Note: Truyện bắt đầu từ chương 200, sau khi việc Mạc Quan Sơn bị Di Lập ép tội cưỡng hiếp nữ sinh trường bên được xử lí xong. Tui nhắc để mấy thím tìm lại cho dễ.
----------------------------------------------------
Mạc Quan Sơn chưa bao giờ nghĩ một ngày có thể kéo dài như thế. Hôm nay có lẽ là ngày dài nhất trong cuộc đời hắn.
Nếu nói sống là phải suy xét lựa chọn và đôi khi là từ bỏ nhiều điều thì Mạc Quan Sơn đã từ bỏ thứ hắn trân trọng nhất, cũng đã trải qua một quá trình gian nan lựa chọn, nhưng cuối cùng lại chỉ cảm thấy mình đang bị đùa bỡn với thương tích đầy mình.
Mạc Quan Sơn không phải một người hay hối hận. Biến cố những năm tháng trước đã khiến hắn muốn tự mình kết thúc chuỗi ngày mệt mỏi này. Rốt cuộc hắn cũng chỉ khác mọi người, chọn cách đi đường vòng mà thôi.
Nhưng chuyện bị bắt lại làm cho cuộc đời hắn bắt đầu từ ấy xuất hiện một vết nhơ.
Mạc Quan Sơn đi vào ngõ nhỏ, trong đầu cũng vòng vèo rối loạn.
Nếu phải nói thật, hắn không bao giờ nghĩ Di Lập sẽ hãm hắn. Dù là trong trường học hắn đây cũng chẳng tốt lành gì, nổi danh "côn đồ lưu manh", nhưng đem cái tội danh dâm loạn gán cho hắn thì rất quá đáng, Mạc Quan Sơn cho rằng Di Lập sẽ không làm như vậy.
Ít nhất là đối với hắn!
Thật sự không nghĩ đến, sự tình lại do Di Lập hãm hại. Lại càng không nghĩ đến chính là hai tên Kiến Nhất và Triển Chính Hi lại giúp đỡ mình.
Rõ ràng trước kia hắn còn đánh Triển Chính Hi đến nhập viện. Rõ ràng hắn và hai tên kia cũng không quen biết gì, hình như chỉ có về chung một lần.
Đã từ rất lâu, hay là lần đầu tiên hắn mới cảm nhận được cái gọi là có bạn bè cạnh bên che chở, Mạc Quan Sơn còn thật sự tin rằng, nếu được làm bạn với hai tên kia thì chắc chắn bản thân sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Hai tên kia, sẽ là những đứa bạn rất tốt ...
Không biết tại sao đang suy nghĩ về Kiến Nhất và Triển Chính Hi hắn lại nhớ đến Hạ Thiên. Vừa nghĩ đến Hạ Thiên liền ngay lập tức nhớ lại ngày hôm đó tên kia phát điên mà hôn hắn.
Mặc dù quả thật là xấu hổ chịu không nổi, nhục nhã khôn cùng, nhưng mà cảm giác hít thở không thông chân thật như vậy cũng là lần đầu tiên Mạc Quan Sơn hắn cảm nhận được.
Thật sự, đó là nụ hôn đầu tiên của hắn.
---------------------------
Chung quanh cãi cọ ồn ào, tiếng mấy đứa con gái la hét, có người đỡ Hạ Thiên đến phòng y tế, còn mấy tên còn lại liên tục kêu: "Máu máu".
Hạ Thiên như hồn vừa về với xác, bây giờ mới cảm thấy đau, cúi đầu nhìn liền thấy tay phải máu đang chảy không ngừng, trên cổ còn đau xót.
Hạ Thiên giật mình, vừa nãy y thất thần.
Bởi vì quá mức tức giận nên không kìm chế được, đánh Di Lập một trận, chỉ nghĩ đến việc làm sao giã chết tên này, khiến y quên việc phải đi tìm Mạc Quan Sơn.
Cái dao nho nhỏ của Di Lập coi vậy mà sắc ghê gớm, cắt một nhát sâu trong lòng bàn tay, đau muốn chết!
Nhưng bây giờ Hạ Thiên không nghĩ rằng y nên đến phòng y tế.
Bây giờ chỉ nghĩ đến việc đi gặp Mạc Quan Sơn, chỉ muốn xem hắn như thế nào.
Lúc đến chỗ phòng giáo viên hỏi thăm thì biết được mọi chuyện đã giải quyết xong cả, Mạc Quan Sơn cũng vừa mới đi.
Y mặc cho tay mình chảy máu, chạy nhanh đuổi theo hướng Mạc Quan Sơn vừa đi. Chỉ chốc lát liền thấy thân ảnh gầy gò của hắn phía trước.
"Tao nghe nói chuyện bên mình đã được giải quyết xong hết rồi."
Hạ Thiên nhìn bóng hình trước mặt, nói. Quả nhiên, Mạc Quan Sơn lập tức quay đầu nhìn y. Hạ Thiên cười đến mặt vui vẻ, nói, "Phía bên tao cũng xử lí xong rồi. Từ bây giờ Di Lập sẽ không làm phiền mày nữa đâu."
Mạc Quan Sơn lộ ra vẻ nghi hoặc nhìn về phía Hạ Thiên, y liền giơ tay lên vẫy vẫy, nói, "Lại đây giúp tao một chút đi"
Máu tươi đỏ bừng chói mắt theo tay Hạ Thiên chảy xuống, toàn bộ lòng bàn tay cũng tất cả đều là màu đỏ máu, hắn không thể nhìn ra vết thương ở đâu...
Hắn cũng không thể tin được
Là vì tao...... Sao?
Mạc Quan Sơn dứt khoát, cởi áo khoác đồng phục dúm lại đặt lên tay Hạ Thiên để ngăn vết thương đổ máu , trầm giọng quát lên, "Sao không đến phòng y tế đi!"
Hạ Thiên cười cười, "Phải tới tìm mày đòi tiền thuốc men chứ."
"Thằng ngu này......"
Đòi tiền thuốc men gì chứ, biết rõ là tao không có tiền mày còn muốn đòi gì cơ? Có thứ gì trên đời này tao có mà mày lại không có ư?
Chắc chắn là không có rồi.
Mạc Quan Sơn cúi thấp đầu, mày khẽ nhíu chặt, nhưng lực tay lại thật sự rất nhẹ. Hắn lo lắng sẽ chạm vào miệng vết thương của Hạ Thiên.
Mạc Quan Sơn cảm nhận được ánh nhìn của Hạ Thiên trên người hắn, càng nhìn càng khiến hắn cúi thấp đầu. Hắn không dám nhìn Hạ Thiên, hoặc là nói, hắn không biết nên biểu hiện thái độ hay cảm xúc gì để nói cùng y. Tâm tình so với vừa rồi càng thêm hỗn loạn, phảng phất như trái tim bị Tử thần nhéo một cái, đến cả thở cũng cảm thấy thật lo lắng.
Mạc Quan Sơn không biết trên mặt mình bây giờ là cái loại biểu cảm gì nữa, có lẽ là lo lắng, có lẽ là nôn nóng, có lẽ là sợ hãi. Lúc Hạ Thiên cúi đầu nhìn cũng chỉ thấy hắn hai bên chân mày hắn nhíu chặt cùng cái môi hơi chu lên.
Mạc Quan Sơn, mày đang lo lắng cho tao sao?
Nhưng, có phải là bất luận ai, vì mày làm việc này, thì mày cũng đều lộ ra vẻ mặt quan tâm này thôi, đúng không?
Ngón tay Mạc Quan Sơn chà xát vô cùng nhẹ nhàng,nhưng lại vô tình đụng phải lòng bàn tay Hạ Thiên, giây tiếp theo đã bị y bắt được,
mười ngón tay đan vào nhau.
Bị Tử Thần nhéo tâm giống như không hề dự triệu đã bị niết đến dập nát, không khí đình chỉ tiến vào khoang bụng, cảm giác không thể thở nổi, chỉ là phù dung sớm nở tối tàn ngắn ngủi thời gian, giống như lại đột nhiên bị cứu sống, trọng hoạch tân sinh trái tim kịch liệt nhảy lên.Mạc quan ải không kịp tự hỏi hạ thiên làm như vậy ý nghĩa, hắn ngón tay thượng độ ấm cùng xúc cảm cùng nhau truyền tới, ngoài ý muốn không phản cảm, phản ứng lại đây khi tay phải đã cầm hạ thiên thủ đoạn, gắt gao mà
"Vì sao?"
Mạc Quan Sơn nhẹ giọng hỏi, hàm răng cắn chặt môi dưới, bộ dạng ẩn nhẫn, thanh âm lại như nức nở.
Bởi vì tao với mày là bạn bè sao?
Cái lời này làm sao mà nói ra được chứ.
Có ai lại đi cưỡng hôn bạn mình không?
Có ai lại cùng bạn mình đan tay không?
Có ai lại nhìn bạn mình bị bắt nạt liền không chịu được liền ôm hắn vào lòng không?
Hạ Thiên không nói gì, chỉ chậm rãi vươn tay trái ra xoa cổ hắn, ở kia chỗ nhẹ nhàng vuốt ve. Đối phương ấy vậy mà cũng không có ý phản đối, còn nắm lấy bàn tay của y chặt hơn, hình như có vẻ bối rối, thậm chí còn run rẩy nhè nhẹ.
Hạ Thiên tiến lại gần, khoảng cách cả hai lại càng gần hơn, bây giờ chính là mặt đối mặt, hơi thở như hòa quyện với nhau.
Ngón tay Hạ Thiên di chuyển đến bên tai Mạc Quan Sơn, đến vành tai thì ngừng lại, rồi lại ra sức xoa nắn, xoa đến khi tai của hắn đỏ bừng mới thôi.
Không biết y xoa như vậy làm chi!
"Tay...... Đi băng bó đi......"
Giọng Mạc Quang Sơn run rẩy, nghiêng đầu né đi, chuyển dời tầm mắt, không dám nhìn tiếp. Tay cũng có ý muốn rút khỏi sự giam cầm của Hạ Thiên. Nhưng Hạ Thiên dường như biết trước ý định của hắn, tay lại càng nắm chặt hơn, ghé vào tai hắn thì thầm:
"Ha ha, băng bó làm gì? Mày hôn một chút là hết đau liền à......"
Nói xong Hạ Thiên còn cố ý hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước ở bên tai Mạc Quan Sơn.
"Mày......"
Mạc Quan Sơn dùng sức rút tay ra, phải nỗ lực lắm mới có thể quăng cho y một câu, "Tao thấy mày hình như cũng không có đau lắm đâu! Bây giờ có đi hay không ?!"
"Ai nói? Đau muốn chết, cho nên mới tới tìm mày đòi nợ. Đi, dìu tao đi phòng y tế đi ~"
Mạc Quan Sơn im lặng trừng mắt nhìn Hạ Thiên.
"Lỡ mà cái tên Di Lập kia tới đây báo thù, một mình tao cũng không có sức đánh lại hắn ~"
Mạc Quan Sơn quả nhiên bị lừa, trong lòng liền cảm thấy mắc nợ y, vô cùng áy náy. Thế mà ngoài mặt vẫn giả vờ "táo báo" im im, chỉ là chuyển hướng về phía phòng y tế, để lại Hạ Thiên đứng tại chỗ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn nửa ngày, nhưng miệng thì cười vui vẻ lắm!
Mạc Quan Sơn nghĩ rồi, mặc kệ nói như thế nào, hắn đều cảm thấy rằng lần này là mình nợ Hạ Thiên. Yêu cầu kia của y cũng không có gì quá đáng. Nếu so ra thì, làm cho y một bữa cơm với chuyện mẹ biết việc nghiêm trọng thì mọi việc tồi tệ đi nhiều lắm. Nghĩ đến mẹ, Mạc Quan Sơn thật sự không muốn cho mẹ biết, hắn không muốn bà lại thêm phần phiền lòng. Mẹ hắn đã khổ sở lắm rồi.
---------------------------------
Xong chương 1, cũng không có gì kịch tích lắm =)))))) Mấy mẹ từ từ, chuyện hay còn ở phía sau nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...