Phượng Tôn Cửu Thiên Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư


"Phụ thân, tất cả những gì nữ nhi nói đều là sự thật! Phượng Lam Nguyệt chính là người khiến nữ nhi trở thành bộ dạng hiện tại."
Phượng Lâm Thiên nhìn bộ dạng chắc chắn của Phượng Lam Thanh, ông có chút hồ nghi nhìn Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt mỉm cười, không chút lúng túng mở miệng:
"Nguyệt Nhi từ nhỏ đã trắc ra phế thể vô linh căn.

Thử hỏi một phế vật như ta làm cách nào để hãm hại một linh sư như tam muội đây?"
Phượng Lâm Thiên sửng sốt, khí thế thượng vị giả vừa rồi của Lam Nguyệt khiến ông quên mất nàng là phế thể vô linh căn, thái độ thực sự thay đổi quá lớn.

Từ lúc chuyện đó xảy ra, ông cũng chưa từng một lần lại tiếp xúc với nữ nhi này, ông thực sự cũng không từng hiểu rõ nàng, tất cả ông nghe được đều là hạ nhân cùng người bên ngoài nói về nàng.

Yếu đuối, vô dụng, nhát gan...!trước giờ ông đều chỉ nghe thấy, cũng chưa từng chứng thực.

Ông sợ nhìn thấy nàng, giống như hiện tại, lại nhớ đến mẫu thân nàng.

Gần tám năm qua đi, đây lại là lần thứ hai phụ tử chính diện nói chuyện với nhau.

Ông làm hộ quốc đại tướng quân, quanh năm chinh chiến sa trường, thực sự rất ít cùng nàng bồi dưỡng tình cảm, có lẽ nàng đối với người phụ thân là ông cũng không khác người xa lạ là bao.

Lần này trở về, ông vốn định là không ở lâu, không nghĩ lại nháo ra chuyện, khiến ông có cơ hội tiếp xúc với nữ nhi này một lần.

Nàng thực sự không giống lời đồn, giống như ông nghĩ, nàng lớn lên giống hệt mẫu thân nàng.

Chỉ là tại sao lần trước cùng lần này lại khác biệt như vậy đâu?
"Thanh Nhi, con cũng biết chuyện Nguyệt Nhi đánh bại linh sư như con là chuyện không thể nào xảy ra.


Tu vi của con cũng đã đạt đến Tụ Linh Cảnh, một người đến nhập môn đều không phải như Nguyệt Nhi đánh bại con, còn hủy dung con, hủy tu vi của con,con nói ta làm sao tin con đây?"
Phượng Lam Thanh sững sỡ, rõ ràng nàng đều nói thật, vì cái gì không ai tin nàng đâu?
Phượng Lam Thanh nhìn nữ tử lam y trước mặt, khóe môi nàng vẫn ngậm lấy ba phần ý cười, rõ ràng dung nhan tinh xảo, xinh đẹp động lòng người, nhưng trước mặt Phượng Lam Thanh, nàng lại cảm thấy vừa sợ vừa hận, rõ ràng lúc nào cũng là người nhậm nàng ức hiếp, đột nhiên có một ngày thoát khỏi khống chế của nàng thậm chí quay lại đối nàng cắn trả!
Vì cái gì! Rõ ràng mọi thứ nàng đều không sai, Phượng Lam Nguyệt mới là người sai! Là nàng không giữ đức hạnh, qua đêm bên ngoài, là nàng tâm tư độc ác tàn hại tỷ muội, là nàng làm tất cả nhưng tại sao người chịu lại là nàng! Hủy dung là nàng, trở thành phế vật cũng là nàng!
Ánh mắt Phượng Lam Thanh đỏ ngầu, nàng lúc này bất chấp tất cả lao về phía Lam Nguyệt:
"Không phải! Phượng Lam Nguyệt căn bản không phải phế vật! Ả có thể tu luyện! Ả tuyệt đối có thể tu luyện, chính mắt ta thấy nàng sử dụng linh lực!"
Lam Nguyệt mi mắt cũng không nhấc, nghiêng người tránh thoát Phượng Lam Thanh tập kích.

Phượng Lâm Thiên cau mày, ra hiệu người giữ Phượng Lam Thanh lại.

Ông nhìn lướt qua thần sắc Lam Nguyệt, nhìn nàng một mực bình tĩnh, ông cũng có chút nghi ngờ.

Thái độ của Lam Nguyệt cùng cốt cách cứng cỏi toát ra trên người nàng khiến ông không nghĩ đây là một phế nhân.

Ông muốn kiểm chứng, không phải là việc Lam Nguyệt có phải là thủ phạm hay không, mà là ông muốn biết, Lam Nguyệt có phải thực sự là phế vật không.

"Không phải phế vật?"
Lam Nguyệt lạnh lùng cong môi, trước đây mở miệng một câu đều là mắng nàng phế vật, mắng nàng vô dụng, hiện tại lại kêu gào nói nàng vốn không phế vật?
"Kia, ngươi nói xem, xưa nay thiên tài đều cần chứng minh, hiện tại một phế vật như ta cũng cần chứng minh rồi?"
"Như thế nào? Nghiệm chứng một chút không phải là biết rồi sao? Lại nói, ngươi vẫn là có tật giật mình, không dám kiểm chứng?"
Lam Nguyệt không khỏi nhìn nhiều Phượng Lam Thanh vài lần, nàng ta thái độ quá mức khác biệt, mặc dù còn khá kích động, nhưng tính cách lại trầm ổn hơn nhiều, còn biết dùng phép khích tướng rồi?
Lam Nguyệt hứng thú dào dạt, nàng nhàn nhạt nói:
"Không phải chỉ là thử nghiệm thôi sao? Ta có gì phải sợ?"
Lam Nguyệt lơ đễnh nói, nhưng vẫn chú ý thần sắc Phượng Lam Thanh, nàng vừa nói ra câu này, gương mặt Phượng Lam Thanh có thay đổi nháy mắt, đáy mắt đắc ý chợt lóe qua vẫn bị anngf bắt kịp.

Lam Nguyệt hơi nghi hoặc, chẳng lẽ do đi qua quỷ môn quan một lần, tính tình đại biến rồi?

Phượng Lâm Thiên cũng không nói nhiều, đem đám người cùng đi đến Thiên các.

Thiên các là trọng địa của Phượng phủ, nơi cất giữ bí tịch võ học, linh thuật cũng như Nghiệm linh thạch.

Nghiệm linh thạch, tên như ý nghĩa, đây là một loại đá đặc biệt trân quý, có khả năng cảm ứng linh lực của linh sư, từ đó dựa theo màu sắc linh thạch phát ra kết luận linh căn thuộc tính và thiên phú.

"Được rồi, Nguyệt Nhi, con tiến đến, đặt tay lên linh thạch, dùng ý niệm tập trung vào nghiệm linh thạch."
Lam Nguyệt tiến lên, nàng chỉ chăm chú nhìn Nghiệm linh thạch, đôi mắt từ màu đen chuyển dần sang lam sắc.

Nàng dùng linh nhãn nhìn qua, Nghiệm linh thạch này lại bị giở trò!
Xung quanh linh thạch bao lấy một lớp sương đen mỏng, nàng không biết đây là gì, nhưng tiếp xúc gần nó, nàng có cảm giác khó chịu không nói nên lời.

Lam Nguyệt bất động thanh sắc đưa tay, bàn tay tiếp xúc với nghiệm linh thạch nháy mắt, Lam Nguyệt rõ ràng cảm nhận được hắc khí nhanh chóng triều tay nàng vụt tới.

Lam Nguyệt cũng không phản ứng quá lớn, kim sắc linh lực chậm rãi lưu động, đem hắc khí vây lại.

Cảm nhận được khí tức kia biến mất, Lam Nguyệt mới yên tâm chút.

Hiện tại nàng không thể điều tra hắc khí này từ đâu ra, dù sao hắc khí này gây cho nàng cảm giác thực sự không dễ chịu.

Lam Nguyệt đặt tay lên, nhắm mắt lại đem linh lực vận chuyển truyền vào nghiệm linh thạch.

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Nghiệm linh thạch sáng lên, thất sắc quang mang nở rộ, đẹp không sao tả xiết.


Chỉ là...!thất sắc cũng không sáng được bao lâu, liền hòa quyện vào nhau, dần dần trở nên trong suốt.

"Ha, quả nhiên phế vật vẫn chính là phế vật, sao có thể thay đổi được."
"Tạp linh căn mà thôi, haha..."
"Không đúng, sao có thể như vậy!"
Phượng Lam Thanh không thể tin tưởng được kêu lên, rõ ràng người kia nói, đã động tay vào linh thạch, chỉ cần Phượng Lam Nguyệt chạm vào, chắc chắn bị người nhận định tu luyện ma đạo, sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục! Hiện tại vì cái gì một chút chuyện cũng không xảy ra?
Lam Nguyệt nâng mắt, nhìn biểu cảm khó tin của Phượng Lam Thanh, nàng liền biết nàng ta biết mọi chuyện.

Không vội, rảnh rỗi lại hỏi một chút.

Phượng Lâm Thiên vẫn chăm chú nhìn Nghiệm linh thạch, cũng không biết đang nghĩ cái gì.

Lam Nguyệt cũng lười quản hắn nhìn thấu vẫn là không nhìn thấu, nàng đưa tầm mắt sang Phượng Lam Thanh, lạnh nhạt cười một tiếng:
"Phượng Lam Thanh, nếu ta không phải phế vật, sẽ để ngươi mặc nhiên ức hiếp nhiều năm như vậy? Nếu ta không phải phế vật, sẽ để ngươi tùy ý chiếm đoạt đồ của ta? sẽ để ngươi ở đây kêu gào la lối, sẽ để một tiểu thiếp như Phong Mị Nhi công nhiên chiếm đoạt vị trí của mẹ ta sao?"
"Lão gia..."
Phong Mị Nhi kéo tay áo Phượng Lâm Thiên, thần sắc xẹt qua một chút uất hận.

Phượng Lâm Thiên lại nhìn chằm chằm Lam Nguyệt, không hề để ý bà ta.

"Hiện tại các ngươi ở đây kêu gào chứng thực, ta liền nhất định phải nghe theo? Nên nhớ, con thỏ bị bức nóng nảy cũng sẽ cắn người! Phượng Lam Nguyệt ta cũng vậy! Từ nay trở đi, ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, nếu ngươi phạm ta, vậy đừng trách ta ra tay độc ác!"
Dứt lời, cũng không đợi người trong phòng phản ứng lại đây, nàng hiên ngang nhấc chân rời đi.

Trước đây, nàng nghĩ Phượng Lam Nguyệt là Phượng Lam Nguyệt, nàng là nàng.

Chuyện cũ của nguyên chủ nàng cũng không tiện nhúng tay.

Nhưng hiện tại, nàng biết, Phượng Lam Nguyệt chính là một phần hồn thể bị thiếu của nàng.

Kia, không có bất kì lí do gì, khiến nàng bỏ qua chuyện này không quản! Càng huống hồ, hiện tại bọn họ cũng không có ý định buông tha nàng!
Phượng Lam Nguyệt nàng không sợ phiền phức, cũng tuyệt đối không nhu nhược.


Động đến nàng, thì phải xem ngươi có gánh nổi hậu quả hay không!!
"Phượng Lam Nguyệt! Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Phượng Lam Thanh ý đồ không đạt được, mắt thấy Lam Nguyệt sắp rời đi, nổi giận đùng đùng rống lên.

Nhưng nàng ta còn chưa kịp ngăn lại Lam Nguyệt, một ánh mắt đưa qua khiến sắc mặt nàng trắng bệch.

Nàng vô thức lùi về sau, thanh âm đến miệng cũng nghẹn lại.

Phượng Lâm Thiên, thu hồi tầm mắt, thanh âm uy nghiêm, lạnh lùng vang lên:
"Tam tiểu thư vu hại tỷ muội, gia pháp hậu hạ, lại ở từ đường sám hối một tháng, chép một trăm lần gia quy."
Thanh âm vừa dứt, hai hộ vệ tiến lên, dẫn Phượng Lam Thanh rời đi.

Nàng ta hoàn toàn bị vẻ lạnh lùng của Phụ thân làm sợ ngây người, từ đầu đến cuối, không dám có một câu phản bác, dễ dàng bị hộ vệ mang đi.

Phong Mị Nhi thức thời không lên tiếng, bà biết, Phượng Lâm Thiên đã quyết định, trên đời này chỉ sợ không ai có thể khiến hắn thay đổi.

Phượng Lâm Thiên dõi mắt nhìn theo Lam Nguyệt, biểu cảm phức tạp chợt lóe mà qua, đến khi nàng khuất bóng, mới thu hồi tầm mắt.

Không nghĩ đến, nữ nhi của hắn lại là....!
- ------
đăng chương cuối năm =)))
Lại sắp một năm mới qua đi, cũng khá lâu Tâm mới đăng chương mới.

Đợi Tâm kết thúc kì thi sẽ quay lại viết truyện nhanh hơn.
Cảm ơn mọi người đã dõi theo PHƯỢNG TÔN trong suốt thời gian qua.

#Baclytam
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui