"Tiểu Minh, Ngươi có muốn đi cùng ta hay không?"
Bắc Minh ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ trước mắt.
Nàng lúc này đứng ngược ánh sáng, tóc dài rũ xuống nhẹ phất phơ, nàng sống lưng thẳng tắp, lộ ra một cỗ khí thế cao ngạo không ai sánh được, trong cao ngạo lại lộ ra một cỗ hơi thở tôn quý, Bắc Minh đột nhiên có chút hoảng hốt.
Tựa như có nàng tại, hắn sẽ không cần lo lắng bất kì thứ gì.
Bắc Minh đứng dậy, hắn thương đã lành hoàn toàn, lần đầu tiên trong mười năm qua, hắn có cơ thể lành lặn như vậy.
Cũng không biết nàng nơi nào được đến đan dược, vết thương lại nhanh chóng lành lặng như vậy.
Rất lâu sau, Bắc Minh mới trả lời nàng:
"Không cần"
Hắn bước đi, một thân y phục rách nát, nhưng sống lưng thẳng tắp, lần này cũng không cúi đầu nữa mà ngẩng đầu bước đi.
Lam Nguyệt cũng không đuổi theo, hai tay ôm ngực đứng ở phía sau nhìn hắn, gương mặt không có biểu cảm tức giận hay khó chịu nào.
Nàng không thích ép buộc người khác.
Mặc dù từ hắn nàng thấy được bản thân, nhưng nàng cũng không phải thánh nhân.
Đi được vài bước, Bắc Minh bỗng dừng lại, hắn hơi nghiêng đầu nhìn lại, đầu tóc rối bù tán loạn trong gió, Lam Nguyệt dường như nhìn thấy hắn đang cười, nói với nàng:
"Bớt xen vào chuyện người khác đi."
Xong cũng không dừng lại, nhanh chóng rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn đi xa, Lam Nguyệt hừ một tiếng, cười cái gì! Khẳng định là nàng ảo giác rồi! Sao đó cũng bước nhanh rời đi.
Chỉ là nàng không biết, vốn đã rời đi Bắc Minh bước ra, thật lâu nhìn nàng rời đi mới thu hồi tầm mắt.
Đôi mắt quỷ dị hiện lên một vòng huyết quang, màu đỏ đồng tử càng thêm yêu diễm.
_______
"Tiểu thư!"
Lạc Y đang ngơ ngác nhìn xung quanh, nhìn đến thân ảnh màu xanh kia, ánh mắt sáng lên, vội chạy đến.
Lam Nguyệt đối nàng cười cười, kì thực nàng hẹn Lạc Y ở Thanh Nhã Lâu, nhưng lại thấy Bắc Minh nên rời đi, làm Lạc Y tìm nàng khắp nơi.
Nhìn thấy nàng cũng không trách, cũng không hỏi nàng đi đâu.
Lam Nguyệt có chút ngượng ngùng giải thích:
"Vừa rồi có chút chuyện nên ta rời đi."
Lạc Y cười tươi, vội gật đầu, trong lòng rất vui vẻ, tiểu thư cùng nàng giải thích, tiểu thư quan tâm nàng.
"Về thôi!"
Lam Nguyệt nói, tiếp lời liền cất bước đi, chưa đi được bao xa lại có người ở phía sau kêu lên:
"Cô nương, xin dừng bước."
Lam Nguyệt vừa cất bước, phía sau liền vang lên một thanh âm.
Nàng nhìn lướt qua, phát hiện bản thân cũng không biết người này, tiếp tục bước đi.
"Chờ đã."
Không nghĩ đến, người kia là ở gọi nàng, hắn chạy đến cản đường Lam Nguyệt lại.
Nàng nhìn người này, hẳn là một thiếu niên trên dưới không quá hai mươi tuổi.
Nàng chỉ vào bản thân, hỏi:
"Ngươi gọi ta?"
"Phải, chính là cô nương, thất lễ."
Thiếu niên đứng thẳng lưng, chấp tay thi lễ.
Lam Nguyệt cũng khẽ gật đầu, coi như đáp lễ.
"Ngươi tìm ta làm gì?"
"Tại hạ chỉ muốn hỏi, có phải ta và cô nương gặp nhau ở đâu rồi không? Nhìn cô nương thực sự rất quen mắt."
Lam Nguyệt: "..."
Gì đây? Mô típ quen thuộc này là gì?
Lam Nguyệt xoa cằm, suy tư chốc lát, cười nhẹ nói:
"Vậy, đây là cách thức làm quen gây ấn tượng với nữ nhân của ngươi?"
"A?"
Thiếu niên kêu lên một tiếng, sau đó vội lắc đầu, gương mặt cũng đỏ lên.
"Không...không phải, ta thực sự chỉ cảm thấy cô rất quen mắt, nên,...!nên muốn đến xác thực một chút..."
"Không quen, ta xác nhận, đây là lần đầu ta gặp ngươi."
Lam Nguyệt ngắt lời hắn, thanh âm cũng nghiêm túc, hoàn toàn khiến người khác vô thức tin tưởng.
"Thất...thất lễ rồi."
Thiếu niên cũng không thể mãi cản đường nàng, chỉ có thể lùi sang một bên.
Hăn nhìn bóng dáng nàng đi xa, càng dám chắc bản thân đã từng gặp người này, hoặc là người tương tự?
Người khiến hắn nhớ rõ không nhiều, cho nên hắn chắc chắn đã gặp người như vậy! Nhưng mà hắn không nghĩ cô nương vừa rồi nói dối.
Chẳng lẽ, hắn thực sự nhầm rồi?
______
Mà lúc này, ở một nơi khác cách xa Huyền Linh đại lục.
Một bạch y nam tử đứng trên núi, nhìn xuống rừng núi cùng thành thị rộng lớn.
Phía sau hắn là một đám hắc y đang quỳ cúi đầu.
Thương Hàn quay đầu nhìn đám người, sắc mặt không tốt lắm.
"Điện chủ, đều không thấy."
Trước mặt hắn, hắc y nam tử đầu cúi thật thấp, cực lực giảm thấp tồn tại cảm.
Bọn họ tìm kiếm đã đến tầng thứ sáu thiên, Quân thượng như cũ không chút tin tức, Thương Hàn điện chủ ôn hoà ấm áp đều sắp kết băng rồi, Quân thượng vẫn không thấy chút tin tức.
"Tiếp tục"
Thương Hàn mở miệng phân phó, thanh âm đã không có dĩ vãng ôn hoà.
Hắn đều sắp đem Cửu Thiên lục tung! Quân thượng vẫn không thấy đâu! Rốt cuộc ngài đi chỗ nào a!!!
Thương Hàn đang muốn phát điên, đột nhiên cảm nhận được cái gì, hắn nhíu mày một chút, chợt kinh hỷ lên.
Chẳng lẽ là Quân thượng cho hắn liên lạc!?
Thương Hàn tay áo vung lên trước mặt hắn lam quang hiện lên, bên trong hình ảnh dần dần xuất hiện.
"Quân thượng, ngài..."
Thương Hàn chưa nói xong, tiếng nói liền im bặt.
"Quân thượng?"
Bên trong quang mang, nam tử một thân Hắc y cẩm bào, tuấn mỹ đến cực điểm.
Hắn quanh thân toả ra lạnh lẽo khí chất, một đôi lạnh băng mắt nhìn chằm chằm hắn.
Cường đại như Thương Hàn đều nhịn không được rùng mình.
"Ngươi...ngươi có chuyện gì?"
Hắc y nam tử tựa hồ cũng không truy vấn, thanh âm lạnh băng nói:
"Huyền Tịch chỗ nào?"
Thương Hàn da đầu đều phải tê dại, chỉ đối mặt qua truyền ảnh kính, nhưng hắn có một loại chột dạ cảm giác, không biết có hay không nên nói cho hắn, chỉ là hắn lệ khí, thực sự quá nặng.
Không biết năm xưa vị kia như thế nào thu phục tên này!!
Hắn lựa chọn không cùng Mặc Hoàng nói, cũng là có lí do a!!
Người này chính là cố chấp không ai bằng! Còn hận Quân thượng đến tận xương!!
"Mặc...!Mặc Hoàng, ngươi bình tĩnh điểm, Quân thượng người...người..."
"Bản Tôn kiên nhẫn có hạn"
Thương Hàn bị thanh âm kia làm cho giật mình bật thốt ra:
"Mất tích"
"..."
"..."
Hai bên đột nhiên im lặng, không lại tiếp tục nói.
"Mất tích?"
Thật lâu sau, Mặc Hoàng mới mở miệng, thanh âm tựa hồ có chút vui vẻ.
"Aizz...!Ngươi vui vẻ cái gì!"
Thương Hàn trừng hắn một chút, lấy lại uy nghiêm điện chủ đại nhân:
"Bổn điện định đợi đến khi tìm được mới nói cho ngươi, nếu ngươi đã hỏi đến liền nói cho ngươi biết.
Quân thượng một tháng trước rời đi Thần điện, dường như đến mặt khác Thiên, hơn nữa còn phát tác một lần, ta đều đang tìm đâu"
"Phát tác một lần? Phát tác một lần ở mặt khác thiên ngươi đều không nói cho ta?"
Thanh âm Mặc Hoàng lạnh căm, cả gương mặt tuấn tú đều trầm xuống.
"Ách, ngươi bình tĩnh, lúc ta phát hiện đã không vấn đề gì, có người dùng bản mệnh thần lực giúp Quân thượng áp chế"
Mặc Hoàng dường như có chút ngoài ý muốn.
Mặc khác thiên sẽ có Thần tộc tồn tại? Còn giúp Huyền Tịch áp chế?
"Ngươi cũng ngoài ý muốn có phải không? Ngươi nghĩ kia có thể là ai? Quân thượng lúc đi đều mang theo Tịnh Hồn Liên..."
"!!!!"
Mặc Hoàng giật mình, thanh âm đều có chút cấp bách:
"Ngươi nói cái gì!!!"
Thương Hàn biết hắn kích động cái gì, Tịnh Hồn Liên là tôn thượng bảo mệnh một cái tàn hồn, bọn hắn đều biết.
Mặc Hoàng là trước khi đi Tôn thượng để lại bảo hộ Quân thượng, hắn mặc dù hận Quân thượng, nhưng lại không thể không bảo vệ người.
Bất quá hắn cũng chỉ biết chuyện Tôn thượng làm, mà không biết những gì Quân thượng làm...!
"Vẫn chưa chắc chắn, chỉ cần tìm được Quân thượng, mọi chuyện sẽ rõ ràng."
Thương Hàn tận lực trấn an hắn.
"Ngươi hiện tại ở đâu?"
"Thứ sáu thiên- Phượng Linh Đại Lục"
"Ta liền đến"
Nói xong, truyền ảnh kính biến mất, Thương Hàn vừa thở dài một hơi, truyền ảnh kính lần nữa sáng lên Thương Hàn khóc không ra nước mắt.
"Mặc Hoàng ngươi lại..."
Hắn vừa lên tiếng sau, nhìn người trong kính mà kinh ngạc đến im bặt.
"Quân...!quân thượng?"
Ta đang nằm mơ sao? Ta nhìn đến quân thượng rồi???
"Ừ"
Người sau lạnh nhạt đáp một tiếng.
"Quân thượng, người đi đâu a!? Như thế nào không liên lạc được? Người thương thế phát tác rồi? Ai giúp người áp chế a!??"
Thương Hàn kích động đến không được, tuông ra một đống thắc mắc mấy ngày nay.
"..."
Người trong kính trầm mặc không đáp.
Thương Hàn biết rõ hắn bản tính, vội hỏi:
"Người hiện tại ở nơi nào?"
"Huyền Nguyên Thiên"
Người sau rốt cuộc phun ra cái tự.
Sau đó truyền ảnh kính liền tối sầm.
Thương Hàn: "..."
Liền như vậy???
Huyền Nguyên Thiên? Quân thượng tôn kính, Huyền Nguyên Thiên có mấy cái đại lục, ngươi bảo ta toàn bộ tìm sao???? Hả??
Thương Hàn đỡ trán, một bộ chết không còn gì hối tiếc.
Chợt hắn ngỡ ra,
Quân thương đi Huyền Nguyên Thiên? Ngài đi cái nơi khỉ ho cò gáy kia làm cái gì a??
Lát sau, hắn triệu hồi người toàn bộ trở về, đi Huyền Nguyên Thiên.
Đám thuộc hạ mặc dù có chút kì quái, nhưng cũng không dám hé môi hỏi, tuân mệnh theo sau.
Huyền Nguyên Thiên, Quân thượng đi loại này cấp thấp Thiên làm cái gì a?
Cũng sẽ không là Tôn thượng sẽ tại đó hồi sinh chớ?
"Đi Huyền Nguyên Thiên"
Thương Hàn nhẹ giọng phân phó, dẫn đầu rời đi.
"Đứng lại"
Bất quá hắn chưa đi bao xa, một thanh âm trong trẻo vang lên, đem người ngăn lại.
Bầu trời bay đầy màu tím cánh hoa, nhẹ nhàng phi vũ trong không trung.
Cánh hoa chạm vào vật thể đều tan biến thành một đoàn tử quang, xinh đẹp đến cực điểm.
Đây là Tử Linh Hoa, đặt tại Chư Thần Thiên đều thuộc loại quý hiếm tồn tại, ở đây liền tùy tiện thành vật trang trí rồi.
Bất quá đối Thần Điện người mà nói, cũng chẳng là cái gì quý giá.
Ở Thần Điện đều mộc thành cỏ dại rồi, aizz....!
Người sau nếu biết bọn họ ý nghĩ, khẳng định sẽ tức đến thổ huyết.
Tử Linh Hoa là cỡ nào hy hữu tiên thảo, bọn họ lại nói là cỏ dại!
Phương xa, một cỗ kiệu được bốn nữ tử bạch y nâng đến.
Các nàng đồng nhất bạch y phiêu dật, đều lụa mỏng che mặt, chỉ mơ hồ nhìn đến dung nhan, trong thánh khiết lộ ra quyến rũ.
Cỗ kiệu màn sa màu tím nhạt, mơ hồ nhìn đến bên trong bóng dáng nữ tử mảnh mai xinh đẹp.
Cỗ kiệu dừng trước mặt Thương Hàn, hắn hơi cau mày, bất quá chớp mắt liền tươi cười ôn hoà hỏi:
"Ha hả, Phất Linh cung chủ tôn giá, từ xa không thể chào đón, thất kính, thất kính"
Thương Hàn lời nó có vẻ là bề tôi, bất quá hắn thái độ hết sức bình thường, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
"Thương Hàn điện chủ khách khí, bổn cung là ngăn cản người lộ, nên nói lời tạ lỗi mới phải"
Người bên trong tựa hồ cũng không muốn bước ra ý tứ, cách màn sa đối Thương Hàn nói.
"Bổn Điện còn chuyện cấp bách cần làm, Cung chủ, khi khác lại tiếp đón."
Thương Hàn nói xong vừa muốn theo hướng khác rời đi, lại bị Phất Linh cung chủ ngăn lại:
"Từ từ"
Nàng thanh âm hết sức trong trẻo, lại lộ ra một cỗ hơi lạnh, nhàn nhạt nói:
"Thần Quân gần đây như thế nào? Một tháng nay ta đều không gặp hắn?"
Thương Hàn ánh mắt không chút biến hoá đáp:
"Đa tạ Cung chủ quan tâm, Quân thượng nhà ta hiện tại đang bế quan, có lẽ một thời gian dài sẽ không ra tới"
Liền biết nữ nhân này đến liền muốn tìm quân thượng, hừ, bằng ngươi cũng muốn cùng quân thượng kết đôi?
Phụ thân ngươi có đến chuyện đều không thể nào!!
"Bế quan?"
Phất Linh thanh âm hơi nâng lên, không biết tin vẫn là không tin.
Thương Hàn cũng không để ý, cười nói:
"Quân thượng phân phó việc, bổn điện hiện tại phải rời đi, kính xin Phất Linh cung chủ nhường đường."
Phất Linh im lặng một lát, trong màn truyền đến một tiếng cười khẽ, nữ tử thanh âm có chút ý lạnh.
"Bế quan? Thương Hàn, bổn cung nhận được tin tức một tháng trước Thần Quân liền rời đi, ngươi là muốn lừa dối bổn cung? Vẫn là đến an nguy của hắn cũng mặc kệ?"
Lời này vừa ra, uy áp cường đại mà đến, Thương Hàn sắc mặc hơi đổi.
Tra không được liền dùng uy áp rồi! Ngươi như vậy đừng nói quân thượng, đến hắn xem còn không vừa mắt!
Ức hiếp hắn cái này yếu ớt người sao!?
Nếu ngươi không có thân phận kia, ngươi tự thân có được tu vi như vậy sao??
Thương Hàn không sao, hắn cùng Phất Linh chênh lệch không nhiều, chỉ là hắn thuộc hạ liền không tốt lắm.
Toàn bộ đều sắc mặt trắng nhợt, khoé miệng ít nhiều có tia máu, chỉ là vẫn không có quỳ trên đất.
Dù sao có thể là người của Thần Điện, tu vi đều không kém.
"Phất Linh..."
Thương Hàn vừa muốn lên tiếng, uy áp kia liền đột nhiên biến mất.
Mà tiếp đó, càng kinh khủng hơn uy áp tràn xuống, bất quá lần này xui xẻo liền là bên kia Phất Linh cung chủ người.
Bốn nữ tử bạch y đều chịu không nổi quỳ rạp xuống đất, miệng phun huyết.
Phất Linh bên trong không có động tĩnh, bất quá chỉ có nàng biết bản thân hiện tại sắc mặt có bao nhiêu tái nhợt.
Nam tử một thân Hắc bào đạp không mà đến, mặc phát tùy ý tung bay, giơ tay nhấc chân đều một bộ tôn quý, lạnh lùng, quân lâm thiên hạ.
Hắn đôi mắt đỏ tươi, tựa như huyết đồng dạng, khiến người nhìn vào đều cảm thấy sợ hãi.
"Một hồng mao tiểu nha đầu cũng dám dưới mắt bản tôn giương oai?"
"Mặc Hoàng!"
Thương Hàn có chút vui vẻ kêu lên, chưa bao giờ hắn thấy hắn thuận mắt như vậy.
_______
___________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...