(Đọc từ chương 203-204 nha các thím )
Au note nho nhỏ: Thật xin lỗi với mấy thím đã chờ đợi tui và tin lời hứa của tui (。ノω\。) Nhưng mà tui cũng có nhiều lí do để kì kèo lắm, cả chủ quan lẫn khách quan. Tui sẽ kể khúc cuối để khỏi làm mấy thím hoang mang, khó chịu. Còn bây giờ thì enjoy nah. Chương này siêu dài, chắc dài gấp 3 lần bình thường. Mấy thím đọc một đoạn rồi để dành tuần sau đọc tiếp nha, như vậy là vừa kịp lúc tui ra chương 4 cũng đọc chương 3 đó ┐( ̄ヘ ̄)┌
------
"Tao hỏi Hạ Thiên chứ có phải hỏi mày đâu"- Kiến Nhất mặt ngu hỏi lại, mắc cái mẹ gì mà thằng Mạc Quan Sơn nhảy dựng lên như bị bóp trứng vậy chứ.
Hạ Thiên cười cười, nhìn về phía Mạc Quan Sơn, cố ý dùng lưỡi liếm lấy môi dưới một cái, còn cười xấu xa một cái. Mạc Quan Sơn chỉ muốn phi luôn con dao hắn đang xắt hành để cắt con mẹ cái lưỡi của tên kia đi.
Nhưng thực tế á, là hắn chỉ biết xấu hổ đỏ mặt quay mặt đi, làm như không biết gì thôi.
Mạc Quan Sơn sau một hồi vật vã trong bếp cũng đã làm được một bàn đồ ăn đủ cho cả 4 đứa quậy phá no nê. Nhưng quan trọng là cuối cùng việc dọn dẹp rửa chén hắn cũng bị ép nhận nốt luôn.
Trong lúc nghỉ ngơi, Triển Chính Hi nhìn hai đứa ngu ngốc kia đùa giỡn nhạt nhẽo liền đứng dậy đi làm bài tập. Cuối cùng chỉ còn Kiến Nhất cùng Hạ Thiên rảnh rỗi ngồi xuống sofa nói chuyện.
"Mày ở một mình trong cái nhà to thế này mà không thấy cô đơn sao?"
Ăn no quá người đâm ra lười, Kiến Nhất nằm ườn ra từ sofa cho đến bàn trà, gác gác cái chân lên bàn. Mà Hạ Thiên thì chắc cũng vì no quá nên cũng không ngại y quấy phá.
"Quen rồi".
"Tao nghe người ta có câu, tình bạn giữa người với người có thể mãi giữ vững.."
"Ừ... ai mà biết được"
"Tao á .. Dạo gần đây cũng không hiểu nổi bản thân mình nữa...... Cái câu hồi nãy tao hỏi mày..." Kiến Nhất thấy hắn cũng cũng bắt đầu phảng phất men say như mình, bỗng muốn tâm sự "tuổi hồng" cùng Hạ Thiên.
"Mày nói hôn môi đó hả?"
Hạ Thiên vừa mở miệng, Mạc Quan Sơn ngay lập tức "trúng đạn". Biết sao được, hắn chỉ vừa nghe đến hôn hôn đã rất nhạy cảm rồi, bực bội nghĩ hai đứa kia sao lại nói cái chuyện gì mà ngu ngốc thế, đang cầm mâm chén mà cũng nhịn không được nhìn về phía hai người kia nghe ngóng.
"Đừng lớn tiếng như vậy!!" Kiến Nhất thật sự hoảng sợ, là sợ Triển Chính Hi nghe thấy.
"Vốn dĩ giữa người với người đã có khoảng cách rồi." Hạ Thiên bày ra biểu tình nghiêm túc lâu-lâu-mới-thấy, đầu hơi hơi cúi xuống, giống như là đang tự hỏi, "Nhưng có những lúc, đôi khi không kiềm chế được muốn kéo người khác lại gần mình hơn, bởi vì...... trong lòng ta đang chờ mong đáp án nào đó của đối phương".
"Như vậy...... Nếu đối phương là con trai thì sao?"
"Mày nói Triển Chính Hi đó hả?"
Hạ Thiên không chút do dự liền nghĩ tới tên kia. Đương nhiên rồi, vì Kiến Nhất và Chính Hi chính là bằng hữu thanh mai trúc nhỏ từ nhỏ, làm gì có chuyện Kiến Nhất không để ý đến Chính Hi.
"Hổng có phải mà!!"
Kiến Nhất bị Hạ Thiên nói trúng tim đen, mặt đỏ như cà chua, không dám nhìn thẳng Hạ Thiên, xấu hổ lấy hai tay ôm mặt
"Mày lại nói lung tung cái quái gì vậy hả ?!"
Mạc Quan Sơn thấy cái bộ dạng thẹn thùng phát tởm của Kiến Nhất, đinh ninh là tên kia đã nói bậy bạ, liền tức tốc chạy đến tra khảo.
"Đâu có nói gì đâu."
Hạ Thiên xem Mạc Quan Sơn luống cuống tay chân, liền cảm thấy đáng yêu, rõ ràng ngày thường kiêu ngạo, vậy mà khi nghe đến vấn đề này liền như mấy bé học sinh cấp một ngây thơ.
Mạc Quan Sơn dọn dẹp chén đũa xong liền chuẩn bị đồ đạc về nhà.
“Gấp cái gì? Chúng ta chơi game đi!
Hạ Thiên, nhà mày có máy chơi game không?”
Kiến Nhất hùng hổ lao vào ngăn cản, hoàn toàn quên luôn lúc nãy mình "e ấp" ngại ngùng như nào. Hạ Thiên bên cạnh cũng nhướng mày theo hưởng ứng.
“Hai đứa bây chơi chung đi, tao đi về trước”
Hạ Thiên nhìn Kiến Nhất một cái, rồi hai tên cùng nhìn nhau cười tà ác.
“Ha ha ha quả nhiên bố mày ngầu nhất!”
Kiến Nhất đấu cùng Mạc Quan Sơn cư nhiên lại thắng, vui vẻ đắc ý vênh váo.Hạ thiên rũ bỏ tàn thuốc, ngón tay nhẹ nhàng xoa tóc Mạc Quan Sơn, “Tới tao".
Mạc Quan Sơn nhìn Hạ Thiên, miệng còn bởi vì bị Kiến Nhất khiêu khích mà tức giận, chu mỏ, nhưng vẫn ngoan ngoãn dịch sang một bên nhường chỗ cho Hạ Thiên, “Mày tốt nhất là đừng có thua.”
“Không tin tao sao?” Hạ Thiên gợi lên khóe miệng, tà tà cười. Vì ngồi gần nhau, mùi thuốc lá nhàn nhạt cứ thế len lỏi vào khứu giác của Mạc Quan Sơn. Bỗng dưng có cảm giác bị Hạ Thiên vây quay làm hắn không được tự nhiên xê dịch ra ngoài, còn không quên nhìn Hạ Thiên khinh bỉ một cái.
Kết quả của trận đấu giữa Kiến Nhất và Hạ Thiên, ván một, Kiến Nhất thua thảm bại. Không phục!! Nào, lại chơi tiếp ván hai. Kết quả vẫn là lại tiếp tục thua thảm bại.
“Triển Hi Hi!!! Đừng học nữa. Lại đây giúp tao đánh thằng Hạ Thiên!! ”
Mạc Quan Sơn nhìn Kiến Nhất ủy khuất chịu thua, khóe miệng nhịn không được nhếch lên, có loại thỏa mãn báo thù thành công, khoái cảm không thể tả. Động tác nho nhỏ rơi vào mắt Hạ Thiên, làm tâm y khẽ run động. Hình như, y chưa bao giờ nhìn thấy Mạc Quan Sơn thỏa mãn tươi cười. Hắn, nếu không là khuôn mặt tức giận thì lại là ủ ê chán chường. Cười vui vẻ như vậy, đúng thật là lần đầu tiên Hạ Thiên chiêm ngưỡng qua. Thế mà....
So với tưởng tượng,
Lại càng thấy đẹp đẽ hơn.
“Thế nào? Tao giúp mày báo thù đó"
“Thích..... Tao tự mình đánh cũng thắng được. Ai cần mày giúp!”
Mạc Quan Sơn không biết từ khi nào đã thu hồi tươi cười, nhìn nhìn đồng hồ, “Tao đi vệ sinh lát tao quay lại, tụi bây chơi tiếp đi”
“Kiến Nhất, tao với mày cũng nên về thôi”
Triển Chính Hi đi tới, đã đeo lên balo còn tiện tay quăng cho Kiến Nhất một cái.
“Ê, Triển Hi Hi... Ê, đại thù của tao may còn chưa báo giúp tao mà Hi Hi......”
“Còn nhiều cơ hội mà, không tiễn nha.”
Hạ Thiên nhìn hai tên kia về, cũng không nghĩ muốn giữ chúng nó ở lại, dù gì ngày mai cũng phải đi học.
Mạc Quan Sơn từ buồng vệ sinh đi ra, phát hiện hai tên kia đã bỏ về từ bao giờ, liền mắng, “Đuỵt mịa..... Hai thằng chó về mà không kêu tao...”
“Mà, hình như.....tụi nó cũng chưa nói sẽ chờ.....”
Mạc Quan Sơn nhìn cửa, tự hỏi, thanh âm nặng nề, có lẽ chính mình cũng chưa phát hiện trong giọng nói hỗn loạn có bao nhiêu thất vọng.
“Là tao nói với bọn nó không cần chờ mày"
“Đuỵt mịa mày.... Thôi, tao về luôn đây”
Mạc Quan Sơn cũng không phải nhất quyết cùng tụi kia về chung, chỉ là, hắn không dám đi thang máy một mình mà thôi.
Hạ Thiên đi theo Mạc Quan Sơn đến cửa thang máy, cả hai đều im lặng không nói, lẳng lặng nhìn con số màu vàng từ nhỏ đến lớn, rốt cuộc cũng tới.
“Không đi vào sao?”
Hạ Thiên giữ cửa thang máy, nhìn về phía Mạc Quan Sơn. Lúc này hắn mới chợt bừng tỉnh, "ừ" một tiếng bước tới, bước chân hơi run rẩy.
"Sợ đi thang máy sao? "
Mạc Quan Sơn lo lắng, mãi mới phát hiện không biết từ lúc nào Hạ Thiên đã ở trong thang máy cùng hắn, thế là lơ đãng nói thật, “Không......Chỉ là không dám đi một mình....”
Hạ Thiên thế mà chậm rãi hướng về hắn, cúi sát đầu nhìn. Hai mắt nhìn nhau, Hạ Thiên chỉ liếc mắt một cái liền nhìn sang nơi khác. Mà Mạc Quan Sơn cau mày nhìn Hạ Thiên, nhưng cuối cùng lại không dám cùng y đối diện, đành cúi thấp đầu.
Nhìn Mạc Quan Sơn một loạt hành động khôi hài Hạ Thiên nhịn không được cười hai tiếng, nâng một tay ôm lấy Mạc Quan Sơn, "Sao lại không dám nhìn tao? "
“Mày bị tự kỉ hả.....”
Thật sự lúc này Mạc Quan Sơn chỉ dám chửi mắng, sao thang máy nhà thằng Hạ Thiên chậm chạp thế, mãi mà chưa đến...
“Bây giờ không còn sợ nữa đúng không?” Hạ Thiên dùng tay phải bị thương nhẹ nhàng ôm qua sườn eo hắn, không suy nghĩ Mạc Quan Sơn sẽ phản ứng ra sao.
Đương nhiên là Mạc Quan Sơn nổi giận. Nhưng chưa đợi hắn mở miệng, Hạ Thiên đã giành trước nói trước, “Tao là thương binh đó nha, mày cẩn thận chút đi”
Độ ấm trên tay Hạ Thiên cứ như một chiếc bàn ủi, chạm vào eo Mạc Quan Sơn làm hắn nóng chịu không nổi. Gương mặt hình như cũng bị ủi qua, bắt đầu đỏ lên. Tim cũng đập nhanh hơn, hô hấp vì thế cũng hỗn loạn. Chỉ có não là chậm chạp nghĩ, đệch mịa, sao thang máy con mẹ nó còn chưa tới tầng chót nữa.
“Đinh"
“Hô..... Đến, tới rồi......”
Mạc Quan Sơn nãy giờ nín thở, nghe âm thanh lập tức đẩy Hạ Thiên, bước nhanh ra ngoài. Rời khỏi cửa chung cư cao ốc hắn mới phát hiện, buổi tối ngoài trời nhiệt độ thấp quá, không nhịn được lấy hai tay ôm vai, rùng mình một cái.
“Mở balo ra lấy áo khoác ra mặc vào.”
Hạ Tiên giữ chặt Mạc Quan Sơn, không cho hắn chạy nữa.
“Bị thấm máu hết rồi, tao mặc sao được”
“Kêu mày làm thì làm đi”
Mạc Quan Sơn dẫu miệng, tay vẫn ngoan ngoãn mở balo
“Ơ? Quần áo của tao đâu? Cái này là......”
“Quần áo của mày nếu để mẹ mày thấy cũng biết là mày đi làm chuyện xấu. Nên tao để ở nhà tao rồi. Giúp mày giặc thơm tho. Giờ thì mặc cái áo khoác này vào đi. "
“Ai mẹ nó muốn mặc áo của mày!! "
Mạc Quan Sơn rút áo ra khỏi balo, định ném lại cho Hạ Thiên, tiếc là đối phương nhanh hơn một bước. Chính là liếc mắt nhìn hắn một cái, Mạc Quan Sơn ngay lập tức ngây đơ, lắp bắp.
“Tao...... Tao không có lạnh......”
“Cái trên người tao với cái đó là một đấy" (*)
Mạc Quan Sơn thế là nhỏ giọng mắng một tiếng, "đệch" nhưng vẫn là lấy áo khoác mặc vào. Thật sự, ấm hơn rất nhiều.
“Ngày mai trả lại mày......”
Mạc quan Sơn...... Tao muốn hôn mày. Muốn ôm mày. Lúc nào cũng nghĩ muốn ôm mày. Ôm mày.
Như là bị tẩy não, Mạc Quan Sơn trong nháy mắt mất đi năng lực tự hỏi. Hiện tại trong não chỉ toàn là hồi tưởng câu nói ấy của Hạ Thiên.
"Đùa cái mẹ gì vậy chứ...”, Mạc Quan Sơn tức giận, giãy khỏi tay Hạ Thiên, lại quên tay y đang bị thương.
“Đau— ”
“Ê..... Có sao không?”
Mạc Quan Sơn nghe được tiếng Hạ Thiên kêu lên liền sợ hãi, vội vã bắt lấy tay y xem xét. Cũng may không có chảy máu.
Hạ Thiên nhìn hắn một bộ dạng lo lắng như vậy liền cười, trêu ghẹo, "Tay đau như muốn gãy"
“Tao cũng không dùng lực mà...”,
Bởi vì trời tối, ánh sáng đèn đường cũng không đủ, Mạc Quan Sơn lại đang lo lắng cho tay Hạ Thiên, càng không có tâm tư nhìn mặt y. Nếu nhìn kĩ, chắc chắn sẽ nhìn ra khóe miệng Hạ Thiên cùng đuôi mắt giương lên vô cùng đắc ý.
Hạ Thiên cứ thuận theo thế, bắt được tay Mạc Quan Sơn, "Ấm hơn rồi này"
“Mày mẹ nó lừa tao?”
“Vừa rồi là đau thật...... Mày xoa xoa mấy cái thì hết đau”
Mạc Quan Sơn không nói gì, chỉ ho một tiếng. Ngay lúc này, ngay bây giờ, giọng nói trầm ấm, từ tính, nhẹ nhàng mà thu hút của Hạ Thiên, đến nổi thân là một trai thân trai thẳng như Mạc Quan Sơn cũng cảm thấy toàn thân tê dại. Thế nên chỉ còn biết ho khan khụ khụ hai tiếng che dấu đi tâm tình kì lạ của mình.
Bỗng dưng, cả hai đều yên lặng. Trong đêm tới chỉ còn tiếng côn trùng râm ran, rả rích cùng vài tiếng xe chạy qua lại. Có tiếng động khác, chăng là tiếng hít thở đan xen nhau của cả hai.
Không biết khi nào, Hạ Thiên đã xoa tay lên khuôn mặt của Mạc Quan Sơn. Mà hắn chỉ ý thức được như thế khi ngước mắt nhìn Hạ Thiên. Lại nói, rốt cuộc nhìn một lần rồi, tầm mắt không dời đi được nữa.
Mạc Quan Sơn không biết dùng từ gì để miêu tả ánh mắt của Hạ Thiên. Hắn nghĩ, hắn phải tìm được một từ gì đó cơ chứ. Rốt cuộc, nghĩ đi nghĩ lại, kết luận, là "nóng cháy".
Lòng bàn tay Hạ Thiên rất ấm, mặt hắn lại lạnh, da thịt tiếp xúc như thế, lại cùng ánh mắt "nóng cháy" như thế, khiến Mạc Quan Sơn bất giác nghĩ mặt hắn là đang bị đặt trên một bàn nướng. Khi trong mắt chỉ còn là hình ảnh phóng đại của Hạ Thiên, Mạc Quan Sơn cũng không ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Chỉ đến khi hình ảnh phóng đại kia biến thành một làn mi đen nồng, cánh môi ấm áp lên môi hắn, ẩm ướt.. mới có thể làm hắn giật mình, não mới lại hoạt động. Theo bản năng, Mạc Quan Sơn níu lấy cánh tay Hạ Thiên, nhắm chặt mắt, mà cổ lại tùy ý ngẩng lên để y cứ thế mà hôn sâu.
Hạ Thiên ôm chặt mặt Mạc Quan Sơn. Tay phải xoa mặt, tay trái ôm lấy cổ hắn. Mạc Quan Sơn vì thế mà không thể động đậy, môi cứng đờ. Hạ Thiên cứ thế vươn đầu lưỡi thăm dò, nhẹ nhàng liếm qua.
“Ưm.....”
Não Hạ Thiên giật giật. Nhìn gần trong gang tấc gương mặt người mình thích. Vừa rồi cố ý đem đầu lưỡi với sâu vào, biết hắn sẽ nhíu mày, nắm lấy tay áo của y. Cứ thế mà nắm, cũng nắm chặt luôn tâm trí của Hạ Thiên.
Mạc Quan Sơn, sao mày đáng yêu quá vậy.
Hạ Thiên rốt cuộc cũng thu hồi chuyện chiếm tiện nghi con nhà người ta, liếm liếm môi, nhưng lại không buông tay. Y cúi đầu, chạm vào trán Mạc Quan Sơn, lắng nghe hơi thở dồn dập của hắn.
“Buông ra...... Tao còn phải đi về......”
“Ha hả...... Muốn tao đưa mày về không?”
“Đưa cái mẹ gì..... Ai muốn mày đưa về”
Mạc Quan Sơn từ trong lòng Hạ Thiên thoát ra, trừng mắt với y một cái rồi mới xoay người chạy đi.
“Mạc Quan Sơn.”
Dáng người gầy yếu dừng lại, áo khoác màu xám của Hạ Thiên ở trên người hắn lại càng có vẻ đơn bạc, lại càng tăng thêm phần đáng thương.
“Về sau đừng cậy mạnh nữa. Trên đường chú ý an toàn"
Mạc Quan Sơn một chữ cũng không nói. Cúi đầu đi, càng lúc càng xa. Nước mắt bất tri bất giác từ lúc nào đã rơi đầy trên mặt.
Hạ Thiên bần thần nhìn bóng dáng hắn đi xa, mãi cho đến khi gió thổi ngày càng lạnh mới ý thức được mình cũng phải về.
-----
Lí do không phải tui lười đâu (thật ra cũng có một phần ┐(´∇`)┌ )
Phần nhiều là tui bị mất hứng thôi mấy thím. Tui edit cái fic này từ thời fic ĐenCam trên watt cũng còn hơi hơi khan hiếm, ý là cũng có nhưng không đầy rẫy như hiện giờ. Thế nên tâm lí là edit để tự đọc luôn. Nhưng hiện giờ á, fic phải nói là ngập tràn, đọc hoài không hết. Nhà nào cũng siêng năng edit, một tuần ba bốn chương. Trong khi tui vài tháng mới có một chương. Tự nhiên tâm lí cũng không còn thích thú để edit nữa.
Nhưng mà thỉnh thoảng vẫn có vài thím vào comt làm tui xúc động quá chừng. Nên tui nghĩ, dù tui chay lười đến mức nào cũng không drop đâu. Vì tui biết cảm giác truyện drop thốn vl ╥﹏╥
Lời cuối vẫn là cảm ơn và hứa hẹn. Sắp nghỉ tết rồi, tui sẽ đẩy mạnh chuyện edit. Vẫn chỉ mong là mấy thím vẫn kiên nhẫn chờ thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...