Thương Hàn và Tuyết Phong Trần hai mặt nhìn nhau, đều nhìn ra nghi hoặc trong mắt đối phương.
Đến bọn họ còn không biết thứ trong người Huyền Tịch rốt cuộc là thứ gì, vậy mà kẻ trước mặt này lại nói bản thân hiểu rõ?
"Nếu ngươi muốn ở bên cạnh nàng lâu hơn, vậy hiện giờ ngươi nên biết bản thân nên đưa ra quyết định gì."
Thương Hàn không biết Quân Vô Nhai là ai, nhưng hắn biết rõ người này đang giúp Huyền Tịch, hắn cũng không thể cứ như vậy đứng nhìn, lên tiếng:
"Quân Thượng, chúng ta chỉ là tạm thời xa Phượng tiểu thư một thời gian, với thiên phú của nàng, trong trăm năm tất phi thăng Thượng giới.
Một trăm năm ở Hạ giới, trên Thượng giới cũng chỉ mới mười năm.."
"Đế Quân, ngươi xem ta truy tiểu hồ ly truy cũng tròn năm trăm năm rồi, năm trăm năm ta còn chờ được, người chỉ chờ mười năm, không có quá đáng a."
Huyền Tịch không đáp bọn họ, chỉ rũ mắt chăm chú ngắm Lam Nguyệt đang ngủ say trong lòng mình.
Đế Quân Huyền Tịch trước giờ có thói quen sạch sẽ, lúc này lại quỳ trên đất, ôm nữ tử một thân máu lẫn bùn đất, mày lại chưa nhăn lấy một chút.
"Đế.."
Tuyết Phong Trần còn muốn tiếp tục khuyên, Thương Hàn đã ngăn lại hắn.
Tuyết Phong Trần không hiểu nhìn qua, bất quá cũng không lại khuyên thêm.
Thương Hàn nhìn Huyền Tịch, mặc dù không nói gì, nhưng hắn biết Quân thượng đã tự có lựa chọn thỏa đáng nhất.
Bọn họ ở giữa Lạc Nhật sơn mạch, nhưng chung quy không có lấy một con Ma thú nào can đảm tới gần.
Không gian xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Hai người đứng đó trơ mắt nhìn Huyền Tịch ôm Lam Nguyệt biến mất tại chỗ.
Thương Hàn: !
Tuyết Phong Trần: ?
* * *
Thanh Huyền Thành, Lạc Thiên Lâu.
Nơi này con như thành trì gần nhất Lạc Nhật sơn mạch.
Huyền Tịch thuê một gian phòng, đưa Lam Nguyệt vào.
Hắn từ lúc ôm Lam Nguyệt đến giờ vẫn luôn trị thương cho nàng.
Thương thế của Lam Nguyệt khôi phục rất nhanh.
Hắn đặt nàng trên giường, bản thân ngồi bên cạnh.
Ánh mắt Huyền Tịch nhìn nàng lúc này có thể nói là vô cùng ôn nhu, có lẽ là lần đầu tiên, sự ôn nhu của hắn thể hiện rõ đến vậy.
Mười năm, chỉ mười năm thôi mà, đối với người sống lâu như hắn, mười năm chỉ là cái chớp mắt.
Nhưng, không hiểu sao, hắn ghét cảm giác chờ đợi này, lại không thể ở bên nàng.
Hay nói đúng hơn là sợ.
Phải, hắn sợ cảm giác chờ đợi, giống như thật lâu thật lâu trước đây, hắn cùng từng chờ đợi như vậy, qua vô số tuế nguyệt thời gian, chờ một người quay về.
Hắn muốn, mỗi giây mỗi khắc đều có thể ở bên cạnh nàng, không muốn bỏ lỡ một khoảnh khắc nào cả.
"Đáng tiếc.."
Huyền Tịch đưa tay chạm vào mặt Lam Nguyệt, khẽ nỉ non.
Lam Nguyệt hơi nhíu mi, cô cảm thấy có người đang không ngừng truyền linh lực chữa trị cho mình, cảm giác đau đớn cũng dần dần biến mất, thay vào đó là một dòng chảy ấm áp chạy khắp các kinh mạch cơ thể, quy tụ về đan điền.
Hình như tu vi của nàng có tăng lên một chút, xem chừng không bao lâu nữa có thể đột phá lên Thiên Dương Cảnh hậu kỳ.
Lam Nguyệt muốn ngủ, quả thật cô muốn ngủ một giấc thật sảng khoái, nhưng không hiểu sao cô có cảm giác, nếu bản thân không tỉnh lại, chắc chắn sẽ hối hận!
Huyền Tịch đang nắm tay cô, đột nhiên bàn tay bị đảo ngược nắm chặt, hắn hơi sửng sốt một chút, đã thấy Lam Nguyệt bừng tỉnh.
Một đôi mắt u lam xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn.
Hắn hơi ngẩn ra, đáng ra nàng lúc này đang cực kỳ mệt mỏi, phải ngủ thiếp đi rồi mới đúng.
Sao lại có thể thức dậy?
Lam Nguyệt tỉnh lại đột ngột, cảm thấy đầu óc có chút quay cuồng.
Nàng nhíu mi, đưa tay xoa xoa ấn đường một chút, mới chậm rãi mở mắt nhìn Huyền Tịch.
Vừa rồi nhì một lần không chú ý, lần này nhìn kỹ lại, mi tâm Lam Nguyệt gắt gao nhăn lại.
Nàng chống đỡ từ trên giường ngồi dậy.
Huyền Tịch vội đỡ nàng.
"Đừng cử động lung tung, ngoan."
Thanh âm sủng nịch này nhường người nghe muốn tan rã, người nghe sẽ không nhịn được nghe lời hắn, Lam Nguyệt đáng ra cũng không ngoại lệ.
Bất quá với nàng lúc này, thứ nàng nhìn thấy hoàn toàn đánh bay chú ý ngôn ngữ lời nói của Huyền Tịch.
Nàng đang mở dị năng, đồng tử có thể nhìn thấy hết thảy.
Hai tay Lam Nguyệt run run nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, thanh âm cũng không khống chế được run nhè nhẹ.
"Tại sao..
Chuyện gì đã xảy ra?"
Huyền Tịch trầm mặc.
Hắn quên mất Lam Nguyệt là người có thể nhìn rõ tình hình cơ thể của hắn nhất.
"Ta sử dụng Thần lực quá giới hạn rồi."
Vốn dĩ muốn ở lại Hạ giới, hắn phải hạn chế sử dụng Thần lực quá nhiều.
Nhưng lần này hắn không thể không sử dụng, nếu hắn đến trễ một chút, nàng sợ là chết không thể nghi ngờ.
"Là..
vì cứu ta?"
Lam Nguyệt nhỏ giọng nói, vì nàng quá yếu, nàng không thể tự cứu được bản thân, mới khiến hắn như vậy.
"Ta không sao."
Lam Nguyệt gục mặt vào ngực hắn, không sao cái gì chứ, rõ ràng cơ thể hắn hiện tại bị thứ lực lượng kia cắt xé dữ dội, kinh mạch toàn thân liên tục bị cắt rồi lại khôi phục, nếu không phải khả năng phục hồi của hắn quá cường đại, sợ là cơ thể đã bị xé toạc rồi!
Hắn lúc này đau đến mức nào chứ? Sao có thể thản nhiên ngồi an ủi nàng như vậy? Hắn không biết đau sao?
"Đồ ngốc, ta không sao."
"Chàng sẽ chết đó!"
"Ta sẽ không chết.
Chỉ không thể tiếp tục ở cạnh nàng."
Ách, lời này có chút không đúng lắm.
Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, hai mắt vẫn còn đọng lại nước mắt, mắt đã chút chút đỏ lên.
Nàng, nàng ấy khóc sao? Sao lại khóc rồi?
Huyền Tịch có chút luống cuống tay chân, rốt cuộc lần đầu gặp chuyện này, hắn cũng không giỏi an ủi động viên người khác.
Huyền Tịch vừa rồi không chú ý, lúc này mới phát hiện, có một dòng thần lực nho nhỏ đang len lỏi trong kinh mạch của hắn, đang cố gắng không ngừng giúp hắn chảy vuốt cuồng bạo trong cơ thể.
Mặc dù nhỏ nhoi, nhưng quả thật có hiệu quả.
Hắn kinh ngạc.
Vốn tưởng Lam Nguyệt nãy giờ đầu óc rối tinh rối mù, còn ôm hắn khóc, không ngờ nàng đang lẳng lặng tìm cách giải quyết.
Huyền Tịch bắt lấy tay Lam Nguyệt, cưỡng chế nàng dừng lại.
Lam Nguyệt bị cắt ngang giữa chừng, siêu hung trừng mắt hắn, khóe mắt còn đọng lại nước mắt, nhìn qua có chút giống chỉ miêu đang xù lông nhe nanh.
"Không cần tiêu hao chút Thần lực ít ỏi đó của nàng, ta thật sự không sao, không ở cạnh nàng nữa không phải là ta sẽ chết, mà là ta phải quay về."
"Chỉ cần quay về, ta liền không sao nữa."
Lam Nguyệt lúc này mới thả lỏng.
Nàng nghiêm túc ngồi thẳng lên nhìn hắn.
"Vậy, khi nào mới có thể quay lại?"
Huyền Tịch mấp môi, lát sau mới nhẹ giọng nói:
"Không thể xuống nữa.
Tu vi Hóa Thần Cảnh là giới hạn chịu đựng của Hạ giới, cảnh giới này không đủ để ta áp chế nó."
Lần này đến Lam Nguyệt trầm mặc.
Nghĩa là hắn không xuống gặp nàng nữa, chỉ có thể là nàng lên Thượng giới tìm hắn.
Lỡ nàng phi thẳng thất bại thì sao? Dù sao tỉ lệ Phàm nhân phi thăng thật sự quá ít, trong một ngàn linh giả cũng chỉ có một người thành công.
Huyền Tịch biết lo lắng trong lòng nàng, sờ sờ đầu nàng, nói:
"Ta tin nàng làm được.
Một trăm năm, chúng ta giao hẹn một trăm năm sau, ta ở Thượng giới chờ nàng."
Lam Nguyệt nhìn hắn, sâu trong đôi mắt màu tím xinh đẹp kia là sự sủng nịch tin tưởng không gì sánh bằng.
Nàng cảm giác trái tim đập lỡ một nhịp.
Hắn tin tưởng nàng như vậy, nàng có gì mà hoài nghi bản thân?
"Ừm, ta sẽ làm được, không phải, chắc chắn làm được!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...