Phương thức ly hôn của hào môn

Edit: Bạch Lan Tửu
Beta: Yuzu
 
Tút... tút...
 

 
Điện thoại tút mấy tiếng, cuối cùng cũng đã nối máy.
 
"Alo."
 
Tiếng của người đàn ông truyền từ đầu dây bên kia sang, giọng nói hơi trầm thấp từ tính giữa không gian ồn ào nghe vô cùng rõ ràng, còn ẩn chứa một tia không vui.
 
Sở Minh: "Tôi nhớ hình như anh có nói tối nay sẽ về thảo luận chuyện ly hôn."
 
"..."
 
Bạch Dật ở đầu dây bên kia im lặng mất mấy giây mới lên tiếng: "Tôi đang họp, để sau lại nói."
 
Ngay cả cái lý do cũng không muốn tìm nữa rồi.
 
Khóe môi Sở Minh nhếch lên đầy trào phúng, trong nháy mắt đó chính bản thân cậu cũng không hiểu cảm xúc của bản thân là gì.
 

 
"Vậy được rồi, anh chơi tiếp đi, không làm phiền nữa."
 
"Chờ ---"
 
Bạch Dật đang muốn thấp giọng nói gì đó, Sở Minh lại nghe thấy bên cạnh anh vang lên một giọng nói dịu dàng ấm áp, giống như đang hỏi ai đó. Bạch Dật nghe thấy thì khựng lại một chút, chính trong giây phút đó, Sở Minh đã dứt khoát lưu loát ấn kết thúc cuộc gọi.
 
Tút, tút, tút.
 
Trong ống nghe là tiếng tút ngắn liên tục, mày Bạch Dật nhíu chặt lại, chính thời khắc đó, cả người Bạch Dật tỏa ra khí lạnh đến cực điểm, tựa như gió lốc ập đến.
 
Quý Trạch đang nâng ly rượu giống như không nhận ra sắc mặt âm trầm của người đàn ông, vẫn cười nói: "Thế nào, xa cách lâu ngày gặp lại, không định nói thêm với em mấy câu à?"
 
Bên cạnh lập tức có người cầm ly rượu chen vào ồn ào: "Đúng vậy Bạch ca, người nhớ nhung lâu như vậy cuối cùng cũng về rồi, anh không ở bên người ta cho tốt, nhận điện thoại của mấy người không quan trọng làm gì chứ!"
 
Một người khác đã say khướt đuổi anh ta: "Đi đi đi, người ta đang muốn tận hưởng thế giới của hai người, cậu chen vào vào gì chứ, làm bóng đèn hả?"
 

"Tôi trước tiên kính Bạch ca và Quý thiếu một ly đã! Ấy Quý thiếu, khi nào hai người kết hôn?"
 
Quý Trạch liếc nhìn chiếc nhẫn bạc trên tay Bạch Dật, mỉm cười nói: "Chuyện này à..."
 
"Không đâu."
 
Bạch Dật đột nhiên đứng dậy, trực tiếp đẩy người nọ đang đứng chắn trước mặt ra, rồi sau đó bước nhanh ra khỏi phòng bao.
 
Khí thế khi anh đứng lên quá là lạnh lùng, thế nên toàn bộ người trong phòng bao đều hơi sửng sốt, trong đó có một người lấy lại phản ứng nhanh nhất, mau chóng chạy qua cản anh lại.
 
"Cậu sao thế, Quý Trạch còn ở kia kìa."
 
Thẩm Diễn: "Nhiều năm không gặp như vậy, cậu không nhớ người ta sao?"
 
Ánh mắt lạnh như băng của Bạch Dật đảo một vòng trên mặt anh ta, Thẩm Diễn lập tức cứng đờ.
 
Anh ta đứng sững tại chỗ vài giây, thấy người đàn ông lại bước về phía trước, vội vàng đuổi theo, vừa đuổi vừa hấp tấp nói: "Đúng, tớ biết là nên nói với cậu một tiếng trước, nhưng tớ đây không phải là muốn cho cậu một niềm vui bất ngờ sao! Huống hồ lúc đầu khi cậu thấy Quý Trạch cũng không phản ứng mạnh như vậy, sao bây giờ lại ---"
 
Bạch Dật lạnh lùng nói: "Tớ không quen biết cậu ta."
 
"Hả?"
 
Thẩm Diễn ngạc nhiên: "Cậu nói với tớ là lúc ban đầu cậu không nhận ra người ta? Cậu đùa nhỉ! Không nói đến ba năm trước, chỉ nói lúc học cao trung kia, hai người các cậu không phải cũng..."
 
"Ầm!"
 
Cửa phòng bao trước mặt anh ta bị đóng sầm lại, suýt nữa thì đập vào chóp mũi anh ta.
 
Thẩm Diễn đột ngột lui về sau một bước, nhìn chằm chằm cửa vài giây, ngơ ngác: "Tỏ thái độ lớn như vậy..."
 
Anh ta và Bạch Dật quen biết nhiều năm, đây vẫn là lần đầu anh ta thấy đối phương tỏ vẻ phẫn nộ như vậy, trong lòng không nhịn được lo sợ bất an, cảm thấy lần này không cách nào hiểu rõ được chuyện gì.
 
Tất cả mọi người trong phòng đều không dám nói gì, Quý Trạch từ từ đi tới, vỗ vỗ vai anh ta: "Anh ấy có việc gấp à?"
 
"... Đúng, là có việc gấp, bên công ty xảy ra chút chuyện!"
 
Thẩm Diễn nói: "Thường ngày cậu ấy rất bận, lần này ra ngoài là đặc biệt vì cậu đấy. Quý Trạch cậu đừng thấy cậu ấy như vậy, nhẫn cậu tặng năm đó, cậu ấy vẫn luôn đeo đây."
 
Quý Trạch cúi đầu, nhìn mặt đất trống không, im lặng vài giây xong khẽ cười nói: "Ừm, đúng vậy."
 

---
 
Còn chưa đến mười giờ, toàn bộ biệt thự đã hoàn toàn chìm vào trong bóng tối.
 
"Tách" một tiếng, đèn được bật lên, ánh đèn sáng ngời chiếu rọi cả phòng khách. Trên bàn trà đặt hai bản văn kiện, một bản trong đó là hợp đồng hôn nhân năm xưa, một bản khác đặt bên cạnh, bị hợp đồng che lại một nửa.
 
Bạch Dật cầm lấy bản văn kiện kia, khi nhìn thấy dòng đầu tiên trên giấy, con ngươi anh đột nhiên co rút lại.
 
--- Đó là một bản thỏa thuận ly hôn.
 
"..."
 
Giây phút đó, người đàn ông hơi cúi đầu, không nhìn ra được biểu tình của anh. Thân hình anh vẫn thon dài rắn rỏi như trước, nhưng giữa phòng khách không một bóng người lại trở nên vô cùng cô đơn.
 
Một lát sau, anh im lặng buông phần hợp đồng kia xuống, đi lên lầu.
 
Trong phòng im lặng, Sở Minh cuộn mình giữa tấm chăn, đã ngủ say.
 
Rèm cửa được kéo ra, ánh trăng màu trắng bạc chiếu vào, mạ lên sườn mặt an tĩnh của cậu một tầng sương nhu hòa. Cả người thanh niên tắm dưới ánh trăng, tựa như một viên đá quý thượng hạng, nhuộm một tầng ánh sáng trong suốt.
 
Bạch Dật mê muội đứng tại chỗ, nương theo ánh sáng nhàn nhạt chăm chú nhìn gương mặt khi ngủ của Sở Minh, không biết qua bao lâu, anh mới lấy lại phản ứng.
 
Anh bước về phía mép giường, chống một tay lên bên gối của Sở Minh, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi hé mở trong vô thức của cậu.
 
Nụ hôn này vừa kéo dài vừa triền miên, trong lúc mơ màng ngủ, Sở Minh bị hôn đến tóc tai tán loạn trên gối, cậu hơi thở dốc, trên mặt cũng phủ một tia ửng hồng, dưới ánh trăng thanh lãnh có một loại dụ hoặc đẹp đẽ.
 
Hô hấp Bạch Dật dần trở nên nặng nề, anh nhìn thanh niên dưới thân, giống như dã thú nhìn con mồi thơm ngon ngay gần trước mắt --- nhưng cuối cùng anh vẫn không xuống tay, chỉ vùi đầu vào cái cổ mảnh khảnh của cậu, hít thật sâu hơi thở chỉ thuộc về cậu.
 
Sở Minh ngủ mê man một đêm, khi tỉnh dậy trời đã sáng choang.
 
Chăn gối bên cạnh vẫn được gấp chỉnh chỉnh tề tề, nhìn qua hẳn là suốt đêm Bạch Dật không về. Sắc mặt cậu bình thản mà xuống giường rửa mặt, chuẩn bị lát nữa đi thẳng đến công ty Bạch Dật tìm người.
 
Nhưng khi cậu bước xuống phòng khách lại phát hiện ra không tìm thấy hợp đồng hôn nhân ba năm trước và giấy thỏa thuận ly hôn.
 
Sở Minh: "..."
 
Nửa giờ sau, cậu đi vào Ảnh thị Bạch Thịnh, văn phòng chiếm cả một tầng lầu của Bạch Dật.
 

Cửa thang máy mở ra, Sở Minh bước ra, ánh mắt đầu tiên đã thấy Lạc Tô và một người đi ra từ trong văn phòng của Bạch Thịnh.
 
Người nọ mặc một chiếc áo gió màu nhạt vừa vặn, bóng dáng mảnh khảnh xinh đẹp. Sở Minh nhìn chằm chằm người nọ mấy giây, không biết có phải là do cậu ảo giác hay không, cậu lại cảm thấy bóng dáng người này có vài phần tương tự với người trong ảnh chụp đặt trên bàn làm việc của Bạch Dật... nhìn kỹ thì lại không giống mấy.
 
Người nọ nói với Lạc Tô mấy câu gì đó, chọc cho cô thư ký nhỏ này cười khanh khách không ngừng. Lúc ngẩng đầu mới ngẫu nhiên nhìn thấy Sở Minh đứng cách đó không xa "a" một tiếng: "Đạo diễn Sở, anh đến rồi!"
 
"..."
 
Người nọ nghe vậy thì quay đầu, ánh mắt yên lặng rơi lên trên người Sở Minh.
 
Tuy rằng trước đây Sở Minh đã từng thấy cậu ta qua ảnh, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên gặp người thật. Hơn nữa, so với ảnh chụp, người trước mặt này càng trẻ tuổi hơn chút, ngũ quan cũng càng xuất chúng.
 
Trên mặt Quý Trạch mang theo ý cười nhàn nhạt, chỉ tùy ý liếc Sở Minh một cái, sau đó lập tức không để ý tới nữa mà rời tầm mắt đi.
 
Cậu ta nhỏ giọng nói với Lạc Tô: "Nói với Bạch Dật, đêm nay tôi chờ anh ấy đến."
 
Lạc Tô: "A? Được, anh đi thong thả."
 
"Ừm."
 
Vì thế Quý Trạch đi về phía thang máy bên này, lúc đi ngang qua Sở Minh, cậu ta ngừng lại một chút, cúi đầu: "Anh đoán xem, đêm nay anh ấy ở trên giường của ai?"
 
Chàng trai trẻ tuổi cố ý thổi khí trên vành tai của Sở Minh, tiếng cười ưu nhã, ấm áp, giọng điệu lại chứa ý trào phúng.
 
Sở Minh nhàn nhạt nói: "Không liên quan đến tôi."
 
Qúy Trạch cười nói: "Lại có liên quan với tôi đấy."
 
Cậu ta nhìn như thân mật mà vỗ vỗ vai Sở Minh, sau đó không quay đầu lại mà trực tiếp rời đi.
 
"..."
 
Hành lang chìm vào yên lặng trong giây lát, Lạc Tô nhìn trái ngó phải, cảm thấy không thích hợp lắm.
 
Cô liếc vẻ mặt của Sở Minh, chần chừ: "Đạo diễn Sở, cái đó, ông chủ đang ở trong văn phòng, anh có muốn vào không?"
 
Sở Minh cười với cô ấy một cái, đẩy cửa văn phòng ra rồi đi vào.
 
Trong văn phòng, Bạch Dật đang ngồi ngay ngắn trên ghế làm việc to rộng, cầm bút ký một ít hợp đồng.
 
Nghe thấy tiếng mở cửa, sắc mặt anh lạnh nhạt, cũng không ngẩng đầu, nói: "Cút ra ngoài."
 
Sở Minh dựa lên cửa, im lặng không nói gì.
 
Bạch Dật không nghe được động tĩnh, qua vài giây, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc.
 
Anh ném bút máy lên bàn, mười ngón đan nhau, lạnh lùng ngẩng đầu: "Cậu---"

 
Nửa câu sau hàm chứa tức giận tự động biến mất.
 
Sở Minh: "Tôi thế nào?"
 
Bạch Dật: "..."
 
Anh không nói lời nào, chỉ nhìn Sở Minh bước từng bước đến trước bàn làm việc, chống hai tay lên mặt bàn: "Bạch Dật, giấy thỏa thuận ly hôn ký xong chưa?"
 
Đầu ngón tay Bạch Dật hơi căng ra, trên mặt lại không nhìn ra chút manh mối nào. Anh nói: "Đó là cái gì?"
 
Sở Minh cười nhạo một tiếng: "Anh coi tôi là đứa trẻ à, lấy loại lời nói thế này ra lừa tôi?"
 
"Tôi thật sự không biết em đang nói cái gì." Mặt người đàn ông không cảm xúc: "Em là vợ hợp pháp của tôi, không có lý do rõ ràng, tôi sẽ không ly hôn với em."
 
Sở Minh: "..."
 
Đây không biết đã là lần thứ bao nhiêu trong mấy ngày nay, cậu có cảm giác hình như người đàn ông này điên rồi.
 
"Tình nhân tình phu (người tình là nam) của anh còn đang xếp hàng bên ngoài chờ anh kìa."
 
Cậu nhướng mày: "Tôi còn không nhường lại vị trí cho bọn họ, bọn họ sẽ động tay động chân mất, lúc đó anh đến xử lý cục diện rối rắm này?"
 
Bạch Dật: "Tôi không có tình nhân, cũng không có tình phu."
 
"Ồ, nghe ra thật đúng là người chồng tốt."
 
Sở Minh gật gật đầu: "Được rồi, nếu anh đã muốn vậy, từ hôm nay trở đi chúng ta ở riêng, sau này gặp ở tòa đi."
 
Cậu rút tay về, xoay người muốn rời đi, giây tiếp theo một lực mạnh mẽ túm chặt cổ tay cậu lại, Sở Minh nhất thời không đề phòng, bị người đàn ông ấn lên bàn làm việc.
 
Sở Minh: "Anh!"
 
Cổ tay bị bàn tay to lớn cứng rắn như kìm sắt ấn xuống, sức lực của người đàn ông cực lớn, cậu khó lòng tránh thoát.
 
"Buông ra!"
 
"..."
 
Môi mỏng mím lại thành một đường lạnh lùng, Bạch Dật dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống thanh niên dưới thân, như quân vương tuần tra lãnh địa của bản thân, mang theo nghiêm nghị và dục vọng chiếm hữu không thể lại gần.
 
"Hợp đồng vẫn còn một tháng, em không thể nào ly hôn với tôi."
 
Anh kéo cà vạt tây trang xuống, mặc kệ Sở Minh giãy giụa, mạnh mẽ trói lấy cổ tay của cậu.
 
"Cho dù qua một tháng đi nữa, em cũng đừng nghĩ đến việc có thể."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận