Đêm xuống
Chạy đường trường hơn 10 ngày vì quân tình khẩn cấp, mỗi ngày buổi tối đều ngủ trên núi. Binh lính trải quần áo sơ sài mà nằm ra đất. Phượng Tần thân làm Hoàng Hậu có thêm tấm chăn dày mà đắp. Đêm nay lần đầu tiên được nằm giường trong suốt chặng đường trường nhưng một Phượng Tần đã mệt bã xác lại không thể ngủ nổi
Phượng Tần nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại, trong lòng vẫn nhớ hai cha con trong triều kia. Không biết Quân Tường hiện tại đã ngủ hay là vẫn phê duyệt tấu chương? Vũ Nhi có ngoan không? Học hành ra sao rồi? Lần đầu tiên rời xa mình, Vũ Nhi có quen không? Có nhớ mình không. . . . . .
Nghĩ qua nghĩ lại, mà cũng đã kiệt sức, hai mắt đành nhắm chặt. . . . . .
Buổi sáng, vừa mới dùng xong bữa sáng, Phượng Tần tiến vào trại lớn, thấy các quan tướng đã đến đông đủ, tay gãi đầu mà rằng, "Ngượng quá, ta đến muộn."
"Hoàng Tẩu, người ngồi trong này." Lạc Quân Khanh chỉ vị trí bên cạnh mình.
"Được, cám ơn." Nếu không phải Lạc Quân Tường có nói qua rằng vị hoàng đệ này rất lạnh lùng, bằng không Phượng Tần còn tưởng rằng hắn chán ghét mình. ( =.=’’ Anh em nhà anh này có máu ngâm băng à)
Các vị tướng quân ngồi đó nghe câu giải thích đều âm thầm gật gật đầu. Thân là Hoàng Hậu một nước, đến muộn còn giải thích với thần tử. Thật không thể tưởng được vị Hoàng Hậu này là người hiền hòa như thế.
"Hoàng Tẩu, để đệ giới thiệu qua, ngồi ở bên trái là Lý tướng quân, Diệp tướng quân, Chu tướng quân; bên phải này là Lang tướng quân, Chu tướng quân, Lôi tướng quân và Trương tướng quân." Lạc Quân Khanh giới thiệu lần lượt từng người.
Các vị tướng quân đều hành lễ với Phượng Tần, "Thần tham kiến Hoàng Hậu, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Tất cả mọi người mau đứng lên."
"Tạ ơn Hoàng Hậu."
Đợi mọi người ngồi xuống, Lạc Quân Khanh nói: "Giao chiến với Thần Khê Quốc một tháng qua, quân ta nhiều lần bị đánh bại. Tuy rằng địch quân chưa tiến công đến thành, nhưng cứ đà này, chúng ta nhất định sẽ thất thủ mất. Thành thượng này nếu đã mất, địch sẽ dễ dàng chiếm các thành trì sâu hơn, hơn nữa dân chúng trong thành chắc chắn sẽ chịu nạn."
"Không biết mọi người có phát giác không, mỗi lần giao chiến, Thần Khê Quốc đều biết rõ đường đi nước bước của ta. Ta hoài nghi trong quân có gian tế." Diệp tướng quân nhíu mày nói.
"Cái gì? Có gian tế?" Trương tướng quân xưa nay tính tình thô bạo, đập tay "Phanh!" một phát xuống mặt bàn , "Là ai? Nếu bị lão tử phát hiện ra, lão tử sẽ băm hắn thành trăm mảnh !"
"Trương tướng quân, bình tĩnh một chút. Hiện tại có gian tế hay không ta còn chưa biết được. Chuyện quan trọng nhất trước mắt là nghĩ ra cách đánh thắng Thần Khê Quốc trận này. Việc gian tế, nếu đã đánh bại được địch quân, hắn cũng khó mà thoát được ta." Lạc Quân Khanh như đã sớm dự liệu. Biết trong quân có gian tế, chuyện đại pháo của Phượng Tần phải tuyệt đối giữ trong vòng bí mật.
Phượng Tần về khoản binh pháp dốt đặc cắn mai, ngồi im như thóc không nói được câu nào. Tinh thần tham gia hội nghị của Hoàng Hậu lần này là học hỏi kinh nghiệm. =))
Lạc Quân Khanh đứng lên, không biết móc từ đâu ra một cây gậy nhỏ, chỉ vào bản đồ phía sau mà nói: "Song phương đã đình chiến vài ngày. Theo ta đoán thì một hai ngày tới Thần Khê Quốc sẽ xuất binh. Ta muốn có một kế sách tốt để ứng phó ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...