Phượng Tần

Phượng Tần trổ tài làm "mẹ"

" Quân Tường, ngươi xem!" Phượng Tần hơi cúi người, ôm cổ Lạc Quân Tường từ phía sau, hưng phấn đưa bản thiết kế cho hắn xem.

Lạc Quân Tường tiếp nhận xem cẩn thận," Tần , này...... Không giống vũ khí."

Sau khi trở về từ chiến trường, Phượng Tần thường xuyên thừa lúc Lạc Quân Tường đang phê duyệt tấu chương mà thiết kế một vài vũ khí lớn nhỏ các loại, rồi sai thợ công lành nghề bậc nhất chế tạo. Chế tạo xong còn tổ chức cho quan binh tiến hành diễn tập.

“Đúng, đây không phải vũ khí." Phượng Tần giải thích:" Đây là một loại phương tiện giao thông, tên gọi xe đạp. Hoàng cung thực quá lớn, mỗi lần muốn đi đâu rất tốn thời gian nên ta đã nghĩ chế tạo xe đạp làm phương tiện đi lại trong cung. Ở trước có người điều khiển, đằng sau có thể đèo thêm một người, hoặc là chở một số vật dụng nhỏ; còn có loại này, ngươi xem, có ba bánh xe, loại này có thể chở nhiều người hoặc đồ vật lớn hơn. Điểm quan trọng nhất là, ngồi xe đạp có thể thuận tiện vận động. Ngươi xem, quá nhiều lợi ích."

" Nghe cũng được, nhưng ta có chỗ chưa hiểu." Lạc Quân Tường có vẻ hơi lo lắng sau khi nghe Phượng Tần giải thích.

" Cái gì?"

" Xe có ba bánh này thì không vấn đề gì, nhưng loại hai bánh này hai bên không có gì chống đỡ, nếu ngồi lên không phải sẽ ngã sao?"

" Thì ra là chuyện này, yên tâm đi, khi chuyển động xe đạp tự có lực cân bằng ở đây, sẽ không dễ dàng lệch sang trái phải đâu." Phượng Tần tạm dừng một chút, lại hỏi:" Như thế nào? Quân Tường, có thể làm được không?"

Lạc Quân Tường buông bản thiết kế xuống, nghiêng đầu nhẹ hôn Phượng Tần,   "Đương nhiên là được, đừng nói là cái này, chỉ cần là ngươi muốn, trẫm có bao giờ chối từ?"

" Quân Tường, ngươi thật tốt! Cám ơn ngươi!" Phượng Tần cao hứng hôn Lạc Quân Tường liền mấy cái.

" Lần này đáp lễ sao đây?" Lạc Quân Tường có điểm không hài lòng, hắn tách hai chân Phượng Tần, rồi ấn hạ cho ngồi ngay trên đùi mình.

Hạ thể tiếp xúc nóng bỏng, làm Phượng Tần có phần cứng ngắc, vẻ mặt nhất thời biến đổi, song nhãn mang vẻ kiều mỵ, đôi môi mọng lửa hé mở, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve gáy của Lạc Quân Tường, dùng loại thanh âm chỉ có khi bị kích thích thì thầm vào tai hắn:" Thế ngươi muốn tạ lễ thế nào?" Nói xong tại dùng đầu lưỡi liếm qua vành tai hắn.

Bị người tình quyến rũ đến độ này mà còn không phản ứng thì không phải nam nhân,"Tần, ngươi biết mà." Lạc Quân Tường ánh mắt mang đầy dục vọng, nói:" Thật muốn xây một gian tẩm thất và dục trì trong Ngự Thư Phòng này."

“Ta biết mà." Phượng Tần sắc mặt đột nhiên biến đổi, nghiến răng nghiến lợi thì thầm vào tai Lạc Quân Tường:" Nếu ngươi dám bính ta ở đây, liền chuẩn bị hưởng thụ cấm dục ba tháng nhé." Hắn sao quên được ngày đó làm trời làm đất ở chốn tôn nghiêm này.

" Ai, trẫm đã biết đạo." Tần làm sao có được ma lực này, làm mình ở nơi chính sự này cũng muốn bính hắn. Nhưng hắn nói là không thể ở đây làm thôi, không có nói là bây giờ không được. Lạc Quân Tường nhất thời tinh quang chợt lóe, hạ Phượng Tần đang ngồi trên đùi xuống đất, nắm tay hắn mà chạy như bay ra khỏi Ngự Thư Phòng.


" Quân Tường, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"

" Đương nhiên là Vĩnh Tường Cung!" Lạc Quân Tường nhớ tới khoảng cách phải chạy mà đầu đến đau. Xem ra xe đạp mà Tần thiết kế tương lai chắc chắn hữu dụng, ít nhất là trong những tình huống thế này. Nếu Phượng Tần  biết Lạc Quân Tường đang có loại ý tưởng gì trong đầu, chắc chắn sẽ hối hận với đề nghị của mình

Vài ngày sau ở Ngự Hoa Viên

Hôm nay là mùng một ngày nghỉ theo quy định của Thư Viên. Vốn học sinh Thư Viên chỉ được nghỉ vào mấy ngày lễ, nhưng Phượng Tần  nghĩ thấy học như vậy thật quá khắc nghiệt. Sau khi cùng Lạc Quân Tường thảo luận xong, quyết định mỗi tháng vào ngày mùng một, mùng hai, mười lăm, mười sáu là ngày nghỉ, để bọn nhỏ có thời gian chơi đùa thoải mái một chút sau khi học hành mệt nhọc.

" Oa a~~~! Phụ thân, ngài đừng buông tay a!" Lạc Tử Vũ đang tập ngồi xe đạp nhỏ tại Ngự Hoa Viên, Phượng Tần đỡ lấy nó từ phía sau.

" Yên tâm mà ngồi vững, phụ thân sẽ không buông tay, phụ thân chờ con thành thục rồi mới thả tay."

Dùng gỗ hồng và sừng trâu chế tạo thành, cái xe này cũng chẳng khác xe ở tương lai là mấy. Lúc chế tạo xong, Phượng Tần thích đến độ không ngừng trầm trồ, xong việc thưởng thật hậu cho nhóm làm công.

Lạc Quân Tượng ngồi ở đình hoa phía sau sai người lấy ít tấu chương ra đây phê duyệt, ngẫu nhiên khẽ mỉm cười mà quan sát hai phụ tử đang tập đằng xa.

Nhưng lúc này dưới một gốc cây cổ thụ cách đó không xa, một tiểu hài tử hướng ánh mắt thất vọng, ghen tị, khao khát nhìn cảnh tượng này. Khao khát muốn cùng chơi với nhóm Tam Hoàng Đệ, hâm mộ Tam Hoàng Đệ có một gia cảnh yên ấm. Mẫu thân nó trước kia có nói Tam Hoàng Đệ và phụ thân của nó là người xấu, đoạt đi Phụ Hoàng của mình, nên nó phải nuôi thù dưỡng hận với bọn họ, không được tiếp xúc với họ. Hoàng Nãi Nãi cũng nói phụ thân của Tam Hoàng Đệ không phải người xấu, hắn không hề cướp đi Phụ Hoàng của mình. Gia đình Ngoại Công bị tru di cửu tộc cũng là vì hắn phạm tội tày đình. Nó cũng thường xuyên nghe thái giám và cung nữ nói đây là một Hoàng Hậu tốt, trợ giúp phụ hoàng bảo vệ giang sơn, đối đãi bọn họ thân nô tài cũng tốt lắm......

Đợi khi Lạc Tử Vũ thực sự ngồi vững, Phượng Tần đằng sau khẽ buông tay. Chưa phát hiện Phượng Tần không còn ở bên, Lạc Tử Vũ vui vẻ nói:" Phụ thân, ngài xem, con biết đi rồi này” Ai biết được vừa mới quay đầu nhìn lại, phát hiện Phượng Tần không giữ sau lưng, nhất thời cả kinh, cả người và xe mất thăng bằng loạng choạng lao về phía trước," A......!"

Trong phút chốc, thái giám cung nữ ở Ngự Hoa Viên đứng như tượng, rồi thét lên inh tai nhức óc, trên mặt đủ các loại tâm trạng, từ sợ chết đến vội vã đỡ người......

" Ầm!" Xe đạp đụng vào một gốc tùng mà chổng vó, ngã xuống rồi thì hai vị phụ thân mới đuổi kịp đến nơi. Xem con cưng ngã đau như vậy, trong phút chốc cả hai vị phụ thân sợ đến tim nhảy ra khỏi lồng ngực. Phượng Tần  lại tự trách vạn phần," Vũ nhi, có đau không?"

Lạc Tử Vũ lắc đầu," Phụ hoàng, phụ thân, Vũ nhi không sao mà, không đau."

Phượng Tần cúi hạ, định đưa tay dìu Vũ Nhi nhưng Lạc Quân Tường lại nắm tay chặn lại, không tán thành nói:" Để Tử Vũ tự đứng lên xem." Là phụ thân nghiêm khắc thì chỉ chuyện nhỏ như đứa con bị ngã, không nên đỡ nó.

Lạc Tử Vũ đứng lên xong, Phượng Tần  lấy tay giúp hắn phủi sạch bụi bẩn trên người, rồi mới cẩn thận kiểm tra một chút, phát hiện không thương tích gì mới có phần an tâm.


" Nô tài( Nô tì) bảo hộ Tam Hoàng Tử bất lực, thỉnh Hoàng Thượng, Hoàng Hậu thứ tội." Nếu Tam Hoảng Tử được nhất mực cưng chiều này mà có mệnh hệ gì, chắc là thái giám cung nữ ở đây bay đầu như chơi.

" Không cần tự trách, đây là ngoài ý muốn thôi." Lạc Quân Tường nói.

Phượng Tần mỉm cười an ủi mọi người," Tiểu hài tử, làm sao có thể không ngã được. Không phải lỗi của các ngươi." Đột nhiên, cậu nhìn thấy một bóng hình nhỏ gầy. Lạc Tử Hồng còn không biết Phượng Tần  đã từng gặp nó, chỉ nghĩ đến bị Phượng Tần phát hiện liền rụt đầu về, không dám ra gặp ba người kia.

Phát hiện Phượng Tần có điểm khác thường, Lạc Quân Tường cùng Lạc Tử Vũ tò mò hỏi:" Tần ( Phụ thân), có chuyện gì thế?"

"Xuỵt......" Phượng Tần đặt tay lên môi ra hiệu yên lặng, rồi mới khẽ khàng đến trước mặt Lạc Tử Hồng. Lạc Tử Hồng đang cúi gằm nên không biết Phượng Tần đang đi về phía nó, chỉ khi thấy chân người kia cách mình có nửa thước mới giật mình ngẩng lên. Nó hoảng sợ hít một hơi thật sâu, im thin thít mà nhìn Phượng Tần đầy sợ hãi.

Phượng Tần cúi xuống nói," Tử Hồng, ta có thể gọi con như thế không?" Cậu mới gặp đứa nhỏ này vài lần trong mấy yến hội nhưng cũng đủ thấy được ánh mắt khát vọng, ghen tị, hâm mộ của nó. Dù là một hài tử được giáo dục lễ nghi cung đình từ bé nhưng cũng chỉ có 6 tuổi mà đã phải rời xa thân mẫu. Tuy rằng có phụ thân nhưng lại tựa kẻ xa lạ, giờ ở bên nó chỉ còn một Thái Hậu. Nghĩ vậy lí Phượng Tần  trong lòng không khỏi thấy đau xót.

" Nhân thần Tử Hồng khấu kiến mẫu hậu." Lạc Tử Hồng cung kính hành lễ với Phượng Tần.

" Mẫu hậu?" Phượng Tần đang tươi cười, mặt liền cứng đờ "Không sao, không bằng ngươi cùng Vũ nhi đều gọi ta là phụ thân được không?"

Thấy Lạc Tử Hồng hãi mình đến thế, Phượng Tần đưa tay nắm lấy tay nó, "Ra đây nào, lại đây cùng chúng ta chơi một chút"

Ánh mắt trong suốt của Lạc Tử Hồng nhìn xoáy vào cặp mắt chân thành của Phượng Tần. Mẫu thân và ngoại công làm nên chuyện tày đình thất đức đến thế, chẳng nhẽ hôm nay họ còn muốn nó chơi cùng sao? Tam Hoàng Đệ có cùng học với nó ở Thư Viên nhưng vì quan hệ phụ mẫu hai bên vốn không tốt nên hai tiểu hài tử cũng không có dịp thân thiết. Trong Thư Viên không có ai chơi cùng, ngoài mặt là nói vì kính sợ Đại Hoàng Tử, nhưng nó thừa biết đằng sau lưng, bọn họ cười nhạo nó “vinh hạnh” có được một mẫu thân và ngoại công thông địch bán nước.

Nhưng dù sao phụ thân của Tam Hoàng Đệ cũng không có hại người. Từ trước tới nay, không phải chỉ có mẫu thân của mình mới đi hại người sao? Lạc Tử Hồng nhìn đến Tam Hoàng Đệ cách đó không xa, chỉ vì ngã xe đạp thôi mà được phụ hoàng quan tâm đến thế, thực sự là đáng hâm mộ. Nó có bao nhiêu bè bạn vây quanh, phụ hoàng sủng hạnh nó, phụ thân quan tâm chiều chuộng nó, thật đáng để ghen tị. Có phải là chỉ cần mình cầm tay người “phụ thân” này là có thể chơi đùa vui vẻ đến nhường kia với bọn họ không? Nếu đúng là thế, dù kết quả có ra sao, mình cũng phải liều thử!

Lạc Tử Hồng hạ quyết tâm, khẽ cắn môi, bàn tay bé nhỏ của nó nằm gọn trong bàn tay lớn ấm áp của Phượng Tần.

Nó chịu nhận mình rồi sao? Phượng Tần thấy Lạc Tử Hồng thật là một tiểu hài tử ngoan ngoãn, nhưng cũng chính vì quá ngoan nên không mấy ai hiểu trong lòng nó bức tường chắn kia đã ngày càng kiên cố rồi "Con có thể gọi ta là phụ thân giống Vũ Nhi không?" Phượng Tần  thừa nhận mình là người thực có lòng tham, cậu muốn ai cũng yêu mến mình, nhi tử của người yêu thì càng phải thế, huống chi là đứa nhỏ nghe lời, nhu thuận như thế.

Gọi người là phụ thân giống Vũ Nhi, mình có quyền này sao? "Cha...... Phụ thân." Lạc Tử Hồng nhỏ giọng gọi Phượng Tần.


" Thực ngoan." Phượng Tần một tay kéo Lạc Tử Hồng lại gần mà ôm nó vào trong ngực 

"Ta cũng gọi con là Hồng nhi được không? Ta nhớ rõ Thái Hậu và mẹ con đều gọi con như thế." Phượng Tần hốc mắt đỏ lên. Ánh mắt tịch mịch đầy ghen tị này không nên xuất hiện trên mặt một đứa trẻ ngoan ngoãn nhu thuận nhường ấy.

Lạc Tử Hồng dúi đầu vào lòng Phượng Tần, gật gật đầu, nước mắt lẳng lặng chảy ướt má. Thì ra được ôm vào lòng cảm giác ấm áp đến thế.Trước kia ngay cả mẫu thân thân sinh ra nó cũng chưa từng ôm nó một lần. Cố Hải Lâm đối với Lạc Tử Hồng không đặc biệt chăm sóc hay thân cận. Xưa nay đều là nó chạy đến lấy lòng ả. Ả làm mọi việc xưa nay đều là để củng cố quyền vị của mình, ngay cả việc sinh Lạc Tử Hồng cũng không ngoại lệ, trước nay không hề quan tâm tình mẫu tử ra sao.

Một lát sau, Phượng Tần  nhẹ nhàng đẩy Lạc Từ Hồng ra, lấy tay lau khô nước mắt trên mặt nó," Hồng nhi đừng khóc, con xem, phụ hoàng và đệ đệ của con đang nhìn chúng ta kìa."

" Phụ thân, thực xin lỗi, Hồng nhi khóc ướt hết áo người rồi." Lạc Tử Hồng nhìn dấu lệ tụ khá to trên áo Phượng Tần.

" Không phải áy náy gì, khóc được đôi khi cũng là cái tốt." Phượng Tần u mặc nói.

Nghe cậu nói thế, Lạc Tử Hồng đến phải bật cười.

Cho dù nghe không được bọn họ đang nói cái gì, nhưng phỏng theo động tác của họ, Lạc Quân Tường cũng phỏng đoán được hai người đang làm gì. Cảm tạ thượng thiên, ta Lạc Quân Tường thật không hiểu kiếp trước tu nhân tích đức nhiều thế nào, kiếp nầy mới có thể gặp được một người như Phượng Tần đem lòng yêu thương. Chính Lạc Quân Tường cũng là người rất lạnh nhạt nên đối với đứa con trầm lặng này cũng không mấy thân cận. Mình làm phụ thân mà cũng không biết nổi con mình muốn cái gì, nay người yêu thay mình quan tâm bày tỏ, còn cầu gì hơn nữa!

Phượng Tần dắt Lạc Tử Hồng tới bên Lạc Quân Tường.

" Nhi thần Tử Hồng khấu kiến phụ hoàng."

" Bình thân."

" Tạ phụ hoàng."

Hai đứa nhỏ xấu hổ bốn mắt nhìn nhau. Tuy nói là huynh đệ, cũng gặp qua đối phương được vài lần nhưng đến giờ vẫn chưa nói câu nào với người kia." Vũ nhi, gọi ca ca nào." Phượng Tần sờ đầu Lạc Tử Vũ nhắc nhở.

"Đại hoàng huynh, xin chào." Lạc Tử Vũ đưa tay phải ra trước mặt Lạc Tử Hồng, " Đại hoàng huynh, đây là một loại lễ nghi, là phụ thân dạy đấy." Sau đó, Lạc Tử Hồng bắt chước nó cũng đưa tay ra." Tam hoàng đệ, xin chào."

" Xe đạp? Là cái này à?" Lạc Tử Hồng chỉ vào chiếc xe của Lạc Tử Vũ , rất thèm được ngồi lên chiếc xe này đi học cùng tam hoàng đệ, nhưng nếu mình ngồi lên không biết tam hoàng đệ có đồng ý không ?

" Đúng, ta sẽ dạy con và Vũ nhi." Phượng Tần quay lại nói với Tiểu Tương:" Tiểu Tương, ngươi về Vĩnh Tường Cung đem cái xe cao hơn đến đây." Lúc trước Phượng Tần vẽ ba bản thiết kế đưa thợ chế tác, hai cái dành cho người lớn và hai cái dành cho trẻ nhỏ, còn có hai có bánh phụ gắn hai bên, chỉ nói mỗi loại làm hai cái, thợ liền hình dung làm ngay loại xe cho trẻ nhỏ.

" Vâng"

Thấy ba phụ tử bọn họ hòa thuận chơi đùa, Lạc Quân Tường quay lại đình hoa tiếp tục phê duyệt tấu chương, để cho Phượng Tần “xử lý” hai đứa nhỏ.


Một khắc sau, Tiểu Tương đem xe đến cho Phượng Tần, cậu bèn đưa chiếc xe đến trước mặt Lạc Tử Hồng nói:" Hồng nhi, cái xe này là của con. Con phải hết sức giữ gìn nó đấy."

" Này...... Là cho con à?" Lạc Tử Hồng nói như nửa tỉnh nửa mơ.

" Là của con. Ta sẽ cho người khắc tên hai đứa lên xe để phân biệt."

Lạc Tử Vũ hưng phấn cầm tay huynh trưởng:" Thật tốt quá, đại hoàng huynh, chúng ta có thể cùng nhau kỵ đi xe đến thư viện học!"

Không biết có phải vì có người học cùng không mà Lạc Tử Vũ với Lạc Tử Hồng học cưỡi xe thành thạo trong một canh giờ. Giờ xế chiều đã rất thành thục rồi, hai huynh đệ vui đùa không tách nhau ra nổi. Lạc Quân Tường bất đắc dĩ phải sai người về Từ Trữ Cung báo cho Thái Hậu là Lạc Tử Hồng sẽ ở lại Vĩnh Tường Cung.

Càng ngày thời gian Lạc Tử Hồng ở lại Vĩnh Tường Cung càng nhiều. Đến độ Lạc Quân Tường và Phượng Tần phải thương lượng với Thái Hậu cho nó dọn về Vĩnh Tường Cung luôn, đến năm 18 tuổi sẽ giống như Lạc Tử Vũ ra ngoài lập phủ riêng. Quyết định này làm hai đứa trẻ vui đến thiếu chút nữa phát điên.Hiện tại hai huynh đệ chúng nó, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chia.

Tiếp xúc nhiều rồi, Lạc Tử Hồng mới biết phần lớn kiến thức của Lạc Tử Vũ, gồm cả tiếng Anh, đều là do Phượng Tần dạy. Một ngày, trong lúc dùng vãn thiện, Lạc Tử Hồng hướng Phượng Tần gọi:" Phụ thân."

" Hồng nhi sao thế?" Phượng Tần cùng hai người kia đang ăn cũng dừng lại nghe nó.

" Phụ thân, con cũng muốn phụ thân dạy con tiếng của Liệt Nhật Quốc được không?" Lạc Tử Hồng hỏi. Nó không tự tin lắm về chuyện này. Bình thường thì Tam hoàng đệ có cái gì, nó có cái đó; nhưng dù sao Tam hoàng đệ cũng là con ruột của phụ thân, đem bản lĩnh của mình truyền lại cho con ruột là đương nhiên, nhưng mà nó......

" Đương nhiên có thể, con là con ta, con muốn học ta chắc chắn sẽ dạy. Nhưng ta báo trước học hành gian khổ, ta tuy là phụ thân của con nhưng cũng không chấp nhận con nửa chừng bỏ dở đâu nhé." Phượng Tần cũng biết Lạc Tử Hồng tự ti vì nó không phải con ruột của cậu nên khi nói chuyện, nếu có cơ hội, luôn nhấn mạnh rằng cậu coi nó như con.

Lạc Tử Vũ làm cái mặt quỷ lè Tử Hồng," Đại hoàng huynh, huynh xem đệ nói đúng chưa! Không cần đệ nói hộ mà phụ thân cũng chấp thuận nhé. Có khi đệ thấy phụ thân yêu huynh nhiều hơn đệ ý chứ."

" Hồng nhi ngoan thế thì tất nhiên ta phải yêu rồi, nhưng ta nghe giọng Vũ nhi sao giống đang ăn phải dấm chua thế. Phụ thân thương yêu con như thế mà còn chê không đủ à? Thế thì cho phụ thân một cơ hội nào." Nói xong, Phượng Tần lập tức chạy đến bên người Lạc Tử Vũ, ôm lấy nó thật chặt.

" A~~~~~~! Phụ thân, lại vừa ăn chưa lau miệng đã hôn con rồi."

Thấy thế, Lạc Quân Tường và Lạc Tử Hồng ôm bụng cười nắc nẻ đến không ra hơi. Thời gian không còn sớm, Lạc Quân Tường không thể không dùng uy nghiêm thiên tử mà ra lệnh," Được rồi, ăn xong đã rồi chơi đùa sau."

Phượng Tần trở lại chỗ ngồi, vừa ngẩng đầu lên đã gặp được ánh mắt đầy cảm kích của người yêu── Cám ơn ngươi, Tần.

Phượng Tần mỉm cười── đừng khách khí, người yêu của ta.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui