Phượng Tôn Cửu Thiên Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư


Trong khoảnh khắc, đồng tử Lam Nguyệt sáng lên.
"Thanh Đồng Bí Thuật, Hư Vô!"
Thanh âm nàng nhẹ nhàng vang lên, công kích tiếp cận nháy mắt, thân ảnh Lam Nguyệt đột ngột hóa hư không.
Hư Vô có thể đánh lừa thị giác ba vị Thiên Tôn Cảnh tạm thời, nhưng lão giả Đế Phân Cảnh thì không.

Lão lập tức phát giác Lam Nguyệt lúc này ở phía trên, lập tức chuyển công kích hướng lên.
Cửu Linh Hàn Dực có tốc độ cực nhanh, có thể giúp nàng nhanh chóng phản ứng, né tránh được vị trí chí mạng, nhưng lại không tránh được hoàn toàn.

Lam Nguyệt bị dư chấn do công kích, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như muốn nổ tung, huyết dịch toàn thân sôi sục, linh lực tiêu hao một cách nhanh chóng, đến Cửu Linh Hàn Dực cũng không thể duy trì nổi nữa, rơi từ trên cao xuống.
"Khụ khụ.."
Lam Nguyệt cảm giác bản thân cô sắp không xong, cơ thể hoàn toàn tê liệt mất tri giác, cảnh trước mắt cũng nhòe đi, nàng cảm thấy bản thân có thể mất đi ý thức bất kỳ lúc nào.
"Tiểu nha đầu, kết thúc thôi."
Lão giả Đế Phân cảnh kia bay xuống trước mặt Lam Nguyệt, linh lực ở bàn tay ngưng tụ lại, bộ dạng một một chưởng đánh chết Lam Nguyệt.

Lúc này lão lại đột nhiên lên tiếng:
"Ngươi có biết vì sao bổn tọa ngay từ đầu liền phong ấn không gian không? Bởi bổn tọa biết ngươi có một con Linh Thú cấp cao, hơn nữa còn có một không gian giới linh có thể trốn."
Lam Nguyệt nghe lời này, sắc mặt khẽ biến.
Là kẻ nào? Tại sao hiểu rõ nàng đến như vậy?
Đến bí mật của Phượng Linh Giới chỉ có nàng biết mới đúng!
Lam Nguyệt cắn răng, cấp bậc chênh lệch, nàng bị đánh bại quá mức dễ dàng, chẳng lẽ lại chờ chết như vậy? Nàng không cam tâm!
Nếu muốn chết ở đây, ít nhất cũng kéo đám bọn chúng xuống địa ngục!
"Haha, ta biết ngươi tò mò kẻ muốn giết ngươi lắm đúng không? Đáng tiếc bổn tọa không nói được, chỉ có thể nói cho ngươi, đó là người ngươi không bao giờ nghĩ tới."
"Vĩnh biệt, Phượng Lam Nguyệt."
Lão giả vừa nói, ánh mắt chợt lóe lên.


Lão phát hiện Lam Nguyệt tập trung linh lực về đan điền, rõ ràng là một tự bạo, lập tức một chưởng đánh xuống.
Trước ngực Lam Nguyệt đột ngột sáng lên, ngay lúc một chưởng kia đánh xuống, một vòng Tử quang bao trùm lấy Lam Nguyệt.

Lão giả không kịp phòng ngừa, bị một đòn công kích của bản thân đánh ngược lại, uy lực còn mạnh gấp mười lần lão đánh ra.

Lão giả bị đánh bay ra xa, cơ thể bị xoét toạt.
Ba hắc y nhân còn lại kinh ngạc, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lão giả đã là Đế Phân Cảnh, thần hồn đã sớm độc lập, cơ thể mặc dù hao tổn, nhưng hắn vẫn chưa chết.
Lam Nguyệt nhìn lại, là dây chuyền Huyền Tịch đưa nàng, là hắn bảo vệ nàng.
"Pháp bảo hộ thân? Là Linh khí?"
Thần hồn lão giả lơ lửng trên không, sắc mặt vặn vẹo khó coi.

Rốt cuộc là thần hồn, cũng không thể đeo mặt nạ, chân dung lộ ra rõ ràng.

Bất quá Lam Nguyệt không biết kẻ này.
"Các ngươi còn chờ cái gì, thứ đó chỉ kích hoạt được một lần, đã hỏng rồi! Giết ả đi!"
Ba người kia nhìn nhau, lập tức hướng về phía Lam Nguyệt tung đòn.
Trong nháy mắt Lam Nguyệt nghĩ đến tự bạo, nhưng nàng còn không làm kịp, một đợt chấn động không gian xuất hiện.
Ngưng đọng thời gian..

sao?
Chớp mắt đó, mọi thứ lập tức bị dừng lại, một chưởng kia chưa chạm vào Lam Nguyệt, mà Lam Nguyệt cũng chưa kịp tự bạo đan điền.

Không gian lập tức truyền đến chấn động, một thân ảnh đạp không mà đến, hắn vốn ở ngàn dặm phía xa, nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lam Nguyệt.
Huyền Tịch đến kịp lúc, may mắn hắn đến kịp lúc.
Nàng lúc này cũng không nhìn thấy, bộ dạng này của Huyền Tịch có bao nhiêu mỹ.

Trường bào tử sắc, kim quang ẩn hiện, Thần đồ bí ẩn, tử đồng thi thoảng có kim quang ẩn hiện.

Vẻ đẹp không thuộc về nhân gian, khiến người ta có cảm giác hư ảo mà xa xăm không chạm được.
Như trăng trong nước, hoa trong gương, đẹp đến mức không chân thật.
Hắn đưa tay ra, ngón tay thon dài nhẹ búng một cái.

Chỉ thấy ba tên cao thủ Thiên Dương Cảnh bị một lực lượng cường đại bắn ra, văng vào vách núi ở đối diện, nhưng đợi khói bụi tản đi, ngoài vách đá vỡ vụn ra, lão giả hoàn toàn biến mất.
Một chiêu hôi phi yên diệt.
Hắn quay đầu, lại dùng kim sắc Thần lực bình ổn linh lực đang muốn bạo phát của Lam Nguyệt, sau đó mới đem nàng ôm lại.
Động tác hắn hết sức cẩn thận, giống như nâng niu bảo vật trân quý nhất trên đời.
Thời gian ngay lúc này cũng khôi phục bình thường.

Lam Nguyệt vẫn còn có ý thức, trước mắt nàng mơ hồ, nhưng nàng có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc, mùi hương nhè nhẹ vương nơi chóp mũi, khiến trái tim đang thắt chặt vì căng thẳng dần buông lỏng.
Hắn tới..

Nàng có thể an tâm, an tâm ngủ rồi..
Cảm giác này, chắc là ỷ lại vào một người nhỉ? Nàng không thích cảm giác phải dựa dẫm vào người khác này, nhưng mà nếu người đó là hắn, vậy không sao, nàng, nàng dựa một chút, dựa một chút..
Sự mệt mỏi cùng vết thương khiến Lam Nguyệt không cảm nhận được trên người Huyền Tịch có khác thường.
Sau khi Lam Nguyệt mất ý thức, cơ hồ ngay lập tức vài người xé rách hư không xuất hiện.

Dẫn đầu là một nam một nữ, hai người đều mặc bạch y, toàn thân toát ra khí chất thanh nhã thoát tục, tựa như thần tiên từ cõi bồng lai tiên cảnh.

Nhưng ngược lại với khí chất tràn đầy tiên khí đó, hai người lại đeo chiếc mặt nạ quỷ, có vẻ là một loại pháp khí ẩn giấu khí tức, khiến người khác không thể phát giác được thân phận.

Bốn người phục thị phía sau đều là Đế Phân Cảnh cường giả.
Hai người vừa nhìn thấy Huyền Tịch ôm Lam Nguyệt, ngay lập tức không nói một lời, kéo bốn kẻ phía sau lên phía trước chắn, đồng thời dốc toàn lực công kích qua.

Huyền Tịch nâng mắt, đồng thời Thần lực ngưng tụ như thực chất, một đường kim sắc chói mắt xuyên qua, đem bốn cao thủ Đế Phân Cảnh kia miểu sát trong nháy mắt.

Công kích hai người kia tạo ra cũng hoàn toàn không ngăn chặn được công kích của Huyền Tịch, bất quá thời gian đó lại đủ cho bọn họ xé rách không gian chạy trốn.
Huyền Tịch hơi nhíu mày, Tinh thần lực khổng lồ từ hắn khuếch đại, trong lúc đôi nam nữ kia vừa bước vào không gian chấn đến bọn họ, hai người họ lảo đảo ngã xuống, bất quá vẫn là ngã vào không gian bọn họ xé ra.
Phần cửa vào không gian bị xé ra kia bị Tinh thần lực của Huyền Tịch chấn đến vỡ vụn, nhưng cũng chậm rãi khép lại.
Cố Hồn Thạch? Người từ Thượng giới xuống?
Huyền Tịch khiêu mi, trong tử đồng hơi lập lòe kim sắc.

Để bọn họ trốn thoát trong gang tất, là hắn xem nhẹ bọn họ rồi.
Sau đó, sắc mặt Huyền Tịch đột nhiên thay đổi, hắn khuỵu xuống, bất quá hai tay vẫn ôm chặt Lam Nguyệt, không để nàng bị ảnh hưởng dù chỉ một chút.

Kim quang trên người hắn đang dần dần tan đi, Thần đồ phía sau hắn cũng dần tan biến.
Soạt! Soạt!
Ngay lúc đó, trên không trung, hai không gian lần nữa bị người xé rách xuất hiện.

Một bên là Tuyết Phong Trần, còn bên còn lại là Thương Hàn cùng bốn thuộc hạ theo sau.
"Đế Quân!"
"Quân Thượng!"
Cơ hồ là cùng lúc, Tuyết Phong Trần và Thương Hàn lao đến đỡ Huyền Tịch, dùng Thần lực nhanh chóng ổn định cỗ lực lượng đang cắn xét trong người hắn.
"Vết thương cũ của hắn lại tái phát rồi! Chết tiệt! Ở Hạ giới trong đại lục bị pháp tắc trói buộc hắn lại dám kích phát Thần lực, còn giết người! Hắn muốn bị Thiên đạo trừ khử hả!"
"Câm miệng! Thiên đạo không giết nổi Quân thượng!"

"Đúng đúng đúng, là hắn tự giết hắn! Tên điên này!"
"Tuyết Phong Trần! Đừng tưởng ngươi là Thiên Đế rồi muốn nói gì nói, bổn điện chủ không sợ ngươi!"
"Tốt tốt, coi như ngươi lợi hại, con rồng đen ngu ngốc kia đâu rồi? Đế Quân thành bộ dạng này rồi hắn còn không xuất hiện?"
"..

Hắn về Chư Thần Thiên rồi."
Thương Hàn quả thật muốn khóc, hắn vừa cảm ứng được Thần lực cường đại xuất hiện liền lập tức chạy đến, không kịp truyền tin cho Mặc Hoàng.

Mà với tình hình này, tên kia muốn từ Đệ Nhị Thiên xuống đây cũng không kịp, huống hồ thời gian trên Thượng giới khác Hạ giới.
Quan trọng là hắn có hơi sợ Mặc Hoàng, hắn mà biết được bản thân để Quân thượng dày vò thành như vậy, chém chết hắn tại chỗ cũng có khả năng.
"Được rồi."
Lúc này, Huyền Tịch chậm rãi lên tiếng, hai người kia cũng không có hơi sức tranh luận, thu hồi thần lực.
"Quân thượng, người không sao chứ?"
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Không sao."
Huyền Tịch nhàn nhạt trả về một câu.

Không gian phong bế đã không còn, Quân Vô Nhai lúc này cũng không cố kỵ gì nữa, từ Phượng Linh Giới xuất ra.
"Là kẻ nào!"
Thương Hàn và Tuyết Phong Trần chưa biết đến sự tồn tại của Quân Vô Nhai, đột nhiên một làn khói đen bay ra làm cho căng thẳng, còn tưởng là kẻ địch đột kích bất ngờ.

Hai người lập tức vào thế chuẩn bị muốn tấn công, Huyền Tịch đã ngăn hai người lại.

Tuyết Phong Trần nhìn thứ đen sì trước mắt, cau mày.
"Đây là thứ gì! Ma tộc? Quỷ tộc?"
Quân Vô Nhai thế nhưng không để ý ánh mắt hai người kia, chỉ chăm chú nhìn Huyền Tịch, nếu lúc này hình dáng hắn rõ ràng, biểu cảm trên mặt hắn không biết có bao nhiêu phức tạp.
"Huyền Tịch, bản tôn biết thứ trong người ngươi là cái gì, không biết ngươi còn bao nhiêu thời gian, nhưng ở Hạ giới tu vi bị áp chế, nếu còn cưỡng chế muốn ở lại, chưa đến một tháng, ngươi chắc chắn chết."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui