Phượng Tần
Sau vài ngày nghỉ ngơi, binh sĩ mong chiến đến điên người. Lần trước vũ khí thần thánh mà Phượng Tần mang đến làm ai cũng tràn ngập kích động, trong lòng đều có một mục tiêu không hẹn mà thống nhất: lần này nhất định phải đánh cho địch một trận tan tác tơi bời, nước chảy hoa trôi mới hả dạ, để chúng sau này không dám xâm phạm Thiên Triều nữa.
"Ta biết lần trước chúng ta đánh bại Thần Khê Quốc không tổn hại một binh một tốt, ai cũng thật hài lòng. Nhưng chúng ta không nên vì thế mà thả lỏng phòng bị, chủ quan bỏ dở, phải đánh tới khi chúng đầu hàng mới thôi." Lạc Quân Khanh cao giọng nói.
Lạc Quân Khanh nói vài lời ngắn ngủi mà quân sĩ đồng loạt phụ họa! "Nguyên Soái nói đúng! Đánh tới khi địch hàng mới thôi!"
"Tốt!" Lạc Quân Khanh giơ hai tay lên cao. Chúng binh sĩ im lặng ."Ta biết trận chiến hôm nay binh sĩ thực hưng phấn, nhưng chúng ta cũng không nên kiêu ngạo, đối với việc nghênh địch hay có liên quan tới địch cần tuyệt đối cẩn thận. Sách lược hôm nay, ai cũng phải chú ý lắng nghe thấu hiểu. Phải biết rằng trận này chúng ta chỉ có thể thắng, không thể bại!"
"Rõ!"
"Chu tướng quân."
Nghe được Lạc Quân Khanh điểm tên mình, Chu tướng quân tiến lên hành lễ, "Có mạt tướng!"
"Giờ tướng quân hãy chọn ra một đội binh lính hùng mạnh, lệnh bọn họ cùng chiến xa ra trận."
"Mạt tướng lãnh mệnh." Nhưng “chiến xa” á? Trong quân có chuẩn bị chiến xa à?"Nguyên Soái, xin thứ cho mạt tướng ngu muội, Nguyên Soái nói chiến xa là . . . . . ?"
"Chiến xa của ta chính là xe đã dùng chở đại pháo mấy hôm trước." Nhìn vẻ mặt ai cũng đần đần, Lạc Quân Khanh tiếp tục nói: "Trận chiến hôm nay vẫn chú trọng vào dùng đại pháo là chính, Chu tướng quân lãnh binh, đưa đại pháo tới trận tiền. Chúng ta truy kích bọn chúng, chúng chạy tới đâu ta đuổi tới đó."
Quả nhiên là biện pháp tốt! Trừ một người nghĩ khác hẳn ── Không xong rồi, sao kế hoạch chính lại bất đồng với dự nghị hôm qua? Nhưng mặt ngoài ai cũng tỏ vẻ hưng phấn vạn phần.
"Quả nhiên là chiến lược tinh diệu, Nguyên Soái anh minh." Vài vị tướng quân tán dương hết lời.
Lạc Quân Khanh xua tay nói: "Kỳ thật chiến lược này là do Hoàng Tẩu nghĩ ra đấy."
Đại pháo xuất hiện đã làm cho chúng nhân kính nể Phượng Tần lên tận trời. Lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy Vương triều có Hoàng Hậu này, chính là phúc khí toàn dân.
"Hoàng Hậu anh minh! Hoàng Hậu anh minh!" Bọn lính giơ giáo trong tay mà gân cổ gào.
Được mấy vạn nhân khen ngợi như thế, Phượng Tần đỏ chín mặt vì ngượng, rồi lại không biết nói gì. Cũng may Lạc Quân Khanh nhìn ra, xen vào, "Mặt khác các vị tướng quân dẫn dắt vài đạo binh đi trước, che giấu tung tích của cánh quân Chu tướng quân."
"Rõ, mạt tướng lĩnh mệnh!"
Quân đội đã chuẩn bị xong xuôi, có thể xuất phát, Phượng Tần đến trước mặt Lạc Quân Khanh nói: "Quân Khanh , ta có một thỉnh cầu."
"Hoàng Tẩu ngàn vạn lần đừng nói như thế. Có cái việc gì cần cứ việc phân phó Quân Khanh làm là được." Lạc Quân Khanh đáp lễ.
"Ta muốn lĩnh quân ra chiến trận. Ta là một nam nhân, bảo vệ quốc gia cũng là chuyện nên làm." Phượng Tần vẻ mặt kiên định mà nói.
"Ra chiến trường? !" Lạc Quân Khanh cùng Hứa Diệp phụng mệnh theo bảo hộ Phượng Tần cả kinh kêu lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...