Sáng hôm sau, Phượng Lâm Thiên trở về.
Phong Mị Nhi, Phượng Lam Uyển cùng đám thị thiếp, thứ tử, thứ nữ đều ra đón.
Nói đến thị thiếp của Phượng Lâm Thiên, số lượng không nhiều, nhưng cũng ước chừng năm bảy người, Lam Nguyệt cũng chưa có tâm tư đi nhớ, con thứ lại có một nam hai nữ.
Vị đại ca kia ốm yếu nhiều bệnh, nàng chưa gặp qua, còn lại là hai thứ nữ khác.
Một cái nhu nhược, một cái kiêu ngạo ngang ngược.
Lam Nguyệt cũng không rảnh để ý.
Dù sau, tướng quân phủ này với nàng cũng không có ý nghĩa gì.
Nàng lại không phải thật sống ở đây mười ba năm!
Bất quá, Phượng Lâm Thiên cũng không ở lại quá lâu, liền vào cung rồi.
Nghe nói hôm nay Hoàng đế làm đại lễ sắc phong tân quốc sư.
Tất cả đại thần đều có mặt.
Hắn cái này đại tướng quân,tự nhiên cũng phải tham dự.
"Lạc Y, ta đi ra ngoài một chút."
Lam Nguyệt triều Lạc Y nói một tiếng, khoác áo ra ngoài.
Tuyên Vọng đem tửu lâu mua rồi, nàng hiện tại đi qua cho hắn hướng dẫn trang hoàng một chút.
Thanh nhã lâu là trà lâu nổi tiếng, muốn ở Đế Đô nổi tiếng, liền phải cần chút độc đáo mới lạ.
Lam Nguyệt vừa ra khỏi nhà đã nghe khắp nơi bàn luận về vị Tân Quốc sư này, đồn đại đến thập phần ghê gớm, nhưng chung quy chưa một ai thấy qua vị Quốc sư này.
Lam Nguyệt ở tửu lâu đến tối mới trở về Thính Tuyết viện.
Phượng Lâm Thiên đến xế chiều đã trở lại.
Còn tại e ngại vị Quốc sư kia.
Hắn toàn bộ quá trình chỉ xuất hiện đúng một lần, nhưng lại khiến vị tướng quân cấp bậc Thiên Tôn cảnh như hắn cảm thấy vạn phần áp bách.
Lam Nguyệt nghe hạ nhân vẫn đang nghị luận chuyện thái độ của tướng quân lúc trở về, khiến Lam Nguyệt không khỏi có chút tò mò về vị Quốc sư này.
Có cơ hội, thật sự muốn gặp qua một lần.
Tối hôm đó, Lam Nguyệt vốn dùng cơm trong phòng, Lạc Y từ bên ngoài chạy vào, vui vẻ hướng nàng kêu:
"Tiểu thư, Trầm Ngưng các bên kia có kịch hay."
Lam Nguyệt không nhiều phản ứng, ừ một tiếng, vẫn chậm rãi dùng cơm.
Lạc Y thấy nàng phản ứng như vậy, cảm xúc cũng có chút tuột xuống, nàng hồ nghi nói:
"Tiểu thư, người không tò mò là chuyện gì? Chẳng lẽ..."
"Là ta làm."
Tựa hồ biết Lạc Y muốn nói gì, Lam Nguyệt ngắt ngang nàng.
Lạc Y trừng mắt, trong lòng âm thầm dựng thẳng ngón cái.
Tiểu thư ra tay, quả thực quá độc!
Kì thật cũng không có gì lớn, chỉ là trong Trầm Ngưng Các, trên giường của Phong Mị Nhi, Phượng Lâm Thiên tìm thấy một cái quần cọc của nam nhân!
Ha hả, với tính cách của Phượng Lâm Thiên, Phong Mị Nhi dù có bị oan cũng bị hắn tấu một đốn, lúc sau mặc dù có nô tì đứng ra gánh vác, nói là do bản thân ganh ghét, hãm hại chủ mẫu, lúc này chuyện mới qua đi.
Nhưng Phong Mị Nhi ăn đánh là thật, cả gương mặt đều bị đánh cho sưng lên, quả thực bị dạy dỗ một trận ra dáng.
Cuối cùng Phượng Lâm Thiên cũng có chút áy náy, an ủi bà ta một chút, lại tặng chút đồ.
Còn về nói lời xin lỗi? Ha hả, để một kẻ trọng sĩ diện như Phượng Lâm Thiên nói xin lỗi, không thể nào.
Lam Nguyệt nghe nàng kể lại, chỉ cười cười, cũng không nhiều chú ý.
Nàng thu xếp tốt, đem Lạc Y đuổi đi, sau lại tiến vào Không gian.
"Chủ nhân!"
Thanh U thấy nàng xuất hiện, liền bay đến đậu trên vai nàng.
Bản thể Thanh U lúc thu nhỏ, chỉ bằng một nắm tay nho nhỏ, ngược lại không giống bản thể đẹp đẽ khí phách, nhiều một chút đáng yêu.
Lam Nguyệt vỗ vỗ đầu nó, lên lầu tu luyện.
Vừa đến cầu thang, nàng hỏi Thanh U.
"Quân Vô Nhai đâu?"
"Không biết, đại nhân rất ít xuất hiện ở đây, Thanh U cũng không rõ lắm."
Lam Nguyệt nhướng mi, không có hỏi thêm.
Quân Vô Nhai ở Phượng Linh Giới lâu như vậy, toàn bộ không gian này, hắn hẳn là toàn bộ đều có thể đi qua.
Mà nàng hiện tại năng lực, cũng không thể giống hắn nơi nào đều có thể đi.
Lam Nguyệt vào tầng thứ nhất, ngồi thiền, điều động linh lực trong cơ thể, vận chuyển Cửu Thiên Quyết.
Cửu Thiên Quyết thiên thứ nhất, Nghịch Hành phá linh thuật nàng tu luyện đã viên mãn, hiện tại đã có thể tu luyện thiên thứ hai.
Cửu Thiên Quyết thiên thứ hai, Trảm Thiên Nhai!
Chậc chậc, nghe tên đã thấy ngầu a ~
Lam Nguyệt nhắm mắt, trong đầu lần nữa hiện lên khẩu quyết.
Thiên thứ hai thuộc phạm trù tấn công, khẩu quyết cũng không giống Thiên thứ nhất.
Thiên thứ nhất gần như chỉ tác động đến linh lực cùng phòng hộ bảo vệ.
Linh lực của nàng vận chuyển gần như tự nhiên, nàng hiện tại cũng không cần đọc khẩu quyết, cũng có thể dùng nghịch hành phá linh thuật.
Lam Nguyệt nhắm mắt tĩnh tọa, rơi vào trạng thái nhập định.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, hai ngày này, Lam Nguyệt vô cùng bận rộn, nàng vừa tu luyện, lại phải lo việc khai trương của tửu lâu.
Kế hoạch mở tửu lâu này, nàng đã lên từ lúc mới xuyên qua không lâu.
Rốt cuộc mở tửu lâu là cách dễ dàng nhất để kiếm tiền.
"Tiểu thư, mọi thứ đã sẵn sàng, tối nay chúng ta liền có thể khai trương rồi."
"Ừm.
Được rồi, khai trương cứ theo cách ta nói mà làm, chiều nay trong cung còn có yến tiệc, ta về trước."
Lam Nguyệt dặn dò Tuyên Vọng xong, đứng lên chuẩn bị rời khỏi.
Nàng vừa xoay người, Tuyên Vọng liền lên tiếng gọi lại.
"A, Chủ tử, buổi tối đi hội hoa đăng, người có ghé qua không?"
Lam Nguyệt hơi nghiêng người, tựa hồ không hứng thú lắm.
"Chỉ là hội hoa đăng mà thôi, có gì thú vị, nhưng nếu rảnh ta sẽ ghé qua đây một chút."
Xong, nàng liền rời đi.
Tuyên Vọng nhìn theo bóng lưng của nàng, đột nhiên cười khẽ.
Tiểu chủ tử của hắn, thực không giống nữ tử bình thường a.
____________
Buổi chiều, trong cung tổ chức yến tiệc, Phượng tướng quân phủ dòng chính thứ đều đi.
Dù sao yến hội lần này cũng chỉ là yến hội bình thường, không phải đại yến quan trọng gì.
Lam Nguyệt không mặc y phục Phong Mị Nhi chuẩn bị, nàng mặc một bộ lam y, trên thêu bạch mai, bên ngoài một tầng lụa mỏng, mỗi lúc chuyển động từng đóa hoa mai sinh động như thật.
Bộ y phục này là Lạc Y chọn, nàng cũng không biết Lạc Y mua ở đâu, chỉ cảm thấy chất vải rất tốt, màu sắc cũng là màu nàng thích.
Lạc Y làm cho nàng một kiểu tóc không quá phức tạp, Lam Nguyệt cũng rất hài lòng.
Nàng chuẩn bị xong xui, không nhanh không chậm rời khỏi Thính Tuyết Viện.
Lam Nguyệt đến đại môn khi, mọi người đều đã đứng chờ, đám hài tử có vẻ khá bực bội, còn Phong Mị Nhi Phượng Lam Uyển không nói gì, nhưng thần sắc mất kiên nhẫn.
Phượng Vân Long thấy Lam Nguyệt, bất mãn nhìn nàng:
"Phế vật, còn để bọn ta chờ lâu như vậy"
Lam Nguyệt khẽ rũ mắt nhìn Phượng Vân Long, chợt cười khẽ một tiếng, nói:
"Tuổi còn nhỏ mà miệng mồm lại thối như vậy?"
Còn không phải ngươi tới sớm? Oán nàng?
Phượng Vân Long ngơ ngác nhìn Lam Nguyệt, mặt nhỏ đỏ bừng, quay sang hướng khác lẩm bẩm:
"Nếu ngươi không phải đích nữ, tiểu gia cũng không rảnh rỗi chờ ngươi!"
"Ồ"
Lam Nguyệt kinh ngạc hô một tiếng, môi đỏ khẽ mở, ngôn từ rất kinh ngạc:
"Ngươi cũng biết ta là đích nữ, là đích tỷ của ngươi, vậy thái độ của ngươi là gì? Nương của ngươi dạy bảo thật tốt nga"
Bên cạnh, Phong Mị Nhi âm thầm nắm tay, bên ngoài lại dịu dàng khuyên bảo:
"Được rồi, Long Nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, Nguyệt Nhi không cần để tỷ đệ khó chịu."
Phượng Vân Long được cho bậc thang, nhanh chóng đi xuống:
"Nương, ta đã biết!"
Lam Nguyệt ngược lại không có cho qua, Phượng Vân Long này tuổi nhỏ, nhưng bản lĩnh ức hiếp người khác không nhỏ, ngược lại cần chút giáo huấn, nàng nhẹ giọng nói:
"A, đệ ấy cũng không biết nhỏ như thế nào, cả tiếng người đều không hiểu."
Phượng Vân Long sắc mặt khó coi, đây là câu hắn mắng Phượng Lam Thanh khi trước! Nàng vậy mà dùng lại mắng hắn!
Lam Nguyệt không nhìn hắn tức giận, nói với Phong Mị Nhi:
"Phong di nương, ngươi để hắn vào cung, lại không hiểu tiếng người, không rõ quy củ đắc tội hoàng gia, ai chịu trách nhiệm? Phụ thân sao? Theo ta thấy, nhị đệ chưa hiểu tiếng người của ta vẫn là ở nhà thì hơn."
Lam Nguyệt bất động thanh sắc lặp đi lặp lại bốn chữ 'không hiểu tiếng người', càng nói càng thích.
Phong Mị Nhi tức run, cả ngày không nói được một chữ nào.
Phượng Vân Long ngược lại bị chọc điên, chỉ vào Lam Nguyệt mắng:
"Phế vật! Ngươi có tư cách gì mắng ta! Ngươi vào cung mới là nhục nhã tướng quân phủ ta! Ngươi phế vậy mới ở nhà! Ngươi mới không hiểu tiếng người!!"
"Đệ đệ của ta, đệ vẫn chưa hiểu ta nói gì đâu, tỷ tỷ đây là tốt cho đệ, phải không Phong di nương?"
"Nguyệt Nhi, Long Nhi không hiểu chuyện, mẫu thân sẽ giáo huấn, cũng sẽ không để hắn gây chuyện."
Phong Mị Nhi chậm rãi nói, cũng không vì một câu của Lam Nguyệt mà để nhi tử ở nhà.
"Nga."
Lam Nguyệt nhàn nhạt liếc nàng một cái, cũng không nói thêm cái gì.
Dù sao nàng cũng chỉ chọc tức bọn họ một chút, Phượng Vân Long đi hay không nàng cũng không quản.
Phong MịNhi nhìn thái độ của nàng, đôi mắt xẹt qua một tia giận dữ.
Tiểu nhi tử vẫn luôn rất thông minh, hôm nay vì cái gì lại hành động ngu ngốc như vậy.
Phượng Lam Uyển nhìn Lam Nguyệt chằm chằm, Lam Nguyệt quay sang nhìn nàng một chút, không chút để ý cười nhạt, dời ánh mắt.
Phượng Lam Uyển khẽ nheo mắt, phế vật này sao lại thay đổi lớn như vậy!?
"Được rồi, xuất phát đi, nếu không sẽ trễ giờ vào cung."
Phong Mị Nhi cao giọng nói, bày ra tư thế chủ mẫu.
Đám gia quyến nhanh chóng lên xe, lần này đi không nhiều, Phượng Lâm Thiên trước một bước vào cung, còn nữ quyến đi sau.
Một người là tứ tiểu thư Phượng Lam Huyên, là con gái của Trần thị, mười một tuổi, bộ dáng khá xinh đẹp, mặc một bộ lục y, không quá nổi bậc.
Theo nàng biết, Phượng Lam Huyên này rất nịnh nọt Phong Mị Nhi, thường ngày khi dễ Phượng Lam Nguyệt không ít hơn Phượng Lam Thanh.
Bên cạnh nàng là thiếu nữ tầm tuổi, một bộ phấn y, nàng vẫn cúi đầu, không rõ dung nhan, có vẻ khá rụt rè nhút nhát, có chút giống nguyên chủ.
Người này có lẽ là ngũ tiểu thư Phượng Lam Vũ, con của một tì nữ sinh ra, bình thường cuộc sống cũng chẳng ra sao, bất quá vẫn tốt hơn nàng nhiều.
Lam Nguyệt bất động thanh sắc đánh giá một vòng rồi thu hồi ánh mắt, nàng được Lạc Y đỡ lên xe ngựa, lát sau, Phượng Lam Vũ cũng đi lên, khiếp đảm nhìn nàng một cái rồi cúi đầu.
Lam Nguyệt nhìn nàng một cái, dung mạo Phượng Lam Vũ thật ra rất tinh xảo, nàng cũng không làm nhiều nhận xét, an tĩnh tựa vào vách xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Xe ngựa ở thế giới này cũng không xóc như nàng nghĩ, ngược lại chạy đến êm ái, không chút rung động nào.
Ước chừng chạy đến nửa canh giờ, đoàn người mới vừa đến cửa cung.
"Tránh ra, tránh ra!"
Phía sau truyền đến tiếng quát tháo, tiếng xe ngựa chạy vun vút truyền đến, bên ngoài xe truyền đến tiếng ngựa kêu hoảng loạn.
Xe ngựa Lam Nguyệt bỗng nhiên nghiêng đảo, nàng nhanh chóng đưa tay trụ vững.
Nhưng Phượng Lam Vũ không tốt như vậy, đảo một cái đầu va nhẹ vào vách xe, đảo một cái liền muốn rơi ra ngoài.
Lam Nguyệt nhanh đưa tay kéo nàng lại.
Phượng Lam Vũ gương mặt còn mang theo khiếp sợ, hồi lâu mới hồi phục tinh thần.
"Đa...đa tạ nhị...!nhị tỷ."
"Không có gì."
Lam Nguyệt không để ý nói, nàng chẳng qua không muốn thêm phiền toái không cần thiết mà thôi.
"Có chuyện gì?"
Lam Nguyệt lạnh nhạt hỏi người bên ngoài.
"Tiểu thư, là xe ngựa của Tiểu hầu gia, người không sao chứ?"
Giọng Lạc Y bên ngoài truyền vào.
"Không sao."
Lam khẽ nhíu mày, Tiểu hầu gia? Ninh hầu phủ?
Phượng Lam Vũ cắn cắn môi, nhìn Lam Nguyệt một chút, một bộ muốn nói lại thôi, cuối cùng dùng giọng muỗi kêu nói:
"Nhị tỷ, lát...lát nữa trong cung yến, tỷ...tỷ cẩn thận một chút.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...