Lam Nguyệt rời khỏi phủ Quốc sư, trực tiếp trở về học viện.
Vì hôm qua không trở lại, nàng buổi sáng cũng chỉ có thể bỏ tiết.
Dù sao nàng là cái học sinh dở, có hay không có mặt đều không sao cả.
Lam Nguyệt trở lại tiểu viện, trong viện không có ai, hẳn đều đã lên lớp.
Lam Nguyệt vào phòng đóng cửa, lại đi vào Phượng Linh giới.
Nàng đến chỗ đặt Huyết Châu.
Huyết châu đỏ sẫm vẫn yên lặng nằm đó, hoàn toàn không có dị động.
Quân Vô Nhai xuất hiện bên cạnh nàng, lạnh nhạt liếc Hỗn độn Huyết châu, nói:
"Tên kia đã phong ấn oán khí bên trong Huyết châu, ngươi không cần lo lắng, nó tạm thời sẽ không gây phiền phức."
Lam Nguyệt suy tư nhìn Huyết châu, đặt câu hỏi:
"Lão phượng hoàng, ngươi nói, Huyết châu này có linh thức sao?"
Quân Vô Nhai trầm mặc chốc lát, nhưng vẫn là gật đầu:
"Có, hơn nữa rất lợi hại."
Hắn xoay người đi đến bên bàn, ngồi xuống:
"Hỗn Độn Huyết Châu là một trong hai viên ngọc sinh ra từ Hỗn Độn, Huyết Châu tích tụ Oán khí, ma khí quỷ khí, yêu khí là tập hợp cái Ác của thế giới.
Mà song song cùng nó sinh ra là Hỗn Độn Thiên Châu.
Khác với Huyết Châu, Thiên Châu chứa Linh lực, Thần lực, Hỗn lực, Tiên lực, là tập hợp cái Thiện của Thế giới.
Năm xưa hai viên ngọc này đều được bảo quản ở Thần Giới Cửu Trùng Thiên.
Sau trận Loạn Cửu Thiên, hẳn là bị thất lạc.
Không nghĩ đến một viên hiện tại chính là ở trên tay ngươi."
Vẫn còn tồn tại một viên tương tự Hỗn Độn Huyết Châu?
Hai viên ngọc này đều sinh ra từ hỗn độn, sức mạnh của Huyết Châu hoàn toàn vượt qua kiểm soát của nàng, chẳng trách lúc đó lại bị khống chế.
"Năm xưa Phượng tôn cứu thế, lúc đó ta đã bị phong ấn trong Phượng Linh giới, cũng không biết chuyện sau đó xảy ra như thế nào."
"Cứu thế? Thế giới bị hủy diệt sao?"
Lam Nguyệt nghe thấy mới lạ, tò mò hỏi.
Quân Vô Nhai nhìn nàng một cái, gật đầu:
"Đúng vậy, Cửu Thiên thế giới năm đó, Ma tộc dẫn đầu làm loạn, Thần tộc được Thiên đạo chỉ định dẹp loạn, Thần Tiên Nhân cùng Ma Yêu Quỷ đại chiến, Cuuer Thiên đều hỗn loạn vô cùng, Thần sử ghi nhận gọi là Loạn Cửu Thiên.
Loạn Cửu Thiên diễn ra gần trăm năm không có dấu hiệu dừng lại.
Sau đó, mỗi một Thiên trong Cửu Thiên đột nhiên lần lượt xuất hiện vô số vết nứt, thiên không lại giáng xuống Hỏa kiếp, đem sinh linh thế gian thiêu rụi, gần như lúc đó người khắp Cửu Thiên đều rõ ràng, tận thế đến, Thiên đạo không chấp nhận trận chiến này, đang muốn Diệt thế.
Lúc đó, đến ta đều nghĩ sợ là Cửu Thiên thế giới sắp bị xóa sổ.
Sau khi Hỏa kiếp cùng vết nứt xuất hiện, Phượng tôn nói, nàng muốn thay một người đứng ra bảo hộ chúng sinh, ta phản đối kịch liệt, nàng liền đem ta đánh trọng thương, lại đem thần hồn ta phong ấn tại nơi này, sau đó ta rơi vào ngủ say, nên chuyện sau đó ta cũng không biết.
Đợi khi ta tỉnh lại, chính là gặp được ngươi, Cửu Thiên sử lục ghi nhận Loạn Cửu Thiên đã xảy ra hơn năm vạn năm trước."
Loạn Cửu Thiên như thế nào kết thúc, hắn không biết.
Thế giới vì sao không bị diệt, hắn cũng không biết.
Mà nàng, hắn trên Cửu Thiên sử lục tra qua, không tồn tại! Cửu Thiên sử lục tự động ghi chép chuyện Cửu Thiên, không có gì là không tra được! Nhưng rõ ràng một người tồn tại, địa vị càng không thấp, lại thực mơ hồ biến mất!
Đồng bạn năm xưa,...!hẳn từng nghĩ đều chết trong trận chiến năm đó.
Nhưng hắn phát hiện Ngân Hoàng tân sinh, hôm qua gặp người kia, hắn liền biết, tên đó là Thần tộc thượng cổ còn sót lại, trên tay vẫn là Thượng cổ Thần khí Đế Huyền cầm! Là nàng thân thủ luyện ra! Nhưng điều hắn càng bất ngờ hơn, chính là bên cạnh người kia, vậy mà lại là Mặc Hoàng!
Hôm qua hắn thực sự tốn vô số sức lực mới áp chế được cỗ vui mừng cùng kích động trong lòng.
Hắn hiện tại ra ngoài không được, cũng không biết Mặc Hoàng có hay không nhớ hắn?
Ngân Hoàng là một lần nữa được trùng sinh thành ấu trứng vẫn chưa nở, nhưng Mặc Hoàng thì không! Thực lực đúng là không bằng năm đó, nhưng thực sự là thân thể trước kia, xác định cũng không trải qua trùng sinh!
Lam Nguyệt không để ý dị biến trên mặt Quân Vô Nhai, chỉ suy tư hỏi tiếp vấn đề mình nghi hoặc.
"Phượng Tôn làm gì lại muốn phong ấn ngươi?"
Quân Vô Nhai nghe nàng hỏi, mới hồi thần, hắn nói.
"...!là vì bảo vệ ta.
Phượng Linh giới là nàng thân thủ luyện ra, được Hỗn lực của nàng bảo vệ, đã siêu thoát Thiên đạo trói buộc.
Ta là Phượng hoàng, Phượng hoàng dục hỏa trùng sinh, mặc dù ta không còn thân xác, nhưng linh hồn bất diệt.
Chỉ cần có ngày ta thoát khỏi Phượng linh giới, liền có thể thực hiện dục hỏa trùng sinh, trùng chế lại thân thể.
Vốn Phượng Tôn đã thoát ly Lục giới, nàng với sống chết của thương sinh chẳng hề liên quan.
Trận Diệt thế kia đối với nàng mà nói không hề ảnh hưởng gì.
Chỉ là nàng sai một chỗ, nàng động tâm, người nàng yêu, chính là kẻ phải đứng ra bảo vệ chúng sinh kia, hắn từ lúc sinh ra đã định sẵn, là nàng cố chấp thay hắn ta cứu thế..."
Mà bản tôn lại chưa gặp qua tên kia lấy một lần! Cũng không biết tên kia sinh thành cái dạng gì, lại đem nàng mê đảo!
Lam Nguyệt trầm mặc, giọng điệu của Quân Vô Nhai, không khó nghe ra tâm trạng hắn không tốt, nàng đem đề tài đổi.
"Nàng kêu Phượng tôn, kia, nàng cũng giống ngươi là Phượng hoàng sao?"
Quân Vô Nhai thu hồi tâm tình, gật gật đầu, nói:
"Đúng vậy, là khắp Cửu Thiên này, duy nhất một con Cửu Sắc Phượng Hoàng, nàng cũng từ Hỗn Độn sơ khai mà ra, cũng là kẻ duy nhất mang trong người Hỗn Độn chi lực.
Nga, không phải bất kỳ thứ gì từ Hỗn Độn sinh ra cũng mang theo Hỗn Độn chi lực.
Ngoài ra nàng vẫn mang Thần lực, Thần lực là Kim sắc, vô cùng đặc biệt, ta cũng chưa thấy qua người thứ hai có, nga, ngươi chính là người thứ hai đó."
Lúc này hắn vẫn nghi ngờ Lam Nguyệt chính là nàng! Bất quá, hiện tại hắn cũng vô pháp xác nhận thực hư.
Việc đầu tiên hắn muốn làm khi rời khỏi đây chính là đi tìm nàng.
Phượng hoàng chỉ cần linh hồn bất diệt, nàng hẳn là sẽ không chết, đúng không? Nếu nàng đem Linh hồn hiến tế...!
Quân Vô Nhai không dám nghĩ nhiều, cũng không muốn nghĩ nhiều.
Nàng sẽ không chết!
Lam Nguyệt rơi vào trầm tư, mấy thứ này đối với nàng mà nói quả thực quá cao siêu, hoàn toàn khó mà hiểu được, Hỗn Độn chi lực nàng chưa nghe qua, Loạn Cửu Thiên nàng cũng không biết, Phượng tôn cũng chưa nghe qua bao giờ.
Quả thực là kiến thức thiếu đến đáng thương.
Quân Vô Nhai nhìn nàng xụ mặt, liền biết nàng ở não bổ cái gì, khó được cười an ủi:
"Không cần thất vọng, những thứ này khắp đại lục này sợ là cũng không mấy người biết được một hai, ngươi không cần thấy bản thân vô dụng."
Lam Nguyệt nghe hắn nói, khó được liếc mắt quan sát hắn một hồi lâu:
"Lão Phượng hoàng, ngươi cuối cùng cũng biết nói tiếng người a!"
Quân Vô Nhai thấy thái độ của nàng, không khỏi tức giận trừng nàng:
"Cút đi tu luyện, tu vi phế đã chết!"
Hắn nhíu mày, một bộ ghét bỏ nàng, nhưng thật ra buồn bã trong mắt đã không thấy.
Lam Nguyệt cũng trừng lại hắn, nàng là cố ý, Lão phượng hoàng mặt mày ủ rũ, nàng thật xem không nổi.
Xong, Lam Nguyệt cũng là lên lầu tu luyện.
Tiểu Mao nhưng thật ra ở lại bên dưới bầu Quân Vô Nhai giải trí.
______
Buổi trưa, Lan Mịch cũng về viện, Ngải Linh Y và Trình Phi nhưng thật ra không thấy.
Lan Mịch thấy nàng, đã chạy đến hỏi thăm:
"Như thế nào? Hôm qua ngươi cả đêm không về, buổi sáng là ta thay ngươi xin nghỉ, Y Họa giận ngươi sao?"
Lam Nguyệt lắc đầu, cũng đáp lại nàng:
"Không có, đa tạ ngươi, hôm qua là ta lâm thời có việc, đến sáng mới trở lại."
"Nga, kia, ngươi ăn gì chưa? Chúng ta cùng đến nhà ăn thế nào?"
Lan Mịch mở miệng mời, Lam Nguyệt nhưng thật ra cảm thấy có chút đói, nàng thu thập một chút, cùng Lan Mịch đi đến nhà ăn dùng cơm.
Lam Nguyệt chọn một bàn trong gốc, khá là yên tĩnh, Lan Mịch xung phong đi lấy cơm, Lam Nguyệt nhàm chán ngồi tại bàn chờ.
Nàng ngồi xuống không lâu, còn không chờ đến Lan Mịch, nhưng thật ra chờ đến một Phượng Lam Huyên.
Phượng Lam Huyên ngồi xuống đối diện trào phúng nhìn Lam Nguyệt:
"Ây dô, không phải phế vật Phượng Lam Nguyệt đây sao? Mấy hôm nay ngươi trốn đúng là kỹ đâu, ta nhưng thật ra tìm ngươi thật lâu a."
Lam Nguyệt liếc nàng một cái, sống lưng thẳng tắp, nàng một tay gõ nhẹ từng nhịp trên bàn, một tay chóng cằm, khóe môi nhẹ nhàng giương lên, nàng lên tiếng:
"Nga, tiểu phế vật tìm tỷ có chuyện gì sao?"
Phượng Lam Huyên nghe nàng kêu mình phế vật, không khỏi buồn cười.
"Ngươi một cái võ tu thấp hèn, lại dám kêu ta phế vật? Ngươi là bị chọc điên rồi đi?"
Thanh âm trào phúng nhưng thật ra rõ ràng.
Lam Nguyệt không thèm để ý, bình tĩnh vô cùng mà giải thích:
"Ngươi không biết sao? Mở miệng chỉ biết nói lời ngu xuẩn, không phải phế vật thì là gì? Chưa thấy kẻ nào vội vàng đem xú danh vội vàng đỉnh lấy như ngươi."
Nàng cùng nàng đều xuất thân Tướng quân phủ, nàng thanh danh không tốt, thì kẻ làm thứ nữ như nàng thanh danh không thể không bị ảnh hưởng!
Phượng Lam Huyên phản ứng lại đây, rốt cuộc biết Lam Nguỵet mắng nàng ở chỗ nào.
"Câm miệng, kẻ hèn là ngươi có mặt mũi làm tỷ tỷ ta? Ngươi! không! xứng!"
Phượng Lam Huyên nhìn người trước mắt, hận không thể đánh một đốn, nhưng đây là Vân Uyên học viện, học viên nghiêm cấm tư đấu, nàng cũng không dám làm bừa.
"Phải không, ta
"Lam Nguyệt!"
Lan Mịch lấy thức ăn đã trở lại, thấy trước bàn nhiều thêm ba người, không khỏi nghi hoặc.
"Làm sao vậy?"
Nàng đặt một phần đồ ăn trước mặt Lam Nguyệt, lại nhìn đám người Phượng Lam Huyên, hỏi.
"Không có gì, có chút người rảnh rỗi chạy đến xoát cảm giác tồn tại đi."
Nói xong, lại không lí Phượng Lam Huyên, cúi đầu ăn cơm.
Phượng Lam Huyên tức giận, nàng vỗ mạnh tay xuống bàn đứng lên, chỉ thẳng vào mặt Lam Nguyệt, lớn giọng tuyên bố:
"Phượng Lam Nguyệt, ta muốn hướng ngươi khiêu chiến! Chúng ta lên lôi đài độc đấu!"
Người trong nhà ăn đều ngó lại đây, tò mò hóng chuyện.
Động tác tay Lam Nguyệt cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn Phượng Lam Huyên quét mắt một lượt, chậm rãi nói:
"Ngươi? Khiêu chiến ta?"
________
.