Phương Thức Khiến Anh Ấy Tự Dâng Tới Cửa

(Phần 2)

4.

Tình trường không như ý, chỉ có làm việc mới khiến tôi vui vẻ.

Công ty lại nhận một hạng mục mới, mà tôi là kỹ sư đã có thâm niên đi trước, cho nên liền trở thành người dẫn đầu cho hạng mục ấy.

Lần đầu tiên làm trưởng nhóm, tôi không có kinh nghiệm, chỉ có thể học hỏi các tiền bối đi trước.

Phải lên kế hoạch, phải viết phương án, còn phải giám sát thành viên, sắp xếp công việc, bố trí kế hoạch sao cho hợp lý nhất.

Tóc tôi bắt đầu rụng một nhúm lớn, mép tóc cũng thưa đi một chút.

Sau vài đêm thức trắng thâu đêm, tôi hoảng sợ phát hiện ra, chỗ tóc trên đỉnh đầu và gáy của tôi đã "trọc" một lỗ đáng hoảng hốt.

"Tiểu Đường à, tình hình này của em, chỉ sợ là bị bệnh rụng tóc rồi."

Anh Đỗ hướng dẫn tôi làm hạng mục thở dài nói.

Tôi như sét đánh giữa trời quang.

"Nhanh tới bệnh viện khám đi, để lâu nữa thành trọc bây giờ."

Anh Đỗ làm cho tôi hoảng sợ không thôi, hắn nói mình cũng từng trải qua đoạn thời gian như vậy, có thể giới thiệu cho tôi một vị bác sĩ đáng tin cậy.

Vừa lúc hắn có một người bạn vừa nhận chức ở bệnh viện bên đó, cho nên cuối tuần liền dẫn tôi đi.

Nhưng tôi vạn lần không nghĩ tới, bạn của anh Đỗ, thế mà lại là Giang Dịch.

Sáng sớm ngày cuối tuần, tôi cùng với anh Đỗ gặp nhau ở cổng bệnh viện.

Hắn vừa dẫn tôi vào trong, vừa nhiệt tình dạt dào giới thiệu:

"Tiểu Đường, hôm nay anh mang em đi gặp một thanh niên tài tuấn nhé, tuổi tác không cách em là bao đâu, nói không chừng hai người còn sẽ..."

Tôi mặt ngoài thì lễ phép gật đầu, trong lòng thì âm thầm mắng thanh niên tài tuấn nào mà sẽ coi trọng tôi chứ, kết quả chỉ mới lơ đãng ngẩng đầu lên liền thấy được một bóng dáng quen thuộc bên ngoài sảnh lớn bệnh viện.

Thon dài thẳng ắp, ánh mắt như gió mát thổi tới.

Có lẽ là do mặt trời quá chói, làm cho người ta bị say nắng đến đầu váng mắt hoa, tôi có ảo giác ánh mắt anh ấy như đang xuyên qua đám người, chặt chẽ dừng ở trên người tôi vậy.

Giang Dịch!

Trong lòng tôi đập thình thịch, yên lặng kéo mũ áo hoodie lên.

Vốn cho rằng anh chỉ ngẫu nhiên đứng nơi đó, không nghĩ tới thế mà anh Đỗ lại dắt tôi tới ngay trước mặt Giang Dịch.

Còn giới thiệu: "Tiểu Giang, đây là người anh nói với chú, là cô gái nhỏ đầu trọc ở công ty anh đấy. Lại nói, đúng là vừa khéo, cô ấy cũng sinh ra ở thành phố F, là đồng hương với chú đó..."

Tôi đã không chú ý nổi phía sau đó hắn đã nói những cái gì.

Trong đầu chỉ quanh quẩn mấy chữ to:

Đầu trọc, cô gái nhỏ.

Dư âm còn văng vẳng bên tai, mãi vẫn không dứt.

Trong mắt Giang Dịch lóe qua một tia ý cười, sau đó anh hướng về phía tôi, nói: "Đường Miên Miên."

Anh Đỗ kinh ngạc hỏi: "Hai người quen nhau à?!"

Giang Dịch gật đầu: "Cô ấy là bệnh nhân của em."

Anh Đỗ lập tức quay đầu, quan sát tôi từ trên xuống dưới, biểu tình chần chờ: "Này... không giống nhỉ."

"Cái gì mà giống với không giống?" Tôi chết lặng hỏi.

"Tiểu Đường này nhìn qua nguyên chất lắm mà, không giống như đã chỉnh sửa qua."

Tôi cười ha hả: "Anh Đỗ, anh muốn nói em xấu thì cứ nói thẳng đi nhé!"

Anh Đỗ cười mỉa hai tiếng: "Ý của anh là em thuần túy, vô cùng chân chất."

Anh Đỗ nói mình còn phải về đưa con đi học bổ túc, cho nên sau khi giao tôi cho Giang Dịch thì liền rời đi luôn.

Tôi cúi đầu đi theo phía sau Giang Dịch, cho tới khi vào thang máy mới phát hiện bên trong chỉ có hai người chúng tôi.

Giang Dịch không mặc áo blouse trắng, trên người anh là áo sơ mi xanh bạc hà đơn giản.

Màu sắc này, mặc trên người anh không hề có chút khó coi nào, ngược lại còn khiến làn da anh trắng hơn, trông khá là tươi mát.

Thang máy yên tĩnh đi lên, tôi bỗng nhiên nghe được tiếng của Giang Dịch: "Đường Miên Miên."

"Gần đây không có gặp em."

Lòng tôi bỗng nhiên nổi lên một đợt ấm ức linh tinh.

"Công việc bận, không rảnh tới." Tôi nói, "Hơn nữa em đã không cần chỉnh dung nữa, cho nên không thể tới quấy rầy bác sĩ Giang."

Lời còn chưa dứt, ánh sáng trước mặt đã tối đi.

Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên, phát hiện Giang Dịch thế mà lại đứng chắn trước mặt mình, khoảng cách gần trong gang tấc.

Anh hơi hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn tôi có cảm xúc phức tạp nào đó mà tôi không thể hiểu được.

Sau đó, Giang Dịch duỗi tay, cách mũ áo hoodie vỗ vỗ lên đầu tôi, "Bận tới mức trọc đầu rồi?"

!!!

Tôi ôm đầu lui về sau một bước: "Chuyện của bổn công chúa, anh bớt quản đi!"

Đúng lúc cửa thang máy mở ra, Giang Dịch dẫn đầu đi ra ngoài, lại dừng trước cửa, quay đầu nhìn tôi: "Đi thôi, công chúa điện hạ."

Tôi cảm thấy, lời này của anh chính là đang nhấn mạnh để trào phúng tôi.

Nhưng không biết vì sao, từ trong giọng nói của anh, tôi lại không nghe ra chút trào phúng nào.

Chỉ có dịu dàng và vẻ bất đắc dĩ mà thôi.

Tôi hít hít cái mũi, yên lặng đi theo anh.


Tâm tư mập mờ nhỏ bé lúc trước vốn đã được chôn kỹ dưới đáy lòng, lại không hiểu sao vào thời khắc này, không biết làm cách nào mà nó lại đang dần ngoi lên từ dưới đất.

Giang Dịch đưa tôi vào phòng khám riêng, bác sĩ bên trong nhìn thấy anh liền hỏi: "Giang Dịch? Không phải hôm nay là ngày nghỉ của cậu à?"

Anh hơi hất cằm về phía tôi: "Đưa bạn tới khám bệnh."

"Ồ ~ bạn cơ à ~" Vị bác sĩ họ Lâm kia nhìn tôi bằng ánh mắt sâu xa, "Nào, tới đây ngồi đi, muốn xem bệnh gì?"

Tôi nghẹn nửa ngày, uyển chuyển nói: "... Tóc... tóc có rụng một tý."

Bác sĩ Lâm "ồ" môt tiếng: "Cởi mũ xuống đi, để tôi xem xem."

Tôi thiếu chút nữa khóc ra tiếng.

"Đường Miên Miên." Tiếng Giang Dịch truyền tới từ đằng sau tôi, "Em cởi đi, tôi không nhìn."

Bác sĩ Lâm cười: "Ôi trời, cô gái nhỏ xấu hổ sao, đáng yêu ghê."

Nói xong liền đứng lên, cởi mũ của tôi xuống nghiên cứu một chút.

"Đúng là có chứng rụng tóc nhẹ, không có vấn đề gì đâu, tôi kê cho cô chút thuốc, về đúng giờ dùng là được, phải ngủ sớm dậy sớm, tâm thái thả lỏng một chút."

Bác sĩ Lâm viết loạt soạt trên giấy một hồi, lại như nhớ tới cái gì đó, nhắc nhở tôi:

"Đúng rồi, thuốc này lúc uống vào có khả năng sẽ làm tóc rụng nhiều hơn, sau đó nó sẽ chậm rãi mọc ra."

Tay tôi bắt đầu run lên: "Này... là có ý gì?"

"Ý là, mấy tuần tiếp theo, cô sẽ ngày càng trọc hơn."

Trên đường đi nộp tiền viện phí, tôi lướt điện thoại xem 7749 kiểu mũ có màu sắc khác nhau.

Khoảng nửa tiếng sau, tôi xách theo một túi thuốc, đứng đối mặt với Giang Dịch bên ngoài đại sảnh bệnh viện.

Đang định nói gì đó, bỗng nhiên có một cơn gió thổi qua, xốc cái mũ áo hoodie to rộng của tôi lên.

Giang Dịch cao hơn tôi cả một cái đầu.

Sau khi ý thức được điều này, tôi thiếu chút nữa là ôm đầu, lại lần nữa chạy như điên.

Nhưng lại có một giọng nữ ôn nhu dễ nghe, làm cho tôi như bị điểm huyệt tại chỗ.

Giọng nói đó gọi: "Giang Dịch."

Giây tiếp theo, một mùi hương ngòn ngọt thổi tới trước mặt tôi.

Người phụ nữ trước mặt trang điểm đậm nhạt vừa phải, trên người là váy hoa được cắt may tỉ mỉ, tôn lên được vòng eo thon nhỏ của cô ấy.

Tôi tin tưởng, cái eo đó không phải nỗ lực hít sâu thở chậm mà có đâu.

Quan trọng nhất là, trên đầu cô ấy là lớp tóc dày mênh mông, tóc màu rong biển dài, còn hơi quăn nhẹ nữa.

Đây là tuyệt thế mỹ nữ từ đầu tới chân đều tỏa ra ánh sáng lấp lánh đó.

Tuyệt thế mỹ nữ nhìn cũng không thèm nhìn tôi lấy một cái, chỉ nhìn Giang Dịch cười nhẹ: "Đã lâu không gặp."

Giang Dịch nghiêng đầu, mặt không biểu cảm: "Tháng trước mới gặp."

Mỹ nữ cũng không giận, vẫn cười nói như cũ:

"Từ sau khi chia tay, mỗi lần gặp anh, em đều cảm thấy chúng ta như đã lâu không gặp vậy."

Chia tay?

Hai người họ trước kia là một đôi? Mỹ nữ nhìn như có ý muốn quay lại?

Tôi đây còn có phần thắng nào nữa?

Tình cũ hoàn mỹ không chút tì vết chưa thể dứt ra được, đâu ai lại đi yêu một cô gái bình thường không xinh đẹp lại còn bị trọc.

Nếu tôi là Giang Dịch, tôi cũng chọn người cũ.

Tôi siết chặt tay để trong túi áo, xoay người rời đi.

Tuy không rõ ràng lắm, nhưng tiếng của mỹ nữ vẫn theo gió truyền vào trong tai tôi:

"Em đã hỏi qua rồi, hôm nay anh không có ca làm, có rảnh thì đi uống cafe nhé?"

Tôi càng đi càng nhanh, đến cuối cùng, thiếu chút nữa là chạy đến mức sắp cất cánh được đến nơi rồi.

Chờ lên được tàu điện ngầm, lấy điện thoại ra, thấy một tin nhắn thông báo gửi tới.

Hàng [Mũ beret đáng yêu ( màu trà)] của bạn đang trên đường vận chuyển.

...

Má nó chứ!

Tôi tức giận tới mức thiếu chút nữa là bóp nát cái điện thoại.

Nhưng trong lòng lại tủi thân muốn chết đi được.

5.

Bác sĩ Lâm không có lừa tôi, sau khi uống thuốc kia, tóc tôi đúng là ngày càng rụng nhiều hơn.

Cho nên mặc dù trời càng ngày càng nóng, tôi vẫn kiên trì đội mũ hằng ngày.

Nhưng cùng lúc đó, chỗ da đầu bị hói trên đầu tôi cũng bắt đầu mọc ra nhúm lông tơ nhỏ.

Anh Đỗ nói, với kinh nghiệm của hắn, tôi tốt nhất là nên đi cắt tóc ngắn đi, như vậy thì tóc sẽ mọc nhanh hơn một chút.

Hơn nữa, tình hình của tôi cũng không quá nghiêm trọng, hơn nửa tháng là có thể dài ra rồi.

"Ngắn bao nhiêu?"

Anh Đỗ khoa tay múa chân một chút: "Cạo đầu đinh đi em."

"..."


Buổi tối, tôi tìm được một tiệm cắt tóc cách nhà 5 km khá ổn, nói với thợ cắt rằng:

"Phiền anh cắt giúp em một quả đầu quyến rũ xinh đẹp lại không kém phần dịu dàng nhé."

Anh cắt tóc nói anh ta không nhận đơn này của tôi.

Tôi đành phải thỏa hiệp: "Được rồi, cắt tóc ngắn qua tai đi ạ."

Quá trình cắt tóc, tôi nhận được một cuộc điện thoại.

Vốn tưởng là Ninh Quỳnh gọi, ai ngờ nghe rồi mới biết thế nhưng lại là Giang Dịch.

Anh hỏi tôi:

"Đường Miên Miên, Lâm Hạo bảo tôi nói với em một tiếng, sắp xếp thời gian sớm nhất tới tái khám. Chừng nào thì em rảnh? Tôi cùng em qua đó."

Tôi ngẩng đầu nhìn mình qua gương.

Anh thợ rất nhanh đã cắt xong.

Tôi thể nói là dịu dàng quyến rũ, chỉ có thể nói là vẫn ra hình người.

"Được, em sắp xếp được thời gian thì sẽ nói với anh."

Sau đó, ngày hôm sau, tôi trộm tới bệnh viện một mình.

Bác sĩ Lâm thấy tôi, vô cùng kinh ngạc: "Giang Dịch không đi với cô sao?"

"Không tiện quấy rầy anh ấy."

Bác sĩ Lâm như có điều suy nghĩ, gật gật đầu, sau đó liền bắt đầu kiểm tra da đầu cho tôi.

"Phục hồi khá tốt," Hắn nói, "Tôi đổi thuốc cho cô, cô tiếp tục uống, nhưng đừng quên vẫn phải bôi thuốc cũ... chắc là tầm hai tháng nữa tóc sẽ mọc lại như cũ thôi."

Tôi lại xách theo một túi thuốc rời khỏi bệnh viện.

Buổi tối, tôi nhận được WeChat của Giang Dịch: [Vì sao không tìm tôi đi cùng?]

[Sợ quấy rầy anh hẹn hò với mỹ nữ], câu này bị tôi gõ vào khung chat rồi, nhưng lại từng chữ xóa đi.

Tôi nói: [Nghe nói gần đâu anh đang bận rộn với lịch giải phẫu, em sợ quấy rầy anh phân tâm.]

[Không quấy rầy, nếu tôi đã đồng ý với anh Đỗ thì chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.]

Ồ, thì ra là bởi vì đã đồng ý với anh Đỗ sao.

[Cảm ơn bác sĩ Giang, vậy lần sau em tới tái khám thì sẽ liên hệ anh trước.]

Này đương nhiên là một câu khách sáo.

Trong thế giới người trưởng thành, có rảnh chính là không rảnh, lần sau chính là kiếp sau.

Có lẽ là do tôi bị hói nên sếp động lòng trắc ẩn.

Ông ấy gọi tôi vào văn phòng, trước tiên khen những cống hiến lớn lao mà tôi đã đóng góp cho công ty, chờ sau khi hạng mục được giao cho đối tác thì sẽ thăng chức cho tôi.

Sau đó liền sắp xếp cho tôi một trợ lý, hỗ trợ sửa sang lại phương án, cùng nghiên cứu hạng mục, điều chỉnh lại một số lỗi đơn giản.

Áp lực của tôi được giảm bớt không ít.

Cũng ngay ở lúc này, Ninh Quỳnh lại gọi điện cho tôi:

"Đường Miên Miên, không phải là mày sắp hết hạn 3 năm tiền nhà à? Vừa lúc muốn dọn ra, hai chúng ta tìm một căn hộ hai phòng một sảnh ở chung đi."

Bởi vì mấy lời này của nhỏ mà lúc chủ nhà tới hỏi tôi có muốn thuê tiếp không, tôi đã từ chối luôn.

Chủ nhà ồ một tiếng, ngày ho sau liền nói với tôi, bà ấy tìm được khách thuê mới rồi, bảo tôi nội trong một tuần phải dọn đi ngay.

Tôi gọi cho Ninh Quỳnh, bảo nhỏ mau chóng tìm nhà.

Kết quả Ninh Quỳnh ấp úng nửa ngày, mới nói thật với tôi:

"Xin lỗi Miên Miên, tao vừa mới đồng ý ở chung với bạn trai rồi."

???

Không phải một tuần trước mày còn nói là độc thân hay sao?

"Đúng thế, ba hôm trước bọn tao mới ở bên nhau."

Tôi thực sự muốn nướng nó ngay bây giờ.

Ninh Quỳnh nhanh chóng nói:

"Sao tao có thể hố chị em tốt được chứ? Tao đã tìm một người môi giới đáng tin cậy nhờ giúp tìm phòng ở cho mày rồi, phòng có khóa bảo vệ, giá 1500 một tháng."

Sau đó, cô ấy cho tôi số WeChat, bảo tôi ngày mai đi xem phòng xem sao.

Hai phòng một sảnh, người môi giới nói một phòng đã được một khách khác thuê.

Tôi nhìn phòng khách và phòng ngủ một lượt, đúng là không tệ lắm, liền ký hợp đồng luôn.

Trưa hôm đó, tôi liền tìm công ty chuyển nhà, dọn đồ qua đây.

Tôi gọi điện bảo người môi giới đưa chìa khóa tới, kết quả vừa mới vào cửa, một căn phòng ngủ khác đã mở sẵn cửa ra.

Giang Dịch đứng trước cửa nhìn thấy tôi, trong mắt hiện lên vẻ ngoài ý muốn: "Đường Miên Miên?"

Cho tới rất lâu sau này, sau khi biết rõ chân tướng, tôi nhớ tới kỹ thuật diễn thần sầu lúc đó của anh, vẫn không thể không cảm khái một câu:

"Xuất thần nhập hóa, tự nhiên như thật."

Tôi đánh giá anh từ trên xuống dưới, ánh mắt dừng ở đôi dép lê của Giang Dịch: "Chờ đã, đừng nói là anh..."

Người môi giới nhiệt tình giới thiệu: "Đúng! Vị Giang tiên sinh này chính là bạn cùng thuê với cô đó."


Tôi đần cả ra.

Giang Dịch dựa vào khung cửa, bên môi cong lên ý cười, hỏi tôi: "Đường Miên Miên, trùng hợp như vậy sao? Có cần tôi giúp không?"

Tôi cũng ôn hòa cười một cái: "Chờ chút đã."

Sau đó lao ra khỏi cửa, tránh ở chỗ thang lầu gọi điện cho Ninh Quỳnh.

"Ninh Quỳnh!!" Tôi rít lên qua điện thoại, "Mày có biết cái tên ở cùng nhà mà mày tìm cho tao là ai hay không hả? Là Giang Dịch!!"

"Vô nghĩa, tao đương nhiên... là không biết rồi."

Ninh Quỳnh dừng một lát, giọng điệụ bỗng nhiên quỷ quái lên:

"Này không phải quá tốt rồi hay sao, gần quan được ban lộc, có bao nhiêu câu chuyện tình yêu tuyệt mỹ đều phát sinh giữa bạn thuê nhà với nhau đó."

"Lần trước không phải mày bảo tao từ bỏ đi hay sao?"

"... Đó là tao cho rằng duyên phận giữa hai người đã hết, nhưng giờ nhìn xem, có thể gặp lại thì chính là tiền duyên."

Nói xong, nhỏ liền cúp máy luôn.

Tôi nắm điện thoại, đứng ở thang lầu trong chốc lát mới xoay người, lúc này liền phát hiện ra Giang Dịch không biết từ khi nào đã thình lình xuất hiện sau lưng tôi.

Anh hơi cúi đầu, nhìn chăm chú vào đôi mắt tôi: "Đường Miên Miên."

Ánh đèn nơi thang lầu lờ mờ tối, gương mặt anh hơn nửa là chìm trong bóng ma, đồng tử thâm thúy, làm tôi không nhìn rõ ánh mắt anh.

Không biết vì sao, tôi đột nhiên có loại cảm giác khẩn trương như con mồi bị mãnh thú theo dõi.

Nuốt nước miếng, tôi hỏi "Sao anh... lại muốn tìm người ở ghép?"

"Phòng ở là tôi với bạn tôi cùng thuê, tháng trước cậu ta ra nước ngoài, phòng cậu ta liền để trống." Giang Dịch nói, "Hợp đồng thuê còn rất dài, không khỏi tốn tiền, vì thế nên tôi tìm người môi giới rao cho thuê phòng kia, ai ngờ trùng hợp như vậy, khách thuê hắn tìm được vừa lúc lại là em."

Nghe thì đúng là rất logic, không chút sơ hở.

Nhưng này cũng quá trùng hợp rồi đi?

Tôi bỗng nhiên cảm thấy thật may mắn khi hôm nay tôi đội tóc giả, còn là kiểu siêu tự nhiên, hoàn mỹ che đi cái đầu trọc của tôi.

Cất điện thoại vào túi, tôi đi ra khỏi thang lầu, Giang Dịch đi ở phía sau tôi: "Hành lý của em còn ở bên dưới đúng không? Tôi giúp em bê lên."

Hành lý của tôi không ít đâu.

Trừ đồ dùng hằng ngày ra thì còn có một rương chất đầy sách, ít nhất phải nặng mấy chục cân.

Tôi đang định khom lưng bê sách vào thì Giang Dịch đã ôm nó lên trước cả tôi.

"Em cầm cái nhẹ kia đi."

Tôi ôm một thùng nồi niêu xoong chảo đi vào ngay sau anh, kết quả mới vừa vào cửa, tóc giả của tôi liền mắc lên then cửa.

Không đợi tôi phản ứng lại, thân thể đã theo quán kính ngả về trước tóc giả bị kéo ra.

"..."

Tôi dại ra tại chỗ.

Nếu có thể, tôi nguyện ý dùng một năm không ăn lẩu để đổi lấy thời gian chạy ngược trở về ba phút trước.

Từ trên kệ thủy tinh cạnh huyền quan, tôi mơ hồ nhìn thấy bộ dáng hiện tại của bản thân.

Tóc ngắn qua tai bù xù rối loạn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy trên đầu thưa thớt một mảnh.

Giang Dịch đặt thùng sách xuống phòng khách, quay đầu nhìn thấy tôi như vậy liền giật mình, chợt nói: "Em như vậy đáng yêu hơn mang tóc giả nhiều."

Tôi rốt cuộc cũng hoàn hồn, vội túm tóc lên, quay đầu hỏi Giang Dịch: "Anh mù à?"

Thật ra nội tâm tôi đang rất tuyệt vọng.

Cảm giác như mọi chuyện xấu hổ trong cuộc đời tôi đều xảy ra trước mặt Giang Dịch vậy.

Nghĩ tới ban nãy Ninh Quỳnh nói tôi gần quan được ban lộc, tôi tuyệt vọng nghĩ, nếu dưới tình huống như vậy mà anh còn thích tôi được, vấy không chỉ là mắt mù thôi đâu, khả năng là đầu cũng có chút hâm hấp.

6.

Cứ như vậy, tôi với Giang Dịch bắt đầu cuộc sống ở chung... à không, sinh hoạt chung theo hợp đồng.

Ngay từ đầu, tôi đã rất cẩn thận tuân theo nguyên tắc trong hợp đồng, không xâm phạm vào không gian riêng tư của đối phương, không mang người về nhà (mặc dù tôi cũng chẳng có ma nào để mang về nhà). sau khi sử dụng không gian chung xong thì phải đúng hạn quét dọn, giữ cho phòng khách và phòng bếp không nhiễm một hạt bụi.

Nhưng loại giới hạn này, rất nhanh đã bị Giang Dịch chủ động phá vỡ.

Tối hôm đó, bên ngoài mưa to, tôi mang theo một đống công việc về nhà, tính thức trắng đêm sửa lỗi.

Kết quả lúc nửa đêm đi ra ngoài lấy nước uống, bỗng nhiên nghe được tiếng động từ trong bếp truyền tới.

Không tới một chốc sau, một mùi hương bay ra khắp phòng.

Giang Dịch bưng một mâm cơm chiên đi ra, nhìn thấy tôi đứng ở cửa, nhướng mày: "Đường Miên Miên, em chưa ngủ sao?"

Tôi thề, thật ra tôi vốn muốn nói: "Em đang tăng ca."

Nhưng mà sau khi ngửi được mùi hương bay ra từ trong bếp, ngày càng hấp dẫn.

Lời tới bên miệng, không biết vì sao lại biến thành...

"Em đói."

Biểu tình của Giang Dịch không chút ngoài ý muốn.

Anh chỉ vào trong bếp: "Trong nồi vãn còn, tự lấy đi."

Tôi lập tức vui vẻ hớn hở chạy vào trong bếp.

Trong nồi đực đầy cơm chiên sáng lấp lánh, còn có tôm nõn bóc vỏ khói bay nghi ngút.

Tôi bực một tô cơm đầy đi ra ngoài, ngồi xuống đối diện Giang Dịch: "Bác sĩ Giang, anh cũng thích ăn cái này à?"

Động tác của anh thả nhẹ lại, bên môi cong lên thành nụ cười đầy thâm ý.

"Đúng thế, tôi ăn từ nhỏ tới lớn."

Tôi nhìn bát cơm đối lập rõ ràng của mình với Giang Dịch, bỗng nhiên có chút chột dạ.

"Bác sĩ Giang, anh ăn no được không?" Tôi hỏi anh, "Em còn chưa động vào đâu, hay là em chia cho anh nhé?"

Anh lắc đầu: "Không cần, tôi vốn dĩ không quá đói."

Không quá đói còn đặc biệt dậy lúc nửa đêm nấu cơm chiên, sinh hoạt cũng quá tỉ mẩn rồi đi?

Còn may tôi kịp thời phát hiện ra, bằng không nồi cơm chiên tuyệt mỹ cùng mấy cái con tôm nõn bóc vỏ kia đã phải uống phí rồi.

Tôi hoàn toàn không cảm thấy lời này có gì không đúng, vui vẻ vùi đầu ăn khuya.

Lúc chuẩn bị thu dọn chén đũa đi rửa, Giang Dịch liền đẩy tôi ra ngoài.

"Để tôi dọn, em đi làm việc đi."


Trước khi tôi kịp mở miệng, anh đã kịp thời bổ sung một câu, "Làm xong thì nhớ đi ngủ sớm một chút, Lâm Hạo nói bệnh của em không thể thức đêm."

Cả người tôi đều tê rần lên.

Thật sự, thật sự đừng ở trước mặt một cô gái yếu đuối lặp đi lặp lại cái vấn đề cô ấy bị hói có được không.

Tôi đứng trong phòng khách một lúc, xoay người yên lặng về phòng ngủ.

Tối hôm nay, tôi ngủ vô cùng ngon.

Mặc dù đã ăn xong một tô cơm, nhưng hương vị cơm chiên và tôm nõn bóc vỏ kia phảng phất như vẫn lưu lại ở đầu lưỡi tôi, ở trong đầu tôi ấp ủ ra một cảnh mộng trời quang mây tạnh.

Trong mơ, tôi giống như đang ngồi cùng với ai đó trên mặt cỏ, cùng ăn một tô cơm chiên tôm nõn bóc vỏ.

Tôi ăn tới no căng, tính đứng lên đi dạo loanh quanh để tiêu cơm, còn kéo cả người kia đi cùng tôi nữa.

Sau đó... cậu ấy với tôi đều cùng rơi xuống nước.

Tôi choàng mở mắt, phát hiện điện thoại bên gối đã rung một lúc lâu.

Tắt đồng hồ bá thức, tôi vẫn còn buồn ngủ liếc mắt nhìn đồng hồ.

Sợ tới mức vừa lặn xuống nước liền giật bắn người ngay ở trên giường.

Má ơi! Còn 20 phút nữa là tới giờ chấm công!

Tôi hốt hoảng lao xuống giường, dùng năm phút đánh răng rửa mặt xong xuôi, thay áo ngủ, lao ra khỏi phòng ngủ mới phát hiện, Giang Dịch đang ở huyền quan đeo giày.

"Đường Miên Miên?" Anh kinh ngạc hỏi một câu, "Em chưa đi làm sao?"

"Ngủ quên, em bị muộn rồi!!"

Sau đó tôi liền thuận lý thành chương đi nhờ xe Giang Dịch luôn.

Anh chạy xe vững vàng đưa tôi tới dưới lầu công ty, còn rất ung dung chào tạm biệt tôi: "Tối gặp lại."

Tôi vẫy tay một cách vội vàng, trong miệng vẫn còn ngậm miếng bánh mì, vội vàng lao vào trong thang máy công ty, rốt cuộc cũng kịp quẹt thẻ trước 9 giờ.

Mà ông sếp của tôi lúc đi ngang qua lại còn nhắc nhở một câu: "Đường Miên Miên, thời gian đi làm thì đừng ăn sáng, dễ dàng tạo thành ảnh hưởng xấu đấy."

Hạng mục đã kết thúc, lão già này lại im bặt không hề nhắc tới nửa câu muốn tăng lương hay thăng chức cho tôi, ngược lại còn ngày ngày tìm tôi gây sự.

Tôi tức tới răng đau, cảm giác như tóc lại rụng mấy hai nhúm.

Giữa trưa, Giang Dịch gọi điện cho tôi: "Sáng không tới trễ chứ?"

Tôi ngẩn ra: "... Không có."

"Vậy là tốt rồi, sau này buổi sáng em cứ ngủ nhiều thêm một lát, vừa lúc tiện đường, tôi đưa em đi."

Anh dừng một chút rồi lại nói:

"Còn có, cơm ở bệnh viện chúng tôi không ngon lắm, tôi tính sau này nấu cơm từ nhà mang đi, cũng giúp em làm một phần nhé?"

"... Vâng."

Cứ như vậy, tôi không thể hiểu được lại bắt đầu ăn cơm Giang Dịch làm, đi xe Giang Dịch lái.

Trong lòng có hơi bất an, ngay từ đầu tôi còn tính chuyển tiền cơm với tiền xe cho Giang Dịch, nhưng anh căn bản không có ý muốn nhận.

Tôi đành phải liều mạng mua đồ ăn, mua thịt, mua trái cây về lấp đầy tủ lạnh, mỗi ngày đều phải nhét đến chật kín mới thôi.

Lại sau đó, hình thức sinh hoạt liền tiến hóa thành, tôi về trước mua đồ ăn, Giang Dịch về sau sẽ nấu cơm.

Lúc đầu chỉ là thuận tiện, sau đó ngay cả cơm sáng cơm chiều gì anh cũng nhận làm hết.

Thật ra không phải là tôi không biết nấu cơm, ít nhất thì có thể nấu được mì sợi, xào trứng cà chua cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa, còn học theo người nổi tiếng trên mạng biết được không ít món.

Tối hôm đó, tôi khó có khi không tăng ca, về nhà sớm hơn Giang Dịch, cho nên liền muốn thử món vừa mới học được, cái gì mà cơm gà nấm sốt phô mai bơ.

Kết quả mân mê trong bếp hơn một tiếng, thành quả của tôi là một cái nồi nhão nhão dính dính, đồ ăn thì ngọt tới phát ngấy.

Giang Dịch chỉ nếm một miếng liền yên lặng buông đũa, xắn tay áo vào bếp nấu món khác.

Không trong chốc lát sau, anh đã mang ra bàn hai tô cơm chiên tôm nõn bóc vỏ: "Ăn cái này đi, anh sợ em ăn thứ đồ kia sẽ bị độc chết."

Tôi cảm thấy Giang Dịch đang khinh thường trù nghệ của tôi, không phục cầm đũa lên nếm thử một miếng kiệt tác tôi làm ra.

... Thất lễ rồi.

Tôi xúc từng miếng cơm chiên tôm nõn cho vào miệng, cảnh trong mơ đêm hôm đó lại hiện lên trong đầu.

Vì thế, tôi rất uyển chuyển ám chỉ với Giang Dịch:

"Thật ra, món này của anh không chỉ ngon mà quan trọng hơn là em cảm thấy, trước kia mình từng ăn qua hương vị tương tự."

Động tác của Giang Dịch hơi dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, nhàn nhạt nói: "Đúng thế, nói không chừng trước kia em từng ăn qua thì sao?"

Trong nháy mắt đó, không không phân biệt rõ cảm xúc trong mắt anh.

Còn tưởng rằng anh đang cảm thấy tôi cố ý làm thân.

Vội vàng nói: "Đương nhiên, chắc chắn không có khả năng từng ăn qua, em chỉ cảm thấy rất quen mà thôi... chắc là duyên phận trời cao chú định đi."

Lời này vừa nói ra, nụ cười trên mặt Giang Dịch liền nhạt đi.

Tôi khóc không ra nước mắt.

Không phải trong sach dạy lúc thả thính đàn ông thì chỉ cần lơ đãng đề cập tới cái gì mà mệnh trung chú định, trời sinh một đôi là có thể gia tăng hảo cảm của đối phương hay sao?

Tóm lại, dưới không khí nặng nề có chút quỷ dị này, tôi với Giang Dịch đối mặt nhau, từng người ăn xong tô cơm chiên của mình.

"Em... em đi rửa bát?"

Tay Giang Dịch phủ lên mu bàn tay tôi, xúc cảm ấm áp.

"Em đi ngủ đi, anh rửa cho."

Tay tôi run lên, thiếu chút nữa hất đổ cả mâm cơm.

Sau khi vào phòng nhìn mình ở trong gương, tôi mới phát hiện mặt mình đỏ như quả cà chua chín rồi.

Tối đó tôi lại nằm mơ, mơ thấy tôi với Giang Dịch ngồi bên hồ sóng sánh ánh nước.

Tóc tôi đã dài ra, còn nhuộm thành màu nâu hoa hồng nhẹ.

Anh vươn tay, phủ lên mu bàn tay tôi, ghé sát tới nói nhỏ: "Miên Miên."

Mộng xuân vô ngàn.

Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi nhìn thấy chính chủ có màu tóc nâu hoa hồng đó.

Trước cửa bãi đỗ xe trong tiểu khu, bạn gái cũ tóc dầi nhìn Giang Dịch, cười nhẹ:

"Giang Dịch, em mới chuyển tới nơi này, không có xe đi, xe vẫn còn đỗ ở bên công ty kia, có thể phiền anh đưa em một đoạn chứ? Anh biết mà, chúng ta vừa lúc tiện đường."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận