mà các hợp đồng trước đó là ký với danh nghĩa của công ty luật, không thể mang đi.
Tuy nhiên lại không đủ nhân lực, dẫn đến vụ kiện trong công ty luật chất đống thành núi, cũng đủ khiến cho các luật sư còn lại bể đầu sứt trán.
Ngay vào lúc này, Phương Tranh đến từ thành phố B, tiếp nhận cục diện rối rắm này.
“Vậy thì tốt, anh còn tưởng rằng em sẽ không thích ứng được.”
Lục Gia Ngôn cũng cười, sau vài giây thì dừng lại, anh ấy lại hỏi: “Thật ra thì anh có chút tò mò, thành phố B là thành phố cấp một mà mọi người đều hướng tới, tại sao em lại muốn quay trở về thành phố S?”
Phương Tranh hơi ngẩn ra: “Là một số lý do cá nhân.” Cô rũ mắt xuống, “Có một số thứ quan trọng, muốn tìm về.”
“Anh Lục tìm em, còn có chuyện gì khác không?”
“Quả thật có chuyện quan trọng.” Lục Gia Ngôn nói, “Là như vầy, trước đây công ty luật đã ký thỏa thuận cố vấn với Cục Công an, nhưng mà sau khi luật sư Lâm rời đi, vị trí cố vấn đã bị bỏ trống, anh đã bàn bạc với giám đốc và các cộng sự khác, muốn em tới tiếp nhận.”
Phương Tranh ngạc nhiên: “Em? Cái này… em đến công ty luật cũng chưa được bao lâu, thích hợp không?”
“Đây là quyết định sau khi đã cân nhắc kỹ của anh và giám đốc, anh tin tưởng vào ánh mắt của sư phụ, cũng tin tưởng vào năng lực của em.” Lục Gia Ngôn nhướng mày, “Mặc dù em mới đến thành phố S chưa đầy nửa tháng, nhưng cách em xử lý công việc, anh đều nhìn thấy.”
Phương Tranh và Lục Gia Ngôn cũng coi như là xuất đạo từ cùng một sư môn.
Lúc cô còn là một luật sư tập sự, đã theo học luật sư Chung Minh Lãng tiếng tăm lẫy lừng ở thành phố B.
Lục Gia Ngôn cũng là một học trò được Chung Minh Lãng dẫn dắt, trước khi cô đến thành phố S, sư phụ đã liên lạc với Lục Gia Ngôn.

Sau khi đến công ty luật này, Lục Gia Ngôn đã chăm sóc cô nhiều hơn, hoặc ít hoặc nhiều cũng vì sư phụ.
Nhưng điều thực sự thuyết phục Lục Gia Ngôn, là thực lực của cô.
Lúc đầu khi Lục Gia Ngôn giao vụ kiện của Tập đoàn Tân Viễn cho cô, cũng cất giấu tâm tư khảo sát.
Lục Gia Ngôn nói tiếp: “Anh đã gửi thư nói rõ lý do rồi, nếu như không có vấn đề gì, thì em tranh thủ tới bên đó làm chút thủ tục.”
Phương Tranh mỉm cười đáp lại, “Được, em đã biết, cảm ơn anh Lục.”
“Còn có một vụ trợ giúp pháp lý, anh muốn giao cho em xử lý.”
Lục Gia Ngôn vừa nói, vừa đẩy một tập tài liệu đến trước mặt Phương Tranh.
Phương Tranh cầm tài liệu trên bàn lên, nhìn lướt qua, có phần khó hiểu: “Vụ án này không phải vẫn đang trong giai đoạn điều tra phá án sao?”
Lục Gia Ngôn gật đầu một cái: “Đúng, nhưng bởi vì vụ án này có chút đặc biệt, người bị hại là một cô bé bảy tuổi, cha mẹ của cô bé đều bị giết trong vụ án mạng này, mà cô bé là nhân chứng duy nhất trong vụ án, nhưng tình hình tinh thần của cô bé trước mắt không tốt lắm.

Ngoài án hình sự, thì còn liên quan đến các vấn đề như phân chia tài sản thừa kế và quyền nuôi con, cho nên viện kiểm sát và trung tâm trợ giúp pháp lý hy vọng luật sư can thiệp trước.”

Phương Tranh trầm ngâm: “Em hiểu rồi.”
***
Buổi chiều có một vụ án cần phải ra tòa.
Sau khi Phương Tranh trở lại phòng làm việc, thì tạm thời gác vụ kiện trợ giúp pháp lý qua một bên.
Cô dự định sẽ đọc lại hồ sơ vụ kiện một lần nữa, để chuẩn bị cho phiên tòa diễn ra vào buổi chiều.
Thời gian lặng lẽ luôn trôi qua thật nhanh.
Sau khi nhìn tài liệu giấy cả tiếng đồng hồ, mắt của Phương Tranh bắt đầu nhức mỏi.
Cô xoa xoa mi tâm, đóng tập tài liệu lại, đứng dậy, cầm tách đến phòng trà nước pha một tách cà phê hòa tan.
Vị đắng của cà phê nở rộ nơi nụ vị giác, rất sảng khoái.
Cô bưng tách rời khỏi phòng trà nước, lúc sắp đi đến tới một căn phòng làm việc, thì có tiếng bước chân vang lên.
“Một Phương Tranh có xuất thân không chính thống, thì coi là luật sư cái gì?”
Một giọng nói kỳ quái truyền tới, trong đó còn có tên của cô.
Giọng nói này rất dễ nhận ra, là Đỗ Hiểu Linh, người vừa tốt nghiệp khoa Luật Đại học H năm ngoái, là luật sư tập sự trong công ty luật.
Giọng nói không mặn không nhạt của Đường Văn Tuệ vang lên: “Đừng nói như vậy, người ta dù sao cũng là một sinh viên xuất sắc tốt nghiệp khoa Tâm lý Đại học S.”
“Khoa Tâm lý? Chị ta chẳng qua là may mắn bắt được xe quá giang trước thôi, còn năm nay, ngay cả thi chị ta còn không thi được.”
Đỗ Hiểu Linh bật cười một tiếng, rồi lại nói: “Luật sư Đường, trong số các luật sư trẻ tuổi của công ty luật, thì lý lịch của chị xem như là dài nhất, lẽ ra, cho dù muốn tìm người tiếp nhận, thì vị trí cố vấn pháp luật của những công ty kia cũng không tới phiên chị ta đâu.

Như này với ngồi không hưởng lộc có gì khác nhau chứ?”
“Ai bảo người ta đi theo sư phụ tốt?” Giọng nói của Đường Văn Tuệ vẫn nhàn nhạt, nhưng lộ ra mấy phần châm chọc, “Nghe nói là luật sư Lục tranh thủ cho cô ấy.

Luật sư Lục và cô ấy đều là kế nghiệp thầy luật sư Chung Minh Lãng, lấy danh tiếng trong giới của luật sư Chung, thì sẽ có không ít người nể mặt cô ấy.

Bọn họ đều ra từ cùng một sư môn, đương nhiên phải đặc biệt chăm sóc rồi.

Mọi người đều có thể nhìn ra, luật sư Lục xem cô ấy là người kế thừa…”
Cửa phòng làm việc được mở ra từ bên trong, Đường Văn Tuệ và Đỗ Hiểu Linh bước ra.
Nhưng vừa mới bước ra khỏi phòng làm việc, thì bọn họ đã sửng sốt.
Phương Tranh nhấp một ngụm cà phê, mắt nhìn thẳng bước tới.
Đối phương rõ ràng không ngờ tới nhân vật chính trong chủ đề mà bọn họ nói lại đột nhiên xuất hiện, tất cả đều giật mình, gương mặt đơ ra tại chỗ.
“Rơi.” Phương Tranh liếc nhìn mặt đất, có lòng tốt nhắc nhở.
Đường Văn Tuệ lắp bắp: “Cái, cái gì?”
Phương Tranh lãnh đạm nói: “Luật sư Đường, tài liệu của cô rơi xuống đất.”
Đường Văn Tuệ cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy đống tài liệu trong tay đã rơi khắp nơi không biết từ lúc nào.

Cô ấy vội vàng cúi người nhặt lên, xấu hổ giống như mặt rơi ở dưới đất vậy, không dám nhìn thẳng với cô.
Phương Tranh im lặng mỉm cười, cất bước rời đi.
Đôi lời tâm tình của editor: Mẹ ơi, màn phản biện hay quớ, làm người ta cứng họng, run tay luôn =)))).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui